Ngón tay thon dài giữ chặt gáy của cô, Mộ Yến Thần lạnh lùng áp lên bờ môi
đỏ tươi của cô, sau đó mơ hồ nói: "Em cầu xin anh muốn em, làm sao anh
có thể không nghe lời em được…"
"Anh nói bậy!" Lan Khê run giọng
phản bác, trong đôi mắt tràn đầy sương mù, tiếp nghênh đón một trận
choáng váng do say rượu, cô đứng không vững, đầu óc bị đốt cháy thật khó chịu, xúc động muốn khóc nức nở.
Mộ Yến Thần kéo thắt lưng của cô về phía mình, càng lúc càng cảm thấy lý trí trong cơ thể sắp bị cháy sạch rồi.
"Bây giờ có biết anh là ai không?" Môi mỏng mang theo cảm giác xâm phạm,
cách lọn tóc đặt lên vành tai nhạy cảm của cô, giọng nói trầm khàn mang theo cảm giác tê dại lan tràn khắp cơ thể cô, cô cảm thấy toàn thân
cũng vì vậy mà run rẩy.
"Vừa rồi còn mở miệng gọi một tiếng 'anh trai’ mà, tại sao bây giờ không nói nữa?
Sức lực Mộ Yến Thần vuốt ve sau gáy của cô càng mạnh hơn, đôi mắt thâm
thúy đầy tia máu: "Nếu anh trai tốt như vậy tại sao đứng trước mặt em em lại không cần?"
Lan Khê sắp bị ép đến sụp đổ, kìm nén nước mắt muốn đẩy anh ra.
"Ngay cả nghĩ đến anh một chút xíu cũng không muốn à?!" Mộ Yến Thần kéo cô
lại, giữ lấy cô, nghiến răng khàn giọng hỏi, trong đôi mắt thâm thúy
phát ra ý lạnh khát máu! "Lan Khê, em có biết không, anh nhớ em đến mức
sắp phát điên rồi?"
Nhưng nỗi nhớ nhung ấy đã dày vò anh ròng rã bốn năm liền, Lan Khê, em có biết hay không?
Hô hấp nóng bỏng len lỏi giữa hai người, Lan Khê kinh ngạc, đột nhiên ngước mắt lên, không thể tin nổi nhìn anh.
"Nói dối...."[Truyện được edit bởi Mạn Nhi** diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn]
Sau khi dừng lại một lúc lâu thì cô ngước mắt lên, giọng nói nghẹn ngào
đáng thương khiến người ta đau lòng: "Mộ Yến Thần, anh nói dối!"
Mộ Yến Thần không nhịn được cười lạnh, đè nén nỗi đau đớn cúi đầu hôn lên
bờ môi cô nồng nàn, khàn giọng hỏi cô: "Anh lừa em chuyện gì...."
Lan Khê say đến lợi hại, tay chân lạnh như băng, chóp mũi chua xót, khuôn
mặt nhỏ nhắn chứa đựng vẻ uất ức hoảng hốt nói: "Trái tim bị lừa đi đấy
thôi..." Cô thì thầm, ngước mắt lên nhìn anh, bàn tay che ở phía ngực
trái, "Chỗ này trống không này!"
Một câu nói khiến thân thể cao ngất của Mộ Yến Thần đột nhiên bị chấn động, trong đôi mắt ẩm ướt bị đau đớn kích thích!
"Vậy sao..." Anh khàn khàn nói nhỏ, bàn tay nâng khuôn mặt của cô lên, "Thế
trái tim của anh thì sao? Bao giờ em mới trả anh!"{edit by Mạn Nhi
_diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đ◕n}
Anh cố kìm nén tiếng gầm nhẹ và sự đau đớn
dữ dội ở trong lòng, Mộ Yến Thần đè nén tơ máu đỏ tươi trong đáy mắt,
đột nhiên hôn lên bờ môi của cô! Hô hấp của Lan Khê bị ngăn chặn, nước
mắt rung động trong bờ mi, nụ hôn này kịch liệt giống như là dời núi lấp biển, ngay cả thở cô cũng không có cơ hội, sắp bị anh nuốt hết tất cả !
Mấy năm rồi không ân ái, dường như anh muốn đòi lại tất cả từ cô trong một lần duy nhất!
Vành mắt ẩm ướt, Lan Khê cực kì tủi thân, không cam lòng mà muốn cắn anh,
nhưng hàm răng cũng không hé ra chút nào để cô có cơ hội, cô gấp đến mức muốn vặn bung cánh tay cường tráng của anh ra, đầu lưỡi lại bị mút đến
mức đau đớn tê dại, từng chùm ánh sáng trắng kèm theo men say thoáng ẩn
hiện trong đầu óc, cô mềm nhũn đến mức đứng không vững.
Mộ Yến Thần ôm lấy eo của cô, mặc cho áo choàng rơi trên mặt đất.
Cả người cô thơm mát mềm mại, kích thích khiến ngón tay thon dài của anh khẽ run.
Ôm lấy cô rồi hôn thẳng xuống yết hầu, ngón tay theo độ cong của cần cổ đi dọc xuống phía dưới, khẽ chạm vào vết sẹo mờ mờ ở chỗ xương quai xanh
của cô, yêu thương đưa tay xuống phía dưới nách của cô chạy đến phía
sau, Lan Khê chỉ cảm thấy trên lưng chợt lạnh như băng, sau đó có một
bàn tay nóng hầm hập thăm dò vào trong, ôm cô vào trong lồng ngực!
"..." Lan Khê mất khống chế khẽ rên lên, sau đó tất cả lời lẽ đều bị nuốt mất!
Lan Khê nức nở nghẹn ngào, trong đôi mắt hơi nước ẩm ướt càng dày hơn,
không muốn cùng với anh, nhưng thân thể lại phản bội mình.
"Muốn không?" Mộ Yến Thần trằn trọc trên bờ môi của cô, giọng nói khàn khàn mê hoặc.
Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại☀D★Đ★L★Q★Đ
Lan Khê không nhịn được nhón chân lên, với tới khóe môi của anh, trong men
say mông lung tất cả ý thức đều bị anh nắm trong tay, thân thể khó
chịu kêu gào muốn phóng thích, hai cánh tay mềm mại bám vào anh, quấn
chặt lấy cổ của anh.
"Lan Khê...Muốn thì gọi anh một tiếng anh trai đi." Đôi mắt của anh nhiễm những tia máu đỏ tươi.
Nhưng Lan Khê đột nhiên giống như bị điện giật! Nhớ tới cấm kỵ giữa bọn họ thì muốn lùi bước.
Dường như cô sắp khóc thành tiếng.
Mộ Yến Thần hôn lên môi của cô, nhấn xuống để kích thích cô, dùng hết sức lực để vân vê nhào nặn: "Gọi đi."
Một cảm giác cực kì thoải mái bao trùm lên cô, Lan Khê ôm chặt cổ của anh một lần nữa, khóc thành tiếng: "Anh...."
Cô không chịu nổi nữa.[Cậpnhậtchhươngmớinhấttại☞DĐⓛQĐ]
Cô không muốn làm nô lệ tình dục nhưng không hề có một chút xíu phương
pháp nào để chống lại, cô nóng quá, cảm giác trống rỗng, khó chịu trong
thân thể rất muốn bộc phát, cảm giác thoải mái quen thuộc sau bốn năm
lại cuốn lấy cô, ngón tay của anh đốt lên lửa nóng, sắp hành hạ cô đến
điên rồi!
Đầu ngón tay ướt át khiến sự chịu đựng của Mộ Yến Thần cũng căng thẳng đến cực hạn.
Gân xanh trên trán nổi lên rất đáng sợ, ánh mắt Mộ Yến Thần nghiêm nghị,
rút ngón tay ra rồi ôm ngang cô lên! Bố cục của cả căn phòng vẫn chưa hề thay đổi, phòng ngủ lại càng như vậy, khi vừa bước vào, đột nhiên anh
lại có cảm giác mình đã quay lại khoảng thời gian bốn năm trước đây.
"Anh còn nhớ, em đã đi quanh căn phòng này tìm anh như thế nào, rồi nói với
anh câu 'Mộ Yến Thần em thích anh’ như thế nào; em thích mặc áo ngủ màu
trắng, thích đi tới đi lui bằng chân không ở trong phòng, mùa đông thích tắt điều hòa không khí rồi bọc chăn kín mít..." Môi mỏng của anh dây
dưa với sợi tóc bên tai cô, giọng nói như muốn hòa nhập vào trong linh
hồn cô, không cho phép cô trốn tránh, "Ở nơi này, em chúc anh đêm giáng
sinh vui vẻ... Nhưng em có biết, bốn năm qua, anh đã trải qua đêm giáng
sinh như thế nào không?"
"Em có biết không không có em bên cạnh, mùa đông bên Los Angeles, những cơn mưa tuyết lạnh biết bao nhiêu! !"
Cô hơi ngửa đầu, cảm thấy hô hấp cũng bị chặn lại.
Cả người Mộ Yến Thần cứng đờ, rên lên một tiếng, ôm chặt lấy cô rồi vùi
đầu vào giữa cổ của cô, cảm giác tầng tầng lớp lớp nóng bỏng bao bọc
suýt nữa thì bộc phát ra! Cơ thể cường tráng của anh khẽ run rẩy, mồ hôi nóng bỏng cũng bị hơi nóng từ bốn phương tám hướng làm cho tuôn ra, đau đớn trong lồng ngực cũng tan biến hết.
Lông mày đang nhíu chặt của anh cũng chậm rãi buông lỏng, anh nhận ra bản thân đã mất khống chế.
Nhưng bị cô cuốn chặt như vậy, muốn không mất khống chế cũng rất khó khăn.
Mộ Yến Thần mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở, nỉ non, nhỏ nhẹ mà đáng
thương, bảo bối ở trong ngực đang níu chặt lấy ga giường mà khóc, Mộ
Yến Thần chịu đựng cả người đầy mồ hôi mở mắt ra, thấy cô đau đến mức
khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt.
Anh quá thô bạo, nên đã làm cô đau.{edit by Mạn Nhi _diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đ◕n}
Vẻ áy náy thoáng hiện lên trong đôi mắt, Mộ Yến Thần cúi đầu khẽ hôn lên
bờ môi đang mất dần huyết sắc, trầm thấp gọi cô: "Lan Khê..."
Chỉ chốc lát sau tiếng khóc nỉ non cũng yếu dần, âm thanh nức nở nghẹn ngào kia giống như rên rỉ, khiến người nghe ngứa ngáy.
Mộ Yến Thần trêu chọc tất cả những điểm mẫn cảm trên người cô, lại tiếp
tục trêu chọc. Đến khi đến chính bản thân mình cũng không chịu đựng nổi, mồ hôi mỏng trên trán chảy ra, vừa bắt đầu Lan Khê còn có thể chịu
đựng, đến khi không chịu được nữa thì cánh môi cũng bị anh che lại, khóe mắt cô tràn ra nước mắt ẩm ướt, xỏ xuyên càng kịch liệt hơn, sắp khiến
lục phủ ngũ tạng của cô bị đẩy ra ngoài rồi!
Ngón tay thon dài giữ chặt mái tóc của cô, dụ dỗ hôn cô triền miên, bắt cô cố gắng tiếp nhận mình.
Một cuộc ân ái, ban đầu là cắn xé giằng co, rồi thật sự hòa thành một thể ! !
Thân thể chìm đắm trong cao chiều như muốn nổ tung, nước mắt làm ẩm ướt
khuôn mặt cô, Mộ Yến Thần thu tất cả vẻ đẹp của cô vào trong mắt, thậm
chí bao gồm cả việc run rẩy bất lực cuộn lại, nhưng chưa thở ra một hơi, kia một vòng dày vò mới lại bắt đầu lan
ra...[Cậpnhậtchhươngmớinhấttại☞DĐⓛQĐ]
Trong cơn sóng to gió lớn, anh mãnh liệt chiếm giữ ép khô sức lực của cô, chẳng bao lâu đã khiến cô sắp ngất xỉu!
Lần bộc phát cuối cùng, Mộ Yến Thần đầm đìa mồ hôi, vững vàng phóng thích
vào trong người cô, cảm thấy đầu lưỡi của cô run rẩy trong miệng mình
kích thích tất cả đau đớn và yêu thương...
Lan Khê cuộn tròn trong ngực anh, mồ hôi nhễ nhại, ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy
Trong cơn khoái hoạt khổng lồ Mộ Yến Thần khôi phục bình tĩnh, đã lâu rồi
trong đôi mắt thâm thúy mới tràn đầy ấm áp và cảm động, nhẹ nhàng vén
sợi tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp trên mặt cô ra, giọng nói khàn khàn nhỏ
nhẹ: "Lan Khê, chúng ta ở cùng một chỗ nhé?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT