Tả Đăng Phong trước đây chưa từng sử dụng thân pháp, tốc
độ nhanh như thiểm điện của Phong Hành quyết khiến ngay cả chính hắn
cũng phải chấn kinh. Nếu thôi động linh khí đến cực hạn, ngay cả bản
thân hắn cũng không rõ tốc độ của mình nhanh đến mức độ nào, nhưng sau
khi hắn toàn lực thi triển mọi người đều có cảm giác động tác của hắn
cực kỳ chậm rãi, nhẹ nhàng thoải mái vây khốn cả đám người.
Lúc trước Tả Đăng Phong cũng từng nghĩ tới tốc độ của Phong Hành quyết
sẽ rất nhanh, nhưng hắn lại không nghĩ tới có thể nhanh tới mức như vậy, hơn nữa có tu vi tử khí đỉnh phong làm cơ sở, hắn thi triển càng thuận
lợi như cá gặp nước, hơn nữa linh trí dư thừa cũng khiến cho Huyền Âm
chân khí của hắn càng thêm uy mãnh, hắn có thể không chút kiêng kị phát
ra huyền âm khí trụ mà không cần lo lắng linh khí khô kiệt. Khí vụ dài
tới năm trượng, thanh thế hãi người, chỉ cần bị quét trúng ngay lập tức
cả người bị phủ sương trắng, tứ chi tê liệt.
Năng lực kinh khủng khiến Tả Đăng Phong khiếp sợ đồng thời cũng làm hắn
nhiệt huyết sôi trào, con người sống trên đời cần chính là cảm giác này, những người này đều là lúc trước có thể quyết định số phận hắn, hiện
tại đến phiên hắn có thể quyết định số phận kẻ khác.
Huyền Âm chân khí không chỉ có thể hình thành khí trụ, Tả Đăng Phong
điều khiển Huyền Âm chân khí phát ra hàn vụ như một chiếc roi lớn, chỉ
cần nơi nó tiếp xúc qua mọi người đều bị đông cứng. Tuy rằng không thể
một lần vây khốn mấy trăm người nhưng những người này đứng chung một
chỗ, mỗi một lần hắn ra tay đều khiến cho vài chục người trúng đòn, sau
một vòng toàn bộ những người chưa độ thiên kiếp đều bó tay chịu trói,
vòng thứ hai trong trường chỉ còn không tới bảy người, sau vòng thứ ba
chỉ còn Tất Phùng Xuân cùng đồ đệ của hắn có thể miễn cưỡng di động,
nhưng cả người đã run rẩy lập cập, tứ chi co quắp.
“Ai nha, A di đà phật.” Tả Đăng Phong vừa thu chiêu, Thiết Hài mang theo lồng chim từ đằng xa chạy đến, cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh hãi
thất sắc, đánh rơi cả lồng chim, nhưng hắn phản xạ nhanh chúng, lập tức
đưa tay bắt lại.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn liếc qua Thiết Hài, dưới tay tụ khí khôi
phục linh khí, tuy rằng hắn đã cóphaantaam phân âm dương đỉnh phong
nhưng cũng không thể liên tục tiêu hao linh khí. Vừa rồi hắn phát ra hơn mười đạo huyền âm chân khí, lúc này linh khí trong khí hải đã gần như
khô kiệt, cần lập tức bổ xung.
“Thật là lạnh!” Thiết Hài cầm lồng chim lui về sau mấy bước, lúc này
khắp nơi đều là một đám người nằm co quắp, có vài người vẫn còn duy trì
tư thế đứng thẳng, những người này tất cả đều tản ra hàn khí.
Tả Đăng Phong nghe thấy cũng không trả lời, tu vi tăng lên là một quá
trình chậm rãi, nhưng hắn đạt tới tử khí đỉnh phong một cách quá bất
ngờ, trong thời gian ngắn hắn còn chưa thể tiếp thu được sự thực này.
Trong những người này ít nhất cũng có mười mấy cao thủ độ thiên kiếp,
hắn không nghĩ tới dưới tay mình họ còn không có lực hoàn thủ, hắn càng
không nghĩ tới trong thời gian ngắn bản thân có thể lợi hại tới trình độ này, thậm chỉ ngay cả Tất Phùng Xuân có tu vi nhị phân âm dương cũng
không có bất kỳ cơ hội nào địch lại.
“Tả Đăng Phong, ngươi sẽ không giết bọn họ đấy chứ?” Thiết Hài buông
lồng sắt đi đến bên cạnh đám người bị Tả Đăng Phong đóng băng nằm đó,
những người này bị băng phong mức độ không giống nhau, chạm phải hàn vụ
thì đã gần như đóng băng, bị hàn vụ quét sơ qua còn có thể chậm rãi cử
động.
“Hả, ngươi nói gì vậy?” Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía Thiết Hài,
vừa rồi chính hắn còn kinh ngạc, không nghe rõ Thiết Hài gọi.
“A di đà phật, ngươi không nên giết người lung tung như vậy.” Thiết Hài quay đầu lại nhìn hắn.
“Ta đã là thiên hạ vô địch rồi.” Tả Đăng Phong nhìn hai tay của mình lẩm bẩm, trong thời gian ngắn tâm tình biến đổi lúc vọt lên trời cao lúc
tụt xuống đáy cốc, sự tương phản này khiến hắn bị vây trong cảm giác cực kỳ phấn khích.
“Vô địch là Huyền Âm Thủ của người, nếu ngươi đem Huyền Âm Thủ tháo
xuống, ngay cả ta cũng chưa chắc đánh lại.” Thiết Hài nghe vậy lập tức
phản bác.
“Đúng vậy!” Tả Đăng Phong nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thiết Hài cười cười,
Thiết Hài nói lời này xuất phát từ lòng hiếu thắng, trên thực tế cho dù
hắn tháo Huyền Âm Thủ xuống Thiết Hài cũng không phải là đối thủ của
hắn, nhưng Tả Đăng Phong cũng không tính toán. Chẳng qua Thiết Hài nói
những lời này vẫn có chút đạo lý, mang Huyền Âm Thủ cho dù Tả Đăng Phong có lợi hại nhưng vẫn là mượn sức ngoại vật.
“Những người này phải làm sao bây giờ?” Thiết Hài nghe vậy vui vẻ ra mặt.
“Ta phải tra hỏi bọn họ một chút, ngươi trước tiên trở về Mã Gia Pha chờ ta, ngươi biết Mã Gia Pha ở chỗ nào chứ?” Tả Đăng Phong muốn để Thiết
Hài đi, nếu không Thiết Hài nhất định sẽ ngăn cản hắn lạm sát.
“Biết, chính là chỗ chúng ta gặp lần trước. Ồ, những hòa thượng này…” Thiết Hài quay đầu nhìn xung quanh.
“Ta sẽ không làm khó tăng nhân, ngươi cứ đi Mã Gia Pha chờ ta, ngươi có
thương tích trên người, trên đường cứ chậm rãi mà đi.” Tả Đăng Phong
nói.
“Ta không bị thương, ta chờ ngươi đi cùng.” Thiết Hài mơ hồ cảm giác được có chuyện gì đó không đúng.
“Không cần, ngươi đi trước đi, bằng trong tăng nhân trên Ngũ Đài Sơn sẽ
đem chuyện này tính toán lên đầu ngươi, lúc đó Thiếu Lâm Tự cũng chịu
tai ương liên lụy.” Tả Đăng Phong chỉ đám người nằm la liệt dưới đất.
Thiết Hài tuy rằng điên nhưng hắn vẫn rất quan tâm Thiếu Lâm Tự, nếu
không lúc trước cũng không che mặt đến giải cứu, thấy Tả Đăng Phong nói
vậy vội vàng cầm lồng chim đi về hướng nam.
Thiết Hài vừa đi, Tả Đăng Phong lạnh lùng nhìn về phía Tiết Phùng Xuân.
Tiết Phùng Xuân lúc này vẫn có thể cử động, thấy Tả Đăng Phong đi về
phía mình lập tức lộ vẻ sợ hãi, một cánh tay chống xuống chầm chậm bò về phía sau.
Tả Đăng Phong cũng không nhiều lời với hắn, giơ tay phát ra một đạo
huyền âm chân khí đem thất khiếu thần phủ của hắn đóng băng lại, giơ
chân đạp vỡ đầu. Báo thù chính là báo thù, không cần phải nhiều lời.
Đầu sỏ gây tội đã chết, Tả Đăng Phong cũng không giết những kẻ khác mà
tìm kiếm trong đám người, một lát sau chọn ra bốn người. Bốn người ta
này gốm có nữ tử trung niên từng bưng nước cho hắn rửa mặt, cũng có tiểu đạo nhân không nỡ nhìn hắn phơi nắng đem xe ngựa tới dưới bóng cây, còn có người trung niên dùng vải che mưa cho hắn, người cuối cùng là lão
đạo cô nhìn hắn với ánh mắt tiếc hận, còn đưa trộm bánh mỳ cho hắn.
Lúc trước tình thế khẩn cấp, Tả Đăng Phong không kịp nhận những người
này, đem họ đóng băng một lượt, đến lúc này hắn đưa họ ra, tháo Huyền Âm Thủ xuống thúc ép dương khí trong cơ thể bắt đầu giải quyết huyền âm
khí trong cơ thể nữ tử trung niên.
“Bên trong Chu lăng không phải mai táng Chu Văn Vương, cũng không phải
Chu Vũ Vương, ta lấy vật phẩm bồi táng ra là thực, ngày đó ta thả nữ
nhân kia ra cũng là thực, nhưng ta không phải Hán gian.” Tả Đăng Phong
hướng về nữ tử mặt mang hận ý nói, người này lúc trước từng thẩm vấn
hắn, nhưng Tả Đăng Phong cũng không hận nàng.
“Ngươi muốn thế nào?” Nữ tử trung niên hoàn toàn không sợ hãi, người tốt và người xấu kỳ thực rất dễ nhận ra, không sợ chết có bảy thành là
người tốt, sợ chết có bảy thành là người xấu.
“Ngươi chỉ ra những người nào do ngươi mang đến, ta thả các người đi.” Tả Đăng Phong nghiêm nghị nói.
Nữ tử trung niên nghe vậy cảm giác kinh ngạc, há mồm muốn nói chuyện
nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tả Đăng Phong lại đem lời muốn nói nén
xuống, xoay người tìm kiếm đồng bạn của mình trong đám người.
Tả Đăng Phong liên tục chữa trị cho ba người khôi phục được hành động,
tương tự cũng bảo bọn hắn đem đồng bạn đến, bận rộn nửa ngày rốt cuộc
đem hơn sáu mươi người hồi phục trở lại.
“Ta không phải là người tốt, nhưng ta không phải Hán gian, ta không muốn hại ai, cũng quyết không cho phép người khác hại ta.” Tả Đăng Phong
hướng mọi người khoát tay nói.
Tả Đăng Phong lúc này trong mắt chúng nhân đã là tồn tại thuộc loại yêu
ma, không ai dám cùng hắn nói chuyện, thậm chí còn không dám nhìn hắn.
Mọi người nghe hắn nói vậy chỉ có thể rời đi.
Nữ tử trung niên lúc trước cũng đi được một đoạn liền trở lại, Tả Đăng
Phong thấy vậy lộ vẻ nghi hoặc, nhưng nghe câu nói sau cùng của nàng
không khỏi nóng mặt, xoay người tìm kiếm người có vóc người xấp xỉ mình.
Lúc này, lão đạo cô cũng quay trở lại, Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn
nàng, đối phương cũng chỉ nói một câu, sau khi nói xong liền quay đầu
đi, nhưng lại khiến Tả Đăng Phong sững sờ suy nghĩ đến xuất thần, lão
đạo cô nói: “Vô lượng thiên tôn, hài tử, cho dù gặp phải ủy khuất cũng
không nên giết người, về nhà sớm đi thôi.”
Lão đạo cô này tuổi cùng xấp xỉ với mẫu thân hắn, một câu hài tử khiến
nội tâm hắn đại động, hắn quả thực bị ủy khuất rất lớn, cũng chịu rất
nhiều oan uổng, còn thiếu chút nữa mất mạng, nhưng hắn không có ai để
tâm sự, phụ mẫu đều mất, vợ cũng đã mất, thân nhân tan tác, không có
bằng hữu, hắn quả thực là người cô độc, hắn cũng muốn về nhà, nhưng hắn hy vọng sau khi về nhà nhìn thấy người mình yêu tươi cười chứ không
phải đối mặt với quan tài lạnh như băng.
Lão đạo cô cũng không biết một câu nói của bà đã cứu được mấy trăm
người, thật lâu sau Tả Đăng Phong xoay người đi về hướng nam, hắn không
giết những người này, hắn còn sống không phải là vì giết người.
Nhưng đi được vài bước, hắn lại quay trở lại, trong những người này cũng có những kẻ từng nhục mạ hắn, cũng có một ít kẻ đạo môn bại hoại, không giết đi không thể đánh tan ác khí trong lòng hắn.
Tả Đăng Phong cho những kẻ này lên đường nhanh chóng, tâm lý của hắn
cũng không phải bị vặn vẹo, sẽ không lấy tra tấn cùng tàn sát làm nhiềm
vui. Mấy kẻ còn lại Tả Đăng Phong cũng không chữa trị, âm hàn chi khí
trong cơ thể bọn họ cũng có thể bị dương khí ngoại giới trung hòa, còn
việc đám người này mười ngày sau hay mười năm sau mới hồi phục không
phải là việc hắn quan tâm.
Lúc này đã là hai giờ chiều, mặt trời chói chang, tu vi tử khí đỉnh
phong khiến cho Tả Đăng Phong có thể điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, hắn từ
từ đi bộ rời khỏi Ngũ Đài Sơn. Cảm giác chân bước từng bước trên mặt đất khiến hắn cảm nhận được năng lực cực lớn ngoài việc cho hắn tự tin vô
cùng còn khiến cho nội tâm của hắn không yên ổn. Lấy tu vi linh khí tử
khí đỉnh phong làm cơ sở, Phong Hành quyết gia tăng tốc độ, Huyền Âm
chân khí mạnh mẽ bá đạo, ba môn cùng tu tập khiến cho hắn có được tu vi
và năng lực kinh khủng, cỗ năng lực này quá cường đại, cường đại đến mức ngay cả chính hắn cũng sợ hãi, bởi vì hắn hiểu rõ mình có thể tạo ra
ảnh hưởng, hậu quả nghiêm trọng tới mức nào.
Cho dù là ai nếu có được năng lực to lớn tâm tính cũng đều nảy sinh biến hóa, hắn cũng không thể tránh khỏi vấn đề này, Tả Đăng Phong một mực tử hỏi những tháng ngày sau này hắn sẽ sống thế nào, nên lấy tâm tính như
thế nào đối nhân xử thế. Ngoài ra còn một vấn đề lớn, làm sao áp chế nội tâm chính mình sinh ra cuồng vọng, ám ảnh không vì có được năng lực
khủng bố mà sinh ra dục vọng phá hủy.
Tả Đăng Phong đi bộ tới trấn nhỏ dưới chân núi, bình tĩnh lấy ra chút
tiền còn lại mua quần áo. Nhìn hắn bề ngoài bĩnh tĩnh nhưng trong nội
tâm lại sóng lớn ngập trời. Nhìn những người bình thường hắn cảm giác
giống như nhìn con kiến, ngay cả cao thủ tử khí nhị phân âm dương cũng
không tiếp nổi một chiêu của hắn, những người bình thường này lại càng
không tieeos nổi một kích.
Mỗi người sống trên thế giới này đều cần bị ước thúc, nếu một kẻ mất đi
ước thúc, trong lòng lại có một mặt u ám có thể khiến hắn tùy ý đi phá
hủy, nô dịch. Cũng may thật lâu sau Tả Đăng Phong cũng bình tĩnh trở
lại, người sống một đời cần phải làm việc tốt, không thể đi tổn thương
người khác, hắn thật sự rất vui vẻ vì mình có thể nghĩ được như vậy, cho dù hắn có năng lực to lớn vẫn phải lấy nguyên tắc này làm điều kiện
tiên quyết.
Người không hại ta, ta không hại người, nếu không cản đường ta, ta sẽ không lạm sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT