Giúp người đang hôn mê uống thuốc là một chuyện cực kỳ
nguy hiểm, bởi vì con người khi uống bất cứ thứ gì sẽ nín thở một cách
vô thức để đề phòng đồ ăn thức uống lọt vào trong khí quản.Nhưng Kim
Châm tuy đã hôn mê nhưng y vẫn thở đều đều nên Tả Đăng Phong sợ sẽ khiến y bị sặc, thành ra y bóp miệng của Kim Châm rồi đổ "thuốc" một cách rất từ từ.
Trong khi đổ "thuốc" vào miệng của Kim Châm, Tả Đăng Phong đều phải tự
nhủ đây là thánh thuỷ linh dược để giải độc chứ không phải là nước đái
méo. Nghĩ vậy khiến y cũng cảm thấy đỡ có lỗi hơn đôi chút. Sau khi đổ
hết chén "linh dược" giải độc, Tả Đăng Phong lập tức mở cửa đi ra lấy
bát thuốc trung dược do đạo đồng đã sắc cho Kim Châm từ trước vào rồi đổ vào miệng y một chút để y súc miệng, tránh việc khi Kim Châm tỉnh lại, y nhận ra miệng mình bốc lên mùi khai khai của nước đái mèo.
Sau khi làm xong chuyện này, Tả Đăng Phong đặt Kim Châm nằm xuống
giường rồi đuổi 13 ra ngoài. Hắn không thể để nó lởn vởn quanh đây được, để tránh việc Kim Châm sẽ nghi ngờ khi y tỉnh lại.
Chữa bệnh và giải độc là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Chữa bệnh thường tốn rất nhiều thời gian để trị lành, vì thế cho nên mới có câu " bệnh
đến như núi sập, bệnh đi như rút tơ". Còn giải độc lại không cần tốn bao nhiêu thời gian. Chỉ cần tìm được đúng loại thuốc giải, độc tính trong
người sẽ sớm bị trung hoà,. Sau khi uống xong chén "thuốc", sắc vàng kim trên gương mặt của Kim Châm đã nhạt đi khá nhiều,tiếng hô hấp cũng trở
nên có lực hơn nhiều.Tả Đăng Phong để bảo đảm còn bắt lấy mệnh môn ở tay trái của Kim Châm truyền vào đó linh khí để gia tăng dược tính.
Khi đưa linh khí vào trong cơ thể của Kim Châm, Tả Đăng Phong phát hiện linh khí trong người y đã biến mất gần hết. Điều này càng chứng tỏ lúc
trước y đã cắn răng chạy từ 1 nơi rất xa trở về Mao Sơn. Cho dù là ai
trước lúc lâm chung cũng sẽ có cảm giác quyến luyến tới gia đình và
người thân của mình. Chính sự quyến luyến này đã giúp Kim Châm trụ được
đến khi trở về Mao Sơn. Trên thực tế thì trong khí hải đan điền của Kim
Châm lúc này trống trơn không có dù chỉ 1 sợi linh khí.
Kim Châm vận hành linh khí đi theo đường 2 mạch nhâm đốc nên không cần
phải đẩy linh khí chạy khắp tứ chi, do đó con đường vận hành của linh
khí tới 12 kinh lạc cũng ngắn hơn rất nhiều, nên thời gian cần thiết
cũng ngắn hơn. Sau 1 vòng chu thiên, sắc mặt của Kim Châm đã trở nên
bình hoà hơn nhiều.Tả Đăng Phong thấy thế bèn bấm tay trái theo yếu
quyết tụ khí, tay phải hút linh khí. Linh khí trong cơ thể Kim Châm sau
khi chạy được 1 vòng chu thiên theo quán tính quy về khí hải. Tả Đăng
Phong cũng không thu lại cỗ linh khí mà hắn đã truyền vào trong người
của Kim Châm mà ngược lại còn từ trong khí hải của bản thân truyền thêm 1 cỗ linh khí nữa. Cứ như vậy, một người canh giờ sau, khi Tả Đăng Phong
ngừng truyền linh khí thì trong khí hải của Kim Châm đã tràn đầy linh
khí, không cần phải tiếp tục truyền vào thêm nữa.
Còn Tả Đăng Phong thì phát hiển mình chỉ còn lại 3 thành linh khí.
Trước đó khi bấm tay theo yếu quyết tụ khí,Tả Đăng Phong cũng hồi lại
được khoảng 1 thành. Do đó Tả Đăng Phong đoán được tu vi của Kim Châm
lúc này đã bằng khoảng 80% tu vi của hắn trước khi truyền linh khí.Với 1 người hay dùng bùa chú như Kim Châm thì như thế đã là quá đủ rồi.
Sau đó, Tả Đăng Phong rút ra hơn 10 cây kim châm hộ tâm cắm trước ngực
của Kim Châm. Khi cây châm cuối tùng được rút ra, linh khí của Kim Châm
tự động vận hành. Tả Đăng Phong tập trung cảm nhận. Khi y dám chắc Kim
Châm đã không sao, y mới đứng dậy đi ra lấy 1 chiếc ghế ở bên ngoài rồi
kéo vào trong ngồi cạnh Kim Châm. Y tranh thủ bấm quyết tụ khí chờ Kim
Châm tỉnh lại.
Nguyên nhân căn bản của việc thân thể bệnh nhân bị suy nhược là do thiếu đi sinh khí. Linh khí trong cơ thể của Kim Châm tràn đầy.
Linh khí mang theo dược tính tự động di chuyển khắp 2 mạch nhâm đốc, màu da của Kim Châm cũng dần dần khôi phục lại bình thường với một tốc độ
có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Nếu đổi lại là 1 người bình thường thì
người đó chắc chắn phải kinh ngạc trước tốc độ hồi phục của Kim Châm,
nhưng Tả Đăng Phong lại thấy tốc độ như vậy còn quá chậm. Hai mạch nhâm
đốc nằm trên xương sống của cơ thể người, huyệt đạo chính có 9 nơi, do
đó quá trình vận hành của linh khí cũng chịu hạn chế, không thể nhanh
chóng chuyển tới tứ chi. Phương pháp vận khí như vậy giống như đặt một
chiếc lò sưởi trong phòng vậy. Muốn các góc trong phòng được ấm lên thì
phải cần thời gian rất lâu để quá trình đối lưu hoàn thành. Còn phương
pháp vận khí của Tả Đăng Phong lại đi theo 12 kinh lạc, chỗ nào trong
phòng có nhiệt độ quá thấp, hắn có thể đốt lửa để tăng nhiệt độ ở chỗ
đó.
Không lâu sau, màu da của Kim Châm đã trở nên bình thường, sau đó dần
dần ửng hồng. Tình hình này khiến Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu. Da ửng hồng bởi vì dương khí quá vượng, hay nói cách khác hắn đã cho Kim Châm
uống quá nhiều nước đái...à không phải, phải gọi là nhiều "thuốc".
Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ người đó sẽ bó tay, nhưng Tả Đăng
Phong lại rất rành trong việc xử lý chuyện này. Chỉ cần truyền huyền âm
chân khí vào trong người là có thể trung hoà dương khí còn thừa.
Độc tính được giải trừ, âm dương tương hoà nên Kim Châm tỉnh lại rất
nhanh. Khi y tỉnh lại, y lập tức bật người ngồi dậy nhìn ngó bốn phía
xung quanh. Y là 1 trong Lục đại Huyền Môn Thái Đẩu, lại đã từng vượt
qua thiên kiếp nên khi tỉnh lại rrất nhanh thức tỉnh, thức tỉnh lúc lập
tức xoay người ngồi dậy tại bóng đêm trong nhìn chung quanh tả hữu, nên
không có chuyện khi tỉnh lại y sẽ rên lên vài tiếng hừ hừ.
- Người không biết còn tưởng huynh là xác sống vùng dậy đấy!
Tả Đăng Phong cười nói. Phản ứng kịch liệt của Kim Châm hoàn toàn nằm trong tầm tiên liệu của hắn.
- Huynh đệ, là đệ cứu ta sao?
Kim Châm ngạc nhiên hỏi. Y cũng đã hôn mê quá lâu rồi, nên y cũng cần thời gian để hắn hôn mê đích thời gian quá dài, cần thời gian để làm quen lại với mọi thứ.
- Ngoại trừ tiểu đệ này còn có ai dám giúp kẻ hán gian như đại ca chứ!
Tả Đăng Phong đứng dậy cầm cây đèn cầy trên bàn ra ngoài để châm lửa, nhân tiện rót một chén nước đem lại.
- Hán gian?
Kim Châm vừa tiếp chén nước vừa ngạc nhiên hỏi.
- Đợi huynh hoàn hồn lại tiểu đệ sẽ giải thích.
Tả Đăng Phong ngồi xuống.
Kim Châm đưa chén nước lên miệng nhấp vài ngụm. Y đưa tay sờ sờ lên má. Di chứng của việc hàm dưới lúc trước bị Tả Đăng Phong banh ra để đổ
"thuốc" khiến y cảm thấy uống nước không được tự nhiên cho lắm. Sau khi
uống nước xong, Kim Châm đi ra ngoài, rồi vốc nước trong cái chậu mà 13
đã từng uống để rửa mặt.
- Huynh đệ! Có 1 số việc người đại ca này thân bất do kỷ.
Kim Châm sau khi rửa mặt xong bèn quay trở lại nói.
- Chuyện gì đã qua cứ để nó qua đi! Thứ mà đại ca vất vả mang về tiểu đệ đã nhận. Lúc trước huynh đã đi đâu? Có chuyện gì đã xảy ra? Vì sao
người ở bên ngoài lại gọi huynh là Hán gian?
Tả Đăng Phong xua tay đặt câu hỏi. Hắn sở dĩ không cần Kim
Châm phải giải thích bởi vì hắn biết Kim Châm bị người NB uy hiếp. Hắn
nếu đã nhận đồ của Kim Châm cũng chứng tỏ tình cảm giữa hai huynh đệ họ
không hề bị ngăn cách.
- Đằng Khi Chính Nam lúc ấy quả thực dẫn đệ trở về nên ta cũng rất biết
ơn hắn. Nhưng ta sở dĩ phối hợp với Đằng Khi Chính Nam là vì ta muốn để
tương kế tựu kế, để hắn trở thành một Tôn Quyền thứ 2, nhưng ta lại
không có cơ hội để giải thích với đệ tình hình lúc đó. Hơn nữa ta cũng
không ngờ đệ lại phát hiện ra chân tướng trước cả khi hai ta trao đổi
tin tức.
Kim Châm giải thích.
- Làm sao mà huynh biết đệ đã phát hiện ra?
Tả Đăng Phong cười nói.
- Lúc rời khỏi Giang Tô thì chắc đệ đã phát hiện ra rồi, hơn nữa ta dám
chắc lúc ấy đệ đang rất tức giận vì nếu không đệ chắc chắn đã tới Mao
Sơn để chào từ biệt vị đại ca này.
Kim Châm với tay lấy chiếc trâm cài tóc của chưởng giáo để ở cạnh giường gài lên tóc:
- Đệ quá thông minh! Trước khi ta kịp nói ra tình hình thực tế thì đệ
đã phát hiện ra sơ hở của Đằng Khi Anh Tử. Thành ra ta dù có trăm cái
miệng cũng không thể biện bạch được.
- Đệ hiểu nỗi khổ tâm của đại ca khi đó. Lúc ấy quả thực đệ phải vội
vàng lên đường. Nếu đệ thực sự giận đại ca thì đệ đã không trở về cứu
huynh rồi.
Tả Đăng Phong xua tay nói. Hắn tin tưởng những lời của Kim
Châm nói đều là thật, mà hắn cũng hiểu sự lo lắng của y.Kim Châm cảm
thấy rất uất ức khi y còn chưa kịp giải thích thì chân tướng đã bị Tả
Đăng Phong phát hiện. Nhưng cũng như sự đánh giá mà Kim Châm dành cho
hắn, hắn quả thực là người khá thông minh. Hắn hiểu sở dĩ Kim Châm không giải thích rõ ràng tình hình thực tế ở trước mặt của Ngân Quan và Ngọc
Phật là bởi vì Kim Châm lo hai người kia, nhất là Ngọc Phật sẽ nghĩ Tả
Đăng Phong muốn giữ lại tình địch của nàng bên mình hắn.
- Nếu đệ đã phát hiện ra Lâm Ngọc Linh chính là Đằng Khi Anh Tử thì vì sao lại không tương kế tựu kế dẫn cô ta theo?
Kim Châm hỏi.
- Nếu mang cô ta theo thì đệ lo sẽ lỡ tay làm thật. Mà đệ không đành
lòng giết cô ta, nên cứ dứt khoát bỏ đi cho xong chuyện. Đừng nói tới
chuyện này nữa! Lúc trước huynh ở chỗ này?
Tả Đăng Phong chuyển chủ đề. Hắn biết Kim Châm đã làm gì nhưng hắn không biết Kim Châm đã đi đâu.
- Liễu Tranh thuộc thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam.
Kim Châm thuận miệng trả lời.
- Vậy viên nội đan hành thổ này được huynh mang về từ chỗ đó sao?
Tả Đăng Phong nghe xong bèn nhíu mày. Lúc trước hắn đoán 4
địa chi hành thổ đều nằm ở dải đất Thiểm Tây bởi vì đó là nơi đóng đô
của vương triều nhà Chu.Thiểm Tây hiện nay còn chưa bị quân NB chiếm
đóng nên nơi này còn tương đối an toàn, do đó Tả Đăng Phong cũng không
nóng lòng đi tìm kiếm địa chi hành thổ.
- Đúng vậy! Lăng mộ của quân chủ đời đầu tiên của Đông Chu -- Chu Bình
Vương xây dựng ở sườn đông của hang đá Long Môn trong thành phố Lạc
Dương tỉnh Hà Nam. Người NB không biết vì sao lại phát hiện ra chuyện
này. Chúng ép ta đi cùng chúng vào trong vương lăng để tìm kiếm.
Kim Châm sau khi vấn tóc xong bèn rời khỏi ngoạ thất. Tả
Đăng Phong cũng đứng dậy kéo chiếc ghế thái sư ra cho y ngồi. Cả hai lúc này đang ngồi trước bàn.
Chu Bình Vương trong lời nói của Kim Châm là vị quân chủ đầu tiên của
Đông Chu. Tên tuổi của y không được ghi lại trong sử sách, nhưng cha của y là vị quân chủ đời cuối của Tây Chu -- Chu U Vương đại danh đỉnh
đỉnh. Trong lịch sử, tên hôn quân đốt lửa trên phong hoả đài để gạt quân của các nước chư hầu tới chỉ để nhìn được một nụ cười của mỹ nhân chính là y. Khi Chu U Vương còn tại vị, y sủng ái 1 vị phi tần có tên là Bao
Tử. Sau khi Bao Tử sinh nở, y đặt người con trai của phi tần lên làm
thái tử mà phế đi vị thái tử Chu Bình Vương danh chính ngôn thuận,kể cả
mẫu hậu của Chu Bình Vương cũng bị phế chức. Cuối cùng, vị quốc trượng
của Chu U Vương cũng không nhịn được chuyện con gái mình cùng cháu trai
phải chịu oan ức bèn dẫn binh liên hợp với quân chư hầu công phạt triều
Chu. Chu U Vương thấy tình thế không ổn bèn châm lửa trên phong hoả đài
cầu cứ quân của những nước chư hầu kia. Nhưng các nước chư hầu cho là y
đang đùa với họ nên không ai tới hộ giá, cuối cùng Chu U Vương bị giết
chết.
Sau khi công phạt Chu U Vương, kinh thành bị tàn phá rất nghiêm trọng,
nên Chu Bình Vương dời đô tới vùng hiện nay là thành phố Lạc Dương tỉnh
Hà Nam thuộc dải đất Thiểm Tây.Do vì dời đô về phía đông nên triều đại
do Chu Bình Vương lập nên được gọi là Đông Chu.
Lạc Dương trước sau là nơi đóng đô của tất cả hơn 100 vị hoàng đế. Bởi
vậy có thể thấy địa khí ở nơi này thịnh vượng ra sao. Nếu truy tìm nguồn gốc của chuyện này thì rất có thể năm đó khi Chu Bình Vương dời đô về
phía Đông, y dã dẫn theo địa chi hành thổ có khả năng thay đổi địa khí.
Về phần y chỉ dẫn theo 1, 2 con hay y dẫn theo tất cả thì không ai biết. Còn chuyện y muốn dẫn theo mấy địa chi này cũng chỉ là việc không cần
thiết, vì cho dù có cho Khương Tử Nha 100 lá gan thì y cũng không dám
dùng trận pháp để giam hãm 4 con địa chi hành thổ thuộc sở hữu của triều Chu. Nếu Khương Tử Nha thực sự làm vậy thì y đã phạm phải tội mưu phản.
- Lộ trình tới Hà Nam của huynh có phải đã gặp chuyện phiền toái xảy ra
hay không? Đám người ở ngoài kia đều cho rằng huynh làm việc cho đám
người NB. Họ đều đang mắng huynh là tên Hán gian kìa.
Tả Đăng Phong hỏi.
- Nhất định là vị hoà thượng mang trọng trách bảo vệ hang đá Long Môn đã tiết lộ chuyện này rồi. Trong quá trình khai quật lăng mộ, vị hoà
thượng đó không biết nghe được tin ở đâu đã tới cản trở. Khi Đằng Khi
Ảnh Tử định ra lệnh cho quân của y nổ súng thì huynh đứng ra cản lại.
Kim Châm lắc đầu cười khổ.
- Kẻ đáng chết không nên cứu. Nếu là đệ ở đó, đệ cứ ngồi yên mặc kệ.
Tả Đăng Phong hừ lạnh. Trong hang đá Long Môn có rất nhiều
tượng Phật, do đó ở đó có rất đông tăng nhân. Kim Châm cứu mạng họ nhưng y cũng vô tình để lộ hành tung của mình. Đám hoà thượng này không những không biết ơn mà còn không chút kiêng nể bố cáo với thiên hạ rằng Kim
Châm hắn là Hán gian.
- Huynh đệ! Cậu nghĩ như vậy là không được! Dù thế nào huynh cũng không thể giết họ để bịt miệng được.
Kim Châm lắc đầu thở dài.
- Huynh không ích kỷ nên giờ huynh mới trở thành Hán gian. Huynh không
biết Trương thiên sư của Long Hổ sơn và Cát địa sư của Các Tạo sơn đang ở bên ngoài đạo quan của huynh đâu nhỉ.
Tả Đăng Phong bĩu môi nói.
- Bọn họ đến làm gì?
Kim Châm nghe vậy bỗng nhiên đứng bật dậy.
- Bọn họ khi nghe tin bèn kéo theo mấy trăm người từ Giang Tây chạy tới
đây để giải tán phái Mao Sơn của huynh. Huynh mau nghĩ cách thu dọn tàn
cuộc đi thì hơn.
Tả Đăng Phong nói. Chuyện gì đã xảy ra khi Kim Châm tiến vào trong hoàng lăng của Chu Bình Vương có thể hỏi sau. Việc cấp bách trước mắt là phải làm sao xử lý tình hình hỗn loạn ở bên ngoài.
Thái độ ban đầu của Kim Châm sau khi nghe xong là kinh ngạc, sau đó y
chau mày, 1 lát sau thì mặt y bắt đầu nhăn lại, đến cuối cùng toàn thân y run rẩy.
- Mao Sơn phái của huynh là một phân nhánh của Chính Nhất giáo. Để Chính Nhất giáo ra mặt quả thực không dễ giải quyết đâu. Nhưng huynh không
cần quá lo lắng, cứ đem hết đầu đuôi mọi chuyện giải thích cho họ là
được. Bọn họ cũng sẽ không ép bức huynh đâu.
Tả Đăng Phong an ủi.
- Rắm chó! Mao Sơn phái là địa bàn của lão tử! Cái thằng ngu Trương Hoằng Chính dùng cớ gì để nhúng tay vào?
Kim Châm hất tung cái bàn rồi mắng lớn.
Tả Đăng Phong thấy thế bèn ngẩn người. Hoá ra Kim Châm run người không phải vì sợ mà vì y đang tức.
Khi Tả Đăng Phong còn chưa hoàn hồn thì Kim Châm đã đá văng cửa xông ra...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT