Tả Đăng Phong quen độc hành rồi. Ngoài 13 vẫn luôn đi
cùng hắn ra thì chỉ có lúc đi vào trong trận pháp ẩn hình trong cổ thành để tìm kiếm kim kê thì Ngọc Phật với Thiết Hài mới đi cùng với
hắn.Người mà hắn quen không nhiều,người phụ nữ mà hắn quen lại càng ít.
Tả Đăng Phong lướt thêm 3 xích(khoảng 1 mét) nữa mới quay đầu lại nhìn. Y thấy trước cửa 1 nhà hàng cách đó không có 1 người phụ nữ mặc âu phục màu đen đang đứng đó.Hắn quen người phụ nữ vừa cao vừa mảnh mai,dáng
người vô cùng nóng bỏng, tướng mạo quyến rũ này. Ở Tế Nam đôi bên đã có
thời gian hợp tác xâm nhập vào đơn vị đồn trú 1875 của quân NB.
- Anh có cần phải khẩn trương thế không?Nếu tôi thật sự muốn nổ súng thì tôi đã không kêu anh rồi.
Kỷ Toa mỉm cười đi về phía Tả Đăng Phong. Nàng nhìn thấy Tả Đăng Phong lướt thêm 3 xích một cách quỷ mị.Nàng cũng đoán được nguyên
nhân vì sao hắn lại làm vậy.
- Quen rồi! Thật ra nếu cô muốn giết tôi thì tôi đã sớm cảm nhận được rồi.
Tả Đăng Phong cười nhìn Kỷ Toa. Hắn cười với Kỷ Toa không
phải vì hai người lúc trước đã từng hợp tác rất vui vẻ,mà chỉ vì ở 1 nơi xa lạ thế này mà hắn lại gặp được người quen.
- Anh chắc ngày nào cũng sống trong thấp thỏm lo âu nhỉ?
Kỷ Toa đi tới trước mặt của Tả Đăng Phong.Theo đó mùi nước hoa lan toả trong không khí.
- Sao cô lại biết tên tôi?
Tả Đăng Phong cũng không để ý tới lời đùa cợt của Kỷ Toa.
Lần trước khi gặp nhau,hắn cũng không nói cho cô ta biết tên thật của
hắn.
- Người biết Tàn Bào đều biết anh ta tên là Tả Đăng Phong.
Kỷ Toa cười nói.
- Cô giờ có còn công tác ở cái hội điều tra gì không?
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn qua nhà hàng kia.Cửa sổ của nhà hàng đó là 1 tấm kính thuỷ tinh lớn,gần đó có 1 người đàn ông đang
ngồi. Tả Đăng Phong cũng quen người này.Y là Cổ Chính Xuân,đồng nghiệp
của Kỷ Toa.
- Uỷ viên quân sự hội Điều Tra thuộc Cục Thống Kê của Quốc Dân Đảng, nay gọi là Cục Quân Thống.
Kỷ Toa gật đầu mở miệng.
- À cái tên sau có vẻ dễ nhớ đấy! Được rồi,không quấy rầy bữa ăn của mọi người nữa. Tôi đi trước nhé.
Tả Đăng Phong chào tạm biệt Kỷ Toa.
- Chúng tôi cũng vừa mới ngồi xuống bàn thôi! Hay là cùng nhau ăn chung 1 bữa đi!
Kỷ Toa mời.
- Có bao ăn không?
Tả Đăng Phong cười nói.Hắn lúc trước nói lời từ biệt với Kỷ Toa kỳ thực là để thử xem Kỷ Toa chào hỏi hắn có phải có mục đích gì
khác hay không.Nếu như không có mục đích gì khác thì Kỷ Toa sẽ không giữ hắn lại. Xem ra Kỷ Toa cũng không đơn thuần chỉ muốn chào hỏi hắn khi
gọi hắn rồi.
- Không bao ăn.
Kỷ Toa đưa tay kéo Tả Đăng Phong đi về phía nhà hàng.
Tả Đăng Phong cũng không từ chối.Hắn chỉ thích làm chân tiểu nhân chứ
không muốn làm nguỵ quân tử. Kỷ Toa cứ nói thẳng ra như vậy lại hợp với
tính cách của hắn.
Nhà hàng này có người đứng gác ở cửa.Thấy Tả Đăng Phong đi tới,người đó không đồng ý cho hắn đi vào trong.Nguyên nhân rất đơn giản : quần áo
không chỉnh tề.
Tả Đăng Phong và Kỷ Toa đều không chấp nhặt với người đó. 2 người tìm
một chỗ khác để bàn chuyện.Trước khi đi Kỷ Toa nhìn Cổ Chánh Xuân rồi
gật đầu.Sau lớp kính thuỷ tinh,người kia chào hỏi Tả Đăng Phong mấy câu
rồi đưa mắt nhìn tới rạp chiếu phim ở phía đối diện.
- Các người ở chỗ này làm gì?
Tả Đăng Phong hỏi.
- Giám thị hành tung của 1 tên Hán gian.
Kỷ Toa quay đầu nhìn thoáng qua rạp chiếu phim.
-Ở trong rạp chiếu phim à?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.Mãi tới lúc này hắn mới phát hiện trước cửa rạp chiếu phim có không ít người mặc âu phục,đội mũ đen đứng
trước cửa làm nhiệm vụ canh gác.
- Phải.
Kỷ Toa gật đầu nói.
Tả Đăng Phong nghe xong bèn gật đầu không hỏi thêm nữa.Nếu hắn mở miệng hỏi thì Kỷ Toa sẽ có cơ hội thuận nước đẩy thuyền mời hắn hỗ trợ, mà
hắn lại không muốn giúp cô ta,thế nên hắn mới không hỏi.
- Anh và nó muốn ăn gì?
Kỷ Toa đưa tay chỉ vào 13 đang nghiêm trang đi bên cạnh của Tả Đăng Phong.
- Tùy cô.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
Một lát sau, Kỷ Toa dẫn hắn và 13 tới 1 hàng ăn bình dân ở đầu phố. Thức ăn là tiểu lung bao* và sinh tiên man đầu**.
(*Tiểu lung bao : 1 loại bánh bao nhỏ được hấp trên xửng có
đường kính khoảng 3-5 cm,vỏ mỏng và được làm từ bột mỳ chưa lên men,nhân làm từ thịt chân giò băm nhuyễn bằng tay và bì lợn đông lạnh.
Hình ảnh: http://zh.wikipedia.org/wiki/%E5%B0%...B1%A0%E5%8C%85)
(*Sinh tiên man đầu,hay còn gọi là sinh tiên bao: 1 loại bánh bao có phần trên vỏ màu trắng,phần dưới hơi xém,nhân bánh dùng thịt
heo,hoặc là thịt gà,thịt tôm ,thịt cua.Khi cắn có mùi thơm của vừng và
hành tươi, ăn chung với canh tiết gà hoặc vịt,canh cà ry thịt bò hoặc là phở đậu hũ chiên.
Hình ảnh: http://zh.wikipedia.org/wiki/%E7%94%...A6%92%E5%A4%B4)
- Cô tới Thượng Hải lúc nào?
Tả Đăng Phong hỏi.Hiện tại hắn mới hiểu vì sao người ta đều
thích bàn công việc trên bàn ăn,bởi vì con người ta khi ăn thường có tâm trạng rất thoải mái.
- 3 ngày trước tôi từ Thanh Đảo đi tới đây.
Kỷ Toa ngẫm nghĩ rồi trả lời.
- Cô đến Thượng Hải làm gì?
Tả Đăng Phong thả một chiếc bánh bao xuống đất.Ông chủ vừa
định nhắc thì Tả Đăng Phong búng 1 đồng đại đương lên trên thớt của y.
- Ám sát Uông tặc cùng mấy tên Hán gian khác.
Kỷ Toa khẽ nói.
- Uông tặc là ai?
Tả Đăng Phong thuận miệng hỏi.
- Uông Tinh Vệ.
Kỷ Toa nhìn chung quanh rồi khẽ nói.
- Sao lại giết y?
Tả Đăng Phong hỏi với giọng ngạc nhiên. Uông Tinh Vệ là 1
nhân vật có máu mặt trong Quốc Dân đảng, chỉ thua mỗi cặp đôi "đầu
hói"(Tưởng Giới Thạch và Trần Bội Tư). Kỷ Toa là 1 đặc công của Quốc Dân đảng mà sao lại muốn ám sát cấp trên?
- Anh không biết sao?
Kỷ Toa so với Tả Đăng Phong còn ngạc nhiên hơn.
- Biết cái gì?
Tả Đăng Phong không hiểu.
- Uông Tinh Vệ đã nương tựa vào người NB.Người NB bây giờ lập nên cho y 1 chính phủ quốc dân nguỵ quyền ở Nam Kinh.S ao anh không có quan tâm gì
đến chuyện quốc gia đại sự thế?
Kỷ Toa nhíu mày hỏi.
- Sao tôi phải quan tâm?Chuyện quốc gia đại sự đâu có liên quan gì tới tôi đâu?
Tả Đăng Phong bĩu môi lắc đầu. Kim Châm quá quan tâm đến
chuyện quốc gia đại sự để cuối cùng y phải trả giá cho việc quan tâm đó
bằng sự hiểu nhầm của tất cả mọi người.Y đã trở thành Hán gian trong mắt họ.
- Sao anh lại thế?
Kỷ Toa sớm đã biết phẩm hạnh của Tả Đăng Phong thế nào.Nghe hắn nói vậy nhưng cô ta lại không hề cảm thấy bất ngờ. Cô ta chỉ bất
ngờ vì việc tin tức của Tả Đăng Phong lại bế tắc như vậy.
- Đưa tôi 1000 lượng vàng,tôi sẽ vào trong rạp chiếu phim giết Uông Tinh Vệ!
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn 13. 13 đang moi ra nhân thịt trong bánh bao và chờ nó nguội để ăn.
Lời nói tuỳ tiện của Tả Đăng Phong khiến Kỷ Toa cũng ngớ người. Ngay cả ông chủ quầy ăn vặt cũng bị hắn doạ sợ.
- Tiền không phải vấn đề! Nhưng trong rạp chiếu phim không phải chỉ có
mỗi Uông Tinh Vệ. Còn 1 tên hán gian nữa tên Phó Tiểu Am. Y là người
chúng tôi rất muốn diệt trừ.
Kỷ Toa tỏ vẻ vui mừng.
- Phó Tiểu Am là ai?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
- Thị trưởng Thượng Hải.
Kỷ Toa trả lời.
- Cho tôi 1000 lượng vàng, tôi sẽ giúp cô giết tên thị trưởng này.
Tả Đăng Phong khi đưa tay múc dấm trong bình dấm mới phát
hiện bình đã hết. Y ngẩng đầu nhìn ông chủ định hỏi xin nhưng y phát
hiện ông chủ đã bỏ chạy mất tiêu do quá sợ hãi.
- Vậy rốt cuộc là anh định giết ai?
Kỷ Toa nhìn Tả Đăng Phong với vẻ rất bất đắc dĩ. Y nói
chuyện quá bừa bãi khiến cô ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.
- Ai ở trong rạp chiếu phim thì tôi giết kẻ ấy.
Tả Đăng Phong đứng dậy để múc dấm.
- Ý anh là sao?
Kỷ Toa trừng mắt hỏi.
- Nói thật cho cô biết! Tôi đây không thiếu tiền. Tôi chỉ muốn đi xem phim mà thôi. Ai làm tôi không thể xem phim tôi thịt kẻấy.
Tả Đăng Phong ngồi trở lại bàn rồi nói.
Kỷ Toa nghe xong cũng chẳng biết phải nói gì ,bởi vì người bình thường
không thể nói những lời như Tả Đăng Phong được .Kỷ Toa cho rằng Tả Đăng
Phong điên mất rồi.Mà cho dù hắn chưa đên thì hắn cũng sắp điên đến nơi
rồi.
- Có phải cô cảm thấy tôi bị điên đúng không?
Tả Đăng Phong cười nhìn Kỷ Toa.
- Nếu anh còn có thể hỏi câu này thì chứng tỏ anh còn chưa điên.
Kỷ Toa mỉm cười trả lời.Cô ta vô cùng hiểu Tả Đăng Phong
bây giờ đã không phải là Tả Đăng Phong trước kia.Tu vi của y không ngừng trở nên thâm hậu khó lường,đến ngay cả tư duy cũng không thể dùng lẽ
thường để hình dung.
- Cô nên cảm thấy may mắn vì cô không phải là kẻ thù của tôi!
Tả Đăng Phong cười nói. Tu vi cao thâm quả thực ở 1 trình
độ nào đó đã thay đổi tâm tính của hắn, thế nhưng điều thực sự khiến tâm tính của hắn hoàn toàn thay đổi là những lời nói của Ngân Quan sau khi y xem tướng cho hắn.
- Đúng vậy, chúng ta là bạn bè.
Kỷ Toa thầm lo sợ.Tả Đăng Phong giống như 1 con hổ điên
không thể khống chế, hỉ nộ vô thường. Kỷ Toa biết "trình" của mình không thể khống chế được hắn.
- Nó mới là bạn của tôi.Năm đó ở Tế Nam nếu không phải nó nhảy qua tường của khu đóng quân của bộ đội 1875 để cứu tôi thì tôi đã sớm chết rồi.
Tả Đăng Phong đưa tay chỉ vào 13.
Kỷ Toa nghe thấy vậy cũng không nói gì nữa.Cô ta không dám lên tiếng.Tả Đăng Phong khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.
- Không cần cảm thấy hộ thẹn! Tôi cho cô 1 cơ hội để bù đắp.Nếu cô làm tốt thì tôi cũng không ngại giúp cô giết người.
Tả Đăng Phong buông đũa rồi bưng ly nước lên uống để tráng miệng.
- Vậy anh muốn tôi làm gì?
Kỷ Toa cẩn thận dò hỏi.
- Cô yên tâm! Tôi sẽ không bắt cô cởi hết quần áo đâu!
Bộ dạng khẩn trương của Kỷ Toa khiến Tả Đăng Phong cảm thấy buồn cười.
Kỷ Toa nghe xong thì mặt đỏ lựng lên.Lúc trước Tả Đăng Phong cũng đã
từng chọc cô ta như vậy.Cô ta vẫn coi điều đó là 1 sự nhục nhã.
Tả Đăng Phong trực tiếp giao nhiệm vụ này cho Kỷ Toa. Kỷ Toa là đặc công của Quốc Dân đảng. Những nhiệm vụ mà cô ta phải chấp hành
đều là những nhiệm vụ tuyệt mật. Do đó có thể thấy địa vị của cô ta
trong tổ chức cũng không thấp.Việc này để cho cô ta làm vô cùng thích
hợp.
- Trang phục dùng để lặn bình thường hay lặn sâu?
Kỷ Toa cũng không hỏi xem Tả Đăng Phong định làm gì.
- Tôi cũng không hiểu rõ lắm.Chỉ cần là loại trang bị dùng để hô hấp dưới nước là được.Chắc loại bình thường là được rồi.
Tả Đăng Phong ra dấu nói.
- Đã hiểu! Vậy anh cần loại súng gì?
Kỷ Toa thể hiện ra sự lão luyện mà chỉ quân nhân mới có.
- Loại súng máy có hoả lực mạnh nhất.
Tả Đăng Phong nói.
- Rốt cuộc là anh định làm gì?
Kỷ Toa rốt cuộc không thể kiềm chế được sự tò mò nên phải lên tiếng để hỏi hắn.
- Tôi nói cần chúng để đánh nhau với heo cô có tin không?
Tả Đăng Phong cười khổ trả lời.
-Không muốn nói cũng được.Súng máy chia làm hai loại: súng máy hạng nhẹ và súng máy hạng nặng.Loại tiên tiến nhất bây giờ là lại ZB vz.26 và ZB vz.37. Anh cần kiểu nào?
Kỷ Toa hỏi.
(Thông tin về ZB zv.26 : http://vi.wikipedia.org/wiki/ZB_vz._26)
(Thông tin về ZB zv.37: http://vi.wikipedia.org/wiki/ZB_vz._37)
- Có loại oai bả tử không?
Tả Đăng Phong căn bản nghe không hiểu kỷ toa thuyết đích cái gì loại, hắn chỉ dùng quá oai cầm.
(Oai bả tử là tên thông tục của súng máy "kiểu 11". Sở dĩ
nó được gọi là oai bả tử bởi vì bên trái của thân súng có lắp 1 bộ phận
sạc đạn hình cái phễu,báng súng lệch về phía bên phải khiến chiến sĩ có
thể dễ dàng ngắm bắn.
Hình ảnh: http://vi.wikipedia.org/wiki/Ki%E1%B...ng_nh%E1%BA%B9)
- Kiểu 11 chỉ có người NB mới có, còn chúng tôi không có.
Kỷ Toa lắc đầu nói. Oai bả tử là loại súng máy hạng nhẹ của NB.Bộ đội chính quy của Quốc Dân đảng mặc dù cũng thu được không ít
nhưng họ rất ít sử dụng.Vũ khí mà bọn họ sử dụng đều là loại được nhập
khẩu.Chỉ có Bát Lộ quân không kén chọn mới coi kiểu 11 là bảo bối.
-Vậy thì cần loại súng máy có hoả lực mạnh một chút.
Tả Đăng Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
- Khối lượng khi không có đạn của ZB vz.37 là khoảng ba mươi mấy cân
Tàu(chính xác là gần 19 cân). Tốc độ bắn là 560 viên/phút.Anh cần bao
nhiêu đạn?
Kỷ Toa mỉm cười.Cô nàng phát hiện Tả Đăng Phong rõ ràng là 1 kẻ mù tịt về vũ khí.
- Tùy cô! Cô cứ xem đó mà làm.Chỉ cần 3 ngày sau giao cho tôi là được!
Tả Đăng Phong nói xong bèn đứng dậy.Hắn không dám nói thêm nữa vì nói nhiều chỉ tổ khiến hắn thêm mất mặt.
- Anh định làm gì?
Kỷ Toa cũng đứng dậy theo.
- Thì đi giết cái gì thị trưởng cho cô! Cô cũng nên chú tâm làm việc đó cho tôi đi!
Tả Đăng Phong gọi 13 rồi xoay người đi về rạp chiếu phim.
- Cũng được! Nhưng anh cần phải cẩn thận.Y mang theo rất nhiều bảo tiêu đó.
Kỷ Toa nghe xong bèn vui mừng ra mặt.Phó Tiểu Am cũng là
đại hán gian "có tiếng". Nếu Tả Đăng Phong có thể giết y thì công lao tự nhiên tính lên đầu của nàng.Chỉ cần là người thì luôn có thứ truy
cầu.Thứ mà Kỷ Toa thích chính là quyền lực.
- Chỉ có đám cặn bã đứng trước cửa này thôi sao?
Tả Đăng Phong hừ lạnh đi trước.
- Ngoại trừ những người đó ra thì bên cạnh y còn có 1 lạt ma.Nhìn dáng vẻ của y có vẻ như y là 1 luyện võ.
Kỷ Toa nhắc nhở đầy thiện ý.
- Lạt ma? Bao nhiêu tuổi?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
- Khoảng 50-60 tuổi! Y cao trên 2 thước, ngườil ại rất mập.
Kỷ Toa nói.
Tả Đăng Phong nghe xong bỗng đứng lại. Người trong lời của Kỷ Toa chắc
chắn là Đồng Giáp. Đồng Giáp cũng là Hán gian, hay nói đúng ra là Mông
gian, nhưng tóm lại cũng là chó săn của người NB cả.Lão là người vừa
thích tiền vừa thích đàn bà nên cũng chẳng lạ cái tên thị trưởng gì gì
đó có thể mời được lão cũng không lạ. Nhưng thông thường buổi tối tên
Hán gian này cũng không thò mặt ra ngoài,không biết vì sao ngày hôm nay
lão lại tới rạp chiếu phim.
- Sao vậy?
Kỷ Toa thấy Tả Đăng Phong dừng lại bèn đi tới hỏi hắn.
- Vậy tôi giúp cô giết Uông Tinh Vệ vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT