Thôi Kim Ngọc đột nhiên cảm thấy Tả Đăng Phong thật xa lạ, trong lòng chua xót. Phải công nhận Tả Đăng Phong cũng đúng là không chính trực, bởi vì người chính trực sẽ không biết thuê côn đồ liều mạng cho mình. Lúc này, trong lòng Ngọc Phật cực kỳ thất vọng và đau đớn, bởi vì nàng nhận ra Tả Đăng Phong đang dần nhập ma, ngoại trừ mục tiêu kiên định trong đầu ra, thì mọi quan niệm đúng sai, thị phi hắn đều bỏ qua hết.

Ngọc Phật chỉ lặng im đứng suy tư, mãi hơn nửa tiếng sau Tả Đăng Phong quay trở về mới khẽ cười với hắn. Trong đoạn thời gian này nàng suy nghĩ rất nhiều, Tả Đăng Phong chắc chắn không phải loại nam nhân mang trong người ý chí thiên hạ, hy sinh bản thân vì đại nghĩa quốc gia, bỏ mặc thân mình. Mà trong mắt hắn chỉ có người vợ đã mất của mình mới là quan trọng nhất, dù cái chết cũng không khiến hắn lãng quên nàng, mà hắn càng cố chấp kiên định tìm kiếm cách để cứu sống nàng, loại nam nhân này so với loại người miệng đầy việc quốc gia đại nghĩa càng khiến nữ nhân động lòng hơn, người xưa có câu, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, là đàn ông phải bảo vệ thật tốt vợ và gia đình của mình, đó chính là nghĩa vụ cơ bản nhất của họ, sau đó mới tính đến việc cứu giúp người khác, nếu vì cứu giúp người khác mà bỏ rơi vợ con thì người đàn ông đó thật sự đã sau lầm.

Mặc kệ là nam hay nữ, đều hy vọng bạn đời của mình chỉ có mình mình, còn loại gặp ai cũng cười thì đã thuộc quần chúng rồi, chỉ loại người chỉ cười với một mình mình mới chính thức là của mình. Hành động của Tả Đăng Phong chính xác là như vậy, hắn không phải ngươi hiền lành, ai đối tốt với hắn thì hắn sẽ báo đáp, còn ai có thù với mình thì hắn sẽ trả thù, làm bạn với người như vậy vĩnh viễn không cần lo lắng hắn sẽ lấy oán báo ân, bởi vì bản chất của hắn lương thiện, sẽ không làm ra việc có lỗi với người khác. Nhưng cũng đừng mong hắn sẽ lấy ơn báo oán, bởi vì hắn phân biệt rõ ân oán, sẽ không để bản thân phải ấm ức.

Loại nam nhân như vậy rất có cá tính, đây cũng là điểm Ngọc Phật coi trọng và yêu thích, nàng không mong muốn nam nhân của mình đối với ai cũng đều tốt, nàng chỉ hy vọng nam nhân đó sau này chỉ đối tốt với một mình mình, như vậy mới thể hiện rõ sự ấm áp, quý giá.

Nhưng Ngọc Phật cũng rất rõ ràng, Tả Đăng Phong rất khó tiếp nhận nàng, hắn kiềm chế bản thất rất nghiêm, sẽ không để mình có bất kỳ cơ hội nào phản bội người đã mất, Ngọc Phật biết bản thân mình không có cơ hội, nhưng nàng cũng không có yêu cầu quá cao, chỉ cần có thể cùng hắn hoàn thành ước nguyện đã là rất đáng tự hào rồi, theo suy nghĩ của nàng, thì dù cho Tả Đăng Phong có tìm đủ sáu loài vật thuần âm cũng không thể cứu sống Vu Tâm Ngữ được, nhưng dù kết quả như thế nào cũng không quan trọng. Nếu Vu Tâm Ngữ sống lại, nàng sẽ vui vẻ rời đi, ở đời có thể làm một việc đáng tự hào là đủ rồi. Còn nếu Vu Tâm Ngữ không thể sống lại, nàng sẽ bám chặt lấy người nam nhân này, đây cũng không phải vì muốn có được hắn, mà là để hắn có một tia quyến luyến với trần thế, không để hắn mất đi can đảm sống mà tán công tự sát, với tính cách của Tả Đăng Phong, khả năng này rất lớn, Ngọc Phật không muốn hắn tự đi vào con đường cụt.

- Đi thôi !

Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phật cười nói, hắn cũng không biết trong khoảng thời gian mình rời đi Ngọc Phật đã suy nghĩ những gì, càng không biết rằng hình tượng tham tiền mình giả bộ dựng lên chẳng những không khiến nàng ghét mình, mà còn phản tác dụng.

- Có cần chia ra tìm hay không ?

Ngọc Phật liền hỏi.

- Tốt nhất đừng chia ra, phạm vi ba trăm dặm cũng không lớn.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

- Cũng tốt, cùng nhau làm việc có thể giúp đỡ nhau tốt hơn.

Ngọc Phật gật đầu đồng ý.

Tả Đăng Phong xoay người đi về phía cửa thành, mang theo 13 lướt qua con sông bảo hộ thành, hai ngươi đi chính là con đường mà Quỳ Long trống tạo ra, lúc trước ở trên đường hay người phát hiện một con đường nhỏ, cũng không biết là con đường nhỏ theo hướng Đông này kéo dài đến nơi nào.

- Tại sao bọn hắn nhiều lần sử dụng Quỳ Long trông trên con đường này nhỉ ?

Ngọc Phật dò hỏi.

- Không rõ lắm, có thể là để tìm kiếm thức ăn.

Tả Đăng Phong chỉ mấy cây cây thực vật, ở trên còn sót ít trái cây, đám Cự Nhân hình sói chỉ ăn thịt động vật, sẽ không ăn những thứ này.

Ngọc Phật nghe xong liền gật đầu, lúc trước bị mắc mưu nên bây giờ hai người rất cẩn thận, một chút việc đơn giản cũng không bỏ qua mà cố gắng phân tích kỹ càng.

Đi tới giữa núi, liền phát hiện bóng dáng Thiết Hài ở đằng xa đang nhảy lên hạ xuống.

- Thấy chưa, Thiết Hài đang làm mới đúng là phong cách bọn NB này !

Tả Đăng Phong chỉ chỉ Thiết Hài cười nói, lúc này Thiết Hài đang đốt lửa ở phía xa, gặp nơi cỏ khô liền đốt, gặp được Cự Nhân liền đuổi giết, có đôi lúc còn làm cả hai việc một lúc, cực kỳ bận rộn.

- Hắn là phóng hỏa giết người, còn cậu thì cướp của.

Ngọc Phật nghe xong nhịn không được cười, nói.

- Tu vi của Thiết Hài cực kỳ thâm hậu, là trợ thụ rất tốt, sau này vẫn phải dẫn hắn theo.

Tả Đăng Phong gật đầu nói.

- Hắn là người điên không có suy nghĩ, làm sao cậu lại không biết xấu hổ mà lợi dụng hắn chứ ?

Ngọc Phật tức giận trừng mắt nhìn Tả Đăng Phong nói.

- Tôi đúng là muốn lợi dụng hắn, hơn nửa ít nhất cần lợi dụng hắn ba lần.

Tả Đăng Phong vượt lên trước quay đầu lại nói.

- Mọi việc đều có một mức độ!

Ngọc Phật lên giọng, làm người điểm cơ bản nhất là không được đê tiện vô sỉ, lúc này Ngọc Phật cảm giác Tả Đăng Phong đã chạm tới điểm mấu chốt này rồi.

- Tôi lợi dụng hắn là vì muốn tốt cho hắn, sau khi hắn giúp ta ba lần ta sẽ chữa cho hắn hết điên. Nếu không tại sao tôi lại phải mạo hiểm vì hắn chứ ?

Tả Đăng Phong hừ lạnh nói.

- Hắn bị điên đã rất lâu rồi, cậu có thể trị khỏi sao ?

Ngọc Phật liền lướt đến kéo tay Tả Đăng Phong hỏi.

- Túc Quyết Âm Can Kinh và Thủ Quyết Âm Tâm Bao Kinh trong mười hai kinh mạch trong người hắn đã bị tắc nghẽn, đây chính là nguyên nhân hắn phát bệnh, nguyên nhân là vì quá tức giận đẫn đến Túc Quyết Âm Can Kinh bị tắc nghẽn dẫn đến tính tình nóng nảy, tính tình quá nóng dẫn đến việc Quyết Âm Tâm Bao Kinh bị tắc, nối đổi lại là người thường thì cả ngày sẽ tức giận nóng nảy, nhưng hắn thì không được, vì hắn là cao tăng Phật Môn, tính tình từ bi, thật sự cố gắng kìm nén không nóng nảy, thật ra làm nhu vậy không bằng nổi nóng, sau khi nổi nóng sẽ tốt hơn một chút, như bây giờ tôi để hắn đi giết những quái vật kia chính là để hắn xả bực tức trong người.

Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Ngọc Phật nói.

- Như vậy có thể trị bệnh cho hắn sao ?

Ngọc Phật nghi ngờ hỏi.

- Chỉ có thể chữa trị một chút, thực sự muốn chữa khỏi cho hắn cần khơi thông hai kinh mạch bị tắc nghẽn, sau khi khơi thông thì cũng hết bực tức nóng nảy trong người. Người trong Phật Môn bình thường đều coi trong tu luyện đại, tiểu chu thiên, không dám chạm đến mười hai kinh mạch, mà pháp môn của tôi lại chính là chủ tu mười hai kinh mạch, hơn nữa Huyền Âm chân khí của tôi cũng mang tính Âm, là thứ Dương tính tốt nhất.

Tả Đăng Phong liền giải thích.

- Vậy vì sao cậu không giúp hắn, hắn là cao tăng Phật Môn, tất nhiên sẽ nhận ơn tất báo.

Ngọc Phật liền năn nỉ, người điên dễ khiến người khác thương cảm, mà người điên lương thiện lại càng dễ khiến người khác thương cảm hơn.

- Đợi sau này đã.

Tả Đăng Phong xoay người muốn đi tiếp.

- Vì sao phải đợi sau này ? Cậu trị khỏi cho hắn, chúng ta cùng giúp cậu, dù sao vẫn tốt hơn người dùng tiền thuê những kẻ bên ngoài.

Ngọc Phật lại chụp lấy áo choàng Tả Đăng Phong. Nàng làm vậy là có dụng ý của mình, nếu Thiết Hài hết bệnh, thì thêm người làm bạn trên đường, không còn lo sợ cô nam quả nữ nữa, như vậy nàng đã có thể danh chính ngôn thuận giúp đỡ hắn.

- Nói thật cho cô biết, không phải tôi không muốn, mà là không thể, mười hai kinh mạch chính là chủ mạch của con người, nếu tôi đưa Huyền Âm chân khí vào thì linh khí trong người hắn sẽ nghĩ là bị ngoại địch tấn công, lập tức sẽ khởi động phản kháng, Tẩy Tủy Kinh của hắn đã đại thành rồi, tu vi linh khí không kém Ngân Quan Vương chân nhân, lúc này tôi không nắm chắc có thể tự tin chế phục linh khí trong cơ thể hắn. Hơn nữa tình huống bây giờ giống như đang chữa bệnh cho chó điên vậy, không khéo còn bị cắn ngược.

Tả Đăng Phong nhíu mày nói.

Tả Đăng Phong so sánh như vậy khiến Ngọc Phật không nhịn được cười.

- Đợi tu vi linh khí của tôi cao hơn hắn, tôi giúp hắn chữa khỏi bệnh điên, đi theo tôi chịu khổ vài năm, còn tốt hơn là lăn lộn cả đời điên điên khùng khùng... Mau kéo tay tôi.

Tả Đăng Phong nhảy lên muốn vượt qua vách núi, nhưng khiến hắn bất ngờ là phía đối diện không ngờ là một hồ nước rộng lớn, hồ nước gần như ngang bằng lưng núi, vừa này vì nói chuyện với Ngọc Phật mà hắn phân tâm không để ý, hơn nữa hồ nước ở đây thật sự khôn hợp lý, nhưng lúc phát hiện ra thì Tả Đăng Phong đã không kịp phản ứng, đành phải cầu cứu Ngọc Phật.

Ngọc Phật phản ứng cực nhanh, vừa nghe xong liền lập tức nhảy lên, chụp lấy cánh tay Tả Đăng Phong kéo trở về.

- Mày cũng quá tiểu nhân rồi !

Tả Đăng Phong sau khi rơi xuống đất liền chỉ vào 13 đang liếm chân nói, vào lúc nguy hiểm 13 đã bỏ chạy trước, từ trên vai hắn nhảy trở lại.

- Mèo đều sợ nước, nhưng vì sao cậu cũng sợ nước chứ ?

Ngọc Phật đưng sát vách núi quan sát hồ nước trước mắt.

- Nếu như tôi nói sợ châu chấu, chuồn chuồn cắn tôi, cô có tin không ?

Tả Đăng Phong cười hỏi.

Ngọc Phật nghe xong cũng cười, nàng cho rằng Tả Đăng Phong đang nói đùa, nhưng đâu biết rằng hắn lại đang nói thật.

- Không cần tìm nữa, đây chính là cửa ra thứ hai kia rồi.

Tả Đăng Phong nhìn một chút liền nói.

- Hồ nước rất đục !

Ngọc Phật cũng gật đầu.

- Bên trong còn nhìều loại vật kỳ lạ nữa.

Tả Đăng Phong liền bổ sung, Kim Kê thuần âm sẽ sản sinh ra một lượng lớn Dương Thủy, loại nước này với người hay động vật đều có ích, tất nhiên sẽ có một số lượng lớn động vật dưới nước sinh sống bên trong .

Ngọc Phật nghe xong cũng không nói gì, lấy ba lá bùa màu vàng từ trong lòng ra, ở bên cạnh ngăt lấy vài cọng cỏ làm thành ba cái cờ nhỏ, xếp thành một hàng ở bãi đất cách mặt hồ ba thước, sau một lát hai lá cờ hai bên bị hất văng tung tóe, lá cờ ở giữa bất ngờ bắt lửa cháy.

- Tình huống như thế nào ?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi, mặc dù hắn không biết nguyên lý làm phép vừa rồi của Ngọc Phật, nhưng cũng biết là nàng đang dùng cách này để quan sát tình hình bên trong hồ nước.

- Bên trong có rất nhiều động vật, nhưng động vật có linh khí thì chỉ có một con.

Ngọc Phật nghiêm mặt nói.

- Là loài gì ?

Tả Đăng Phong liền hỏi

- Cũng không biết là loài nào, nhưng có thể chắc chắn một điều, thứ này chắc chắn có độc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play