- Đùa thôi, chúng ta tới Hồ Bắc, đi suốt trong đêm.
Tả Đăng Phong nói một cách nghiêm túc.
Lâm Ngọc Linh gật đầu đáp ứng, đi theo Tả Đăng Phong về hướng Tây. Tả
Đăng Phong sở dĩ cần đi suốt đềm là vì muốn Lâm Ngọc Linh hoàn toàn
không thể liên hệ với bên ngoài, không cho nàng có cơ hội tiết lộ hành
tung.
Thực ra thì Lâm Ngọc Linh cũng không để lộ hành tung, trong lúc chạy
trốn vẫn luôn chăm chú kiệt lực đi theo, sợ Tả Đăng Phong nói nàng làm
chậm lộ trình.
Sau hơn một giờ chạy trốn, cái trấn Lâm Ngọc Linh rịn ra đầy mồ hôi. Tả
Đăng Phong thấy thế liền nhíu mày, nàng chung quy vẫn là phụ nữ, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không chịu nổi. Nhưng mà mặc dù nàng ta là phụ nữ
thì cũng là một người phụ nữ có thâm trầm xấu xa. Đối đãi với dạng đàn
bà thế này thì hắn không cần phải thương hương tiếc ngọc.
Nghĩ tới đây, Tả Đăng Phong đã bỏ qua ý nghĩ nghỉ ngơi trong đầu, tiếp
tục cahỵ về hướng Tây. Thêm một giờ nữa, Lâm Ngọc Linh đã chảy mồ hôi
đầu đìa, miệng thở hồng hộc, cực kỳ mệt mỏi nhưng vẫn phải cắn răng gắng gượng chịu đựng. Tả Đăng Phong thấy thế thì lại nhíu mày lần nữa. Thôi
vậy, mặc dù nàng ta là một người đàn bà xấu xa nhưng dù sao vẫn là phận
đàn bà, không thể tra tấn nàng ta như vậy.
- Nghỉ lát đi!
Tới một chỗ tránh gió, Tả Đăng Phong rốt cục cũng không kìm nén được
nữa, liền bảo Lâm Linh Ngọc ngừng chân nghỉ ngơi. Lâm Linh Ngọc nghe vậy liền đứng lại thở dốc.
Lúc này, cả người Lâm Linh Ngọc thấm đẫm mồ hôi, đêm mùa đông thì lại
cực kỳ rét lạnh, Tả Đăng Phong thấy thế liền muốn cởi áo choàng chống
lạnh cho nàng. Nhưng mà nghĩ nàng là người Nhật Bản nên trầm ngâm môt
lát, hắn lại không cởi ra ngữa. Áo choàng này là do Vu Tâm Ngữ để lại
cho hắn, không thể đưa cho em gái của kè thù này được.
(Dịch: Tình thần Tung Của cao quá.)
- Giờ mới chỉ bắt đầu thôi. Từ giờ mỗi ngày cứ chạy như vậy, anh sợ em sẽ không chịu nổi.
Tả Đăng Phong thở dài nói.
- Em chịu được!
Mắt Lâm Ngọc Linh toát ra sự kiên nghị. Ánh mắt kiên nghị này rất giống
với ánh mắt của Vu Tâm Ngữ đang máu chảy đầm đìa mà vẫn ôm hắn chạy như
điên.
- Ừ, khổ cho em rồi!
Tả Đăng Phong gật đầu, nghiêng người chuyển mắt đi chỗ khác, không nói câu nào nữa.
Nghỉ ngơi được một lát, hai người lại tiếp tục hành trình. Người tu đạo
sau khi độ Thiên kiếp thì linh khí trong khí hải đã trở thành thể long
chứ không còn là trạng thái khí hỗ độn như chưa độ kiếp. Loại trạng thái linh khí chưa độ kiếp này không hề bền bỉ. Chỉ đi một giờ sau, Lâm Ngọc Linh lại trở nên mệt mỏi. Tả Đăng Phong thấy thế không đành lòng, liền
tới nghỉ chân ở nhà trọ trong Huyền Thành.
Tả Đăng Phong chỉ cần một gian phòng. Giường, hắn nhường cho Lâm Ngọc
Linh còn bản thân thì ngồi trên ghế đả tọa luyện khí. Lâm Ngọc Linh cảm
ơn một tiếng rồi nằm vật ra giường nghỉ ngơi, cũng không mời Tả Đăng
Phong lên giường nghỉ cùng.
Sáng hôm sau, Tả Đăng Phong vẫn còn đang chợp mắt, Lâm Ngọc Linh đã tỉnh dậy, đi tới trước mặt hắn. Tả Đăng Phong mở mắt ra liền nhìn thấy bàn
tay nàng đang vươn ra trước mặt.
- Cho em mấy đồng.
Lâm Ngọc Linh nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền lấy đồng đại dương cho nàng. Trên người nàng không có tiền cho nên Tả Đăng Phong vẫn phải cho nàng một ít.
Lâm Ngọc Linh nhận lấy rồi quay người xuống lầu. Tả Đăng Phong không hỏi nàng làm gì, nàng cũng không nói.
- Này bán mứt quả, đừng có đi!
Thanh âm của Lâm Ngọc Linh từ dưới lầu truyền tới.
Tả Đăng Phong nghe vậy mới biết Lâm Ngọc Linh đi mua mứt quả. Con gái là thế đấy, thích ăn vặt! Vu Tâm Ngữ cũng thế nhưng nàng ấy thích ăn những quả táo chín hơn.
Ngay khi Tả Đăng Phong nhớ lại chuyện cũ, chuẩn bị đắm chìm trong đau
lòng thì hắn mơ hồ nghe dược một âm tiết quen thuộc mà xa lạ. Thanh âm
truyền tới từ ngoài một dặm, Tả Đăng Phong lập tức ngưng thần lắng nghe. Trong tiếng ồn ào trên phố phường, hắn nghe được chút âm tiết bất đồng
với người khác.
- Ying kei ka lei wa qimi nuo không tuo xinji tei lu nuo?
Tả Đăng Phong nghe được một người nam nói tiếng Nhật. Thanh âm của đối
phương đã cố ý giảm xuống nhưng Tả Đăng Phong vẫn có thể nhạy bén nhận
ra người này là Đằng Khi. Đây không phải là do từ thanh âm đoán được mà
là do phương thức phát âm tiếng Nhật. Câu vừa rồi có nghĩa là "Anh Tử,
em, anh ta tin không?" Đây là thói quen nói chuyện của người Nhật, nếu
đổi lại là tiếng Trung thì sẽ là: "Anh Tử, anh ta tin tưởng em không?"
(Nói chung là ngữ pháp ngược nhau.)
- Xin ji tei lu.
Lâm Ngọc Linh đáp lại, ý là "có tin".
Đối thoại của hai người khiến Tả Đăng Phong xác định được phân tích lúc
trước của mình. Lâm Ngọc Linh đích xác là em gái của Đằng Khi nhưng mà
Tả Đăng Phong cũng không định hành động thiếu suy nghĩ vào lúc này, chỉ
nhíu mày, ngưng thần lắng nghe.
- Anh ta không bắt nạt em chứ?
Đằng Khi hỏi.
- Không ạ.
Lâm Ngọc Linh hay đúng ra là Đằng Khi Anh Tử (Fujisaki Clara) dừng lại một lát rồi mới thấp giọng trả lời.
- Trong viên tsubaki thứ hai có Natri xyanua mãn tính. Nó sẽ từ từ làm thối rữa phổi của hắn.
Nghe Đằng Khi nói, Tả Đăng Phong lập tức ghé sát vào bên tường, nhìn
xuống ngoài phố. Hắn liền nhìn thấy Đằng Khi hóa trang thành một tên bán hồ lô, đang đưa cho Lâm Ngọc Linh một chuỗi đường hồ lô. "Tsubaki"
trong tiếng Nhật có nghĩa là quả sơn trà. Ý Đằng Khi nói như vậy có
nghĩa là viên thứ hai trong chuỗi đường hồ lô có độc.
- Khi nào thì phát tác?
Lâm Ngọc Linh hỏi.
- Bây giờ ăn vào thì sẽ chết trong vòng ba năm. Vinh dự của Đằng Khi gia tộc đều nhở cả vào em.
Đằng Khi móc vài đồng tiền lẻ trong túi quần ra trả rồi xoay người đi.
Tả Đăng Phong lại trở về chỗ ngồi, suy ngẫm xem tiếp theo mình nên làm
cái gì. Hắn không dám mang theo Lâm Ngọc Linh nữa, chẳng khác nào đánh
răng cho hổ, rửa đít cho beo, tập bơi với cá mập và đào bom bán đồng
nát... cũng không biết là sẽ bị tính kế khi nào.
Giờ phút này Tả Đăng Phong đã động sát cơ. Không chỉ vậy, hắn thậm chí
còn muốn chặt cụt tay chân, lột da mặt của Lâm Ngọc Linh. Hắn không phải là một tên giết người biến thái mà chỉ muốn dùng biện pháp này tiết hận thôi.
Chốc lát sau, Lâm Ngọc Linh cầm mứt quả về, vẻ mặt vẫn như thường không
có vấn đề gì. Mứt quả tổng cộng tám viên đã bị nàng cắn mất một nửa viên đầu.
- Chỗ làm việc trước kia của anh cũng có một cây sơn trà. Quả sơn trà ăn rất ngon nhưng mùi hoa của nó thì lại chẳng ra gì.
Tả Đăng Phong cười nói.
- Nếm thử miếng.
Lâm Ngọc Linh đưa chuỗi đường hồ lô tới bên miệng, dừng lại một lát rồi cũng không cắn nốt nửa còn lại của quả sơn trà kia.
- Nào, anh ăn một nửa, em ăn một nửa.
Lâm Ngọc Linh chần chờ một lát rồi đưa nửa quả sơn trà còn lại tới bên miệng Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong thấy thế liền ngẩng đầu cười với nàng, há mồm cắn nửa quả
sơn trà kia. Huyền Âm chân khí bên tay phải vừa ngưng tụ được tán đi.
- Quả sơn trà liệu có sâu không?
Lâm Ngọc Linh rút quả sơn trà thứ hai ra, sau đó vung tay, ném nó ra ngoài cửa sổ.
- Quả sơn trà rất ít khi có sâu. Đi thôi, ra ngoài ăn chút gì đó.
Tả Đăng Phong vác cái rương gỗ lên lưng. Hành động của Lâm Ngọc Linh
khiến hắn thực nghi hoặc. Đằng Khi cho nàng độc dược mãn tính, cho dù ăn trong thời gian ngắn cũng sẽ không phát tác. Vì sao Lâm Ngọc Linh lại
đổi ý vào thời điểm mấu chốt?
Ăn xong điểm tâm, hai người lại chạy về phía Tây lần thứ bai. Rất nhanh, họ đều tiến vào cảnh nội của An Huy. Đây là địa điểm liên lạc cuối cùng của nàng với Đằng Khi trên biên cảnh Huyền Thành, nếu không hắn cũng
không nói là tất cả sau này phải nhờ vào nàng.
Dọc đường đi, Tả Đăng Phong đi không nhanh. Hắn một mực suy nghĩ một
chuyện, Lâm Ngọc Linh vì sao có cơ hội hạ độc lại buông tha vào thời
khắc cuối cùng đó. Đây là vấn đề vẫn luôn khốn hoặc Tả Đăng Phong. Tuy
rằng hắn không biết Natri xyanua là gì nhưng hắn có thể khẳng định chất
độc mãn tính này vô sắc vô vị. Nói cách khác, hạ độc sẽ không gây nguy
hiểm cho nàng, cũng không ảnh hưởng tới chuyện hắn mang nàng đi tìm kiếm mười hai địa chi. Lâm Ngọc Linh vì sao lại từ bỏ việc hạ độc?
Cứ như thế hết ba ngày, cuối cùng, hắn nghĩ tới một đáp án mà chính hắn
cũng không thừa nhận, Lâm Ngọc Linh chắc là thực sự thích hắn. Lúc
trước, ở bệnh viện giáo hội, hắn từng nhìn thấy thân thể của Lâm Ngọc
Linh. Tuy rằng còn cách một khoảng cách nhưng Tả Đăng Phong vẫn lơ đãng
nhìn qua khe hở riêng tư của Lâm Ngọc Linh. Trước đó, Tả Đăng Phong mới
chỉ nhìn qua hai thân thể của phụ nữ. Một người là Hồ Thiến yêu đương
vụng trộm với phó huyện trưởng, một người là vợ hắn Vu Tâm Ngữ. Khi hắn
liếc nhìn khe hở kia, rõ ràng vẫn còn nguyên vẹn. Lâm Ngọc Linh vẫn còn
là một cô gái, mà cô gái thì sẽ càng dễ xúc động hơn đàn bà.
Trong lòng có ý nghĩ như vậy, Tả Đăng Phong liền mắt đầu bí mật quan sát vẻ mặt của Lâm Ngọc Linh. Tuy rằng nàng ngụy trang rất tốt nhưng ánh
mắt nhạy bén của Tả Đăng Phong vẫn nhận ra, thỉnh thoảng trên khuôn mặt
xinh đẹp kia lại xuất hiện nét hổ thẹn. Phát hiện này càng khiến nội tâm của Tả Đăng Phong thêm mâu thuẫn.
Tiến vào bên ngoài Thần Nông, người liền mất dấu vết. Bóng đêm buông xuống, hai người đành phải tìm chỗ trú trong sơn động.
Đốt xong lửa trại, tđ lấy lương khô ra đưa cho Lâm Ngọc Linh. Lâm Ngọc
Linh nhận lấy, thong thả ăn, cùng lúc đó đưa mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa bập bùng, không biết đang suy nghĩ gì.
- Trước mắt còn chưa vào núi, em đổi ý vẫn còn kịp.
Tả Đăng Phong nói. Hắn không muốn mang theo Lâm Ngọc Linh đi nữa, lý do
rất đơn giản, Lâm Ngọc Linh có thể thực sự thích hắn. Tả Đăng Phong đâu
thể nhẫn tâm hại một cô gái thích mình cho được. Hắn biết rõ bản thân
mình là người mềm lòng, đến phút cuối không thể hạ ngoan thủ.
- Anh chê em liên lụy anh sao?
Lâm Ngọc Linh quay đầu hỏi.
- Không! Anh hỏi em mấy vấn đều, hi vọng em nói thật.
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lúc rồi mới nói. Hắn chuẩn bị ngửa bài với Lâm Ngọc Linh.
- Hỏi gì?
Lâm Ngọc Linh bỏ lương khô xuống.
- Tên thật của em là gì?
Tả Đăng Phong không nhìn thẳng vào Lâm Ngọc Linh, tay tăng thêm lửa, miệng thì tùy ý hỏi.
Lâm Ngọc Linh nghe vậy cũng không trả lời ngay. Nàng rất thông minh, biết Tả Đăng Phong sẽ không vô duyên vô cớ hỏi như vậy.
- Tên thật của cô là gì?
Tả Đăng Phong chờ một lát rồi lại hỏi thêm lần nữa.
- Vì sao anh lại hỏi như vậy?
Lâm Ngọc Linh nhíu mày hỏi lại.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền nhìn nàng cười cười, không trả lời câu hỏi
của nàng. Kỳ thực, câu hỏi của nàng đưa ra chẳng qua là để trì hoãn thời gian, căn bản không cần câu trả lời.
Tả Đăng Phong nhìn thẳng vào Lâm Ngọc Linh khiến nàng chau mày. Tả Đăng
Phong có thể đoán được lúc này nàng đang nghĩ là hắn đã phát hiện ra
điều gì đó.
- Người Việt Nam có câu "quá tam ba bận". Tôi hỏi lần cuối, tên thật của cô là gì?