- Đại đệ tử của ta, Mã Thiên Lý mấy hôm nay bị mắc bệnh đậu mùa, ta đến
đây là để mua cho hắn chút thuôc tây, việc này không thể chậm trễ, nên
xin đi trước một bước vậy.
Kim Châm đặt chén trà xuống, chắp tay cáo
từ, Mao Sơn ở Trấn Giang Giang Tô, rất gần với Nam Kinh nhưng bây giờ ở
Nam Kinh bị giết gần như sạch sẽ rồi cho nên chắc chắn là không có thuốc tây rồi, Kim Châm đi lâu nên cũng lo lắng, quan trọng là bệnh đậu mùa
rất khó chữa khỏi, thuốc tây cũng chưa chắc có tác dụng.
- Trên người đệ còn có chút tiền.
Tả Đăng Phong móc trong ngực mấy lá vàng còn thừa, giá cả thuốc tây ra sao Tả Đăng Phong cũng hiểu.
- Đến tu vị như chúng ta còn sợ thiếu tiền sao ? Đi trước đây, rảnh rỗi thì ghé đến Mao Sơn mấy ngày.
Kim Châm cười xấu xa lắc đầu, nhún người nhảy thẳng lên lầu ba, sau đó nhắm phương bắc rời đi.
Kim Châm đã rời đi, Tả Đăng Phong liền gọi tửu nhị đến, đem mấy món còn dư
gói hết lại, cầm lên nữa vò Bạch Cửu đứng lên, lúc này 13 cũng đã ăn
xong, thấy Tả Đăng Phong đã chuẩn bị xong, liền biết hắn muốn rời đi
liền nhảy lên bờ vai hắn, Tả Đăng Phong cũng nhún người phi thân lên lầu ba, sau đó nhắm hướng Tây lao đi.
Bởi vì có chuyện phải làm cho
nên Tả Đăng Phong không tiếp tục ở Thanh Đảo quấy rối nữa, nhanh chóng
ra khỏi thành nhắm hướng Hà Nam thẳng tiến, từ Thanh Đảo cách Đăng Phong hơn một ngàn sáu trăm dặm, lúc này Tả Đăng Phong không tiếp tục giết
lính NB cướp xe máy nữa mà là trực tiếp bay thẳng một đường.
Đến
chạng vạng tối, Tả Đăng Phong dừng chân nghỉ ngơi, đem số thức ăn và nữa vò Bạch Cửu còn thừa tiêu diệt sạch, rồi tiếp tục nhắm hướng Tây Nam
lao vút đi. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng linh khí để di chuyển nhanh
một đoạn đường dài, sau khi tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh, Đan Điền Khí Hải
chứa đựng linh khí tăng gấp bội, linh khí duy trì rất lâu.
Thật
ra thì nơi chứa đựng linh khí của Tả Đăng Phong tên chính xác phải là
Khí Hải, bởi vì linh khí của hắn lúc này là thể lỏng không có hình dạng, vậy nên tên của nó phải là Khí Hải. Sau khi tiến vào Vô Cùng Chi Cảnh,
linh khí trong cơ thể mới dần biến đổi về chất, từ dạng lỏng không hình
dạng chuyển thành dạng cố định thể rắn hình tròn, đến lúc này nơi chứa
định linh khí mới được gọi là Đan Điền. Chẳng qua Tả Đăng Phong cùng
không có quá mơ mộng sẽ tiến vào cảnh giới Vô Cùng, bởi vì cảnh giới Vô
Cùng chính là cảnh giới tiên nhân trong truyền thuyết, chỉ có thể nhìn
chứ không thể đạt đến.
Ngày tiếp theo, Tả Đăng Phong chạy đến
thôn trấn dưới núi, mua rất nhiều bánh ngọt cùng với mật chè, dùng hộp
đựng thức ăn đựng lại nhắm hướng Thiếu Lâm tự tiến đến, theo lời Kim
Châm thì Ngọc Phật đã đến Thiếu Lâm tự vài ngày rồi, nếu là đến gây sự
tất nhiên Thiếu Lâm tự sẽ không mang cơm cho nàng. Ngọc Phật chính là
người trong lòng của Kim Châm, cho nên Tả Đăng Phong phải quan tâm chăm
sóc rồi, ngoài ra thì trước đó Ngọc Phật còn đưa kim đậu tử của mình cho hắn, Tả Đăng Phong cũng nhận làm cho nàng một chuyện. Lúc trước khi gặp nhau ở Đông Bắc thì đã biết nàng cực kỳ ghét ăn thịt, cho nên mới mua
bánh ngọt.
Lần trước Tả Đăng Phong đến cũng là lúc sáng sớm, lúc
đó ở chân núi còn có tăng nhân phát cháo miễn phí, nhưng lúc này ở chân
núi đã không còn có nạn dân, ho nên phát cháo miễn phí cũng không xuất
hiện rồi. Lúc gần đến nơi, Tả Đăng Phong liếc mắt ra hiệu cho 13 một
cái, 13 liền nhanh chóng từ trên vai hắn nhảy xuống, nhảy vào trong rừng cây.
Tả Đăng Phong không phát hiện bóng dáng của Ngọc Phật dưới
chân núi, liền cầm theo hộp đựng thức đi thẳng lên núi. Cách sơn môn một đoạn xa, đã nghe thấy âm thanh của một đám hòa thượng trộn lận cũng
thanh âm yêu kiều của Ngọc Phật, Tả Đăng Phong liền tập trung lắng nghe, liền biết được nguyên nhân hai bên cãi nhau, thì ra là tăng nhân của
Thiếu Lâm tự muốn xuống núi mua lương thực nhưng bị Ngọc Phật ngăn cản.
Đám hòa thượng Thiếu Lâm tự thì nói “Ngươi cản đại môn thì chúng ta có
thể nhảy tường”, Ngọc Phật liền trả lời “Không giao Minh Tịnh ra thì các ngươi cứ đi nhảy đi”.
Xác thật Ngọc Phật còn ở đây, Tả Đăng
Phong yên tâm, hắn sợ nhất chính là vượt ngàn dặm xa xôi đến đây nhưng
Ngọc Phật đã rời đi, nếu Ngọc Phật đã rời đi vậy thì việc mà Kim Châm
nhờ vả xem như không làm được rồi, sau này thật nếu cần nhờ Kim Châm
giúp đỡ cũng ngượng ngùng. Mặc dù Tả Đăng Phong coi Kim Châm là bạn,
nhưng trong lòng hắn vẫn không muốn lợi dụng hai từ bạn tốt, hắn hy vọng có thể giúp Kim Châm một chút chuyện, nếu không sau này cũng ngại nhờ
vả Kim Châm giúp đỡ.
Cầm theo hộp đựng thức ăn đi về hướng sơn
môn Thiếu Lâm tự, Tả Đăng Phong liền gặp được Ngọc Phật đang đứng bên
ngoài cửa vào chùa, tình cảnh Ngọc Phật lúc này không khá hơn hắn là
bao, vẫn khoác trên người bộ đạo bào ấy, lần đầu Tả Đăng Phong gặp nàng
thì nó là màu trắng, lần thứ hai gặp nhau ở Đông Nam thì nó đã chuyển
sang màu nâu, còn lúc này nó đã biến thành màu đen, chẳng những bẩn mà
cực kỳ thảm hại, mái tóc cài trâm cũng rất lộn xộn, khuôn mặt xinh đẹp
cũng dính không ít tro bụi, hai con mắt vẫn còn sưng đỏ, không cần hỏi
cũng biết là từ lần trước gặp nàng đến giờ nàng vẫn còn đang đi tìm con
khỉ kia.
Lần trước đến giờ tính ra đã hơn một tháng, nàng vẫn
không từ bỏ, Tả Đăng Phong hiểu rất rõ vì sao nàng lại như thế, nếu đổi
lại là hắn bị người cướp đi 13, vậy thì hắn nhất định sẽ giống như Ngọc
Phật kiên trì đuổi theo đòi lại. Lúc này Tả Đăng Phong vẫn rất khâm phục Ngọc Phật, trong tình trạng cực kỳ tức giận như vậy mà nàng vẫn giữ
được bình tĩnh, nếu đổi lại là hắn thì đã sớm điên cuồng chém giết rồi.
Trong lòng Ngọc Phật cũng muốn làm như vậy, nhưng nàng hiểu rõ Thiếu Lâm tự không phải dễ chọc, cho nên mới cố gắng kìm hãm, mục đích của nàng
chính bức Thiếu Lâm tự phải giao ra Minh Tịnh, mà không phải là liều
mạng với họ, riêng năng lực kìm hãm bản thân này đã khiến Tả Đăng Phong
mặc cảm rồi.
Đám hòa thượng náo loạn xong, quả thật nhắm nơi khác nhảy tường ra, Ngọc Phật cũng không đuổi theo, nàng làm vậy chủ yếu có
hai nguyên nhân, một là tăng nhân Thiếu Lâm tự đông đảo, cùng nhau nhảy
tường nàng cũng không có cách nào đuổi tất cả về, hai là nếu đám tăng
nhân bị đói quá thì sự việc sẽ khó kìm chế rồi.
Hòa thượng đi
rồi, Ngọc Phật liền trờ về ngồ xuống tảng đá cách đó không xa, xung
quanh đó không hề có bất kỳ cái gì che chắn mưa gió, trên tảng đá còn
vương sương sớm, nếu không phải biết trước nàng là một vị Huyền Môn Thái Đẩu danh chấn giang hồ, Tả Đăng Phong nhất định sẽ cho rằng nàng là
tiểu cô nương đang bị bắt nạt.
Sau khi ngồi xuống, Ngọc Phật xoay người liếc Tả Đăng Phong một cái, liền thu hồi ánh mắt, liền xoay đầu
lại, không cần hỏi cũng biết nàng đã nhận ra Tả Đăng Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT