"Đi thôi đi thôi,
chúng ta cùng đi vào nào, đêm nay không say không về! !" Kỷ Diêu chẳng
thích bị quản nhiều như vậy, kéo cô qua định đi.
Cánh tay
dài của Mộ Yến Thần thoáng kéo cô lại, cặp mắt sâu lúc sáng lúc tối:
"Đêm nay có thể ầm ĩ, nhưng rượu thì không được phép uống, thân thể cô
ấy không được khỏe lắm."
Hàng mi của Kỷ Diêu lại cau lại, càng lúc càng cảm thấy anh vô đối, ông anh trai
nhà họ Mộ này thật sự đã quản người ta quá rộng, Lan Khê ở bên cạnh anh
cũng ngoan ngoãn không nói một câu. Cô cứ nghĩ rằng Lan Khê sẽ phản bác
lại vài câu mới phải, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Mộ
Yến Thần cô thấy e ngại.
"Thật không dễ dàng chúng em mới được gặp nhau, uống một hai chén cũng không được sao?" Kỷ Diêu bất mãn kêu lên
"Đêm nay thì không được." Ánh mắt của Mộ Yến Thần mềm lại.
"Đúng là bà quản gia!" Kỷ Diêu nói thầm một câu, tiện tay túm lấy cánh tay của Lan Khê lôi qua rồi dứt khoát kéo cô bỏ đi.
Ở cửa phòng bao, Tô Noãn đang nhìn Nhiếp Minh Hiên đứng cạnh bàn trà
đang bật lửa, trong lòng cảm thấy không thuận liền túm lấy vứt vào trong thùng rác, lại đá một phát rồi mới đi vào phòng bao.
Mộ Yến Thần nhìn thấy cảnh này, cũng đã phần nào hiểu rõ một chút sự tình.
Việc hôn nhân liên kết với giới chính trị đa số đều không được như bản thân mình mong muốn. Nhiếp Minh Hiên không vừa lòng, mà bà cô nhỏ của nhà họ Tô gia kia cũng xem ra cũng không được hài lòng lắm.
Phòng
bao lớn nhất của Dạ Vô Cương chiếm diện tích gần như hết cả tầng lầu.
Âm thanh cùng các thiết bị điện tử tiên tiến nhất, cái gì cần có đều có, bàn bi da ở trong góc tận cùng nơi tối tăm nhất, phòng chiếu phim loại
nhỏ nằm ở bên cạnh, bàn trò chơi điện tử ở phòng cách âm, trên màn hình
lớn đang phát ra khúc nhạc mạnh mẽ, các loại đồ ăn vặt đặc sản trong
nước bày đầy trên mấy cái bàn lưu động dài và hẹp. . . Không thể phủ
nhận Nhiếp Minh Hiên tiếp quản nơi này, sau đó đã buôn bán làm ăn phát
triển nhanh như gió, anh cũng thật là một người biết hưởng thụ mà cũng
là người biết kiếm tiền.
Lan Khê dè dặt cẩn trọng, chú ý
đúng mực, đắn đo cái gì nên ăn cái gì không nên ăn. Mỗi lần nghĩ muốn ăn một chút đồ ăn ngọt có chút lạnh lẽo thì luôn có một cánh tay từ phía
sau đưa đến nắm giữ lại bàn tay nhỏ bé của cô, trong ánh mắt lạnh lộ ra
một chút trách cứ, rồi lại nhét một ly canh nóng cho cô.
Toàn bộ trong phòng là những bạn bè quen biết hoặc là không biết đều cho
rằng bọn họ là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng
nhiệt, mà người quen biết cũng chỉ có Nhiếp Minh Hiên đến chào hỏi
trước, nhìn trong mắt cũng hiểu trong lòng mà không nói.
Ngoại trừ Kỷ Diêu.
Thật vất vả mới chờ được Mộ Yến Thần và Nhiếp Minh Hiên đi tới một góc để
nói chuyện, nhân lúc đó, Kỷ Diêu đi lại đưa cho cô một ly kem: "Này, đây là kem có hương vị quả mâm xôi, tớ đặc biệt dành cho cậu."
Lan Khê giật mình, lắc đầu: "Tớ không thể ăn đồ lạnh, cậu ăn đi."
"Cậu có dì cả đến thăm hả ?" Kỷ Diêu nheo mắt lại.
Sắc mặt Lan Khê thoáng ửng hồng, không nói ra lời.
"Cái kiểu không thể ăn lạnh, không thể ăn nhạt, không thể ăn những thứ mang
tính kích thích, có dầu mỡ hoặc tanh tưởi, ngoại trừ dì cả đến, còn có
nguyên nhân nào khác nữa? Chẳng lẽ cậu. . ." Kỷ Diêu cà lơ phất phơ nói
tới đây, ánh mắt không tự chủ được trừng lớn.
"Mẹ kiếp, Mộ
Lan Khê, cậu... cậu được đấy, " Kỷ Diêu liền túm lấy cổ tay cô, cúi đầu
xem xét nơi bụng của cô, lại không thấy có nửa điểm dấu hiệu gì lộ ra,
"Cậu có phải là... hay không . . . Này có chuyện gì thế hả ? Cậu nói đi! Được rồi, cậu đúng là có lá gan lớn, cậu còn đang đi học, còn chơi đùa, chưa kết hôn mà đã có con, bạn trai của cậu đâu? Sao hắn lại có thể đối xử với cậu như vậy, một chút trách nhiệm cũng không lo! ! Còn khiến cho anh trai cậu ở đây mà che chở cho cậu... Thế người kia đâu? ! Mẹ kiếp
tớ nhất định phải bắt được hắn, đồ rùa đen khốn khiếp kia không thể như
vậy!"
"Bà cô nhỏ của tôi ơi . . ." Lan Khê sợ tới mức mặt
hoa thất sắc, gắt gao che miệng của cô, kéo cô đến trong góc, "Cậu bớt
lời đi được không, tức giận cái gì, tớ còn chưa nói gì mà, cậu gấp gáp
muốn nói cái gì chứ?"
Lúc này Kỷ Diêu mới cảm thấy mình đúng là quá kích động, tròng mắt đã tỏa ra tơ máu màu đỏ, cô gật gật đầu,
Lan Khê mới từ từ nới tay ở trên miệng cô ra.
Đôi mắt đẹp của Lan Khê trợn tròn: "Cậu đừng mắng, sao cậu lại nóng nảy mắng tớ thế?"
Cảm xúc của Kỷ Diêu vẫn nguyên vẹn, cô tức giận tóm chặt cánh tay của Lan
Khê: "Vậy cậu nói đi, sao lại thế này? Làn trước khi tớ trở về các cậu
vẫn còn cãi nhau, hiện giờ đã thò ra đứa nhỏ là thế nào? Ở bên kia anh
trai tớ cũng luôn luôn ở bên cậu, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho
chuyện xảy ra với cậu được? !"
Lan Khê khẽ hít một hơi rồi nói: "Về sau bọn tớ muốn ở cùng nhau, có đứa nhỏ thì có chuyện gì là không được đây?"
Lần này đến lượt Kỷ Diêu mở to mắt, mãi sau mới hồi hồn.
"Như vậy. . . Như vậy... ý của cậu là, cậu muốn kết hôn rồi hả ?" Nhất thời ánh
mắt Kỷ Diêu trở nên ẩm ướt, "Cậu, cái con bé này. . . Cậu kết hôn sao
lại không nói với tớ chứ! Thậm chí, đến bây giờ cậu cũng còn chưa nói
với tớ bạn trai của cậu là ai, tớ còn chưa được gặp cơ đấy! Cậu còn
không biết tớ là gì của đứa nhỏ sao, Mộ Lan Khê, cậu muốn ăn cấu phải
không?"
Lan Khê nhìn thấy
khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn mình đổi tới đổi lui, không nhịn được liền nở nụ cười tràn ngập vui sướng cùng cảm động.
Cô đưa tay vỗ vỗ vào mặt cô bạn thân, nói: d∞đ∞l∞q∞đ "Tớ cũng chưa đến mức kết hôn nhanh như vậy, vẫn còn có một chút chuyện cần phải xử lý, đợi đến đúng lúc tớ sẽ nói cho cậu biết anh ấy là ai, dẫn anh ấy tới gặp cậu, có được
không?"
"Mẹ nuôi?" Vừa cầm chiếc dĩa nhỏ xiên vào đĩa hoa
quả, Tô Noãn vừa đi đến gần, "Có đứa nhỏ? Vậy cậu làm mẹ nuôi, tớ làm
chị nuôi nhé?"
Can đi. . . chị gái. . .
Kỷ Diêu đưa tay sờ sờ trên trán cô: "Lúc này cậu nên uống nhiều hơn chút đi...”
Lan Khê nâng chén canh trong tay, rốt cuộc không nhịn được bật cười thành tiếng.
. . .
Ầm ỹ mãi cho đến hơn chín giờ tối, sau khi ăn xong, mọi hoạt động mới bắt
đầu. Kỷ Diêu túm Tô Noãn chạy vào thảm tham gia khiêu vũ, Lan Khê kéo
thân thể có chút mỏi mệt đi đến bên cạnh ghế sofa, còn chưa kịp ngồi
xuống đã rơi luôn vào một vòng tay ấm áp.
Cô giật mình, định thần nhìn lại, hóa ra là Mộ Yến Thần.
"Em mệt à?" Anh ôm cô ngồi ở trên đùi, cúi đầu hỏi.
Lan Khê kinh ngạc chạm vào khuôn mặt tuấn tú, khẽ chạm vào môi anh ngửi ngửi: "Anh không uống rượu sao?"
“ Đến lát nữa còn phải lái xe chở em nên không dám uống." Anh nghiêng mặt qua nhẹ nhàng hôn ngón tay của cô, "Em thế nào?"
"Đương nhiên là em cũng không dám uống rồi, " Lan Khê đỏ mặt nói, cô nằm ở
trong lòng anh, "Lúc này thì hơi mệt một chút, gần đây hình như em càng
ngày càng thích ngủ."
"Đừng ngủ, " anh cúi đầu nói, "Đợi lát nữa còn có tiết mục."
Lan Khê cả kinh: "Tiết mục gì vậy?"
Chỉ nghe thấy bên ngoài phòng bao vang lên một tiếng nổ nho nhỏ, tiếng hoan hô ầm ỹ từ bên ngoài truyền đến. Cô sợ tới mức chợt nằm thu người lại ở trong lòng anh, Mộ Yến Thần vỗ vỗ vào lưng cô, ôm cô đứng dậy, đi ra
phía ngoài.
Giữa khoảng không gian rộng lớn có một chiếc
khinh khí cầu to đùng, màu sắc rực rỡ, đang bay bổng bên cạnh bảy tầng
lầu, tiếng gào thét chói tai ngập tràn khắp nơi. Nhìn xuống phía dưới
lầu, thùng rượu vang nổ bung, bọt bốc lên thẳng đứng cao đến hơn mười
thước. Toàn bộ buổi lễ khai trương long trọng của Dạ Vô Cương từ giờ
khắc này mới bắt đầu, hôm nay tất cả rượu và thức ăn đều được miễn phí.
Đủ thứ trò chơi và thi nhảy múa bắt đầu triển khai ở trong đại sảnh của
tầng trệt. Toàn bộ ánh sáng lập lòe của các trò chơi hắt lên sáng rực cả bầu trời, giống như tất cả mọi thứ đều được phát tiết ra hết trong cuộc vui thả sức đêm hôm nay.
"Em muốn đi xuống không?" Từ phía sau lưng, Mộ Yến Thần ôm chặt lấy cô, anh đặt nụ hôn dịu dàng lan dần lên vành tai cô.
Trong lòng của Lan Khê như kích động bởi bầu không khí sôi trào nóng bỏng
kia, mang niềm vui sướng cùng phấn khởi, cô quay đầu lại nhẹ nhàng hôn
anh: "Muốn."
Đôimắt sắc bén của Mộ Yến Thần nhìn cô thật sâu, thuận tay dắt cô đi theo thang lầu xoay quanh đi xuống bên dưới.
Cuộc vui trắng đêm.
Lan Khê có cảm giác như đã lâu lắm rồi cô không được chơi đùa điên cuồng
như vậy, có lẽ cũng đã lâu lắm rồi cô không được mở lòng ra mà cười
thoải mái như thế. Cô có thể không cần phải kiêng nể gì mà ôm ấp người
đàn ông ở bên cạnh, biểu lộ tình yêu của bản thân, cũng có thể không cần phải kiêng nể gì mà ôm ấp, hôn môi anh. Ở trong tiếng nhạc điếc tai
nhức óc, cô đặt tay lên bờ vai của anh, ghé vào lỗ tai anh lớn tiếng nói "Em yêu anh!" Cánh tay dài của anh thuận tiện ôm chặt lấy cô, đặt nụ
hôn nóng bỏng ở trên đôi môi hồng đào của cô, chộp lấy vị tươi ngọt của
đôi môi ấy.
Kỷ Diêu từ lầu 7 chạy xuống. Cô uống đến choáng
váng hồ hồ, chẳng hiểu ra làm sao, nhìn đám người đang điên loạn ở dưới
lầu kia, rồi lại nhìn người ở bên trong. Lan Khê đang ôm ấp với một
người đàn ông, hai người cùng đang hôn nhau kịch liệt, giống như hai con cá đều bị mất dưỡng khí, họ ôm ấp, hôn hít lẫn nhau, hấp thu dưỡng khí
trong miệng đối phương. Cảnh tượng này khiến người xem máu nóng sục sôi. Kỷ Diêu nheo cặp mắt kia cận thị nhìn tới nửa ngày, mới nhận ra được
người đó là ai.
Một cái giật mình đã khiến cô tỉnh táo
triệt để , trong lúc chớp giật lửa phun đó cô chợt cảm thấy phản ứng của mình thật chậm chạp, thật sự, phản ứng rất chậm rất chậm.
Nhiều năm qua, lẽ ra cô nên sớm nhận ra rõ ràng điều này mới phải, cô đúng là loại động vật đơn bào nên mới một mực không hiểu!
Nhìn đi
nhìn lại một vòng những người chung quanh, toàn là những gương mặt với
biểu cảm lạnh nhạt, Kỷ Diêu âm thầm cúi đầu than một tiếng, đập mạnh
vào trán của mình, cảm thấy mình trở nên ngu xuẩn mất rồi !
"Thích không?" Anh nghiêng vào bên tai cô cúi đầu hỏi.
Trái tim Lan Khê như say, cô nằm trong anh ngực run giọng thì thầm: "Thích. . ."
Cô yêu thích loại cảm giác này chết đi được.
Di động trong túi tây trang vang lên, khiến Mộ Yến Thần đang đắm chìm
trong bầu không khí vô cùng thỏa mãn kia chợt thoáng cứng lại. Ánh mắt
trở nên thâm trầm, nhìn chung quanh, đám người vẫn đang trong vũ đạo
cuồng hoan như trước, anh vỗ vỗ vào lưng cô, đưa cô ra ngoài.
"Mộ tiên sinh, mẹ của ngài đã ra khỏi nhà họ Mộ , nhưng bà ấy không đi đến
hiệu đá quý Lysa, hiện tại vẫn đang di chuyển, hiện chúng tôi vẫn đang
theo ở phía sau." Giọng nói trong điện thoại thật lạnh lẽo mà nguy hiểm.
Mộ Yến Thần nhìn vào ánh mắt kỳ quái của cô gái nhỏ trong lòng mình, cúi đầu nói: "Đuổi theo."
Điện thoại đã cắt, Lan Khê càng lúc càng cảm thấy kỳ quái: "Anh định làm gì vậy?"
Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm vào mắt của cô, cúi đầu nói: "Thân thể của em
không tiện để anh đưa đến nước Anh, để em ở lại một mình ở nơi này thì
anh lại lo lắng, đang nghĩ ra biện pháp."
". . . Biện pháp gì?"
Cánh tay dài lao nhanh đến eo của cô, anh ghé vào tai của cô: "Chúng ta cùng tới bệnh viện một chuyến. . . Anh có màn kịch vui muốn cho em xem."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT