Nhìn phu nhân nhà họ
Mộ ưu nhã hào phóng trong truyền thuyết này, cho tới bây giờ bà mới biết thì ra đây là một người lòng đầy nhẫn tâm.
Nhưng hôm nay nghe bà ta nói như thế, chắc bà ta cũng phát hiện ra chuyện gì, bà nghiêng đầu
nhìn Mạc Như Khanh, ánh mắt tìm tòi, sau đó Tô Nhiễm Tâm
khàn giọng hỏi: "Bà cũng biết rồi sao?"
Mạc Như Khanh mở to mắt thái độ kiêu ngạo, không nhìn bà.
Sắc mặt Tô Nhiễm Tâm tái nhợt, xoay người lại gật gật đầu: "Cũng tốt, tôi
cũng hiểu không thể gạt được. Muốn moi chuyện chị tôi ra cũng đơn giản,
chỉ cần có thể làm chút chuyện cho Lan Khê, có thể để cho hai người trẻ tuổi cảm thấy hạnh phúc, thì chị tôi nhất định nguyện ý."
Cười lạnh một tiếng, bà tiếp tục nói: "Nhưng bà thì sao?"
"Mạc Như Khanh, bà níu lấy chuyện này không buông, một là vì muốn trả thù
chị tôi, hai là vì muốn đuổi Lan Khê ra khỏi nhà họ Mộ, ba là muốn hủy
hạnh phúc cả đời con trai bà. . . . . . Bà nên cân nhắc suy nghĩ thật kỹ đi, tích chút âm đức đi !! Nếu không đến địa ngục, địa ngục cũng sẽ
không chấp nhận loại người vì ham muốn cá nhân lừa chồng dối con như bà! !"
Sau khi mắng xong trong lòng Tô Nhiễm Tâm cảm thấy dễ chịu,
không màng cảm nhận của Mộ Minh Thăng sau khi nghe bà nói sẽ ra sao, Lan Khê của bà vô tội, vô tội, con bé nên có người thật lòng thương nó, yêu nó, mà không phải bị hai gia đình độc địa coi con bé như trái banh đá
qua đá loại!
Nếu như nhà là như thế, vậy thì không có cũng được! !
Xoay người đi, Tô Nhiễm Tâm mang theo đầy lo lắng và tức giận, ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng bước đi ra ngoài!
Mà nhà họ Mộ sau lưng bà, vì một phen mới vừa rồi, lại thông suốt những dây dưa không rõ kia.
***
Nước Mỹ, Los Angeles.
Hiện trường vụ nổ trải qua mấy ngày đêm giải quyết vẫn chưa xong, kiểm tra
hiện trường thì khả năng nổ lần nữa là không lớn, nhưng vẫn gặp nguy
hiểm như cũ, một ngày trước bất ngờ có vụ nổ nhỏ làm một công nhân khai
thác bị thương ở chân, cho nên hôm nay khai thác lại khó khăn hơn chút.
Chuyện này chấn động cả khu vực phía nam Los Angeles.
Tin tức lan tràn khắp các trang báo, Mộ Yến Thần không ở hiện trường khai
thác thì lại ở bệnh viện, cả ngày giống như ngâm mình trong máu tươi và
tiếng khóc than, khi bác sĩ và y tá nhìn thấy những xác người kia cũng
chạy qua một bên ói đến mật xanh mật vàng. Mộ Yến Thần thấy cũng kinh
hãi, lại mím thật chặt môi mỏng một câu cũng không nói, ngoại trừ xử lý
hậu sự và đối diện với phía truyền thông, thời gian còn lại anh đều ở
hiện trường đi theo nhân viên thăm dò tìm kiếm công nhân bị mất tích
trong vụ nổ.
Ba ngày trước, trong bệnh viện mọi chuyện vẫn còn náo loạn.
Trong bệnh viện tâm tình thân nhân người chết vẫn còn kích động, họ la lối ầm ĩ với Mộ Yến Thần, càng lúc càng gay gắt đến độ bạo phát, William không để ý, anh liền bị mấy người nhào đến vây chặt, người nhà người chết vẫn điên cuồng như cũ, cho đến khi nhìn thấy áo sơ mi trắng của anh đều
thấm ướt máu đỏ tươi mới sợ tới mức không dám lên tiếng.
Vết thương bị nứt ra lần nữa, cả tiếng sau mới cầm máu lại được.
Cho đến khi một cuộc điện thoại của Tô Nhiễm Tâm gọi tới.
Đến Los Angeles được một tuần tới nay, lần đầu tiên William thấy sắc mặt Mộ Yến Thần thay đổi lớn đến thế.
Anh vẫn luôn nghĩ ở thành phố C sẽ gặp nguy hiểm, nên đã thông báo Nhiếp
Minh Hiên giúp anh để ý, đã thông báo Tô Nhiễm Tâm để bà ấy mau chóng
trở về nước. . . . . . Nhưng dặn đi dặn lại cũng không bằng anh tự mình
trở về liếc mắt nhìn.
Anh lại càng không nghĩ tới, Phó Minh Lãng
điên cuồng như thế, lại cho nổ nhà máy điện tử của anh, khiến cho hai
mươi mấy sinh mệnh người vô tội ra đi chỉ vì muốn cầm chân anh lại, chỉ
vì hắn ta muốn báo thù rửa hận cho người phụ nữ hắn ta yêu.
. . . Thế nhưng hành động này của hắn ta cũng được gọi là “Yêu” à? Hừ, “Yêu” cái rắm ấy ! !
William lúc đi tới tránh chiếc điện thoại bị vỡ ra thành nhiều mảnh vụn, sợ tới mức gương mặt tuấn tú trắng bệch, anh ta vừa định hỏi Mộ Yến Thần xảy
ra chuyện gì, thì nhìn thấy anh rút cánh tay đang băng được một nửa từ
trong tay y tá về, cầm áo khoác lên nhỏ giọng lạnh lùng dặn dò: "Tôi có
việc phải đi, nơi này giao lại cho anh."
William kinh hãi! !
Đại khái anh ta có thể biết được chuyện gì xảy ra, cũng dự liệu được người
nào có thể làm cho anh khẩn trương như thế, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng nhắc nhở: "Tổng giám đốc Mộ . .. Ngài có thể không ở nơi này,
nhưng hiện tại bên ngoài đang nhìn chằm chằm chúng ta, một khi ngài rời
khỏi Los Angeles sẽ có người kích động truyền thông viết bóp méo sự
thật, có thể sẽ nói DiglandYork không muốn gánh vác trách nhiệm sự cố
lần này, đến lúc đó không chỉ có giá trị cổ phiếu bị giảm mạnh, người
nhà người chết cũng sẽ bạo loạn, danh tiếng của DiglandYork sẽ bị ảnh
hưởng."
Chuyện này nếu như không nghiêm trọng, suốt cả tuần nay
anh cũng không cần thiết ở lại đây ngày đêm không chợp mắt có mặt ở chỗ
này! !
"Vậy anh nói cho bọn họ biết . .. " Mộ Yến Thần lạnh lùng
nói, "Hơn hai mươi mạng người này Mộ Yến Thần tôi nhớ kỹ, nếu như bọn họ cảm thấy bồi thường không đủ, vậy tôi sẽ kéo cả người của gia tộc
Laurie đưa cho bọn họ chôn theo những người đã chết kia! !"
Những lời này, anh nói được là làm được!
Nhưng giờ phút này trong đầu anh, chỉ tràn ngập bóng dáng của một người, anh
luống cuống, hoàn toàn luống cuống, dù là toàn bộ thế giới sụp đổ ở
trước mặt anh, anh cũng đành phải làm vậy.
Lan Khê.
Trong lòng anh thầm nói cái tên này, cầm áo khoác lên, đẩy người đang cản đường ra, sải bước đi về phía trước! !
. . . . . .
Los Angeles, gió lạnh gào thét.
Mộ Yến Thần lên xe, chỉ dùng tay phải nắm tay lái một chút cũng cảm thấy
miệng vết thương nơi bả vai lại toạc ra, gương mặt tuấn tú của anh trắng bệch nhưng vẫn điển trai, tiếp tục dùng lực cho xe chạy ra đường! Tiếng va chạm trên mặt đất vang lên chói tai, trong lòng anh cảm giác căng
thẳng như bị một sợi dây trói chặt lại! !
Lan Khê, bây giờ em ở đâu?
Là anh không đúng, là anh không tốt. . . . . . Anh không nên bỏ lại em một mình mà đi, không nên vẽ rắn thêm chân muốn làm sang tỏ thân thế của
em, khiến cho em chịu đựng thực tế tàn nhẫn và nguy hiểm như vậy.
Anh nên gạt em cả đời, nên mang theo em chạy ra khỏi cái thế giới này, cho
em một nơi Thế Ngoại Đào Nguyên (chốn yên vui, thanh bình).
Như vậy sẽ không có hận, không có vướng mắc, không có trả thù và tổn thương! !
". . . . . ." Âm thanh động cơ xe trong gió gào thét thành một âm tiết bén nhọn, chớp mắt trong lồng ngực Mộ Yến Thần như bị cơn đau nghiền nát,
hoảng hốt không biết nên đi hướng nào mới có thể tìm thấy cô, gương mặt
tuấn tú căng thẳng xanh mét đến dọa người. Nhưng một cái chớp mắt tiếp
theo anh cũng tỉnh táo lại, trong tròng mắt đen thẳm lắng đọng lại,
không kềm chế nỗi tức giận, nhấn ga lao thẳng về hướng kia!
.. .
Phó Minh Lãng, anh dám động đến Lan Khê dù chỉ một cọng tóc, tôi sẽ dùng toàn bộ phần đời còn lại của tôi khiến cho anh nhấm nháp một ngàn một
vạn lần nỗi đau khổ so với nỗi đau khổ mà em ấy phải chịu đựng! !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT