Từ những lời của Vĩ Ca thì được biết, loại bùa mà Quách Đình sử dụng là
loại “Nhiếp tâm mị cơ”, có thể khiến những người đàn ông yêu cô ta điên
cuồng.
Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao trên đầu của Lương Cẩm mọc
nhiều sừng như vậy mà vẫn cứ một mực bênh vực cô ta, đồng thời cũng đã
hiểu vì sao Lang Bình chỉ nhìn thấy qua ảnh mà bỗng nhiên yêu cô ta điên rồ như vậy. Đó là do tác dụng của lá bùa. Từ đó suy ra, bảo vệ Lưu Tân, Lý Cán Lâm người Hồng Kông, bác sĩ Tô Tề và cả tay đua xe chưa biết tên họ kia nữa đều đã bị cô ta bỏ bùa. Nhưng, vì sao cô ta lại làm như vậy?
Hạnh phúc lớn nhất của một người phụ nữ không gì hơn là tìm được một nửa kia như ý, nếu cô ta cảm thấy Lương Cẩm không được như ý vậy thì sao cô ta
lại lấy anh ta? Hơn nữa, nếu cô ta đã nắm được phép thuật lạ lùng thần
bí ấy thì việc tìm đến những đại gia dễ như trở bàn tay, những người
khác chưa nói đến, riêng Lý Cán Lâm cũng đã là một lựa chọn quá tốt rồi. Song, cô ta khống chế nhiều người đàn ông như vậy, ngoài nguyên nhân
ham muốn chiếm hữu quá mức ra, tôi không thể nào nghĩ ra được nguyên
nhân nào khác nữa.
“Đàn bà thật đáng sợ!” Sau khi nói lại cho
Trăn Trăn nghe những lời của Vĩ Ca, tôi tổng kết bằng câu nói trên. Trăn Trăn lườm tôi một cái, phản pháo bằng câu: “Đại biến thái mới là đáng
sợ!”
“Tôi rất đáng sợ sao?” Nặn ra nụ cười nhăn nhở, tôi bước đến bên cạnh và liên tục ghé sát vào người Trăn Trăn.
Nếu là lúc thường, chắc hẳn cô ấy đã đá tôi văng ra rồi, nhưng lúc này cô
ấy không hề có ý giơ chân lên, mà cứ lùi về sau, rồi nói với vẻ sợ sệt:
“Anh định làm gì thế?”
“Cô nói thử xem?” Tôi đưa tay ôm lấy cô
ấy, cô ấy định vùng ra, tiếp tục lùi về phía sau, nhưng cô ấy đã lùi đến sát mép giường, vướng vào chân giường và kéo theo cả tôi ngã nhào xuống giường.
Mặt cô ấy đỏ bừng, định đẩy tôi ra, nhưng bàn tay mảnh
dẻ lúc thường đầy sức mạnh ấy lúc này trở nên rất yếu ớt. Đôi mắt mà
trước đó không lâu còn tỏ vẻ rất hung dữ với tôi, lúc này như ngôi sao
đẹp nhất trên trời, lấp lánh đến xao xuyến lòng người.
Chúng tôi
nhìn nhau không nói, một lát sau cô ấy từ từ nhắm mắt lại dường như đang chờ đón đôi môi của tôi áp lên đôi môi như cánh anh đào của cô ấy. Một
khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, làm sao tôi có thể để thời gian trôi qua
vô ích được, vì thế lập tức đặt lên đó một nụ hôn thật sâu.
Người đẹp cũng đang trên giường, làm sao tôi chỉ thỏa mãn khoái cảm ở làn môi không thôi? Thế là hai bàn tay của tôi liều lĩnh lướt dọc thân hình
nuột nà và rất nhạy cảm của Trăn Trăn, một lát sau, hai bàn tay tôi đã
được sưởi ấm bởi bầu ngực căng tròn và cặp mông đầy đặn. Thỉnh thoảng
Trăn Trăn cũng kháng cự đôi chút, nhưng đó chỉ là sự kháng cự muốn bảo
vệ sự thẹn thùng của con gái, rất yếu ớt và tất nhiên không thể nào ngăn được sự xâm phạm dịu dàng của tôi.
Đúng lúc thời điểm quan
trọng, chiếc di động đặt trên bàn máy tính cứ réo chuông liên hồi. Tiếng chuông bất ngờ khiến tôi giật nẩy mình. Trăn Trăn cũng như vậy, vẻ ngây ngất lập tức biến mất, cô mở bừng mắt nhìn tôi.
Khoảnh khắc hai
đôi mắt gặp nhau, tôi rất lúng túng, không biết nên làm gì tiếp theo,
tiếp tục làm cho cô ấy lột xác từ con gái thành phụ nữ hay nghe điện
thoại?
Âm thanh chói tai ấy cứ vang vọng khắp phòng ngủ, đó là
một đoạn nhạc mà ngày thường tôi rất thích nghe, nhưng lúc này tôi thề
ngay ngày mai sẽ lập tức xóa bỏ nó!
“Mau nghe điện thoại đi, có
thể có việc gấp đấy!” Trăn Trăn quyết định thay cho tôi, mặc dù trong
lòng rất rất không muốn, nhưng tôi vẫn phải lưu luyến rời khỏi thân hình khiến tôi ngất ngây.
Nhấc điện thoại lên, trên màn hình hiện lên số máy của Lang Bình, tôi thầm nhủ, có cơ hội nhất định tôi sẽ xử cậu
cho ra bã. Thế nhưng khi tôi mở máy thì lại nghe thấy tiếng của Duyệt
Đồng, cô ấy nói với tôi bằng giọng cầu cứu gấp gáp: “A Mộ, mau đến cứu
tôi với! Lang Bình đang định cưỡng bức tôi...” Nói đến đây thì ngừng
bặt, gọi lại thì không có ai nhấc máy, gọi số di động của cả Duyệt Đồng
và Lang Bình cũng chẳng có ai nghe.
“Xảy ra chuyện rồi à?” Trăn Trăn đã sửa sang xong áo quần, hỏi với vẻ quan tâm.
“Duyệt Đồng xảy ra chuyện, chúng ta phải đến đó cứu cô ấy ngay!” Không hiểu
sao tôi cảm thấy rất sốt ruột, ngọn lửa rừng rực lúc trước trong lòng
dường như đã bị giập tắt sau khi biết tin Duyệt Đồng đang gặp chuyện
chẳng lành. Tôi nắm lấy tay Trăn Trăn cùng chạy ra ngoài.
Nhưng
Trăn Trăn vùng khỏi tay tôi, tôi nghĩ có lẽ cô ấy xấu hổ, không ngờ khi
quay lại nhìn thì thấy cô ấy không đỏ mặt như trong suy nghĩ của tôi mà
thay vào đó là một vẻ rất không vui, dù đó chỉ là một chút thoáng qua.
Chúng tôi tức tốc tới ngay nhà Lang Bình, không biết sức mạnh từ đâu ra mà
tôi giơ chân một cái đã đá tung cánh cửa nhà cậu ấy, và tôi trong tư thế sẵn sàng đánh nhau với cậu ấy. Tuy nhiên, sau khi cánh cửa bật mở tôi
thấy cậu ấy đang ngồi nói chuyện với Duyệt Đồng và một đồng sự tên là
Tiểu Như ở phòng khách. Cả ba người đều ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt
như nhìn một quái vật. Một hồi sau, Duyệt Đồng mới lên tiếng: “Rất hoan
nghênh đã đến thăm!”
Trời, tôi biết mình đã lại bị Duyệt Đồng
chơi khăm rồi. Cô ấy đâu có ngốc như thế, biết rõ Lang Bình xảy ra
chuyện lại đến một mình. Sở dĩ cô ấy nói qua điện thoại bị Lang Bình
cưỡng bức có lẽ là vì chờ chúng tôi lâu nên phải nghĩ cách để chúng tôi
phải tới nhanh hơn. Có điều, nếu bây giờ tôi có chất vấn rằng vì sao lại nói dối, chắc chắn cô ấy sẽ chối và nói rằng tôi đã nghe nhầm. Vì cuộc
nói chuyện ấy chỉ có hai chúng tôi biết. Sau này có lẽ tôi sẽ phải lắp
một phần mềm ghi âm các cuộc thoại cho di động của mình.
“A Mộ,
cuối cùng anh cũng đã đến rồi!” Lang Bình định thần, giang hai tay ra
chạy về phía tôi như muốn ôm tôi vào lòng. Bỗng nhiên tôi cảm thấy như
có một sức mạnh nào đó kéo tôi về sau, thì ra Trăn Trăn đang giữ tôi
lại. Vừa rồi xuống khỏi xe, không biết là do tôi chạy quá nhanh hay là
do cô ấy cố tình chạy chậm lại, song dù thế nào thì tôi vẫn là người đến trước. Cũng có nghĩa là cô ấy đã không nghe thấy lời của Duyệt Đồng,
tôi cũng chặn mất cửa nên cô ấy cũng không nhìn thấy Duyệt Đồng mà chỉ
nhìn thấy Lang Bình đang chạy về phía tôi. Kết quả là Lang Bình bị
trượt, còn Trăn Trăn kéo tôi lại và vượt lên trước, giơ chân đá, khiến
Lang Bình ngã nhào.
“Ôi, tuyệt quá!” Duyệt Đồng vỗ tay cổ vũ Trăn Trăn, Tiểu Như ngây người một chút rồi cũng vỗ tay theo. Đáng thương
thay Lang Bình ngã nhào xuống đất và lăn mấy vòng, dù không bị thương
song hẳn là cũng rất đau. Nỗi đau ấy tôi đã được trải nghiệm không ít.
Trăn Trăn nhìn thấy Duyệt Đồng không hề hấn gì nhưng dường như không lấy gì
lạ mà chỉ hỏi một câu lạnh lùng: “Sao bảo chị có chuyện?”
Duyệt
Đồng nhìn tôi một cái vẻ ranh mãnh, sau đó nói với giọng như không có
chuyện gì: “Tôi thì có chuyện gì đâu? Chẳng qua chỉ là đến đây cùng với
Tiểu Như tán gẫu với Lang Bình chút thôi.”
“Ồ.” Trăn Trăn ồ một
tiếng rồi bước tới đỡ Lang Bình và xin lỗi cậu ấy đồng thời trừng mắt
với tôi. Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình còn oan uổng hơn cả nàng Đậu Nga.
Sau khi ngồi dậy, Lang Bình lập tức nhào đến và ôm chặt lấy tôi, cứ như thể sợ tôi chạy mất. Cậu ấy nói với tôi bằng giọng rất xúc động: “Anh Mộ,
mau đưa em đi gặp Quách Đình đi, anh muốn gì, em cũng đồng ý.”
Lần đầu tiên anh chàng này gọi tôi là anh Mộ một cách ngon lành xem ra cậu
ta đã trúng bùa thật rồi. Tôi bảo cậu ấy buông tôi ra rồi ra phòng khách ngồi từ từ nói. Cậu ấy vừa buông tôi ra, lập tức đóng cửa lại, như thể
sợ tôi chạy mất, ra đến phòng khách cũng ngồi bên cạnh tôi, nhất quyết
không chịu rời một bước.
Tôi nói với mọi người về thông tin mà Vĩ Ca thu thập được và cho họ biết Lang Bình đã uống phải bát canh gà có
vấn đề, trúng phải bùa của Quách Đình nên mới yêu cô ta một cách lạ lùng như vậy, chờ một hai tháng, khi tác dụng của lá bùa mất đi thì cậu ấy
sẽ không sao nữa.
Tuy nhiên, Lang Bình có vẻ không tin lắm, cứ
cầm chặt tay tôi nói một cách rất nghiêm túc: “Anh Mộ, anh không cần nói dối em, làm gì có chuyện đó, anh cứ đưa em đến gặp Quách Đình đi, để em nhìn cô ấy một cái thôi cũng được!”
Tôi đưa mắt với Duyệt Đồng,
tuy tôi không nói gì nhưng chắc cô ấy đã hiểu ý của tôi là: Lang Bình là cấp dưới của cô, canh gà cũng là do cô cho cậu ấy ăn, cô hãy nghĩ cách
giải quyết vụ rắc rối này đi!
Duyệt Đồng lườm tôi một cái, suy
nghĩ một chút rồi nói với Lang Bình: “Đã lâu rồi không gặp bạn gái của
cậu, hay là gọi cô ấy đến đây cùng nói chuyện?”
Lang Bình giật phắt người, lắp bắp: “Muộn thế này rồi, có lẽ cô ấy đã ngủ rồi.”
Duyệt Đồng đứng dậy, chỉ vào mặt cậu ấy, mắng to: “Gọi bạn gái của cậu tới
đây đi, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không dám, thế mà dám đi tìm một
người phụ nữ không quen vào lúc nửa đêm! Tôi sẽ gọi điện cho bạn gái cậu ngay bây giờ, nói cho cô ấy biết tình hình, để xem cô ấy sẽ trừng trị
cậu như thế nào!” Nói rồi, cô ấy cầm chiếc di động của Lang Bình để trên bàn lên, tìm danh bạ điện thoại.
“Đừng, đừng nói với cô ấy!” Lang Bình vội vàng giằng lại chiếc di động.
“Cậu nói là rất yêu Quách Đình cơ mà? Vậy thì sớm muộn gì cũng chia tay với
cô bạn gái bây giờ, bây giờ nói với cô ấy đi, sợ cái gì! Cậu đúng là đồ
có gan ăn cắp không có gan chịu đòn...” Duyệt Đồng tiếp tục nhiếc móc
Lang Bình, cậu ta chỉ còn biết cúi đầu nghe mắng.
Thì ra Lang
Bình không chỉ sợ Duyệt Đồng mà có vẻ còn sợ bạn gái hơn, đàn ông mà như thế đúng là hèn nhát, làm mất mặt giới đàn ông. Trong khi Duyệt Đồng
mắng nhiếc Lang Bình, điện thoại của tôi báo có tin nhắn. Nửa đêm có tin nhắn, hẳn lại là tin nhắn “chúc mừng bạn đã trúng thưởng” của bọn lừa
đảo. Tôi đã định không thèm đọc, nhưng nhìn thấy người gởi là Tuyết
Tình, tự nhiên thấy lo lắng, vội vàng mở ra đọc.
Đọc xong tin
nhắn, tôi lại càng thấy lo lắng hơn, vì trong tin nhắn viết: “Hảo tốc
hữu lại dị Trăn biến thuyết thái Mộ tình vật cấp hồi.” Nếu chỉ nhìn mặt
chữ, người bình thường khó mà hiểu được ý của mẩu tin nhắn này, vì Tuyết Tình đã sử dụng kiểu nói lái. Muốn hiểu được ý nghĩa của nó, phải sắp
xếp các chữ trong đó lại theo quy tắc nói lái, ý nghĩa hoàn chỉnh của nó là: “Đài hóa thân có khác thường tới chi viện gấp. Trăn Trăn nói, A Mộ
là biến thái. Tình hình khẩn cấp, nhất định không được trả lời.”
Đêm nay Lưu Tân lại trực đêm, Tuyết Tình đang ở đó theo dõi anh ta. Xem ra, Lưu Tân lại có hành động mới rồi, và lần này nhất định không phải là
chuyện nhỏ nữa. Vì, nếu là những vấn đề nhỏ thông thường Tuyết Tình sẽ
tự xử lý, sẽ không yêu cầu chúng tôi chi viện, hơn nữa, hiện tại cô ấy
không thể nói chuyện được, thậm chí còn không thể nhắn tin tiếp cho tôi, vì vậy bảo tôi không trả lời. Còn vì sao cô ấy lại thêm vào một câu lạ
lùng “Trăn Trăn bảo A Mộ là biến thái”, mục đích là để tôi biết rằng tin nhắn này là do cô ấy gửi chứ không phải do người khác mạo danh. Có thể
thấy, hàng ngày Trăn Trăn đã nói không ít lời những lời không tốt về tôi không hiểu hình ảnh của tôi trong lòng Tuyết Tình thế nào, tôi nghĩ có
lẽ không đến mức quá tồi, nên cô ấy mới không nói thẳng là tôi biến
thái.
Có lẽ sắc mặt tôi lúc này không được tốt, vì vậy Trăn Trăn
bèn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi cho cô ấy biết chỗ Tuyết Tình hình
như có vấn đề đang đề nghị tới giúp cô ấy ngay. Duyệt Đồng nghe thấy vậy không trách mắng Lang Bình nữa, hỏi tôi có cần để hai người họ đi cùng
không.
“Người nhiều chưa hẳn đã tốt, cô cứ tiếp tục giáo huấn cho Lang Bình đi.” Nói rồi, tôi và Trăn Trăn cùng rời đi.
Rút cục, Đài hóa thân lại xảy ra chuyện gì được nhỉ? Lần trước, Lưu Tân
nhận tiền để người khác hành hạ xác chết mà Tuyết Tình cũng không gọi
chúng tôi tới giúp, lần này chắc lại xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn rồi. Con người chết vì tham tiền, con người như Lưu Tân vì tiền sẵn sàng làm mọi chuyện, tôi nghĩ sau khi chúng tôi tới Đài hóa thân, nhất định anh
ta sẽ dành cho chúng tôi một sự bất ngờ.
Trên đường tới Đài hóa
thân, đột nhiên tôi nghĩ đến Quách Đình Lưu Tân cũng đã ăn canh gà có
bùa của cô ta, những việc xấu xa mà anh ta làm liệu có liên quan đến cô
ta không nhỉ? Thậm chí cô ta có khả năng là kẻ điều khiển không nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT