Đám sĩ quan NB đều có thói quen mang bao tay, Đằng Khi cũng vậy, nhưng bao tay trái phải của hắn có màu sắc khác hoàn toàn, trên tay phải là một bao tay màu trắng bình thường, còn trên tay trái là một bao tay màu vàng cực mỏng, sân đấu pháp chỉ rộng chừng trăm trượng, cũng chính là hơn ba trăm mét, với khoảng cách này thì không là gì với Tả Đăng Phong, cho nên hắn nhận ra rõ ràng những hoa văn trên bao tay bên trái của Đằng Khi giống hệt với hoa văn Huyền Âm Thủ của hắn, do đó có thể biết, bao tay này của hắn chính là Thuần Dương Thủ đã lấy trong Vương Lăng.

Tả Đăng Phong lúc trước từng truy đuổi Đằng Khi như đuổi chó, hắn biết Đằng Khi không tu luyện gì, mà Thuần Dương Thủ phát ra dương khí rất mạnh, đeo Thuần Dương Thủ sẽ khiến dương khí trong người quá mạnh mà chết, nhưng bây giờ Đằng Khi lại không bị tình trạng này.

Tả Đăng Phong đã lấy được Huyền Âm Thủ, dùng để khắc chế dương khí quá thịnh trong người hắn, dùng nó để điều hòa Âm Dương trong cơ thể. Mà Đằng Khi cũng không bị tẩu hỏa nhập ma, âm khí trong người cũng không quá mạnh, tại sao hắn lại có thể đeo Thuần Dương Thủ chứ ? Làm sao hắn có thể trung hòa dương khí quá mạnh của Thuần Dương Thủ được ?

Trong lòng tràn ngập nghi vấn, Tả Đăng Phong nhìn thẳng vào Đằng Khi, sau khi quan sát cẩn thận thì phát hiện cánh tay trái của Đằng Khi có dấu hiệu khô héo, đây chắc chắn là tác dụng phụ khi mang Thuần Dương Thủ, như vậy chứng tỏ Đằng Khi không trung hòa được dương khí quá mạnh của Thuần Dương Thủ, mà chỉ mạnh mẽ đeo nó, người thường nếu như thế chắc chắn phải chết, nhưng tại sao Đằng Khi vẫn sống được ?

- Không nên xem thường hắn, Đỗ chân nhân rất có thể bị hắn đánh lén đó.

Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong nhìn Đằng Khi đầy giận dữ, liền lên tiếng nhắc nhở.

- Nói một chút chuyện đã xảy ra đi!

Tả Đăng Phong vẫn không quay đầu lại, nói.

- Đám NB nửa tháng trước đến phái Mao Sơn tìm Đỗ chân nhân, đưa ra yêu cầu trao đổi giữa người tu đạo TQ-NB, Đỗ chân nhân đã đồng ý. Đối phương đưa ra quy tắc ba trận thắng hai, Đỗ chân nhân cũng đã đồng ý.

Tả Đăng Phong nghe xong liền gật đầu, thời gian trước khi ba người tổ kháng NB cứu người ở Nam Kinh bọn NB chắc chắn đã biết, tất nhiên bọn chúng sẽ ghi hận, cho nên muốn mượn lần so tai của người tu đạo T-N này để chèn ép tín ngưỡng tôn giáo của người TQ, và cũng là cách báo thù.

Bọn hắn nếu đã chủ động tìm đến chắc chắn đã có chỗ dựa vững chắc, Kim Châm cũng đành phải đồng ý, bởi nếu hắn không đồng ý sợ rằng đám NB này sẽ trực tiếp trở mặt.

- Tôi và Vương chân nhân nhận được tin liền lập tức chạy đến, vốn muốn cùng Đỗ chân nhân nghênh chiến, không ngờ buổi sáng ngày hôm qua Đỗ chân nhân bị một khách hành hương đánh lén.

Ngọc Phật tức giận nói.

- Đỗ đại ca có nhìn thấy hình dáng kẻ đánh lén không ?

Tả Đăng Phong liền ngắt lời Ngọc Phật, hỏi.

- Không có, lúc ấy hắn đang tiễn một nam một nữ hành hương xuống núi thì bị một gã khách hành hương đi bên cạnh đánh lén, người nọ sau khi đánh trúng cánh tay phải của Kim Châm liền lập tức bỏ chạy, sau khi bị đánh trúng thì Đỗ chân nhân liền cảm thấy hơi thở không đều, người con gái kia thấy vậy liền áp sát dụ dỗ y, còn tên nam nhân kia thì chạy ra xa xa chụp ảnh lại.

Ngọc Phật liền hừ lạnh, nói.

- Sau đó thế nào ?

Tả Đăng Phong gật đầu, hỏi. Không cần nghi ngờ gì, đây chắc chắn đều là hành vi đê tiện của người NB.

- Đỗ chân nhân đánh chết cả hai người, sau đó tự điểm huyệt để điều hòa Âm Dương trong cơ thể, Đỗ chân nhân lo lắng người đánh lén kia hôm nay cũng tham gia đấu pháp, cho nên muốn mời cậu trở về trợ giúp. Vốn của tôi là muốn mời chường giáo sư huynh đến đây trợ chiến.

Ngọc Phật liền nói.

- Chỉ tôi mới khắc chế được hắn.

Tả Đăng Phong liền gật đầu nói.

- Vương chân nhân đấu với Đồng Giáp có bảy phần thắng, ta với nữ Ninja kia chỉ có nửa thành, còn cậu nắm được mấy phần thắng?

Ngọc Phật liền hỏi. Mặc dù người áo đen kia che mặt, nhưng không khó để nhận ra đây là một nữ nhân trẻ tuổi. Ngoài ra người mặc áo đen còn che mặt chính là phong cách của Ninja Nhật Bản.

- Chín thành !

Tả Đăng Phong liền nói, mặc dù Đằng Khi có thể học được cách dùng Thuần Dương Thủ,thì hắn vẫn không phải đối thủ của Tả Đăng Phong, điều này Tả Đăng Phong rất tự tin, nhưng vẫn không khẳng định mười phần là vì còn lo lắng có sự cố bất ngờ.

- Vậy thì tốt rồi!

Ngọc Phật biết Tả Đăng Phong sẽ không nói bừa.

- Thực lực của nữ Ninja kia cũng không tầm thường, ngươi phải cẩn thận đó.

Tả Đăng Phong liền nhắc nhở.

Ngọc Phật nghe xong liền gật đầu, nàng chưa từng gặp nhẫn thuật NB, cho nên trong lòng không khỏi lo lắng.

Ngọc Phật không nói gì, Tả Đăng Phong cũng không lên tướng, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm giác có gì đó không bình thường. Nếu cho là Đằng Khi đánh lén Kim Châm là để chụp hình tạo xì căng đan làm nhục nhã người trong đạo môn của TQ, nhưng chỉ cần người có chút đầu óc cũng biết Kim Châm sẽ không mắc mưu đơn giản như vậy. Còn nếu nói hắn đánh lén Kim Châm là để hôm nay không thể xuất chiến, cũng không đúng, nếu muốn ngăn Kim Châm xuất chiến thì đánh lén buổi tối mới thích hợp nhất, đến lúc đó Kim Châm cũng không kịp mời ai đến giúp đỡ.

Ngoài ra trong lòng Tả Đăng Phong còn nghi ngờ lớn, Đằng Khi biết được sự lợi hại của Huyền Âm thủ, cho dù có hắn có sử dụng Thuần Dương thủ thì cùng lắm là đánh cân bằng với Tả Đăng Phong, hơn nữa, Đằng Khi chắc chắn biết Tả Đăng Phong có quen biết với đám Kim Châm, nếu đã như vậy tại sao còn muốn đánh bị thương Kim Châm, nếu để Kim Châm giao đấu cùng hắn thì có thể sử dụng Thuần Dương thủ chiếm được tiện nghi, nhưng Kim Châm bị thương đổi thành Tả Đăng Phong xuất trận, mà Huyền Âm chân khí dễ dàng khắc chế Đằng Khi, đây không phải là tự hắn tìm phiền toái cho mình sao ?

- Ba trận thắng hai, tiền đánh cuộc là gì ?

Tả Đăng Phong liền nhìn Ngọc Phật hỏi.

- Chỉ là đấu pháp giao lưu, không có tiền đặt cược.

Ngọc Phật liền nói.

- Đây không phải tác phong của người NB!

Tả Đăng Phong lắc đầu, nhíu mày nói.

- Nhiều người xem như vậy, bên thua sẽ mất sạch thể diện.

Ngọc Phật nhìn xung quanh nói.

- Đồng Giáp chỉ là chó săn, Ninja che mặt, Đằng Khi mặc quân phục, cho dù thua cũng không có gì ghê gớm. Tôi cảm giác chuyện này là một cái bẫy.

Tả Đăng Phong nói.

- Bẫy rập?

Ngọc Phật ngạc nhiên hỏi.

- Bọn hắn hình như đang cố tình dụ tôi trở về.

Tả Đăng Phong liền nói.

- Sao lại nói như vậy ?

Ngọc Phật liền hỏi.

- Bọn hắn đánh bị thương Đỗ đại ca, khiến cho hôm nay thiếu một người xuất chiến, tất nhiên các cô phải tìm người thay thế. Đỗ đại ca là bị dương khí làm bị thương, tất nhiên hắn là hắn lo lắng người đánh lén có thể tham gia thi đấu, mà hắn lại biết tôi có thể phát ra Huyền Âm chân khí, cho nên mới gọi tôi trở về gấp. Còn lý do mà đối phương lựa chọn đánh lén vào buổi sáng, mục đích chính là chừa thời gian để tôi kịp trở về.

Tả Đăng Phong liền nói ra phân tích của bản thân.

- Bọn hắn dẫn dụ cậu trở về để làm gì ?

Ngọc Phật liền gật đầu, hỏi.

- Giết tôi chứ sao !

Tả Đăng Phong thuận miêng đáp, dưới chân núi Mao Sơn bây giờ có hơn một ngàn quân ngụy, toàn bộ đều trang bị súng, đạn đã lên nòng, nếu thật sự nổ súng thì chắc chắn hắn sẽ lành ít dữ nhiều rồi.

- Có nhiều người đang vây xem, người NB chắc sẽ không làm vậy.

Ngọc Phật nhìn xung quanh nói.

- Đại tàn sát ở Nam Kinh không phải cũng có nhiều người vây xem sao, chẳng phải quân NB vẫn lạm sát kẻ vô tội sao? Có một số việc cô không biết, ngày đó khi cô rời đi, tôi đã đuổi theo hắn nhiều ngày, liên tục làm nhục hắn, lúc này chắc chắn hắn rất hận tôi, hơn nữa tôi còn từng tung tin nhất định sẽ giết hắn, hắn đối với tôi là vừa hận vừa sợ, tất nhiên sẽ tìm mọi cách để diệt trừ tôi.

Tả Đăng Phong lắc đầu, cười nói.

- Nếu đúng như cậu nói, vậy thì bọn hắn cũng không cần phái sĩ quan cao cấp đến quan chiến.

Ngọc Phật nhìn thoáng qua lều phía Bắc, nói.

Tả Đăng Phong nghe xong, liền nhìn về phía đó, cả ba sĩ quan của NB đều là tướng quân, hơn nữa là tướng quân thật, khí chất sĩ quan cao cấp là không thể bắt chước được.

Tả Đăng Phong nhíu mày suy nghĩ, Ngọc Phật nói rất đúng, có lẽ là hắn quá cẩn thận, nếu người NB thật sự nhắm vào hắn thì sẽ không để ba vị tướng quân đến đây, bởi nếu xảy ra tranh chấp thì ba vị tướng quân kia cũng khó sống sót.

- Không nên suy nghĩ nhiều, nếu bọn chúng thực sự muốn giết cậu thì bây giờ đã ra tay rồi.

Ngọc Phật vỗ lên bàn tay Tả Đăng Phong, nói.

Tả Đăng Phong liền gật đầu, bỏ qua mọi chuyện, tập chung quan sát tình hình giữa sân.

Lúc này đám người vây xung quanh cực kỳ ồn ào, người YWthích nhất xem náo nhiệt, cũng thích gây ồn ào, muốn họ im lặng là không thể.

Trong các vị Huyền Môn Thái Đầu thì tu vi linh khí của Ngân Quan là tinh thâm nhất, lại nhiều tuổi. Mà Đồng Giáp thì chỉ tu công phu ngoại môn, đi theo con đường cương mãnh, hai người giao đấu thời gian càng dài thì càng có lợi với Ngân Quan, nếu kéo dài đến tối thì hắn sẽ không cần đánh mà thắng.

Chẳng qua là đang có đám ngươi bên ngoài quan chiến, Ngân Quan cũng không thể thủ mãi, hắn là chưởng giáo một phái cho nên cần giữ gìn thanh danh cho phái Toàn chân, bởi vậy sau thời gian thăm dò, liền dùng khí công Đạo gia chính thống chính diện nghênh chiến với Đồng Giáp, bốn chưởng chạm nhau, âm thanh bạo liệt vang lên không dứt.

Cao thủ so đấu, chẳng những so đấu linh khí mà còn so đấu khí độ. Công phu khinh công của Ngân Quan cao hơn Đồng Giáp, nhưng hắn không hề kéo giãn cự ly, đây là khí độ của hắn. Đồng Giáp đao thương bất nhập, nhưng hắn cũng không lựa cách đánh cận chiến, bởi vì dù là hán gian nhưng hắn cũng là tông sư một phái, cho nên cũng phải có khí độ trước mặt người ngoài. Vì vậy mà hai người giao chiến trở thành tình hình trực tiếp dùng linh khí đối công, không một chút kỹ xảo nào.

- Mật Tông đại thủ ấn !

Sau hơn mười chưởng, Đồng Giáp bất ngờ thét lớn, xuất chưởng.

- Toàn Chân Thiên Cương khí!

Ngân Quan lập tức xuất chưởng đón đỡ. Luận võ chính thức cũng có quy cũ nhất định, một khi hô lớn tên võ học của mình, là muốn khiêu chiến với đối phương, còn gầm lớn chính là dùng toàn sức. Nếu đối phương cũng đáp lại, vậy chứng tỏ cũng đông ý một chiêu định thắng bại.

Một chưởng này của hai người không những liên quan đến thắng bại trận đấu hôm nay, mà còn quan hệ đến mặt mũi của Phật Môn và Đạo Môn, cho nên hai người đều dùng toàn lực, bốn chưởng chạm nhau, âm thanh chấn động.

Cùng lúc đó, đám người xem chiến xung quanh cùng đưa ánh mắt xuống dưới chân hai người, đếm số bước mà cả hai lui lại.

Đồng Giáp lui về sau sáu bước, Ngân Quan cũng lui lại sáu bước, nhưng một bước cuối của Ngân Quan chỉ khẽ dừng lại rồi nhấc lên, làm vậy chính là nể mặt Đồng Giáp.

- A Di Đà Phật !

Đồng Giáp liền lên tiếng, hắn là người thông minh, biết Ngân Quan đã để lại mặt mũi cho mình.

- Vô Lượng Thiên Tôn !

Ngân Quan cũng chắp tay hoàn lễ.

- Trận đấu giữa Đặc Nhĩ Hoạt Phật, Đồng Giáp Na Thuận và Ngân Quan Vương Quốc Tĩnh chân nhân hòa.

Tên phiên dịch liền bước ra tuyên bố kết quả trận đấu, hai người đều tự trở về vị trí cũ, Đồng Giáp hơi xấu hổ, còn vẻ mặt của Ngân Quan vẫn tự nhiên.

Ngân Quan đã sớm thấy Tả Đăng Phong đến, cho nên sau khi trở về cũng không ngồi xuống ngay, mà nhìn Tả Đăng Phong, chắp tay làm lễ. Ngân Quan chính là trưởng bối, cho nên Tả Đăng Phong vội vàng đứng dậy đáp lễ, mặc dù hắn không phải người trong Đạo Môn, nhưng hắn vẫn chắp tay làm theo lễ, bởi vì bây giờ hắn chính là đại biểu cho Đạo Môn xuất chiến.

Nơi này nhiều người, không tiện nói chuyện, cho nên Ngân Quan chỉ khẽ gật đầu với Tả Đăng Phong rồi trở về ghế ngồi.

Đấu pháp không có thời gian nghỉ, cho nên trận thứ hai chuẩn bị bắt đầu, Ngọc Phật nâng tay sửa lại búi tóc một chút liền bước ra giữa sân, nàng đi tay không vào sân, phất trần để lại chỗ ngồi.

Nữ Ninja kia cũng đứng lên chậm rãi đi vào sân, thành Đông Dương đao sau lưng nàng cũng không có để lại, đám người vây xung quanh liền ồn ào, bọn hắn biết phất trần chính là vũ khí của đạo sĩ, nếu Ngọc Phật đã để lại vũ khí, thì nữ Ninja kia tất nhiên cũng không thể đem đao vào thi đấu.

Lúc trước khi Ngọc Phật chải lại búi tóc, đã lặng lẽ cắm hai quả cốt châm vào hai huyệt Phong Phủ và Phong Trì của mình. Động tác ngầm này tất nhiên không qua mắt được Tả Đăng Phong, hắn cũng biết nguyên nhân mà Ngọc Phật làm vậy, nàng làm vậy là để dùng bản thân thay thế cho Kim Giáp cương thi, để có thể tác chiến vào ban ngày, cho nên mới không cần sử dụng phất trần.

- Vô Lượng Thiên Tôn, Ngọc Phật Thôi Kim Ngọc lĩnh giáo !

Ngọc Phật chắp tay nói, báo ra danh hiệu và tên thật chính là quy tắc truyền thống, việc này chứng tỏ minh không phải hạng người vô danh.

Nữ Ninja kia cũng cúi đầu nói một câu tiếng Nhật, Tả Đăng Phong cũng nghe hiểu, nàng chính là nói “Thượng Nhẫn võ sĩ, Tam Xuyên Tố”

Ninja Nhật Bản chỉ là cách gọi của người TQ, trên thực tế bọn họ tự xưng là võ sĩ, Ninja phần làm ba cấp bậc, thượng trung hạ, Thượng Nhẫn chính là Ninja cấp bậc cao nhất, còn Tam Xuyên Tố chính là tên của nàng.

Sau khi phiên dịch đem lời nói của cả hai phiên dịch, hai nữ nhân trẻ tuổi lại làm lễ, sau đó lùi về sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play