Vào phòng làm việc của mình, Viện trưởng Lư thừa nhận với tôi tội giết hại
Chu Thiếu Long, bỗng nhiên bên ngoài vọng vào tiếng Miêu Miêu kêu cứu.
Chạy ra ngoài thấy khắp mặt đất đều là kiến, hơn nữa những con kiến to
kỳ dị này hình như nghe theo lời Mỹ Lung, đồng thời theo lệnh cô ta tấn
công tôi.
Đàn kiến to nhiều không đếm xuể, như dòng nước lũ cuốn cuộn chúng trèo lên người tôi từ hai bàn chân, đội quân tiên phong trèo lên đến cẳng chân liền không hề khách sáo bắt đầu cắn xé da thịt tôi.
Nỗi đau đớn thấu xương khiến tôi không thể đứng vững được nữa, bất giác ngã lăn ra tấm thảm kiến, lập tức lũ kiến từ bốn phương tám hướng tràn lên
người, xem ra số của tôi đã hết, có lẽ chỉ chưa đến một giờ là lũ háu
đói này sẽ ăn thịt tôi sạch sẽ.
Đúng lúc tôi đang nghĩ mình lần
này chắc chắn đi đời nhà ma thì một tiếng súng vang lên tác động vào hệ
thần kinh của tất thảy mọi người có mặt trong hành lang - Tuyết Tình đến rồi! Cô xuất hiện ở cuối hành lang, hai tay cầm súng, nòng súng nhằm
thẳng vào Mỹ Lung. Lũ kiến hình như cũng nghe thấy tiếng súng nên đột
nhiên dừng lại không cắn nữa, tuy nhiên chúng vẫn không chịu bò khỏi
người tôi mà tạo thành một lớp dày kẹp giữa da thịt và quần áo tôi giống như chiếc chăn.
Tuyết Tình lạnh lùng bảo Mỹ Lung: "Đầu hàng ngay, nếu không tôi sẽ nổ súng!"
"Hừ, chỉ cần tôi bị xây xát nhẹ thì những cục cưng bé bỏng của tôi sẽ nổi
điên lên ngay, cô và đồng nghiệp của cô đừng hòng mong sống được mà ra
khỏi đây!" Mỹ Lung nói giọng hung dữ.
"Vậy sao?" Tuyết Tình lạnh lùng trả lời rồi lập tức bóp cò, lại một tiếng súng nữa vang lên.
Tôi nghĩ, lần này chắc là mình được giải thoát rồi! Nào ngờ, lũ kiến trên
người lại không nổi điên giống như Mỹ Lung nói mà vẫn cứ bám chặt lấy
người tôi như cũ. Còn Viện trưởng Lư ở bên cạnh tôi lại ngã lăn ra, máu
trên cánh tay không ngừng tuôn chảy.
"Cô định làm gì!" Mỹ Lung tức giận hét lên, khoảng một nửa số kiến trên mặt đất lập tức xông về phía Tuyết Tình.
"Đầu hàng ngay, nếu không tôi tiếp tục nổ súng, mục tiêu lần này không phải
là cánh tay nữa đâu!" Tuyết Tình nạp đạn lên nòng, lần này nhằm vào viện trưởng Lư.
"Đừng..." Mỹ Lung hét to rồi lập tức bật khóc: "Tôi
đầu hàng, tôi đầu hàng, đừng làm hại Tiểu Hoa, đừng làm hại ông ấy...
ông ấy đang chảy máu, cầm máu cho ông ấy nhanh lên, mau bảo em gái lấy
hòm thuốc lại cầm máu cho ông ấy nhanh lên!" Đại quân kiến đột nhiên
dừng lại, như dòng nước lũ dồn vào chân cô ta, lũ kiến trên người tôi
cũng nhanh chóng bò xuống, rồi theo hai chân bò lên người cô ta, trong
nháy mắt đã nấp cả vào trong tấm áo dài, như thể nãy giờ chưa từng xuất
hiện.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, rất nhiều chi tiết trước đó không
để ý đều hiện ra trong đầu. Sở dĩ trang phục của Mỹ Lung kỳ quái như vậy thì ra là để dễ dàng giấu đội quân kiến trên người! Việc tôi và Trăn
Trăn bị tấn công trong tầng hầm lúc trước không cần nói cũng biết, đó
chắc chắn là kiệt tác của cô ta. Cô ta kiếm cớ lấy đèn pin để chuồn đi,
cố tình khiến chúng tôi đợi lâu, mất kiên nhẫn mà xuống tầng hầm trước,
từ đó dễ bề sai đội quân kiến giết phăng chúng tôi đi.
May mà sơ Viêm kịp thời phát hiện và ngăn lại nên chúng tôi mới may mắn thoát
khỏi tai nạn. Viện trưởng Lư đuổi cô ta khỏi nhà vệ sinh nữ chắc chắn
cũng là vì cô ta định đánh lén chúng tôi một lần nữa. Sau đó sơ Viêm
không cho cô ta ra khỏi cô nhi viện có lẽ cũng là sợ cô ta vẫn không từ
bỏ ý định, tìm cơ hội tiếp tục tấn công chúng tôi. Tiếp sau đó, Viện
trưởng Lư càng dứt khoát nhốt cô ta lại. Hôm nay, cô ta liên tục cãi
nhau với Viện trưởng Lư chắc hẳn cũng là vì chuyện này.
Thì ra,
tất cả mọi chuyện đều từ thiếu nữ phơi phới này mà ra. Được sự hộ tống
của hai đồng nghiệp cảnh sát vũ trang mang theo súng tiểu liên, tôi
chống nạng khập khiễng từng bước vào phòng thẩm vấn. Hai ống chân bị
kiến cắn sưng vù, bác sĩ bảo rằng da dị ứng với nọc kiến, mặc dù vô cùng đau đớn nhưng không chết người được. Tuy nhiên, nếu như khắp người đều
bị cắn thì khó mà biết được sẽ như thế nào.
Phòng thẩm vấn có hai kẻ phạm tội là Lư Thụy Hoa và Mỹ Lung. Thẩm vấn phạm nhân thông thường
tiến hành với riêng từng người nhằm đề phòng họ thông đồng khai khẩu
cung giả. Nhưng lần này tình hình tương đối đặc biệt, mỗi khi chúng tôi
yêu cầu tách riêng hai người là Mỹ Lung lại thả hết lũ kiến giấu trong
áo dài ra, sẵn sàng tư thế liều mạng, vì thế để tránh xảy ra thương vong không cần thiết, chúng tôi đành phải đồng ý cho họ chịu thẩm vấn cùng
nhau.
Trong phòng thẩm vấn, Mỹ Lung kể cho tôi nghe một chuyện
hoang đường đã xảy ra cách đây 60 năm, giúp tôi hiểu được ngọn nguồn của toàn bộ sự việc:
Tôi còn nhớ lúc đó là mùa hè năm Dân Quốc thứ 34 (năm 1945), hôm đó thời tiết rất đẹp, tôi và Tiểu Hoa đi chơi trên
sườn núi mọc đầy cây oải hương ở gần cô nhi viện đó. Lúc trời bắt đầu mờ tối, khi chúng tôi chuẩn bị ra về thì Tiểu Hoa phát hiện thấy trên cây ở phía xa có thứ gì đó rất kỳ quái, thế là chúng tôi liền đến xem.
Bởi vì trời đã hơi tối nên chúng tôi nhìn một lúc mà vẫn không phát hiện ra đó là thứ gì, chỉ cảm thấy nó giống như một mảnh vải đen treo trên cành cây. Lúc đó Tiểu Hoa khá ham chơi, anh ấy nhặt mấy hòn đá ném vào đó,
mảnh vải bị ném trúng liền chia ra làm đôi truy đuổi chúng tôi. Lúc
chúng sắp áp sát đến chân, tôi mới nhận ra, đó là một đàn kiến to.
Lúc đó, chúng tôi vô cùng sợ hãi, lập tức co chân bỏ chạy. Sau khi nhảy qua một khe nước nhỏ, thấy đàn kiến không đi qua khe nước được, bấy giờ
chúng tôi mới dừng lại thở. Nhưng vừa dừng lại tôi liền cảm thấy có thứ
gì đó đã chui vào trong quần mình. Tiểu Hoa bảo tôi cởi quần ra nhưng
tôi xấu hổ không chịu cởi, cuối cùng bị thứ đó chui vào trong người...
(Có lẽ do ngại nên Mỹ Lung không nói rõ chuyện này, nhưng từ lời khai sau
đó có thể suy đoán rằng có lẽ con kiến chúa đã chui vào âm đạo, sau đó
làm tổ trong tử cung bà ta.)
Lúc đó tôi đau đớn đến sống dở chết
dở, quần cũng bị máu chảy ra làm ướt một mảng lớn. Bởi vì sợ Viện trưởng (Viện trưởng Lư bổ sung: ý cô ấy nói là Viện trưởng Smit) mắng, chúng
tôi không dám kể chuyện này cho người khác biết, không ngờ về sau lại
thành ra như thế này...
Khoảng vài ba ngày sau, lúc ngủ dậy tôi
phát hiện có rất nhiều kiến từ quần mình bò ra. Tôi chạy vào nhà vệ sinh cởi quần ra xem, thấy chúng đang từ "phần dưới" của mình bò ra, lúc đó
tôi cảm thấy sợ đến chết khiếp. Lũ kiến bò ra khỏi người tôi liền tự đi
tìm thức ăn, đến tối lại bò về tìm tôi, hơn nữa, cho dù tôi trốn ở đâu
chúng cũng tìm thấy được. Phần lớn bọn chúng đều trèo lên ẩn nấp trong
áo tôi nhưng cũng có một số ngậm thức ăn chui vào phần dưới của tôi. Lúc đó tôi nghĩ, chắc là có một con "kiến mẹ" cư trú ở trong bụng tôi.
Sau đó, ngày nào cũng có rất nhiều kiến chui ra từ phần dưới của tôi, số
kiến ẩn náu dưới áo tôi cũng ngày càng nhiều. Để tránh cho người khác
biết có sự tồn tại của chúng, tôi đành chọn một số quần áo rộng để mặc,
cho đến những năm gần đây, số lượng quần áo quyên tặng nhiều hơn, tôi
mới lấy một số trong đó sửa thành áo dài. (Viện trưởng Lư bổ sung: mặc
dù những người như ông chủ Lý ủng hộ nhiều tiền nhưng vì lo cho lâu dài
nên mọi người trong cô nhi viện đều rất tiết kiệm.)
Về sau, tôi
nhận thấy hình như lũ kiến có thể hiểu được tôi muốn gì, tôi muốn chúng
làm việc gì chúng đều lập tức làm ngay, tôi không muốn chúng làm gì,
chúng sẽ không làm. Tuy nhiên, cũng phải có điều kiện là phải cho chúng
ăn no, nếu không chúng sẽ điên cuồng đi tìm thức ăn khắp nơi.
Mới đầu chúng ăn không nhiều, tôi và Tiểu Hoa ăn ít đi một chút dành lại
một phần thức ăn là đủ cho chúng. Nhưng số lượng chúng ngày càng nhiều,
nên ngày nào tôi cũng rất đau đầu với việc lo thức ăn cho chúng. Điều
khiến tôi phiền não hơn nữa là, từ sau khi xảy ra chuyện này, tôi không
thể nào lớn lên được nữa. Lúc đầu, tôi cho rằng chỉ là mình không cao
thêm được thôi, nhưng mấy năm sau tôi mới bắt đầu ý thức được rằng diện
mạo của mình cũng mãi mãi dừng lại ở tuổi mười bốn.
Sau khi phát
hiện ra tôi không lớn lên được, mọi người cũng không coi tôi là quái vật mà trái lại còn đối xử với tôi tốt hơn, Tiểu Hoa vẫn yêu thương tôi như trước kia, suy nghĩ cho tôi đủ điều, vì thế cũng giúp tôi cảm thấy được an ủi. Thế nhưng tôi vẫn sợ bị người bên ngoài coi là quái vật, vì thế
ra sức giấu tuổi không cho người ngoài biết, hơn nữa còn luôn ở cùng với bọn trẻ để tâm hồn mình được trẻ trung hơn. Không ngờ về sau quen dần,
tính khí lại trở thành trẻ con, nhất là những lúc ở cạnh Tiểu Hoa, chỉ
cần không vui một chút là liền nổi cáu với ông ấy, đến bây giờ vẫn không sửa được...
Khi Tiểu Hoa lên làm viện trưởng, số kiến ẩn náu
trong người tôi đã gần bằng với bây giờ. Vì chúng chỉ cần ăn no là rất
nghe lời nên tôi ngày càng thích chúng, thường ngày hay gọi chúng là cục cưng nhỏ. Tôi cứ nghĩ rằng Tiểu Hoa làm viện trưởng rồi thì những cục
cưng này của tôi sẽ không phải chịu đói nữa, thế nhưng ngay cả mỗi ngày
hai bữa cho chúng tôi ông ấy cũng không giải quyết được thì nói gì đến
thức ăn cho chúng chứ. Vì chuyện này mà tôi còn mấy lần nổi nóng với ông ấy.
Mặc dù trước mặt Tiểu Hoa tính khí tôi giống hệt như một
đứa trẻ, nhưng trong lòng tôi cũng hiểu rõ nỗi khổ của ông ấy, vì thế
đành tự mình đi kiếm thức ăn cho các cục cưng. Nhưng, lúc bấy giờ những
thứ có thể ăn được đều đã bị con người ăn hết rồi, tôi chẳng còn biết đi đâu tìm thức ăn cho chúng nữa.
Có một lần, khi giúp sơ Dương
chôn xác trẻ con (Viện trưởng Lư bổ sung: sơ Dương đã qua đời hơn mười
năm trước), bà ấy có chút việc phải đi một lúc. Bà ấy vừa đi khỏi, các
cục cưng của tôi liền giống như nổi điên, bò hết cả ra, gặm cái xác
chuẩn bị đem chôn kia chỉ còn trơ lại bộ xương... Sau đó, để giúp chúng
ăn no, mỗi lần phải chôn xác trẻ con tôi đều kiếm đủ mọi lý do đuổi bà
ấy đi để cho chúng được một bữa no, vì thế cũng khiến cho sau này không
ai còn dám đi chôn xác nữa.
Lúc này Tiểu Hoa cũng lại đang rất
đau đầu về chuyện xin các nhà buôn bố thí lương thực, sau khi biết
chuyện tôi làm, đã cãi nhau với tôi một trận, và không may để em gái
nghe thấy (Viện trưởng Lư bổ sung: em gái cô ấy nói đến tức là sơ Viêm,
lúc đó mới khoảng mười tuổi. Hai người họ đối với nhau rất tốt, thường
hay gọi nhau là chị em), hơn nữa còn kể chuyện này với sơ Dương khiến sơ Dương vặn hỏi, chúng tôi đành phải nói thẳng với bà ấy.
Sau khi
biết được bí mật của tôi, sơ Dương sợ chết khiếp nhưng rồi cũng nhanh
chóng nghĩ ra, bảo chúng tôi rằng sở dĩ tôi không lớn lên được rất có
thể có liên quan với những cục cưng kia, rồi bà ấy đưa ra ý tưởng dùng
chúng ngâm rượu, sau đó đem đổi cho những người như ông chủ Lý lấy lương thực. Tiểu Hoa cảm thấy ý tưởng này có thể thực hiện được nên liền xin
tôi cho một ít cục cưng nhỏ. Lúc đó, trong lòng tôi không muốn một chút
nào, song nghĩ mình đã làm sai, hơn nữa đây cũng là cách duy nhất giúp
mọi người thoát khỏi cảnh đói rét lúc bấy giờ nên đành ưng thuận.
Cục cưng nhỏ rất nghe lời, tôi bảo chúng bò vào vò rượu, chúng liền lập tức bò vào. Nhưng khi số lượng chúng giảm đến một mức độ nhất định "kiến
mẹ" trong bụng tôi sẽ lại sinh ra rất nhiều kiến con, đồng thời cũng đòi hỏi có nhiều thức ăn hơn. Hơn nữa, hình như chúng rất thích ăn thịt,
nhất là xác trẻ sơ sinh, xác trẻ con bỏ vào Hang xác trẻ con trong thời
gian đó hầu hết đều bị chúng ăn chỉ còn lại xương.
Do cục cưng
nhỏ thích ăn xác trẻ sơ sinh, hơn nữa chỉ dùng chúng ngâm rượu e rằng
không thể khiến cho những người như ông chủ Lý hứng thú (Viện trưởng Lư
bỗng nhiên chen vào, nhấn mạnh rằng cánh ông chủ Lý không biết rượu
thuốc ngâm bằng xác trẻ con), nên lúc đó sơ Dương tiếp tục đưa ra ý kiến lấy xác trẻ con ngâm rượu cùng với lũ kiến. Lúc đó trong viện không có
gì đáng tiền, nhưng xác trẻ sơ sinh thì ngày nào cũng có ít nhất một vài xác...
Còn về chuyện của Thiếu Long và Tuấn Long, trước đây tôi
không biết chúng là anh em. Hôm đó Thiếu Long vô tình xông vào mật thất, tôi sợ cậu ta sẽ tiết lộ bí mật nên lừa cậu ta đến gần cửa Hang xác trẻ con, giả vờ đánh rơi kẹp tóc xuống đó (hình như tôi đã quên mất chuyện
tìm thấy chiếc kẹp tóc trong Hang xác trẻ con) rồi bảo cậu ta chui vào
lấy hộ. Tôi định dùng cách này dọa cho cậu ta phát điên, nhưng không ngờ sợ hãi đến suýt chết mà cậu ta vẫn không điên. Ra khỏi hang là cậu ta
liền đòi về nhà, cũng không đợi tôi trả lời lập tức lên xe đạp đạp đi,
tôi đành phải sai các cục cưng đuổi theo, giết chết cậu ta. Thật ra hơn
50 năm trước tôi cũng từng dùng cách này giết chết một học sinh nam tên
là Cường Tử. Có điều, cậu này biết chuyện về Hang xác trẻ con nên không
chịu vào, vì thế tôi sai ngay các cục cưng đuổi theo cắn chết.
Tôi biết, nếu các cậu tiếp tục điều tra thì sớm muộn gì cũng phát hiện ra
bí mật của chúng tôi, mà Tiểu Hoa và em gái lại không cho tôi giết các
cậu nên tôi đành phải bảo Tuấn Long ra nhận tội. Thật ra cậu ta không
biết gì cả, nhưng tôi biết cậu ta rất quý tôi, sẵn sàng làm bất cứ việc
gì vì tôi, thậm chí sẵn sàng chết vì tôi...
Sau khi hiểu rõ
nguyên nhân kết quả sự việc, trong lòng tôi vẫn còn một nghi vấn - cái
thùng axit formic của Chu Tuấn Long đã biến đi đâu? Câu trả lời của Viện trưởng Lư vẫn thật sự làm người ta bất ngờ: "Đúng là dùng để rửa nhà vệ sinh."
Thì ra, nhà vệ sinh của cô nhi viện vốn rất khó rửa sạch, hơn nữa, kể từ sau khi Mỹ Lung bị kiến chúa làm tổ trong người, mỗi lần đi tiểu tiện đều làm trôi đi một phần cặn bẩn bám trong bồn cầu Viện
trưởng Lư cho rằng có thể trong nước tiểu của Mỹ Lung có chứa axit kiến
nên liền lấy một ít axit formic về rửa nhà vệ sinh, không ngờ rửa rất
sạch, vì thế mới thường xuyên dùng loại axit này để rửa nhà vệ sinh.
Thế nhưng ông ta còn nói với tôi rằng thật ra ông ấy không hề lấy axit
formic ở chỗ Chu Tuấn Long mà chỉ là bảo đối phương giở một số tiểu xảo
trong cuốn sổ xuất nhập hàng mà thôi. Vì, khi chúng tôi đến điều tra cô
nhi viện, sợ rằng chúng tôi sớm muộn cũng nghi ngờ Mỹ Lung, nên ông ta
tìm cách đánh lạc hướng điều tra của chúng tôi, kể cả có nghi ngờ ông ta cũng không sao, chỉ cần chúng tôi không nghi ngờ Mỹ Lung là được rồi.
Sự đời luôn nằm ngoài dự tính của con người, đằng sau một vụ án phân hủy
xác chết kỳ lạ vẫn ẩn chứa một bi kịch tình yêu vượt qua thời gian hơn
nửa thế kỷ. Viện trưởng Lư yêu Mỹ Lung say đắm, suốt mấy chục năm ngày
nào cũng như ngày nào luôn ở bên cạnh để bảo vệ, thậm chí không ngại
gánh chịu mọi tội lỗi thay cho bà ta. Còn Mỹ Lung, để che giấu bí mật
của mình lại liên tục làm điều ác, không ngừng làm hại những người con
trai yêu mình say đắm. Nhưng, khi Viện trưởng Lư gặp nguy hiểm, bà ta
cũng đã không tiếc tất cả vì ông ta.
Muốn hỏi thế gian này, tình yêu là gì? Với hai con người suốt ngày cãi nhau, chưa hẳn giữa họ đã có thù sâu, mâu thuẫn. Với hai con người nhìn bề ngoài rất khó tưởng tượng được rằng đó là một đôi thì ra lại là một cặp uyên ương khổ sở yêu nhau hơn nửa thế kỷ. Trên đời này, thử hỏi còn có mối tình nào là không thể?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT