Lúc này đã vào buổi trưa, trên đường phố người đi đường rất nhiều, ô tô tới lui lũ lượt, nhà cao tầng san sát, mức độ phồn hoa gấp mấy lần nơi Tả Đăng Phong từng nghĩ là nơi phồn hoa nhất - Thượng Hải, bọn người Đại Đầu có mang theo binh khí, lại thêm bốn người đều là lăng không bay tới, nên nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đi đường.
Bốn người lướt rất nhanh, toàn đạp lên nhà lầu để mượn lực. Người ở dưới đường đều ngước đầu nhìn lên, ngay cả các tài xế lái xe cũng ló đầu ra mà nhìn, làm giao thông trở nên rối loạn.
Chốc lát sau bốn người tới một khúc đường, hai bên đường đều là cửa hàng bán thức ăn nước uống, rau quả tươi. Lâm Tùng và Dương Chỉ hạ xuống, Đại Đầu cũng xuống theo, Tả Đăng Phong cau mày, vì ba người đã vọt tới cửa hàng bán hoa quả trắng trợn cướp đồ.
Tả Đăng Phong đành phải hạ xuống chờ. Hắn biết hiện giờ tìm được tìm thức ăn không dễ, đám người Lâm Tùng không thể thoải mái ra ngoài tìm được, sinh sống rất khó khăn, nay nhìn thấy thật nhiều hoa quả, đương nhiên không thể tránh khỏi bản năng muốn tới cướp.
Người Nhật ăn cơm khá là đơn giản, ăn cũng tương đối ít, nên bữa cơm vừa rồi mọi người chỉ ăn lửng dạ, tới nơi này không có ai khách khí, Đại Đầu và Lâm Tùng Dương Chỉ cố gắng quét sạch hoa quả trong cửa hàng nhét vào túi của mình.
Tả Đăng Phong không cản họ, không những không cản mà còn tới lấy mấy củ cải bỏ vào rương gỗ, hồi còn nhỏ hắn rất hiếm khi có hoa quả tươi ăn, ấn tượng sâu nhất chính là củ cải.
"Tả chân nhân, ngài lấy củ cải làm gì, ngài lấy cái này này." Lâm Tùng chạy tới, lấy củ cải ra khỏi rương của Tả Đăng Phong, thay vào bằng một đống hoa quả mình vừa cướp được nhét trong ba lô.
Cướp giữa ban ngày ban mặt, chủ cửa hàng và người đi đường không ai dám xông tới ngăn cản, đều tránh ra rất xa. Họ không ngốc, đã nhìn thấy Lâm Tùng và Dương Chỉ đeo súng, và bộ dạng của hai người cho thấy nếu họ xông ra ngăn cản, hai người nhất định sẽ nổ súng.
"Dưa hấu, sư huynh, huynh nhìn này, dưa hấu." Dương Chỉ ôm một ôm dưa hấu, to giọng gọi Lâm Tùng.
"Lấy thêm mấy trái." Lâm Tùng vui mừng đáp lại.
So với hai người đang mừng như điên kia, biểu hiện của Đại Đầu khá khẩm hơn một chút, chỉ chọn những thứ hoa quả mình thích. Chủ tiệm là một phụ nữ Nhật rất cao to, thấy Đại Đầu nhỏ con trông như con nít thì định đẩy y ra, đóng cửa lại, không ngờ Đại Đầu vung búa lên làm bà ta sợ hãi, quay người bỏ chạy.
Một lúc sau, cảnh sát nghe tin chạy tới, Tả Đăng Phong phóng luôn tên băng giết sạch, người xung quanh hoàn toàn hoảng vía, gào hét om sòm chạy tứ tán, không còn dám vây xem nữa.
"Đủ rồi, đi!" Tả Đăng Phong thấy ba lô ba người đã đầy, lập tức lăng không lướt về hướng đông, Đại Đầu vội vàng chạy theo, Lâm Tùng và Dương Chỉ ôm dưa hấu chạy nốt.
Ôm dưa hấu chạy quá bất tiện, nên đi không được bao xa Lâm Tùng và Dương Chỉ ném bỏ dưa hấu, mọi người quả thực cần có rau quả tươi, nhưng chủ yếu chỉ là tâm lý đã lâu không có nên lấy mà thôi, so với Trung thổ thức ăn khan hiếm, đời sống khó khăn, nơi này quả thực chính là Thiên Đường.
Phía trước đột ngột xuất hiện mấy chiếc xe hơi nhỏ, trên mui có gắn đèn màu chớp lóe, bên trong có người thò ra, chĩa súng vào mọi người nổ súng, Đại Đầu xoay người quăng búa vào một chiếc, chiếc ô tô đâm vào đường bảo vệ, bốc cháy.
Hai chiếc ô tô còn lại do Lâm Tùng và Dương Chỉ ứng phó, hai người lăng không nổ súng giết sạch những người trên xe, sau đó hạ xuống đất lật tung ô tô, hai người đều là tu vi tử khí , có thể phóng ra linh khí, chuyển dời vật nặng.
"Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình." Đại Đầu dùng Chuyển Sơn quyết, lấy búa về.
"Tăng tốc, đừng để ngày càng rắc rối." Tả Đăng Phong không ngừng bước, bốn người vẫn còn chưa vào tới trung tâm thành phố, đường phải đi còn rất dài.
Tả Đăng Phong là người lãnh đạo chuyến đi này, ba người chỉ là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lập tức chạy theo hắn, trên đường thỉnh thoảng lại xuất hiện xe cảnh sát cản đường, nhưng tốc độ bốn người cực nhanh, không buồn ham chiến, nhanh chóng bỏ rơi đám cảnh sát lại phía sau.
"Chuyển hướng, phía trước có người đánh lén." Tới gần trung tâm thành phố Tả Đăng Phong phát hiện phía trước có người mặc cảnh phục xách súng núp ở những tòa nhà, cho thấy họ muốn mai phục.
Ba người lập tức quay người, theo Tả Đăng Phong bay chếch về hướng nam, lượn vòng hướng đông.
Diện tích Nhật tuy không lớn, nhưng quy mô thành phố của họ lại lớn hơn thành phố của Trung Quốc, thành phố huyện Sơn Khẩu này bốn người chạy cả một phút mà vẫn còn ở trong thành, phải chạy thêm năm mươi dặm nữa mới ra khỏi thành phố.
Nhưng vào lúc này, phía nam vang tới âm thanh cánh quạt.
"Có máy bay trực thăng." Đại Đầu hô.
"Nghĩ cách bắt nó xuống." Tả Đăng Phong nói, hắn nhận ra máy bay kia bay không cao lắm.
Tả Đăng Phong vừa dứt lời, máy bay trực thăng đã xuất hiện, hai bên có hai người lính đội mũ sắt, ôm súng dài.
Hai người lính nhắm thẳng vào mọi người nổ súng, nhờ khoảng cách khá xa và tốc độ của mọi người nhanh nên không ai bị thương.
Đại Đầu đạp qua những nóc nhà, hướng về phía chiếc máy bay.
Đại Đầu chui vào trong máy bay, mấy giây sau chui ra ở đầu bên kia, máy bay bị mất khống chế bay loạng choạng, không hỏi cũng biết xạ thủ và phi công đã bị y giết chết.
"Tả chân nhân, còn một chiếc." Dương Chỉ chỉ về hướng đông nam, có chiếc máy bay thứ nhất làm mẫu, chiếc thứ hai nhanh chóng cất cao lên.
Dương Chỉ gật đầu, rút lựu đạn bên hông nắm trong tay, nhún chân vọt lên không, Tả Đăng Phong bay theo, đợi Dương Chỉ bay đến hết đà, hai tay vung ra, hất Dương Chỉ tiếp tục bay lên.
Dương Chỉ được Tả Đăng Phong trợ lực, bay tới bên dưới máy bay, ném lựu đạn vào, rồi lập tức triệt hồi linh khí nhanh chóng hạ xuống, người chưa hạ xuống đất lựu đạn đã nổ tung, nhưng lựu đạn uy lực khá nhỏ, chỉ làm máy bay trực thăng bốc khói đen bay về hướng nam.
Tả Đăng Phong đón Dương Chỉ, hai người gia tốc, cùng Lâm Tùng và Đại Đầu vọt đi, lúc ấy phía tây nam mới vang lên tiếng nổ lớn.
Không còn trở ngại, mọi người nhanh chóng rời khỏi nội thành xông vào vùng núi, Nhật có nhiều núi, chiếm phần lớn diện tích đất nước, không phải thành phố thì chính là núi, không có khu vực giao thoa.
"Đừng giảm tốc độ, tiếp tục đi, hạ thấp độ cao, không để cho họ xác định được hành tung của chúng ta." Tả Đăng Phong nói.
"Xác định được thì sao, họ cản được chúng ta à." Dương Chỉ hừ lạnh.
"Họ không cản được chúng ta, nhưng nếu họ xác định được vị trí của chúng ta thì sẽ không ngừng đuổi theo, nếu chị muốn không được ngủ thì cứ tự nhiên." Tả Đăng Phong nhìn Dương Chỉ.
Dương Chỉ gật đầu, Trung Quốc có câu ngạn ngữ gọi không sợ bị ăn trộm chỉ sợ bị trộm nhớ, một khi để người Nhật tóm được, sẽ chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi.
"Vệ tinh của Nhật rất tân tiến, chỉ cần họ dùng vệ tinh, sớm muộn sẽ khóa chặt hành tung của chúng ta." Đại Đầu bổ sung.
"Vậy chúng ta đừng ở trong núi, mà vào trong thành phố, để họ sợ ném chuột vỡ đồ." Lâm Tùng bày kế.
Tả Đăng Phong gật đầu, tuy Lâm Tùng dùng từ không chính xác lắm, nhưng về lý thì chính xác, nếu ở lại trong núi quỷ Nhật sẽ có thể dùng tới bom đạn cỡ lớn, nhưng nếu ở trong thành phố, có con dân của họ, họ sẽ không dám dùng vũ khí lớn.
"Thân phận chúng ta đã bại lộ, hiện giờ người Nhật chắc chắn đã biết chúng ta là người tu hành Trung Quốc, đương nhiên họ không ngốc tới mức cho rằng chúng ta tới để du lịch, nếu không có gì bất ngờ xảy ra họ sẽ sai ninja tới đối phó chúng ta." Tả Đăng Phong phân tích.
"Tả chân nhân, tu vi ninja Nhật thế nào? " Lâm Tùng hỏi, ông ta chưa bao giờ giao thủ với Ninja Nhật.
"Nhật có thập đại Ninja lưu phái, chín mươi năm trước mười vị Ninja hàng đầu đã tới Trung Quốc chúng ta, tôi giết một người, chín người còn lại bị chưởng giáo Mao sơn và đạo nhân Chung Nam sơn liên thủ bày trận giết chết, tất cả cao thủ hàng đầu trong môn phái đều chết trận, nên một đoạn thời gian sau đó họ bị thiếu người giỏi để dạy bảo cho lớp sau, không biết trình độ của họ hiện lợi hại tới đâu nữa" Tả Đăng Phong cảnh giác nhìn quanh.
"Không biết có tăng ni Phật môn xuất hiện không?" Dương Chỉ truy hỏi.
"Chắc là không. Chín mươi năm trước Thiên Hoàng chính là theo Thần Đạo giáo, không coi trọng tăng nhân Phật môn." Tả Đăng Phong lắc đầu, cuộc chiến chín mươi năm trước tăng lữ Phật môn không tham dự, cho thấy giới tăng lữ bản chất khá là ôn hòa.
"Nếu có cao thủ tới gần, Quan Khí Thuật của tôi sẽ thấy ngay." Đại Đầu tiếp lời.
Mọi người gật đầu, không nói nữa, đề khí vút nhanh, người Nhật tựa hồ rất thích leo núi, trong núi thỉnh thoảng lại thấy có người đang leo lên, không ít người mặc đồ hở hang, trang phục kỳ cục, Tả Đăng Phong cau mày, Đại Đầu âm thầm cười trộm, Tả Đăng Phong thật sự bị lạc thời, nhận thức và con mắt của hắn vẫn cứ dừng lại ở thời Dân quốc, hắn không biết hiện giờ Nhật đã phát triển trở thành một đất nước không thèm để tâm đến mặt mũi nhất thế giới, họ chỉ muốn được cả thế giới biết tới tên mình...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT