"Vì không chịu nổi Ngạo Dương nên Đan Đan chủ động yêu cầu chia tay." Để
điều tra mối tình tay ba giữa Nghê Đan Đan, Lôi Ngạo Dương và Mạch Tiểu
Kiều, tôi tìm hỏi nữ sinh Đường Băng là người chơi khá thân với Nghê Đan Đan.
"Chịu không nổi? Cô nói chịu không nổi về mặt nào, Lôi Ngạo Dương gia trưởng quá mức à?" Tôi có cảm giác về cậu ta như vậy, vì thế
cho rằng đây có thể là nguyên nhân lớn nhất khiến họ chia tay. Thế nhưng câu trả lời của đối phương lại khiến tôi hoàn toàn bất ngờ: "Không phải như vậy! Đan Đan bảo lúc bình thường Ngạo Dương đối với cô rất tốt, có
điều con người này quá nhiều thủ đoạn, hơn nữa lại rất thích đi cửa sau
nên cô ấy mới không chịu nổi, và chủ động đòi chia tay."
"Đi cửa
sau? Như thế nghĩa là sao?" Nghi vấn của Trăn Trăn làm tôi nghĩ đến một
từ tương đối ít gặp là "trong phòng." "Thứ nhất là thủ tiết, thứ hai là
giữ sạch chữ trinh. Có con gái ở trong phòng thì đừng ra khỏi khuê
đình", từ câu nói này có thể thấy "trong phòng" là dùng để chỉ con gái
nhà giàu ba bước không ra khỏi khuê phòng, về sau dùng để chỉ gái
trinh, dùng từ này để nói về Trăn Trăn, một người không hiểu những bóng
gió về chuyện của người đã trưởng thành xem ra rất thích hợp.
Đường Băng liếc Trăn Trăn một, rồi trả lời một cách mạnh bạo khiến chúng tôi
không khỏi há mồm trợn mắt: "Là giao hợp qua hậu môn, vào lỗ đít ấy,
hiểu chưa?" Từ sắc mặt đỏ bừng như ráng chiều của Trăn Trăn có thể thấy
cô ấy vẫn còn là gái trinh.
Tôi hỏi Đường Băng có phải giữa Nghê
Đan Đan và Mạch Tiểu Kiều ngấm ngầm có mối bất hòa hay không, câu trả
lời cũng nằm ngoài dự liệu của tôi:
"Làm gì có chuyện ấy, đó chỉ là những lời bịa đặt của những kẻ vô công rỗi nghề lúc nào cũng muốn
thiên hạ rối loạn mà thôi. Đan Đan và Tiểu Kiều rất thân nhau, Tiểu Kiều và Ngạo Dương đến với nhau cũng là nhờ cô ấy bí mật xe duyên tác hợp,
lấy đâu ra chuyện ghen tuông!"
"Lẽ nào như thế được? Làm sao cô
ta có thể đại lượng như vậy được?" Trăn Trăn không hiểu nên hỏi vậy.
Chính tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu.
"Đó là vì sau khi chia tay, Ngạo Dương vẫn thường xuyên đến tìm cô ấy. Con người mềm yếu như cô ấy, được dỗ dành mấy câu là mông đít lại phải chịu tội. Về sau, bạn thân
của Ngạo Dương là Mân Trạch bày cách cho cô cách để Ngạo Dương đến được
với Tiểu Kiều, như vậy cô ấy sẽ hết nợ. Có điều Tiểu Kiều cũng rất bản
lĩnh, lúc ở cùng Đan Đan hầu như ngày nào Ngạo Dương cũng đòi hỏi, nhưng qua lại với cô nửa năm rồi mà anh ta vẫn chưa thể nào đụng đến được
người cô ấy."
Hóa ra Lôi Ngạo Dương bề ngoài sáng sủa nhưng bên
trong lại là một con quỷ dâm dục bẩn thỉu, điều này không khỏi khiến tôi nghi ngờ mục đích cậu ta học phép thần thông là để làm những việc nhơ
nhuốc, ví dụ như dùng khả năng đại loại như thiên nhãn thông để nhìn
trộm. Có điều, cậu ta nhơ nhuốc đến thế nào cũng không quan trọng nữa
bởi vì đã bị nhốt trong nhà điên rồi, điều quan trọng nhất lúc này là
làm thế nào để xác định cậu ta có giả vờ điên hay không và vụ thảm án
này có phải do cậu ta lên kế hoạch hay không, hoặc nói thẳng ra là tôi
nghi ngờ cậu ta là hung thủ.
Lúc đầu tôi cho rằng Lôi Ngạo Dương chủ động theo đuổi Mạch Tiểu Kiều nhưng từ lời kể của Đường Băng có thể thấy thực ra đó là do Nghê Đan Đan và Sử Mân Trạch dắt mối, thậm chí là họ xúi giục cậu ta theo đuổi cô. Đối với Nghê Đan Đan không hỏi ra được có điểm nào khả nghi, thế nên tôi chuyển mục tiêu sang Sử Mân Trạch, hy vọng thông qua cậu ta thu được thêm nhiều thông tin liên quan đến Lôi
Ngạo Dương.
Từ những tin tức tình báo thu được có thể thấy, ngoài bảy đương sự còn lại ra, Sử Mân Trạch còn chơi khá thân với một người ở cùng phòng tên là Trần Kim Hỷ, có lẽ chúng tôi sẽ tìm được một ít manh
mối từ cậu ta. Tuy nhiên, tôi và Trăn Trăn không tìm thấy cậu ta ở trong ký túc xá, những người cùng phòng bảo rằng hầu như tối nào cậu ta cũng
qua đêm ở phòng mạng. Chúng tôi đang định rời đi thì nhìn thấy một gã
con trai nhếch nhác, mặt lởm chởm đầy râu, trên người bốc ra một mùi rất khó ngửi đang đi về, đó chính là Trần Kim Hỷ.
Chúng tôi thông
báo mình là cảnh sát, yêu cầu cậu ta cho biết tình hình liên quan đến Sử Mân Trạch. Cậu ta ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi khẽ hỏi: "Hai hôm nay
không thấy cậu ta đâu, chắc không phải cậu ta bị bắt vì làm việc gì phạm pháp đấy chứ? Tôi chẳng có liên quan gì đến cậu ta đâu!" Từ "không có
nghĩa khí" trong tiếng địa phương Quảng Đông đại khái là chỉ loại người
giống như Trần Kim Hỷ này! Có điều, đối với cảnh sát mà nói, loại người
"dũng cảm" bán đứng bạn bè như cậu ta lại luôn được hoan nghênh, bởi vì
chúng tôi sẽ rất dễ lấy được từ miệng cậu ta thông tin muốn có.
"Mân Trạch bình thường khá trầm, rất ít chủ động tiếp xúc với bạn học, ngoài tôi ra, cậu ta chỉ hơi thân với Ngạo Dương và những người bạn của anh
ta..." Những lời của cậu ta khiến tôi cảm thấy buồn nôn, bởi vì ý của
câu này có nghĩa là trong mắt Sử Mân Trạch thì cậu ta quan trọng hơn đám Lôi Ngạo Dương nhiều, thế nhưng vừa rồi cậu ta lại vạch rõ ranh giới
với người bạn ấy.
Có điều, buồn nôn thì kệ buồn nôn, không ảnh hưởng gì đến việc tôi lấy tư liệu về Sử Mân Trạch từ cậu ta là được.
Gia đình Mân Trạch từ lâu đã không còn ai, cậu ta kể với tôi là năm cậu ta
mười lăm tuổi thì cha mẹ và hai chị gái đều gặp tai nạn bất ngờ và qua
đời. Hơn nữa, cậu ta cũng không có nhiều thân thích nên từ đó luôn chỉ
sống một mình. May mà lúc còn sống cha cậu ta làm nghề buôn bán, để lại
cho cậu ta không ít tài sản, vì thế cuộc sống cũng tạm ổn.
Có lẽ vì quen sống một mình nên tính cách cậu ta khá cô độc, có lúc còn rất
hay xấu hổ nữa. Ví dụ như lúc đi tắm, trong ký túc mỗi tầng chỉ có
khoảng chục gian nhà tắm, lúc trời nóng tất cả đều hai người vào tắm
chung một gian nhưng cậu ta xưa nay chưa bao giờ chịu tắm chung với
người khác, kể cả với tôi và Ngạo Dương cũng vậy. Ngay cả lúc thay quần
áo cũng xấu hổ, cứ chui vào trong chăn, như thể sợ người ta nhìn thấy sẽ mất đi tí thịt.
Sức khỏe cậu ta không được tốt lắm, sắc mặt luôn nhợt nhạt, có lẽ là do không được người nhà chăm sóc. Tôi còn nghe cậu
ta nói hình như cậu ta bị bệnh thiếu máu gì đó, thường thấy cậu ta uống
thuốc bổ máu. Nếu không phải là thấy cậu ta chưa bao giờ thiếu tiền tiêu thì tôi còn tưởng là cậu ta đi bán máu rồi.
Cậu ta thường ngày
không có sở thích gì khác ngoài đọc sách, nếu Ngạo Dương không đến rủ đi chơi thì ngoài những lúc lên lớp, thời gian còn lại cậu ta đều nằm lỳ
trên giường để đọc sách. Hơn nữa, cậu ta còn chuyên đọc những loại sách
báo quỷ quái, đọc xong người ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Dạo trước, cậu ấy còn
bảo với tôi rằng dưới tầng hầm của nhà trưng bày khoa học cũ có một Điệp tiên đầu lâu chỉ cần mời được lên là có thể thực hiện nguyện vọng của
mình.
(Tôi hỏi cậu ta có biết Sử Mân Trạch có nguyện vọng gì không?)
Đắc đạo thành tiên! Cậu ta và Ngạo Dương đều muốn như vậy, thậm chí còn
luôn nghĩ là mình đã thành thánh nhân rồi. Tôi thường bảo cậu ta rằng
các cậu đều là sinh viên đại học rồi, đừng có mê tín như thế nữa, đọc
mấy quyển tiểu thuyết gì đó xong là cứ nghĩ thần tiên bay đầy trời, thực ra những chiếc máy bay qua lại trên bầu trời kia là do con người làm
ra. Nhưng cậu ta không tin tôi, đã vậy còn quay sang dạy lại tôi, bảo
rằng con người bây giờ luôn cho mình là tài giỏi, cái gì cũng biết, còn
những gì mình không biết thì liền bảo là mê tín. Cậu ta còn bảo thời kỳ
hưng thịnh nhất của Trung Quốc cũng chính là thời kỳ mê tín nhất, trong
đó phát triển nhất là thời nhà Đường! Bây giờ thì tốt rồi, xóa bỏ xong
mê tín thì ngay cả Hàn Quốc - đất nước từng phải cống nạp chúng ta suốt
mấy thế kỷ mà cũng coi thường chúng ta. Trái lại, người Nhật thì lại
phát triển văn hóa quý báu do ông cha chúng ta để lại lên tầm cao mới,
ngay cả các lưu học sinh sang Nhật Bản du học cũng nói rằng Nhật Bản còn giống Trung Quốc hơn cả Trung Quốc.
Cậu ta bảo phong thủy thật
ra là khoa học kiến trúc thời cổ đại, xem tướng đoán mệnh là xác suất
thống kê. Tôi bảo cậu ta nói bừa, cậu ta liền lấy cho tôi một ví dụ, đời Đường có một đạo sỹ tên là Lý gì đó viết ra quyển "Thôi bối đồ" (thật
ra là tác phẩm chung của Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương), ngạo mạn
vô cùng, có thể đoán trước sự việc của hàng nghìn năm sau. Tôi bảo cậu
ta đó chỉ là trò lừa bịp, người đời sau nhiều lần sửa đổi thành ra như
vậy, hoàn toàn khác xa so với vốn. Nhưng cậu ta dứt khoát không tin, bảo rằng mặc dù bây giờ không tìm thấy bản gốc nhưng sự việc nói trong "Kim bản" (bản chú thích của Kim Thánh Thán, viết thành sách vào cuối đời
nhà Minh đầu đời nhà Thanh) quả thật đã xảy ra rồi.
Cậu ta còn
rất quan tâm đến lời tiên tri xuất hiện trong "Thôi bối đồ", luôn cho
rằng mình chính là thánh nhân trong lời tiên tri này, thường bảo rằng
muốn xuống tầng hầm gọi Điệp tiên để hỏi, cứ như thể đúng là có việc này thật...
Chẳng lẽ mục đích Sử Mân Trạch xuống tầng hầm gọi Điệp
tiên là để chứng minh xem mình có phải là thánh nhân như trong lời tiên
đoán hay không?
Xem ra phải bảo Vĩ Ca làm việc rồi, tôi muốn có
tài liệu cụ thể về lời tiên đoán liên quan đến thánh nhân, mặc dù những
lời bàn luận trên mạng đã bị gỡ xuống nhưng vấn đề cỏn con này cũng
không thể làm khó được anh chàng thô tục tự xưng là "hacker vĩ đại nhất
thế kỷ" này.
"Chuyện này mà cậu cũng hứng thú được à?" Gọi điện
hỏi Vĩ Ca, anh ta có vẻ rất kinh ngạc khi thấy tôi lại hỏi đến chuyện kỳ bí ấy.
"Tôi không hứng thú gì với cái gọi là lời tiên đoán kia, nhưng một người đã chết trong vụ án này lại vô cùng hứng thú với nó, vì thế nên tôi muốn biết tường tận tình hình. Anh giúp tôi tìm tài liệu về mặt này." Thật ra, phần lớn những lời tiên tri đều không mấy đáng tin
cậy, tôi nói như vậy không có nghĩa là phủ nhận sạch trơn những lời tiên tri mà là hầu như tất cả những lời tiên tri đều cực kỳ khó hiểu, sau
khi sự việc xảy ra rồi đem ra giải thích thì thấy vô cùng rõ ràng, nhưng trước khi sự việc xảy ra lại rất khó suy đoán. Vì thế, hầu hết những
kết quả giải đọc lời tiên tri trước khi sự việc xảy ra đều có độ tin cậy không cao.
"Không cần phải tìm nữa đâu, trước đây việc này đã
ầm ĩ lắm rồi, tôi cũng đã đọc một số, đại khái biết được đã xảy ra
chuyện gì..." Vĩ Ca nhớ lại một chút rồi kể cho tôi nghe nội dung khái
quát của sự việc:
Việc này bắt nguồn từ quẻ thứ 44 trong "Thôi
bối đồ", do quẻ bói trước đây đều đã ứng nghiệm, nên quẻ kế tiếp sắp sửa ứng nghiệm là quẻ này. Quẻ này nói rất rõ về sự xuất hiện của thánh
nhân, hình như khẳng định chắc chắn có thánh nhân tồn tại, tôi đọc cho
cậu nghe nhé...
Trung Quốc ngày nay có thánh nhân
Không là hào kiệt cũng Chu quân
Dẹp yên mọi rợ xưng thiên tử
Bĩ cực thái lai rực sắc xuân.
Mặc dù tôi không hiểu về huyền học nhưng chỉ từ ý nghĩa trên mặt chữ cũng
có thể thấy rằng Trung Quốc sắp xuất hiện thánh nhân hơn nữa sẽ giúp
nâng cao đáng kể vị thế của đất nước trên trường quốc tế. Mà những tranh luận trên mạng về vấn đề này chủ yếu tập trung vào làm rõ thánh nhân
thực ra là ai, nam hay nữ, tên họ là gì. Trong lời ca có mấy chữ "không
là hào kiệt", mà hào kiệt có thể hiểu là đàn ông, vì thế có người cho
rằng có thể thánh nhân là phụ nữ. Nhưng cũng có người cho rằng có lẽ
thánh nhân là nhân vật kiệt xuất nhưng nham hiểm và gian trá giống như
Tào Tháo. Còn tranh luận về tên họ của thánh nhân lại càng gay gắt hơn,
cái tên gì cũng có thể nghĩ ra được, thậm chí còn lôi ra cả tên con cái
của lãnh đạo đất nước, vì thế về sau chính quyền mới đóng cửa tất cả
những trang này.
Mặc dù, các cuộc tranh luận về tên họ và giới
tính đều rất gay gắt nhưng có một điểm mà mọi người đều thừa nhận rộng
rãi, đó là "thánh nhân phục sinh." Bản chú thích của Kim Thánh Thán cũng có đề cập đến việc này, rất nhiều người cho rằng thánh nhân nhất định
phải có năng lực hơn hẳn người thường, hơn nữa bắt buộc phải chết đi
sống lại thì sau này mới có thể lãnh đạo đất nước bước vào thời kỳ huy
hoàng...
Tôi không có hứng thú muốn biết lời tiên đoán về thánh
nhân trong "Thôi bối đồ" có thật hay không, hoặc giải đọc của cư dân
mạng về lời tiên tri có chính xác hay không. Điều tôi quan tâm là Sử Mân Trạch đã đắm chìm vào đây thì nhất định phải biết chuyện "thánh nhân
phục sinh." Chẳng lẽ cậu ta đã biết mình sẽ chết trong tầng hầm, hơn nữa tham gia gọi Điệp tiên lên là để thực hiện lời tiên tri? Tiếc rằng cậu
ta không phải là thánh nhân, hiện giờ thi thể đã nằm trong nhà lạnh của
phòng pháp y, đợi vụ án này kết thúc là sẽ đem đi hỏa táng, sau đó biến
thành một đống tro, lấy đâu ra cái gọi là phục sinh kia chứ?
Về
Sử Mân Trạch hầu như cũng không tìm được nhiều manh mối hơn, tôi đành
một lần nữa chuyển mục tiêu, lần này là nhằm vào Mạch Diệu Tổ. Từ bạn
học của cậu ta là Trương Khải, tôi biết được những lời đánh giá không
hay về cậu ta: "A Tổ không có khả năng gì đặc biệt, duy nhất là tài rất
giỏi nịnh nọt. Cậu ta thường bảo tôi rằng anh Dương của cậu ta biết phép thần thông, anh Trạch của cậu ta là thánh nhân, đúng là ba hoa chích
chòe. Ngoài ra cậu ta còn bảo anh Trạch có năng lực đặc biệt gì đó..."
"Năng lực đặc biệt à? Nói rõ một chút được không?" Vấn đề này khiến tôi chú
ý, hình như có thể khẳng định rằng thánh nhân chắc chắn phải khác người
thường ở một số phương diện nào đó, nếu Sử Mân Trạch có năng lực khác
thường thì chuyện này đúng là có một chút huyền diệu.
"Cậu ta
bảo, anh Trạch của cậu ta có khả năng biết trước sự việc đã sớm biết sẽ
có vụ động đất lớn xảy ra hồi trước. Ha ha! Có điều cậu ta chỉ nói với
tôi chuyện này sau khi động đất xảy ra, cái kiểu nói vuốt đuôi này ai mà chả làm được!" Trương Khải nói đầy vẻ châm biếm.
Giả sử điều
Mạch Diệu Tổ nói là đúng, Sử Mân Trạch đúng là có tài đoán trước vậy thì vụ án này lại càng khó hiểu. Tôi không thể loại trừ khả năng Sử Mân
Trạch đã biết trước mình sẽ chết trong tầng hầm, nếu cậu ta có tài biết
trước thì rất có thể cậu ta biết mình sẽ sống lại nên mới dám đến nộp
mạng. Nhưng có thể có chuyện này hay không? "Người chết không thể sống
lại" là lẽ thường tình không ai không biết, làm sao cậu ta có thể sống
lại được chứ?
Để xác nhận tình hình của Sử Mân Trạch, tôi gọi
điện cho Lưu Niên, thì nhận được câu trả lời như sau: "Cậu ta vẫn nằm
trong nhà lạnh đợi tôi làm rõ đâu là chân tay của bốn cái xác kia rồi sẽ giải phẫu thi thể cậu ta. Cậu cứ yên tâm chờ báo cáo kết quả khám
nghiệm tử thi của tôi là được rồi. Cậu ta chảy bao nhiêu máu ở hiện
trường như thế, lại đặt trong nhà lạnh suốt cả ngày thì làm sao có thể
sống lại được."
Sử Mân Trạch không sống lại được, vậy thì khả
năng Mạch Diệu Tổ nói khoác càng cao hơn. Thật ra có một cách đơn giản
trực tiếp nhất để xác định cậu ta có nói khoác hay không, đó là đến viện điều dưỡng hỏi Hồng Sâm, chắc chắn cậu ta sẽ có câu trả lời khiến tôi
vừa lòng. Nhưng, khi tôi đang chuẩn bị đến viện điều dưỡng thì A Dương
đột nhiên gọi điện thoại đến: "Xảy ra chuyện rồi, Hồng Sâm chết rồi!"
Hồng Sâm ở viện điều dưỡng, sao có thể chết một cách vô duyên vô cớ như vậy? Chẳng lẽ bị người ta giết hại? Nhưng ai muốn giết cậu ta? Không nhiều
người biết cậu ta đang ở viện điều dưỡng, mà Lôi Ngạo Dương thì bị nhốt
trong nhà điên, không thể ra tay được, Mạch Tiểu Kiều được đồng nghiệp
của tôi trong nom cũng không thể giết người. Chẳng lẽ tất cả những
chuyện này đều là do ai đó đang ngấm ngầm giở trò hay sao? Rốt cuộc
người này là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT