Mặc dù chỉ số thông minh của Cự Nhân không cao, nhưng
cũng biết chia ra chạy trốn, vì vậy đuổi không xam ba người đã khiến đám Cự Nhân chạy tán loạn chối chết rồi.
- A Di Đà Phật ! Đều chạy hết rồi, đừng tiếp tục đuổi giết nữa.
Thiết Hài kéo tay Tả Đăng Phong lại, hắn là người xuất gia, mặc dù phá giới, nhưng cũng biết không thể lạm sát kẻ vô tội.
- Phật Môn coi trọng Hàng Yêu Phục Ma, giết đám quái vật này chính là tạo phúc cho muôn dân.
Tả Đăng Phong giẫy khỏi tay Thiết Hài, chúi người mượn lực lao lên trước tiếp tục chém giết.
- A Di Đà Phật ! Cậu tạo phúc muôn dân đi, ta đi tìm Hầu Tử.
Thiết Hài tức giận trừng mắt nhìn Tả Đăng Phong, xoay người muốn đi, hắn lúc hồ đồ lúc lại tỉnh táo, đã biết được Tả Đăng Phong đang gạt mình.
Tả Đăng Phong cũng không ngăn cản hắn, đối xử với người điên không thể
khăng khăng áp đặt suy nghĩ của bản thân cho hắn được, chỉ có thể xuôi
theo tính tình của hắn, lần xung phong chem giến này đã khiến trong lòng đám Cự Nhân biến dị sợ hãi với ba người họ rồi, Thiết Hài hành động một mình cũng không gặp nguy hiểm gì, ngoài ra khinh công mà hắn sử dụng
chính là tuyệt kỹ Lục Địa Phi Hành thuật, một trong bảy mươi hai tuyệt
kỹ Thiếu Lâm, mặc dù trên này không thể lăng không, nhưng dùng để chạy
trốn vẫn thừa sức.
- Cho ông một trái, gặp nguy hiểm liền ném ra phát tín hiệu.
Tả Đăng Phong suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không an tâm, liền đuổi theo Thiết Hài, đưa cho hắn một trái lựu đạn.
- A Di Đà Phật !
Thiết Hài liền cầm lựu đạn dắt bên hông, xoay người đi về phía Tây, Tả Đăng Phong và Ngọc Phật vẫn lựa chọn đi về hướng Bắc.
Chim sẻ dù nhỏ vẫn đủ ngũ tạng, phạm vi ba trăm dặm núi non sông sông
ngòi đều đủ cả, hành tẩu trong rừng núi, thứ thường thấy nhất chính là
xương cốt, các xương cốt này lớn nhỏ đủ cả.
Dọc đường đi thỉnh thoảng có Cự Nhân và các loài động vật kỳ lạ núp
trong bụi cỏ quan sát, chỉ cần phát hiện được, Tả Đăng Phong đều đuổi
theo giết chết chúng, hắn muốn thông qua hành động để nói cho những loài vật này, không những không thể tấn công mà ngay cả tới gần cũng không
được.
Đối với việc Tả Đăng Phong giết chóc liên tục, Ngọc Phật cũng không cản, nhưng nàng cũng không giúp đỡ, mặc dù trên giang hồ nàng nổi danh thủ
đoạn độc ác, nhưng đó chỉ là nhắm vào những đối thủ của nàng, chứ thực
tế nàng cũng không có sát khí nặng như Tả Đăng Phong, cho nên sẽ không
giống hắn lạm sát kẻ vô tội như vậy.
Mục đích của Tả Đăng Phong đã thành công, hễ nơi nào hắn đi qua thì bất
kể đám Cự Nhân hay các loài vật khác đều cố gắng tránh né, lúc này toàn
thân hắn tràn ngập sát khí, những loài động vật đều có thể cảm nhận được loại khí tức nguy hiểm này.
- Cô gái Bát Lộ quân đâu rồi ?
Ngọc Phật vừa đi vừa hỏi. Tả Đăng Phong tràn ngập sát khí khiến nàng nhớ lại lời nói của Ngân Quan đối với Tả Đăng Phong, lúc ba người cùng đi
thăm Lâm Ngọc Linh.
- Tôi sớm biết cô sẽ hỏi chuyện này mà, bị tôi đuổi đi rồi.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Vì sao lại đuổi nàng đi ?
Ngọc Phật khó hiểu hỏi.
- Cô từng nói pháp khí hành môn của nàng giống với Ninja NB, ngươi đã
đúng, nàng chính là Ninja NB, cũng không phải người Bát Lộ quân. Nàng
cũng không phải tên Lâm Ngọc Linh, mà là em gái của Đằng Khi Chính Nam,
tên nàng là Đằng Khi Anh Tử.
Tả Đăng Phong bĩu môi nói.
- Đây là một cái bẫy sao?
Ngọc Phật nghe xong liền bất ngờ.
- Đúng, nhưng nàng tiếp cận tôi cũng không phải để ám sát, mà là muốn
lừa tôi giúp bọn họ tìm kiếm sau loài động vật thuần dương.
Tả Đăng Phong liền giải thích.
- Khuôn mặt nàng là sao ?
Ngọc Phật ngạc nhiên hỏi.
- Bộ đội 731 là bộ đội sinh hóa, chỉnh sử dung mạo một người với bọn họ
không có gì khó. Đằng Khi Chính Nam lúc trước đã từng thấy qua vợ tôi,
sau đó bắt chước, phải công nhận là hắn làm rất giống.
Tả Đăng Phong cười khổ nói.
- Vì sao cậu không giết nữ nhân đó đi ?
Ngọc Phật nhíu mày hỏi.
- Nàng giúp tôi sửa lại áo choàng, hơn nữa bộ dáng của nàng giống hệ thê tử đã chết của tôi, tôi không thể xuống tay nổi.
Tả Đăng Phong vừa nói vừa dõi tầm mắt về phía xa xa, phát hiện phía trước trong núi có một con đường nhỏ.
- Vì sao suốt dọc đường đi cậu không nói lời nào?
Ngọc Phật thở dài liếc nhìn Tả Đăng Phong.
- Tôi biết noi với ai ? Với nó sao ?
Tả Đăng Phong chỉ 13 đang chạy phía trước mười bước.
Ngọc Phật nghe xong liền thở dài lần nữa, nàng kính nể nghị lực và chấp
nhất của Tả Đăng Phong, cũng hiểu được sự cô độc và tịch mịch của hắn.
Ngoài ra nàng còn thích một Tả Đăng Phong nội tâm sâu sắc, chuyện lớn
như vậy vẫn giữ kín trong lòng, điều này cần rất lớn sữ nhẫn nại. Đổi
thành người khác, thì khi vừa gặp người quen sẽ rơi nước mắt kể khổ.
- Cậu còn việc gì giữ kín trong lòng thì nói ra đi.
Ngọc Phật cũng phát hiện con đường nhỏ kia.
- Không cần biết đâu, tôi cũng không muốn nói.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Nói nghe một chút đi.
Ngọc Phật liền kéo tay Tả Đăng Phong nói. Nữ nhân thông minh cũng là nữ
nhân, mà lòng hiếu kỳ của nữ nhân nặng hơn nam nhân rất nhiều
- Chuyện tình cảm của cô và Đỗ chân nhân sao rồi ?
Tả Đăng Phong liền chuyển chủ đề.
- Thất bại thảm hại.
Ngọc Phật lắc đầu cười nói.
- Nếu tôi nói suy nghĩ trong lòng ra, có thể chúng ta không còn là bạn bè nữa, cô sẽ cho rằng trong lòng tôi rất u ám.
Tả Đăng Phong cười khổ nói.
- Nói nghe một chút.
Ngọc Phật ngạc nhiên một lát, cười hỏi.
- Đỗ chân nhân có ân với tôi, là hắn dạy cho ta đạo lý Âm Dương Ngũ
Hành, theo lý thuyết tôi không nên nghi ngờ hắn, nhưng có một số việc
tôi nghĩ mãi không thông.
Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phật nói, Kim Châm và Ngọc Phật đều là bạn hắn,
hắn đang cân nhắc có nên nói cho Ngọc Phật nghe hay không.
- Việc gì ?
Ngọc Phật ngạc nhiên hỏi.
- Ngày đó Đỗ chân nhân bị Đằng Khi Chính Nam đánh trúng vị trí nào ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
- Cánh tay phải, tôi đã nói với cậu rồi.
Ngọc Phật trả lời.
- Cánh tay phải có mấy đại huyệt : Cực Tuyền, Thanh Linh, Thần Môn,
những huyệt đạo này cùng thuộc Thiểu Âm Tâm Kinh, chỉ cần mấy huyệt đạo
này bị Thuần Dương chân khí xâm nhập vào thì ngay lập tức Đỗ chân nhẫn
sẽ té ngã xuống đất, căn bản là không có cơ hội đánh chết hai kẻ đồng
lõa với Đằng Khi Chính Nam. Cho nên tôi nghi ngờ...
- Suy nghĩ của cậu thật sự rất tăm tối.
Ngọc Phật tức giận liếc Tả Đăng Phong một cái :
- Đỗ Thu Đình đã mấy lần giết người NB, trong lòng mọi người yêu nước đều biết, làm sao tôi có thể nghi ngờ hắn chứ ?
- Ngày đó ở chính điện phái Mao Sơn, Đỗ chân nhân nói thẳng việc hồn
phách vợ của tôi đã tiêu tán, vì vậy mà cô với hắn còn cãi nhau một
trận, vì sao hắn sớm không nói mà muộn không nói, đợi đến khi tôi gặp
Đằng Khi Anh Tử mới nói ?
Tả Đăng Phong nhẹ giọng hỏi.
- Ý của cậu là hắn cố ý để cậu có thể tiếp nhận Đằng Khi Anh Tử sao ?
Ngọc Phật càng tức giận hỏi.
- Ngày đó ở đại điện Mao Sơn tôi yêu cầu cái gì với Đỗ chân nhân cô còn nhớ không ?
Tả Đăng Phong không trả lời mà lại hỏi Ngọc Phật một vấn đề.
- Thứ cậu cần là thuốc bổ, ta còn nhớ rất rõ.
Ngọc Phật liền nói.
- Đúng, tôi cần chính là thuốc bổ, nhưng Đỗ chân nhân đưa cho ta đều là
thảo dược trị thương, hơn nữa chủ yếu là loại dùng trị thương do súng
bắn, hắn làm sao biết Đằng Khi Anh Tử bị súng bắn? Là cô nói cho hắn
biết sao ?
Tả Đăng Phong nhìn thẳng Ngọc Phật hỏi.
Ngọc Phật bị Tả Đăng Phong nhìn đến hoảng hốt, không tự chủ được lùi về
sau từng bước, đúng thật là chuyện Tả Đăng Phong cứu nữ Bát Lộ là nàng
nói cho Kim Châm và Ngân Quan biết, nhưng nàng không hề nói đối phương
bị thương như thế nào.
- Cậu quá đa tâm rồi, hắn không phải người như vậy, tính ra thì ngày đó
Vương chân nhân cũng từng nói ngươi không được rời khỏi cô gái kia, nếu
không sẽ đi vào tà đồ khó sống qua tuổi trung niên, chẳng lẽ Vương chân
nhân cũng tham dự sao ?
Ngọc Phật lấy lại tinh thần, dứt khoát lắc đầu.
- Vương chân nhân am hiểu xem tướng chứ không phải sờ cốt, hắn nhìn
chính là bộ dáng vợ tôi, nói cũng là nói phẩm đức của vợ tôi, nhưng vợ
tôi đã chết từ lâu, tôi cũng đã sớm đi vào tà đồ rồi.
Tả Đăng Phong cao giọng nói.
- Vì sao cậu lại nói với tôi những chuyện này ?
Trong thời gian ngắn Ngọc Phật không thể chấp nhận phỏng đoán của Tả Đăng Phong được.
- Cô cảm thấy vì sao ?
Tả Đăng Phong cười hỏi.
- Sợ Đỗ Thu Đình lừa tôi!
Ngọc Phật thở dài nói.
- Sai rồi, Đỗ đại ca sẽ không lừa cô, hắn là thật lòng với ngươi, tôi
nói những chuyện này là để ngươi chuẩn bị tâm lý trước, hắn khác với tôi và cô, phái Mao Sơn ở dưới sự quản lý của người NB, hắn là Kim Châm Đỗ
Thu Đình, nhưng đồng thời cũng là chưởng giáo phái Mao Sơn, trên người
hắn còn có mấy trăm tính mạng, nhiều khi hắn là không muốn nhưng vẫn
phải làm.
Tả Đăng Phong liền nói.
- Vì sao cậu không chất vất ngay trước mặt hắn ?
Ngọc Phật liền hỏi.
- Hắn chính là đại ca của tôi, cũng là sư phụ trận pháp của tôi, cô nghĩ tôi làm sao có thể chất vấn hắn chứ ? Vả lại tôi cũng không muốn chấn
vấn hắn.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Nếu thật sự hắn là Hán gian, cậu sẽ làm gì ?
Ngọc Phật liền hỏi tiếp.
- Đỗ chân nhân có chừng mực, hắn có thể trái lương tâm làm việc cho người NB, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm Hán gian.
Tả Đăng Phong lắc đầu dứt khoát nói.
- Nhưng nếu hắn thành Hán gian ?
Ngọc Phật vẫn hỏi.
- Nói thật với ngươi, trong mắt tôi không có cái gì mà Hán gian với
không Hán gian, chỉ có bạn bè và không phải bạn bè, cứ xem như Đỗ chân
nhân thật sử trở thành hán gian, thì vẫn là bạn của tôi, tôi vẫn sẽ đứng về phía hắn.
Tả Đăng Phong tiến về trước :
- Hơn nữa tôi cũng rất tin tưởng, nếu một lúc nào tôi ta gặp nguy hiểm
đến tính mạng, Đỗ chân nhân cũng sẽ không thờ ơ đứng nhìn.
- Cậu không có lập trường đúng sai sao ?
Ngọc Phật kéo tay Tả Đăng Phong lại.
- Đúng, lập trường đúng sai không liên quan đến tôi, thấy lựu đạn không, là trộm của Bát Lộ quân.
Tả Đăng Phong dơ lựu đạn trong tay lên nói.
- Làm sao cậu có thể suy nghĩ sâu xa như vậy ?
Ngọc Phật sợ hãi những suy nghĩ của Tả Đăng Phong.
- Nếu như suốt năm dài tháng rộng ngươi không gặp người, thì cô cũng sẽ giống ta vậy.
Tả Đăng Phong tiếp tục bước về trước.
- Ngay từ đầu cậu đã biết Đỗ Thu Đình đang lừa mình ?
Ngọc Phật liền bước theo sau, hỏi.
- Khi đó chỉ là nghi ngờ, không xác định được. Khi cô đến có nói Đỗ chân nhân đã rời sơn môn đi xa, hơn nữa khi hỏi hành tung của hắn thì môn
nhân đều ấp úng, lúc đó tôi mới thật sự xác định Đỗ chân nhân có liên hệ với người NB.
Tả Đăng Phong cúi đầu đánh giá con đường nhỏ dưới chân.
- Đỗ Thu Đình thường xuyên rời sơn môn, điều này đâu có gì lạ.
Ngọc Phật không hiểu hỏi.
- Lúc trước Đỗ chân nhân từng nói với tôi sẽ một mực ở lại trông giữ
phái Mao Sơn, cho nên hắn sẽ không dễ dàng rời đi. Cô có tin là tôi
chẳng những đoán được là ai có thể khiến hắn rời đi, còn có thể đoán
được hắn rời sơn môn làm gì ?
Tả Đăng Phong tự tin nói.
- Đừng tung hỏa mù nữa, nói nghe đi.
Ngọc Phật không được bình tĩnh như Tả Đăng Phong.
- Sau khi ta đuổi Đằng Khi Anh Tử đi, Đằng Khi Chính Nam tất nhiên sẽ
nghĩ ra biện pháp khác để tìm kiếm sau loài động vật thuần dương, mà
muốn tìm được chúng tất nhiên phải phá trận, mà Đỗ chân nhân được công
nhận là cao thủ trận pháp đệ nhất thiên hạ, không cần nghĩ, nhất định là Đằng Khi ép hắn đi phá trận rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT