13 lúc trước chỉ nhìn sơ qua cho nên Tả Đăng Phong hỏi kỹ càng, nó cũng không chỉ rõ được.
Trở lại đống lửa trại, Tả Đăng Phong không còn tâm trí ăn nữa con gà
rừng kia nữa, còn 13 mặc dù bị khá hoảng sợ, nhưng vẫn không ảnh hưởng
đến khẩu vị của mình, rất nhanh đã dùng xong một con gà rừng, ăn xong
liền chạy đi tản bộ.
Tả Đăng Phong không thể thoải mái như 13 được, hắn mãi suy nghĩ bên
trong trận pháp có loại động vật kinh khủng đến thế nào mà khiến 13
hoảng sợ như vậy, hắn rất hiểu 13, mặc kệ đối phương thực lực mạnh bao
nhiêu đi nữa thì 13 cũng không chịu thua, cho nên Tả Đăng Phong cảm giác 13 lộ vẻ hoảng sợ không phải vì đồi phương rất lợi hại, mà là bộ dáng
động vật bên trong rất khó coi, hơn nữa còn là loại mà nó chưa từng
thấy, cho nên nó mới sợ hãi. Lúc này mặc dù sợ hãi nhưng 13 vẫn còn tâm
tư ăn uống đã chứng tỏ động vật bên trong mặc dù cực xấu xí nhưng thực
lực cũng không mạnh lắm. Nếu nó cảm giác đối phương cực kỳ nguy hiểm,
thì với bản năng tránh xa nguy hiểm của động vật nó đã rời xa nơi này
rồi.
Suy nghĩ rõ điểm này, Tả Đăng Phong lại bắt đầu buồn bực, việc quan
trọng trước mắt là hắn cần phải phá vỡ trận pháp vô hình ở nơi này.
Nhưng thật sự đến giờ hắn chưa tìm được chút manh mối nào để phá giải nó cả, ở đây đã hao tốn hơn một tháng rồi, sau này còn năm nơi cần đến
nữa, không biết còn khó khăn đến đâu, thật sự là không biết phải tốn bao nhiêu thời gian nữa, cần tăng tốc lên mới được.
Đây là việc duy nhất trước mắt hắn có thể làm, hắn không tin mình không
phá được trận pháp nơi này, hắn biết tất cả trận pháp đều cơ sơ hở, bởi
vì trận pháp là do người làm ra, tâm tư của con người dù kĩ càng đến đâu đi nữa thì nhất định cũng có điểm thiếu sót.
Nhưng Tả Đăng Phong cũng hiểu rõ đối thủ của mình chính là Khương Tử
Nha, người này học từ tiên nhân, chính là đại tổ thứ hai của Kỳ Môn Đôn
Giáp, trận pháp ở đây chắc chắn do hày bày ra, muốn phá trận chính là
muốn so sánh hiểu biết về trận pháp của mình với Khương Tử Nha.
Mọi người đều biết Khương Tử Nha chính là môn nhân của Xiển Giáo, mà Tả
Đăng Phong tu luyện chính là Âm Dương Sinh Tử quyết, pháp thuật của Xiển Giáo, tính ra thì hai người cũng xem là đồng môn, nhưng Tả Đăng Phong
biết rõ thực lực của mình còn kém hơn Khương Tử Nha rất nhiều, lúc này
bản thân hắn mới tiến nhập vào cảnh giới Chí Tôn, còn Khương Tử Nha chắc chắn đã đạt đến cảnh giới Vô Cùng, tu vị cao hơn hắn rất nhiều.
Ngoài ra, theo tư liệu lịch sử thì lúc Khương Tử Nha rời núi đã bảy mươi tuổi rồi, méo già thành tinh, tâm trí cực cao, suy nghĩ rất kín đáo.
Ngược lại thì hắn mới hơn hai mươi tuổi, ba năm trước còn là con mọt
sách ở một huyện thành nhỏ, kinh nghiệm và lịch duyệt kém xa Khương Tử
Nha nhiều lần.
Điểm cuối cùng là, Khương Tử Nha học tập và sử dụng chính là “Thiên
Triện Văn Sách” chính thống, trận pháp đi theo con đường Nhị Thập Nhị Cô Hư Pháp, còn bản thân hắn đều là tự tìm tòi và học hỏi, nói thẳng ra
chính là chiêu số cả hai dùng, ưu khuyết thế nào nhìn đã rõ.
Tu vị không bằng ngươi ta, lịch duyệt cũng thua kém, trận pháp cũng
không bằng, thế này thì phá cái lông gà à. Đổi thành người thường thì
chắc chắn sẽ đầu hàng chịu thua, nhưng Tả Đăng Phong thì không, tu đạo
một năm liền đột phá Thiên kiếp, bằng Huyền Âm chân khí mà có thể ngang
hàng với ngũ đại Thái đẩu, trong vòng nữa năm lĩnh ngộ tinh diệu Âm
Dương trận pháp, nhưng việc này giúp Tả Đăng Phong nhận ra bản thân mình rõ hơn, việc tu hành và ngộ trận của hắn tốt hơn người thường rất
nhiều.
Tả Đăng Phong không tự xem nhẹ bản thân, nhưng hắn cũng không cuồng
vọng tự đại, mặc dù có tu vị linh khí mạnh mẽ, hắn vẫn tôn kinh Kim
Châm, Ngân Quan như Huyền Môn Thái Đẩu. Đây là tu dưỡng của hắn, nhưng
Tả Đăng Phong chỉ tôn kinh nhân phẩm chính trực và tác phong làm việc
của bọn họ, còn về tu vị pháp thuật thì hắn không sùng bái họ, loại tâm
lý không ngưỡng mộ bất kỳ ai này mới khiến hắn có gan khiêu chiến trận
pháp với Khương Tử Nha. Tả Đăng Phong cũng biết trận pháp Khương Tử Nha
để lại ưu lực rất lớn, hắn không dám khinh địch, nhưng dù có sợ hãi thì
hắn vẫn phải khiêu chiến, không khinh địch cũng không phải là lo sợ
không dám chiến.
Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong bắt đầu dựng pháp đàn, nếu nhìn không ra điêm sơ hở, vậy cũng chỉ có thể thử thăm dò trận pháp.
Kim Kê nếu ở bên trong trận pháp, như vậy chứng tỏ bên trong thuộc tính
Kim là nhiều nhất, mà Kim sẽ sinh Thủy, cho nên Thủy chắc chắn cũng
không ít, nói cách khác Kim và Thủy chính là hai thành phần chính bên
trong trận pháp, mà Kim là loại quan trọng nhất, cho nên Tả Đăng Phong
quyết định bố trí hỏa trận để thăm dò uy lực trận pháp nơi này.
Trăm bước về phía Tây có một tảng đá xanh cao chừng ba thước, Tả Đăng
Phong liền chọn nó làm Hồi Bích, cái gọi là Hồi Bích chính là giống với
tảng đá người tu đạo đặt chân để mượn lực bay lên cao, pháp đàn dùng Mộc tạo nên, cao một mét, dài một trượng, có hình tam giác, ở mỗi góc đều
chất một đống củi lớn, sau khi châm lửa Tả Đăng Phong lập tức mang theo
13 chạy ra xa.
Ngọn lửa dần bốc cao, Tả Đăng Phong đợi đến lúc lửa lớn nhất mới ném một tảng đá chặt gãy cây gỗ chịu lực phía dưới pháp đàn, cây gỗ sau khi gãy pháp đàn lập tức sụp đổ, ngọn lửa sau khi rơi xuống thì gặp Thổ, sau đó Thổ liền kích hoạt trận pháp, một ngọn lửa xuất bất ngờ xuất hiện lao
thẳng về phía trận pháp vô hình, sau khi va chạm liền bắn ngược về, tốc
độ so với lúc lao lên còn nhanh hơn mấy lần, Tả Đăng Phong còn chưa kịp
phản ứng gì ngọn lửa đã va vào Hồi Bích, một tiếng nổ lớn vang lên, tảng đá bị đập vỡ nát.
Uy lực cực lớn của trận pháp khiến Tả Đăng Phong líu lưỡi, may mà trước
đó đã đoán trước tình hình mà trốn ra xa, nếu đứng gần thì hậ quả khó mà tưởng được, nếu bị nổ chết bởi chính trận pháp mình bày ra thì mới đúng là cái chết tức tưởi.
Uy lực của hỏa trận không nhỏ, ngọn lửa lúc này thoát ra lao về phía
trận pháp vô hình kia đã sinh ra chấn động, loại chấn động này không rõ
ràng, cũng không gây ảnh hưởng gì đến sự vật bên trong, nhưng lại làm Tả Đăng Phong có một ý tưởng, nếu bố trí một Hỏa Chúc trận pháp thật lớn
để đánh vào trận pháp vô hình kia chắc chắn sẽ sinh ra chấn động rất
lớn, mặc dù không thể phá được trận, nhưng có thể khiến bên trong đất
rung núi chuyển, ép người bên trong đi ra.
Nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền nhìn xung quanh tìm kiếm một nơi thích
hợp làm Hồi Bích, cuối cùng hắn đem tầm mắt đặt vào ngọn núi cực lớn
phía sau lưng, lấy núi làm Hồi Bích, phải làm thật lớn.
Trên lý luận thì ý tưởng này có thể thành công, nhưng chân chính thực
hiện thì rất khó, khó khăn nhất chính là dựng dàn, trận pháp này trước
khi đốt lửa nhất định phải cách mặt đất, lớn núi làm Hồi Bích thì phải
dựng một cái giá đỡ cực lớn, nhưng càng khó hơn nữa là sau khi làm xong
hết dùng cái gì để đánh đổ nó, đứng gần quá thì chạy không kịp, xa quá
lại kéo ko nhúc nhích, suy nghĩ mãi cuối cùng Tả Đăng Phong đành từ bỏ ý tưởng này.
Vừa bỏ qua suy nghĩ không thực tế xong, Tả Đăng Phong lại nghĩ đến một
khâu rất nhỏ mà hắn sơ sót bỏ qua, giả dụ trận pháp vô hình là Âm Khuy
trận pháp, như vậy thì người ở bên trong có thể quan sát cảnh vật bên
ngoài, như vậy thì bọn họ tất nhiên có thể nhìn thấy đám Dã Nhân ở phía
Bắc kia, mà đám Dã Nhân này khu vực hoạt động ở ngay cạnh trận pháp,
theo lẽ thường thì người bên trong sau khi phát hiện đám Dã Nhân sẽ
không bỏ qua, hoặc là bắt lấy hoặc là đuổi đi, nhưng tại sao họ lại để
mặc chúng chứ ?
Hơn nữa xung quanh trận pháp này không có xuất hiện bất kỳ dấu hiệu đoạt động của con người nào, nếu người bên trong đi ra ngoài thì cũng phải
lưu lại một chút dấu vết gì đó, nhưng ở đây không hề có, điều này chứng
tỏ người bên trong chưa từng đi ra ngoài.
Tả Đăng Phong lại liên tưởng đến đám quái vật mà 13 gặp, tổng kết tất cả phân tích lại, Tả Đăng Phong có một kết luận, người bên trong trận pháp không phải là không ra ngoài, mà là không thể đi ra.
Thống nhất suy nghĩ xong, Tả Đăng Phong liền lạnh cả người, nếu suy nghĩ này chính xác, vậy thì người bên trong đó đã bị nhốt ba nghìn năm, phạm vi ba trăm dặm, như vậy người bên trong chỉ có thể cận thân phồn thực
(*), cứ như vậy càng lâu, cận thân phồn thực sẽ gây ra hậu quả rất nguy
hại, quái vật mà 13 thấy lúc trước có thể là hậu quả do cận thân phồn
thực gây ra, là hậu duệ của người nước Lô.
- 13 những quái vật bên trong kia có giống con người không ?
Tả Đăng Phong liền nhìn 13 hỏi.
13 nghe xong liền vừa lắc lại vừa gật đầu, không hiểu là do Tả Đăng
Phong hỏi không kĩ lắm hay là do nó giải thích không được, nhưng mặc kệ
thế nào Tả Đăng Phong vẫn nghiệm chứng được một phần suy luận của mình.
- Khương Tử Nha không xấu đến như vậy chứ ?
Trận pháp này tuyệt đối là do Khương Tử Nha bố trí, nhưng hắn đâu cần
phải ác độc đến như vậy. Hơn nữa đám Dã Nhân bên ngoài chính là hậu nhân của Cự Nhân, mà Dã Nhân ở bên ngoài trận pháp chứng tỏ Cự Nhân có thể
ra ngoài, đương nhiên cũng có thể là bọn họ đã ở ngoài trước khi trận
pháp khởi động, nhưng khả năng này không cao, vả lại nếu đám Cự Nhân ở
bên ngoài cũng không thể một mình duy trì nòi giống, cũng có thể là tạp
giao với con người để duy trì nòi giống suốt ba ngàn năm nay.
Bởi vậy, Tả Đăng Phong cảm thấy khi bố trí trận pháp xuống vẫn có thể ra vào được, nơi này lúc trước có thể rất yên vui, sỡ dĩ bây giờ như vậy
cũng không phải do trận pháp, mà là do con người ở bên trong không cùng
người ngoài kết hôn, suốt nhiều năm cận thân phồn thực làm chỉ số thông
mình của họ càng ngày càng thấp, hơn nữa việc cận thân phồn thực còn gây ra các dị dạng khác thưởng, tích lũy nhiều đời như vậy, cho nên đã biến thành dị dạng mà 13 gặp cũng phải giật mình kinh sợ.
Phân tích ra vấn đề, Tả Đăng Phong liền rời khỏi nơi này, đi về hướng
Bắc, mục đích của hắn chính là khu vực Dã Nhân hoạt động, Dã Nhân tồn
tại chứng tỏ năm đó không chỉ có một Cự Nhân rời khỏi trận pháp đi ra
ngoài, bọn hắn nếu có thể đi, thì nhất định có Trận Phù, cái gọi là Trận Phù chính là thứ giống với thẻ ra vào mà người bố trận tạo ra, có thứ
này thì có thể tự do ra vào trận pháp.
Dã Nhân có một đặc điểm rõ rệt, đều ở trong sơn động, cho nên việc Tả
Đăng Phong cần làm chỉ là tìm kiếm trong những sơn động lớn nhỏ xung
quanh, nhưng thật ra việc hắn ghét nhất chính là tìm kiếm bên trong sơn
động, bởi vì sơn động ở nơi này gần như không có cái nào trống không,
bên trong đều có những thứ kinh khủng. Cũng may là có dũng sĩ tiên phong 13, mồi lần đều là do nó dẫn đầu xông vào trong đánh đuổi động vật ra
ngoài, nhưng sau khi ăn vài lần cực khổ, 13 dưỡng thành ba thói quen, hồ ly không đuổi đi, linh miêu không đuổi và chồn cũng không.
(*) người có quan hệ huyết thống sinh con đẻ cái với nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT