Tả Đăng Phong không chụp được thứ mình cần. Hai bàn tay tên lính NB buông thõng xuống, đang co giật bỗng tắt hơi.
Tả Đăng Phong nhặt lấy khẩu súng trường, bóp cò nhưng không nổ.
- Cái thứ đồ rởm.
Tả Đăng Phong mắng thầm rồi quẳng súng. Thực ra súng này không nổ bởi chưa có lên đạn, Tả Đăng Phong không biết điều đó, giờ khắc này lại càng
không tin súng ống cùng thầm hô may mắn. Nổ súng là để dẫn dụ mấy tên
lính NB ra. Có điều tiếng súng vang lên, mấy tên lính NB nhất định sẽ
cầm súng xông ra, không đợi thấy rõ bộ dáng của hắn sẽ bắn liền. Biện
pháp trước mắt chính là đi vào hù dọa một chút, dù sao đường lui không
có trở ngại, dọa xong rồi bỏ chạy.
Hạ quyết tâm, Tả Đăng Phong
nghênh ngang đi vào doanh trại quân đội, lén lén lút lút đi vào, đối
phương phát hiện sẽ nổ súng lập tức, nghênh ngang thì dù bị phát hiện,
bọn hắn cũng sẽ hỏi vào làm gì, lúc đó có đủ thời gian hành động.
Phát hiện nơi bếp ăn có đèn, đến gần thấy lính NB đang ăn cơm tối, không ngờ rất có quy củ, cảm đám đều cúi ăn không nói chuyện. Tả Đăng Phong thấy
mà hổ thẹn. Đám người này lặng yên tựa như ác sói. Nếu đổi thành Quốc
quân, chỉ sợ đã ồn ào huyên náo như chợ vỡ.
Trong phòng rất nhiều người, đồng thời rất sáng. Tả Đăng Phong không hy vọng những người này
thấy rõ bộ dáng của mình. Hắn chỉ muốn làm cho bọn chúng thấy bóng, rửa
sạch hiềm nghi cho Ngân Quan. Hắn nhặt một cục đá, tính ném vỡ chiếc đèn phòng ăn nhưng ngắm nửa ngày cũng không xuống tay. Do sốt ruột báo thù, vài ngày liền đã rởi đi, lúc này vận dụng Âm Dương Sinh Tử Quyết chưa
thành thạo, chỉ có mấy bản lĩnh như khí lực lớn cùng chạy nhanh, bật
cao, phản ứng nhanh lẹ. Giờ ném không vỡ bóng đèn, sẽ kinh động trên một trăm lính NB, đến lúc đó phiền toái liền lớn.
Tính một hồi, Tả
Đăng Phong quyết định đi vào gian nhà có án sáng sau bếp ăn. Nơi đây
chính là ký túc xá của các thầy giáo, có điều ở trong chắc chắn không
phải thầy cô gì.
Đến gần, Tả Đăng Phong phát hiện bên ngoài có
một con La bị buộc vào cọc gỗ. Cửa chính đóng, cửa sổ bằng kính cũng dán giấy trắng, ngăn cản tầm mắt bên ngoài.
Tả Đăng Phong tới gần
sát, nghiêng tai lắng nghe, phát hiện trong phòng có tiếng nói, căn cứ
vào âm điệu bất đồng, phải có năm sáu gã lính NB đang bàn bạc khoản đãi
cùng an bài chỗ ở cho một khách nhân tôn quý sắp từ trên Tỉnh về.
Tả Đăng Phong nghe lén một lát, đi tới cởi dây cho con La. Hắn làm vậy bởi nghe lính NB muốn mời khách ăn thịt ngựa. Lúc trước từng nghe qua Vương lão gia nói về thói quen ẩm thực của người Nhật Bản. Cơm là món chính,
thích ăn xào khô, loại thịt thích ắn nhất chính là thịt ngựa cùng cá.
Giờ không có, lính NB sẽ đem con la xui xẻo kia thành ngựa.
- Chạy mau đi, bằng không cái mạng nhỏ của mi giữ không được.
Tả Đăng Phong tháo dây, nhỏ giọng quát con lừa. Như hiểu lời của hắn, con la chậm rãi đi ra ngoài doanh trại.
Chờ giây lát, Tả Đăng Phong vòng lại cửa sau bếp ăn, phát hiện lính NB sắp
cơm nước sắp xong. Không thể đợi thêm, hắn hít sâu một hơi, mở cửa phòng vọt vào, phát hiện có năm sáu gã lính NB mặc quân phục sĩ quan Nhật Bản đang ngồi quỳ trên mặt đất uống trà. Nhìn thấy Tả Đăng Phong, cả đám
ngây người theo bản năng, Tả Đăng Phong đã chuẩn bị, nhanh chóng lao tới một lính NB, vung một quyền rồi lập tức xoay người chạy ra. Lính NB
trong phòng chỉ có thể thấy bộ dáng đại khái của hắn, chủ yếu nhất là
thấy rõ bộ tóc đen, mà tóc của Ngân Quan bạc trắng rồi, kể từ đó Ngân
Quan khỏi bị lính NB hoài nghi nữa.
Lao ra phòng, bên trong
truyền ra tiếng súng, Tả Đăng biết sự lợi hại của nó, nhanh chóng phóng
ra. Lúc này lính NB bị kinh động, nhiều tên kêu la cầm súng vọt ra. Tả
Đăng Phong cấp tốc lao ra cửa lớn, phía sau truyền lại tiếng súng dày
đặc, đạn găm đầy lên tường gạch.
- Quá nguy hiểm, sau này quyết không thể làm vậy.
Tả Đăng Phong khẩn trương chạy ra doanh trại, xoay người về hướng phía tây bắc, lúc này màn đêm trợ giúp cho hắn. 13 cũng âm thầm theo đuôi.
Chạy chưa xa, thấy con la chậm rãi phía trước, lúc trước từng cưỡi ngựa, Tả
Đăng Phong thấy thế nhảy lên, dù sao thì bốn chân vẫn nhanh hơn hai
chân.
- Thời điểm báo ân tới rồi, chạy mau.
Tả Đăng Phong lay dây cương thúc giục. Đáng tiếc con La không thông minh như 13, không chạy mà quay đầu tức giận nhìn.
- Chạy!
Tả Đăng Phong thấy thế lần nữa thúc giục. Nếu là một con ngựa, thét to có
lẽ còn hữu dụng, đáng tiếc con la lại còn đá hậu, tả bật hữu nhảy cố
gắng hất Tả Đăng Phong ra.
Đâm lao phải theo lao, giờ muốn xuống
cũng không dế, Tả Đăng Phong bị xóc trên lưng con la, âm thầm kêu khổ.
Chậm một lát như vậy, lính NB rất nhanh vọt ra, nổ súng loạn về phía
này.
Tả Đăng Phong vội buông dây cương, té xuống khỏi lưng con
la. Hắn phẫn nộ xoay người lên, vung quyền về đầu con la Ngay lúc này,
đột nhiên cánh tay phải đau đớn, cảm giác này lúc trước đã từng có, là
trúng đạn.
Tả Đăng Phong hoảng sợ, không quản con la nữa vắt chân lên cổ mà chạy, may mắn lúc này là ban đêm, lính NB không thể ngắm bắn.
Nhanh chóng lao ra đường lớn, Tả Đăng Phong đến góc tường vén áo xem xét
thương thế cánh tay, khong ngờ đau đớn nhưng không hề có vết máu, kéo
bao tay hàn khí ra, phát hiện chỗ trúng đạn có một lỗ đen thùi.
- Thứ tốt, thực là đồ tốt.
Tả Đăng Phong xoay người chạy như điên, trước kia còn ngại bao tay quá
dài, hiện tại lại tiếc quá ngắn, nếu như là bộ y phục thật tốt biết bao. Bao tay kia lai lịch tuyệt không đơn giản, ngày sau nhất định phải điều tra thêm.
Tiếng lính NB kêu la ngày càng xa, Tả Đăng Phong dần
dần yên lòng, vừa định đón 13 nhảy xuống từ nóc nhà, phía trước truyền
lại ánh đèn sáng ngời.
Là đèn ô tô, Tả Đăng Phong nhíu mày, chiếc xe hơi kia không hướng về phía hắn mà nhanh chóng sượt qua người.
Lúc trước nghe có khách nhân trọng yếu tới từ Tỉnh lỵ, Tả Đăng Phong muốn
xem người trong xe có phải Đằng Khi hay không. Khi vừa quay đầu thì hắn
cau mày, cánh cửa xe hơi đột nhiên bị đạp ra. Cùng lúc đó, một nam nhân
cao lớn nhảy ra, hai chân đạp lên trên vách tường ngã tư đường, chuyển
hướng mượn lực lao tới Tả Đăng Phong càng nhanh.
- Người này không đơn giản!
Tả Đăng Phong thấy thế nhíu mày. Nhất định người trong xe đã phát hiện đám lính NB cầm súng đuổi theo bắt hắn. Đây rất có thể chính là khách quý
theo lời lính NB. Khứ hồi từ nơi này sang Tế Nam cần chạy xe một ngày
một đêm, có lẽ chính là lính NB mới tới đối phó kẻ sát hại tiểu đội lính NB trong thôn nọ.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong cấp tốc xoay người chạy trốn, pháp thuật của hắn mới thành tựu một chút. Đối phó lính NB
bình thường thì tạm được, gặp người tu đạo hoặc cao thủ giỏi võ công thì hắn không có lòng tin.
Tả Đăng Phong dẫn Linh khí chạy như điên, gã đàn ông trung niên đuổi theo phía sau. Hai người rất nhanh chạy khỏi đường lớn, quẹo vào đường nhỏ. Văn Đăng Huyền Thành không có tường
chắn, lính NB tuần tra cũng không nhiều. Không bao lâu, Tả Đăng Phong
chạy vào rừng cây phía bắc, lúc này lính NB không còn bóng dáng, chỉ có
gã đàn ông trung niên luôn theo phía sau.
Tả Đăng Phong càng chạy càng tin tưởng, khoảng cách ban đầu giữa hai người chừng mười bước, giờ đã lên năm mươi bước. Có thể thấy tu vi đối phương không cao cho lắm.
Ý nghĩ vừa hiện, Tả Đăng Phong hãm tốc độ, ngưng thần lắng nghe hơi thở
của gã đàn ông trung niên, phát hiện đối phương hô hấp dồn dập, bởi vậy
càng thêm tin chắc tu vi của người này không cao bằng mình.
Nghĩ
đến đây, Tả Đăng Phong đột nhiên xoay người trở lại. Gã đàn ông kia thấy thế, lập tức tăng tốc độ. Trong đêm vẫn thấy rõ bộ dáng của hắn. Người
này thân hình cao lớn, mũi rất cao, vành mắt ánh vàng, có điểm giống
người Tây Bắc.
Mấy chục bước, rất nhanh sẽ tới, tay phải gã đàn ông trung niên rụt về, tới trước đột nhiên hét to xuất chưởng.
- Đại Thủ Ấn!
Sau khi học biết Đạo thuật, Tả Đăng Phong vẫn luôn sử dụng Linh khí tăng
cường năng lực bản thân, chưa bao giờ sử dụng qua chiêu thức pháp quyết
ghi trên thẻ trúc. Lúc này hắn quyết định kiểm tra uy lực thực sự của
nó, liền giương cánh tay vung quyền.
- Sinh Tử Quyết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT