Tâm tình bây giờ của Tả Đăng Phong coi như là không tệ, tuy rằng đầu sỏ
là Đằng Khi chưa chết nhưng mà những tên đồng lõa đã bị thanh trừ, quan
trọng hơn là hắn đã phát hiện được phương pháp có thể cứu sống Vu Tâm
Ngữ. Một điều nữa là hắn đã có được Chỉ Quyết tụ khí, có thể tăng nhân
tốc độ tụ tập Linh khí, không bao lâu nữa hắn sẽ tiến vào Cửu Bội Chí
Tôn Chi Cảnh, đến lúc đó thực lực của hắn có thể sánh vai với Ngũ Đại
Huyền Môn Thái Đẩu. Đến lúc đó, nếu ai muốn cướp đi 6 loại động vật Âm
chúc đó thì Tả Đăng Phong sẽ giết hết, vì cứu Vu Tâm Ngữ chuyện gì hắn
cũng làm.
Lúc này, Tả Đăng Phong đạp xe đạp trở lại Thanh Thủy
quan, mỗi ngày hắn đi gần 20km, dù vậy tới gần duyên giới Hà Nam thì xe
đạp đã bị hư, hắn lại vô thành trộm một chiếc xe đạp khác. 10 ngày sau
Tả Đăng Phong đã trở lại huyện Văn Đăng, hắn quyết định về nhà thăm 2
người chị của mình một chút.
Đi vào đầu thôn, Tả Đăng Phong đem xe đạp dấu đi, để 13 núp chỗ nào rồi hắn mới đội mưa đi đến nhà chị hai của mình.
Chị hai nhìn thấy Tả Đăng Phong thì liền bật khóc rồi tới ôm hắn, Tả Đăng
Phong là em trai của nàng, nhìn thấy bộ dạng bây giờ giống ăn mày của Tả Đăng Phong thì chị hai của hắn cũng vô cùng khó chịu. Sau đó, chị hai
liền nấu cơm cho hắn, anh rể thì ngồi ở ngồi hiên hút thuốc. Không có
tiền giúp đỡ của Tả Đăng Phong, nhà cửa hiện giờ đã không còn như trước, bọn nhỏ đã rở nên xanh xao, gầy rất hơn nhiều so với trước.
- Anh rể, có phải là không chào đón tôi về đây không?
Tả Đăng Phong nhíu mày đánh giá anh rể.
- Cuộc sống không tốt, lương thực cũng không đủ.
Anh rể đối với hắn có chút xa cách.
- Thuận tử, cháu chạy qua kêu dì và dượng tới đây, nói cậu đã trở về rồi.
Tả Đăng Phong sờ đầu cháu trai đầu của mình, nó nghe vậy thì chạy ra
ngoài, không bao lâu thì mang theo chị ba và chồng của nàng trở lại.
Chị ba thấy bộ dạng của Tả Đăng Phong cũng nhịn không được mà rơi lệ mà anh rể thứ của hắn thấy vậy cũng buồn bực, không nói lời nào.
- Chị hai, chị ba, hiện giờ em đã không có chỗ để đi rồi, các chị nói em làm sao đây?
Tả Đăng Phong mở miệng cười đùa.
- Về ở với chị, tuy rằng chị khó khăn nhưng cũng sẽ không để em đói.
Chị hai hắn lau lệ rồi nói.
Chị hai hắn chưa nói xong thì anh rể đầu liền ho khan.
- Nhà chị có nhiều con, Tiểu Phong về ở với chị đi.
Chị ba thấy thế vội vàng mở miệng.
- Trẻ con ở nhà chúng ta cũng không ít.
Anh rể thứ thở dài lắc đầu.
- Anh rể cả, anh ho cái gì, phổi anh không tốt sao?
Tả Đăng Phong liếc mắt nhìn anh rể đầu của hắn, sau đó nhìn về anh rể thứ:
- Anh sợ tội đến nhà anh sẽ ăn không ngồi rồi sao?
- Em vợ, không phải vậy.
Anh rể cả nghe vậy lập tức xua tay, mà anh rể thứ liền dứt khoát không dám lên tiếng.
- Yên tâm đi, lần này tôi trở về là đưa tiền cho 2 chị của tôi.
Tả Đăng Phong nói xong liền móc 2 miếng vàng trong ngực ra rồi nhét vào tay 2 người chị của mình.
2 người chị của hắn thấy 2 miếng vàng thì ngẩn cả người.
- Một miếng vàng có thể đổi được 300 đồng đại dương, có thể mua được toàn bộ nhà trong xóm này.
Chị hai, chị ba nghe vậy vội vàng đi theo ra ngoài, Tả Đăng Phong đợi các nàng đi ra thì liền đóng cửa lại.
- Chị hai, chị ba, sau này em sẽ không trở lại, 2 người bảo trọng.
Tả Đăng Phong nhỏ giọng.
- Hả? Có phải em đã gây họa gì rồi không?
2 người chị trăm miệng một lời.
- Em giết rất nhiều người, sau này nếu trở về sẽ làm liên lụy các chị.
Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng.
2 người chị của hắn nghe vậy, lập tức trợn mắt há hốc mồm, trong ấn tượng các nàng thì Tả Đăng Phong là một thư sinh yếu đuối, thiện lương, không nghĩ tới hắn lại dám giết người.
- Tiền này là tiền sạch sẽ, 2 chị cứ yên tâm. Em đi rồi, chớ nói với ai rằng em đã trở về.
Tả Đăng Phong nhìn xung quanh rồi bước đi.
2 người chị thấy thế vội vàng chạy tới khóc rồi bỏ vàng vào trong túi của hắn. Giờ phút này Tả Đăng Phong đã cảm nhận được tinh thần ấm áp, hắn
lại lấy 2 miếng vàng nhét vào trong tay 2 người chị.
Sau khi đi ra khỏi thôn, Tả Đăng Phong đến trước mộ của mẹ mình bái tế, sau đó hắn đạp xe đạp cùng 13 rời khỏi đây.
Sơn thôn ở dưới chân núi đã hoang tàn, người đã không còn, chỉ còn lại vài con chó ở lại.
Đi lên sơn đạo khoảng 5km thì Tả Đăng Phong nghe được tiếng nói, hắn vội
nghiêng tai lắng nghe, tiếng nói là phát ra từ huống Băc. Tả Đăng Phong
vội vàng chạy tới, thì phát hiện ở sườn Đông Bắc đang tụ tập rất nhiều
thôn dân và lính NB.
Thấy được cảnh này, chân mày Tả Đăng Phong
nhíu lại bởi vì chỗ mà bọn họ đang đứng chính là vị trí của cổ mộ, hiện
giờ chỗ đất đã chất đầy bùn đất, không hỏi cũng biết bọn chúng đang đào
lên.
Trong rừng có hơn 100 tên lính, toàn bộ bọn hắn đều cầm
súng, mà thôn dân cũng có khoảng 300 người, toàn bộ cây cối chung quanh
đều bị chặt hết, rõ ràng là bọn hắn đề phòng có người lợi dụng sự che
chắn của mấy cây kia mà tới gần khu vực này.
- Tại sao đám lính kia lại tới nơi này?
Tả Đăng Phong cất xe đạp đi, lặng yên đứng ở một chỗ an toàn, thầm hỏi.
Điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là đám lính NB kia biết được chuyện của 13
trong miệng của những người dân địa phương, 13 xuất hiện ở chân núi,
trên cổ nó còn có đeo một cái vòng vàng, người có đầu óc một chút sẽ
biết nơi 13 chui ra là từ trong tòa mộ cổ này hơn nữa bên trong lại có
rất nhiều châu báu, điều này khiến cho đám người NB liền khiến đám người NB động lòng tham.
Còn một suy đoán nữa, đó chính là Đằng Khi
dựa vào cái vòng cổ của 13 mà đoán ra được tính đặc thù của tòa mộ cổ
này, cho nên hắn mới dẫn người đến đây để đào móc, khả năng này cũng có. Nhưng mà việc gì cũng phải có động cơ, nếu là thế, vậy động cơ của Đằng Khi là gì?
Tả Đăng Phong nhìn không được tình huống dưới kia,
nhưng mà dựa vào số bùn đất để ở trên đất thì hắn có thể đoán được tòa
mộ cổ kia đã bị đào lên. Đối với tình huống trước mắt, Tả Đăng Phong
cũng không cảm thấy uể oải, bởi vì đào mộ là một công trình lớn, nếu dựa vào sức của hắn cùng với 13 thì muốn đào được tòa mộ cổ lên thì ít nhất cũng tốn vài tháng. Điều bây giờ hắn quan tâm không phải là trong tòa
mộ cổ kia có bao nhiêu kim ngân châu báu, hắn quan tâm đến Thuần Dương
hộ thủ kia, nếu thứ này rơi vào trong tay người NB thì sẽ gặp phiền phức lớn.
Sau khi quan sát một hồi lâu, Tả Đăng Phong cũng không có thấy được bóng dáng của Đằng Khi ở trong này.
Đám lính NB phòng thủ vô cùng nghiêm mật, Tả Đăng Phong cũng không dám động thủ, bằng không đám lính NB sẽ bắn hắn thành tổ ong vò vẻ. Cân nhắc một hồi lâu, Tả Đăng Phong quyết định lặng yên lui về phía sau, lúc này là
ban ngày, đợi đến ban đêm hắn sẽ đến đây.
Tả Đăng Phong trở về Thanh Thủy quan, sau khi quan sát một hồi lâu, xác định không có nguy hiểm thì hắn mới mở cửa đi vào.
Tả Đăng Phong sớm đã tập thói quen cẩn thận, trước khi rời khỏi Thanh Thủy quan thì hắn có làm vài ký hiện, hiện giờ đi đến đây thấy được những ký hiện kia vẫn còn y nguyên thì hắn hơi yên tâm.
Sau khi đi quanh một vòng Thanh Thủy quan thì Tả Đăng Phong liền đi ra mộ của Vu Tâm Ngữ.
Mùa xuân đến, mộ của Vu Tâm Ngữ đã mọc nhiều cỏ, điều này làm cho Tả Đăng
Phong cảm thấy bi thương, hắn ngồi xuống bắt đầu nhổ cỏ.
- Em cứ ở đây đợi anh, nhất định anh sẽ kiếm được những thứ đó về để cứu sống em.
Sau khi nhổ cỏ xong, Tả Đăng Phong liền rời đi, hắn chưa giết được Đằng
Khi, chưa kiếm được 6 loại động vật Âm chúc kia nên không dám ở lại đây
lâu. Làm một nam nhân, hắn không thể thở ngắn than dài, thống khổ đau
buồn, việc bây giờ hắn cần làm chính là đợi đêm xuống là đi đến tòa mộ
cổ kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT