Lời nói này nghe giống như anh đang chào tạm biệt bà vậy.
Trong lòng Mạc Như Khanh co rút lại một hồi đau đớn.
"Thời điểm lễ mừng năm mới hai đứa cũng không trở lại sao?" Bà cố nén lại
tiếng nghẹn ngào, hỏi một câu đầy ngóng đợi.
Trong con ngươi Mộ Yến Thần thoáng qua ánh nhìn khác thường: "Giao thừa năm
nay vừa vặn trùng hợp với sinh nhật của Lan Khê. Đã rất nhiều năm nay em ấy cũng chưa từng được hưởng một lễ mừng sinh nhật. Năm nay con muốn bù đắp lại. Đến lúc đó để xem em ấy muốn thế nào đã."
Sinh nhật.
Nhắc tới ngày này, trong lòng Mạc Như Khanh liền dậy lên sự giá lạnh. Bà cúi đầu nhớ lại rõ ràng sinh nhật của Lan Khê năm năm
về trước, khi ấy mình đã sắp xếp một vụ bắt cóc làm cho Lan Khê suýt nữa bị cường bạo, sau đó dường như cô lại chạy đi đâu đó mất tích một
đêm... mà bà cũng không quản chuyện lúc ấy cô sống hay chết.
Hiện tại, đã đến lúc báo ứng.
Cả nước vui mừng chờ đón thời gian vạn gia đoàn viên, mà bà lại lẻ loi, hiu quạnh một mình, nếm thử xem chút mùi vị của hậu
quả xấu năm đó mình đã gieo xuống ra sao .
Suốt dọc đường đi bà chỉ im lặng.
Lúc xuống xe Mạc Như Khanh thấy trên tuyết rơi xuống bả vai anh. Bà ngây
ngẩn nhìn, sau đó theo bản năng tiến lên định phủi tuyết đi giúp anh.
Khi bà vỗ vỗ mấy cái thân thể Mộ Yến Thần chợt cứng đờ, anh ngẩng đầu,
nhưng lại dùng ánh mắt quỷ dị để nhìn bà.
Gương mặt Mạc Như Khanh tái đi, lúng ta lúng túng thu tay về.
Bất quá những động tác này của một người mẹ đối với con mình là một việc
rất tự nhiên, nhưng khi bà làm thì sao lại lúng túng như vậy, mà anh
cũng cảm thấy rõ ràng như vậy.
Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy trong lồng ngực có chút buồn bực.
Lấy hành lý từ trong cốp sau của xe ra, sau xách lên rồi đi lên phía trước, cũng không để ý gì tới cô nữa.
"Yến Thần, con không ngồi lại thêm một lúc nữa sao?" Thấy anh lên tiếng chào hỏi ông nội như muốn ra đi, lòng Mạc Như Khanh đầy chua xót hỏi lại.
"Con còn có việc, " anh nhàn nhạt giải thích một câu, nhìn về phía bà, "Mẹ còn có điều gì muốn dặn lại nữa không?
Nếu không nói, sẽ không còn có cơ hội nào nữa.
Mạc Như Khanh cố nhịn lại nước mắt lệ, khẽ hít một hơi chậm rãi nói: "Yến
Thần, mẹ biết lúc này con chỉ cần nhìn về phía mẹ thôi trong lòng cũng
đã không thấy thoải mái. Mẹ biết con chán ghét mẹ, so với lúc thời gian
con vừa mới trở về nước có khi còn thấy chán ghét hơn..."
"Không phải là con chán ghét," anh lại thản nhiên cắt ngang lời của bà, trong
tròng mắt sâu thẳm kia vừa có cảm xúc lạnh nhạt vừa lo bị tổn thương:
"Con chỉ có thất vọng, sau đó vẫn thất vọng, thất vọng rồi rốt cuộc về
sau con không hề ôm hy vọng gì nữa."
Chẳng phải anh đã từng
có lần cầu xin mong đợi bà đó sao? Nếu như không có, anh cũng sẽ không
đánh cược với việc buông tay với sự nghiệp, mà mình đã mất nhiều năm để
gây dựng ở nước ngoài như thế để trở về nước, theo ý nguyện của bà, giúp bà hoàn thành chuyện mà bà muốn anh làm, chỉ để hy vọng cũng có thể
giống như người khác, được cảm nhận một chút hương vị tình thương yêu
"Mẹ" có thể cho mình xem như thế nào.
Nhưng không có. Trước sau vẫn không có.
Trái tim Mạc Như Khanh đau đớn lợi hại Bà cố nén nghẹn ngào siết chặt vạt áo tiếp tục nói: "Hai ngày trước, khi đi chào từ biệt phu nhân nhà họ Tần, bà ấy đã tán gẫu với mẹ về chuyện con trai mình học lên bậc cấp hai
trung học... Bà ấy kể rằng con trai nhà mình đã gây rất nhiều chuyện
phiền phức làm cho người ta phải quan tâm, kêu rằng mỗi ngày bà ấy đều
bị con trai mình nghịch ngợm đến mức phát giận ngay cả ăn cũng không
thấy ngon... Yến Thần, sau đó mẹ nhớ lại khoảng thời gian mà con đi học, nhưng mẹ chợt nhận ra khoảng hồi ức ấy lại trống không, bao gồm cả
chuyện con đã học hành thế nào, một mình lớn lên như thế nào, mẹ cũng
không sao nhớ ra được, mẹ. . ."
Bà nghẹn ngào một cái rồi
nói tiếp: "Mẹ không phải là người mẹ tốt, ngoại trừ mẹ cho con một cuộc
sống, thì ngoài ra mẹ không cho con một chút gì cả, thậm chí lúc mẹ sinh ra con, con cũng không có cha, không có nhà, nếu như con không hận mẹ,
ngay cả chính mẹ cũng thể không tin rồi. . ."
"Yến Thần, mẹ có lỗi với con."
Môi mỏng của Mộ Yến Thần nhàn nhạt mím lại thành đường thẳng, lẳng lặng
nghe bà kể chuyện, nỗi chua chát trong lòng bà cũng từ từ cứng lại.
Anh nhớ rằng, mình đã hận mẹ thật nhiều năm, cho đến sau này anh phát hiện
ra oán hận chỉ có thể làm cho mình đau khổ hơn. Cho nên anh bắt đầu hi
vọng một cách xa xỉ rằng sẽ có một ngày mẹ có thể tỉnh ngộ lại để nhìn
mình lâu hơn một chút, cho dù chỉ nói một tiếng xin lỗi thôi, anh cũng
sẽ không so đo nữa.
Chỉ có điều mong đợi nhiều năm như thế, nhưng anh đã không được như mong đợi.
Hôm nay thật sự được nghe, nhưng cảm giác trong lòng anh lại không thể dùng ngôn ngữ nào để miêu tả nổi, chữ không thể ghép được thành câu, miệng
không thể nói được thành lời.
Thời gian trôi qua khá dài, tựa như qua cả một đời vậy, anh buông mắt, mở miệng nói: "Mẹ hãy chăm sóc mình thật tốt."
Tay đút túi quần, anh lạnh nhạt xoay người, bóng dáng cao ngất đi về hướng
ra bên ngoài, mở cửa, biến mất trong ánh sáng phản quang của cả một bầu
trời tuyết ở bên ngoài.
. . .
Sắc trời lạnh lẽo.
Dọc đường đi, tâm tình của Mộ Yến Thần cứ phập phồng, nhưng càng đi vào
trong cảnh vui vẻ của thành phố thì lòng anh lại càng khoáng đạt. Anh
chợt nhớ đến hôn lễ mà trước kia mình đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu, nghĩ
lại hết thảy những gì sắp tới, nỗi lo lắng trong lòng anh lại chầm chậm
ùa tới.
Người anh yêu vẫn còn đang chờ anh.
Gọi một cú điện thoại hỏi thăm thời gian món đồ được gửi tới bằng đường hàng không xong xuôi, Mộ Yến chậm rãi dừng xe ở cửa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT