- Quần áo của ngươi lại rách rồi, tiếc là ta không mang theo kim chỉ, nếu không sẽ giúp ngươi vá lại !
Đằng Khi Anh Tử nói.
- Cám cơn ! Ngươi bao nhiêu tuổi rồi ?
Tả Đăng Phong liền nói, lúc trước nói chuyện nàng là Lâm Ngọc Linh chứ
không phải Đằng Khi Anh Tử, vì vậy hắn không biết tuổi thật của nàng.
Đằng Khi Anh Tử nghe xong không trả lời, ở Nhật Bản, tuổi của nữ nhân
chỉ có người thân cận mới có thể hỏi, Tả Đăng Phong hỏi rất tùy ý, không hề nghiêm chỉnh, cho nên nàng không muốn trả lời.
- 13, đi nào, theo ta đi dạo !
Tả Đăng Phong đứng dậy đeo rương gỗ lên, gọi 13 đang mài móng vuốt lên cây đại thụ, đi về phía đông.
Đằng Khi Anh Tử cũng không đi theo, nơi này để thức ăn và nước uống cho nên nàng nhất định phải ở đây canh giữ.
Tả Đăng Phong nhanh chóng đi về lăng mộ ở phía nam, lúc này trời mới vừa tối, bên trong bóng đêm Đằng Khi Chính Nam và hai vị ninja ngồi nghỉ
một bên, trong mười hai tên lính lực lưỡng Nhật Bản thì cũng có tám gã
ngồi nghỉ, chỉ có bốn gã đang dùng xẻng cúc đất rất nhanh, mười hai
người này rất có thể là Đằng Khi Chính Nam rút ra từ bộ đội công binh
cho nên hình thể hoàn toàn khác với người thường, dáng người rất thấp,
hai chân lại ngắn, mông lớn eo thô, hai cánh tay to gấp người thường.
Những người này chính là người thường, không có tu vị linh khí, đều dùng sức lực bản thân để đào đất, bọn hắn để Tả Đăng Phong thấy được cái gì
gọi là hiệu suất công việc, trong lúc Tả Đăng Phong và Đằng Khi Anh Tử
nói chuyện bọn họ đã đào vào phía trong được hơn hai trượng, tám người
ngồi nghỉ kia quần áo đều không dính bùn đất, điều này chứng tỏ hai
trượng kia chỉ do bốn người này đào được.
Chính thức làm việc sẽ không hề dông dài, cũng không hề cố ý chứng tỏ gì cho lãnh đạo thấy, bốn người Nhật bản này không hề bày trò gì cả, chỉ
chuyên tâm vào việc đào đất mở đường, động tác nhịp nhàng, mỗi một xẻng
đi xuống đều chất đầy đất, động tác nhanh nhẹn, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Bốn người đều không hề chảy mồ hôi, điều này khiến Tả Đăng Phong cảm
thấy rất khó hiểu, liên tục dùng sức làm việc trong một thời gian chắc
chắn sẽ chảy mồ hôi, nghi ngờ khó hiểu, Tả Đăng Phong liền tập trung
đánh giá bốn người, phát hiện nhịp tim đập của cả bốn cũng không tăng,
phát hiện điểm này hắn liền hiểu, mười hai công binh này chắc chắn đã
được cải tạo của bộ đội sinh hóa, tiêm vào người loại hóa chất nào đó để tăng sức lực bản thân, hèn gì Đằng Khi không lo lắng bùn đất đào ra sẽ
bị người khác phát hiện, hóa ra hắn định tốc chiến tốc thắng, tiến công
chớp nhoáng.
- Tả tiên sinh, muộn nhất thì tờ mờ sáng chúng ta có thể đào vào bên trong lăng mộ.
Đằng Khi Chính Nam nhìn Tả Đăng Phong nói.
- Với điều kiện là các ngươi không đụng phải Kim Cương tường chặn lối.
Tả Đăng Phong cười khẩy nói.
- Nơi này sẽ không có tường trộn gạo nếp, thời Chu còn chưa xuất hiện công nghệ đó.
Đằng Khi Chính Nam lắc đầu nói.
Thứ tường trộn gạo nếp mà Đằng Khi Chính Nam nói chính là Kim Cương
tường, thời cổ đại không có xi-măng, lợi dụng gạo nếp vôi trộn lẫn thêm
các loại lông tóc và thực vật để bịt lối trong lăng mộ, độ cứng không
kém xi-măng là bao, hơn nữa nó còn bền hơn cả xi-măng, xi-măng nếu bị
một lực lớn từ bên ngoài công phá sẽ lập tức vỡ nát, nhưng Kim Cương
tường thì không, Kim Cương tường chính là biện pháp phòng trộm mộ xuất
hiện sau thời Tần, vì vậy có thể thấy được Đằng Khi Chính Nam cũng có
nghiên cứu về cổ mộ và lịch sử củ Trung Quốc.
Tả Đăng Phong nghe xong cũng không nói gì, xoay người đi lên hướng bắc,
trước mắt nói gì cũng đều là lời thừa, sự thật không lâu nữa sẽ được
phơi bày.
Trong bóng tối Tả Đăng Phong bước đi trên nền gạch xanh hướng về ngội mộ ở hướng bắc, hai ngôi mộ cách nhau chưa quá 100m, chiều cao cũng không
khác biệt mấy, một con đường mòn nhỏ do đi lại nhiều mà thành trực tiếp
hướng lên đỉnh của ngôi mộ, dựa theo dấu vết và độ rộng của con đường
mòn thì nơi này thì không thường xuyên có người đến.
Đi đến đỉnh ngôi mộ, Tả Đăng Phong đưa mắt nhìn xung quanh, từ đây nhìn
về phía Tây Nam có thể nhìn rõ đèn đuốc bên trong thành Hàm Dương, tập
trung cảm giác, phát hiện xung quanh không có tiếng hít thở và bước
chân, chỉ có tiếng côn trùng trong các bãi lau sâu và tiếng chim chóc
bên trong rừng cây phát ra.
Mặc dù từ đây có thể nhìn thấy đèn đuốc, có thể nghe được tiếng côn
trùng và chim chóc, nhưng Tả Đăng Phong vẫn cảm thấy nơi này tràn ngập
mùi chết chóc, chính xác thì không phải là mùi chết chóc, vì xung quanh
không có khí tức tà ác nào, nhưng hắn không thích nơi này một chút nào,
sau khi đến đây hắn luôn muốn rời đi, trước đây mặc kệ là đến đâu hắn
cũng chưa từng có loại cảm giác hốt hoảng này, nhưng sau khi đến đây cảm giác đó lại cực kỳ mãnh liệt. Hắn tu luyện chính là Âm Dương Sinh Tử bí quyết, độ qua Thiên Kiếp tiến vào cảnh giới Chí Tôn, chỉ bằng trực giác có thể phát hiện sự tồn tại của nguy hiểm, loại cảm giác muốn bản thân
rời đi chính là từ Âm Dương Sinh Tử bí quyết phát ra, đây là chính là do bản năng đón may mắn tránh né vận rủi của con người được Âm Dương Sinh
Tử bí quyết phóng đại, bản năng của hắn nhắc nhở hắn mau chóng rời khỏi
nơi này.
Tả Đăng Phong tin vào trực giác, nhưng hắn có thói quen làm việc phải có căn cứ chính xác, hắn không rõ vì sao bản năng lại mách bảo mình nên
rời khỏi đây, đám người Đằng Khi không có khả năng sẽ ra tay với hắn,
bởi vì hắn còn giá trị lợi dụng, cũng cũng không thể là do nguy hiểm bên dưới mộ được, bởi vì mặc dù bên dưới có nguy hiểm như thế nào cũng
không thể truyền lên trên mặt đất được.
Cân nhắc một lúc, Tả Đăng Phong bất ngờ nhớ ra mình bây giờ đang đứng ở
phía trên ngôi mộ, tên của hắn là Tả Đăng Phong, mà lúc này lại leo lên
trên mộ người chết, cái này đúng là điềm xấu mà.
Nghĩ ra điểm này, Tả Đăng Phong liền nhanh chóng rời khỏi đỉnh ngôi mộ,
nhưng sau khin rời khỏi thì cảm giác hốt hoảng vẫn không hề biến mất,
bản năng vẫn nhắc nhở hắn cần nhanh chóng rời khỏi đây.
Mặc dù không biết vấn đề ở đâu, nhưng Tả Đăng Phong vẫn tự nhắc nhở mình nên cẩn thận một chút, sau khi tiến vào lăng mộ cần nhanh chóng giết
chết đám người Đằng Khi, sau đó cố gắng rời khỏi đây thật nhanh.
Sau khi rời khỏi nôi mộ, Tả Đăng Phong cũng không trở lại nơi đám người
Đằng Khi đang đào bới, mà lặng lẽ đi xung quanh vùng đất này, hắn đang
tìm kiếm vật dụng ứng với Ngũ Hành, chuẩn bị cho việc bố trận.
Lúc trước phần lớn vàng mượn của Tôn Phụng Tiên hắn đều đưa cho lão thần bà kia, còn lại một ít hắn đã bồi thường cho đám dân cư trong thành vì
đốt nhà, bây giờ chỉ còn lại một nén vàng, vàng chính là vua trong Kim,
bày trận sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Phần thân cây bách dài nửa thước có độ lớn cỡ bằng cổ tay,bỏ hết cành lá chỉ để lại phần thân với lớp vỏ xù xì. Cây bách thường có màu xanh,
thuộc họ tùng, mộc khí um tùm nên có thể dùng để bày trận!
Ở trong rương gỗ có rượu trắng và nước uống, mặc dù rượu trắng và nước
uống đều thuộc Thủy, nhưng rượu trắng còn chứ tính Thổ và tính Mộc,
không thích hớp để sử dụng khi bố trận, hơn nữa trận pháp này là dùng để đối phó Đằng Khi Chính Nam và hai ninnja kia, không thể dùng loạn, chỉ
có thể dùng nước, nhưng không thể đựng trong đồ bằng nhôm, vật thích hợp nhất để đựng là đồ xứ và đồ gốm, trước mắt chưa có, chỉ đợi sau khi
xuống dưới tìm kiếm.
Vật tính Hỏa tốt nhất chính là đá từ nham thạch nóng chảy từ miệng núi
lửa phun trào sau khi nguội tạo thành, nơi này tất nhiên không thể tìm
được, cây đuốc cũng không thể cháy lâu, vì vậy Tả Đăng Phong nghĩ đến
mấy cái bánh nướng bên trong rương gỗ, nhưng thứ này dùng lửa nướng ra,
bên trong có tính Hỏa, ăn nhiều đồ nướng sẽ cảm thấy nóng ruột cũng là
vì bên trong chúng có chứ tính Hỏa, trước khi chúng hư hỏng hoàn toàn có thể dùng thay thế tính Hỏa trong Ngũ Hành.
Thổ là dễ tìm kiếm nhất nhưng lại khó lợi dụng nhất, cân nhắc mãi Tả
Đăng Phong mới quyết định, ở phía Đông Bắc nơi này tìm thấy một con sông nhổ, chậm rãi đi đến bờ sống mang về vài nắm cát trắng, sỡ dĩ hắn chọn
cát là bởi vì cát trong ngũ hành thuộc loại tiện lợi nhất, ở đâu cũng có thể tìm thấy, hơn nữa do phải đề phòng trộm cướp mà bất kể là ngôi mộ
nào kiến trúc bên trong tuyệt đối không có hạt cát, cát chảy bịt mộ nhốt đạo tặc chỉ là do người đời không hiểu biết bịa đặt mà có, không đáng
tin, Tả Đăng Phong dùng hạt cát ứng với tính Thổ trong Ngũ Hành để phân
biệt với gạch đá bên trong mộ, bố trí trận pháp, phân cách Âm Dương, tạo ra tuyệt địa.
Bây giờ chỉ có thiếu một món đồ sứ hoặc đồ gốm, sau đó sẽ tùy theo tình
hình phía dưới để bày trận, trận pháp Ngũ Hành là thích hợp bố trí dưới
đất nhất, bởi vì bên dưới kín không gió, vật dùng để bày trận sẽ không
dễ dàng bị di chuyển, nếu là trên mặt đất thì hắn sẽ dùng phương pháp
Bát Trận Đồ để bày trận. Bát Trận Đồ là trận pháp theo đường Âm Dương,
là hắn học được, còn trận pháp Ngũ Hành là do hắn tự nghĩ ra, so sánh
hai cái với nhau thì hắn thích dùng trận pháp Ngũ Hành hơn.
Mãi cân nhắc cộng thêm việc lựa chọn vật liệu để bố trận đã tốn hơn ba
tiếng, cùng lúc đó thì Tả Đăng Phong cũng kịp quan sát địa hình toàn khu lăng mộ và phùng xung quanh, phát hiện ở khu vực Đông Nam có vài ngôi
nhà gỗ, bên trong không thắp đèn, dựa theo độ cao và lối xây dựng Lục
Giác để xác định thì đây chắc dùng để gửi vật để Tế Tự, ngoài ra xung
quanh khu lăng mộ cũng không có kiến trúc lớn nào khác, tượng thú bằng
đá và bia đá hai bên tế đạo không tính trong đó, ngoại trừ hai đống đất
này, tất cả kiến trúc đều do đời sau xây thêm, cũng không có bất kỳ
chứng cớ nào để chứng minh bên dưới hai đống đất đó chôn cất hai vị vua
nhà Chu.
Mười hai giờ đêm, Tả Đăng Phong dẫn theo 13 trở lại nơi nghỉ chân.
- Anh ta mời ngươi qua chủ trì công việc.
Đằng Khi Anh Tử không nằm trên xe ngựa nghỉ ngơi, mà ngồi ở bên cạnh
trông giữ đám trang bị và lương thực, nữa đêm rét lạnh, nàng ngồi trên
một tấm thảm, bởi vì sợ người ngoài phát hiện nên nàng không hề nhóm lửa
Tả Đăng Phong nghe vậy liền gật đầu, xoay người hướng lăng mộ phía nam đi.
- Vất vả ngươi !
Đằng Khi Anh Tử nói.
Tả Đăng Phong không trả lời, bước đi thẳng.
Đi tới khu vực đào bới, công tác đào bới vẫn tiếp tục, bởi vì thông đạo
đã rất dài cho nên mười hai công binh chia làm hai tổ, một tổ nghỉ ngơi, một tổ khác xếp thành hàng chuyển bùn đất đào được bên trong ra bên
ngoài, những công binh này thực hiện theo lệnh của Đằng Khi Chính Nam,
đem bùn đất rải ra xung quanh, không để người khác phát hiện, nếu như
bất ngờ xuất hiện một ụ đất cao, rất có thể bị người đi đường ở xa phát
hiện ra.
- Tả tiên sinh, chúng ta không phát hiện có gạo nếp tường.
Đằng Khi Chính Nam nói với Tả Đăng Phjong, lúc này hai ninja đang ngồi
đả tọa ở cách đó không xa, chỉ có một mình Đằng Khi Chính Nam đứng đốc
công ở đây.
- Không có Kim Cương tường chứng tỏ nhơi này rất có thể là lăng mộ thời
Chu, nhưng người nên chuẩn bị tâm lý trước đi, mộ thất bên trong có thể
đã bị lấp.
Tả Đăng Phong gật đầu nói.
- Vì sao ngươi nói vậy ?
Đằng Khi Chính Nam nghi ngờ hỏi.
- Vì hỗn hợp gạo nếp vôi tạo thành Kim Cương tường có hai tác dụng, thứ
nhất là chống trộm, còn thứ hai chính là nâng đỡ phía trên của mộ thất,
nếu không có Kim Cuong tường chắc chắn làm trần, thì bị một lượng lớn
bùn đất ở phía trên đè xún một thất có thể sẽ bị lấp.
Tả Đăng Phong liền giải thích.
- Thì ra là vậy, đa tạ Tả tiên sinh!
Đằng Khi Chính Nam liền lợi dụng cơ hội để quan hệ hai bên xích lại gần nhau hơn.
Tả Đăng Phong nghe xong liền nhíu mày liếc hắn một cái, quay đầu dẫn
theo 13 đến một bên ngồi xuống, các một thông thường nếu không có nấm mồ ở trên sẽ rất sâu, còn phần mộ có nấm mồ phía trên sẽ không quá sâu,
bởi vì bản thân nấm mồ đã có tác dụng bảo vệ.
Dựa theo tốc độ trước mắt, đến rạng sáng ngày mai có thể đào thông được đến phía trong lăng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT