Đây là bài thơ được lưu truyền khá phổ biến ở giai đoạn giữa thời kỳ nhà
Đường, nghe nói tác giả là Đỗ Thu Nương, có điều bà chỉ là người biểu
diễn nó, còn tác giả thực sự thì không thể xác định được. Hàm ý trong
bài thơ rất đơn giản, có thể tóm tắt bằng mấy chữ"đừng bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp đẽ." Đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, dường như chỉ
trong nháy mắt là đã đến điểm cuối cùng. Trong khoảng thời gian có hạn
này, chúng ta phải học tập, công tác, yêu đương, xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái..., đến khi mọi việc xong xuôi thì đã chẳng còn lại được bao nhiêu nữa.
Tôi thường nghĩ rằng, nếu mình có sự sống bất tử như con quỷ hút máu trong truyền thuyết thì tốt biết mấy, như thế ít ra
cũng không phải buồn phiền vì chuyện tiền bạc. Ví dụ, ở cái thời ông tôi còn sống, tôi sẽ rào quây lại một khoảnh đất lúc đó căn bản không mất
tiền mua; mà cũng không cần to lắm, chỉ khoảng một nghìn mét vuông là
được rồi, để đến bây giờ bất luận thế nào cũng phải bán được một triệu
mấy trăm ngàn. Thú vị hơn là tôi sẽ có đủ thời gian để mà đọc sách. Tri
thức là vô hạn, chỉ có con quỷ hút máu có sự sống vô hạn mới có thể tiếp thu được tất cả tri thức của nhân loại. Tiếc rằng trên thực tế không
tồn tại loài quỷ hút máu, cái gọi là"huyết tộc" chỉ là sản phẩm tưởng
tượng của nhà văn dựa trên nguyên mẫu là người bị bệnh rối loạn chuyển
hóa máu (bệnh ma cà rồng) ở châu Âu thời kỳ Trung cổ.
Nói huyên
thuyên một hồi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Mộ Thân Vũ, tiếng là
một cảnh sát của Phòng Trinh sát hình sự nhưng thực ra là thuộc Tổ
chuyên án bí hiểm, chịu trách nhiệm trực tiếp trước Giám đốc sở chứ
không chịu quản lý của Phòng Trinh sát hình sự Tổ chuyên án bí hiểm là
một tổ chuyên điều tra các vụ án siêu tự nhiên, phần lớn đều không được
công khai trước dân chúng, thậm chí ngay cả thẩm vấn cũng phải tiến hành nội bộ.
Đọc những điều trên đây, có thể sẽ có người nghĩ rằng
tôi sắp kể câu chuyện về quỷ hút máu người, nhưng đúng như tôi vừa nói,
trong ý thức của tôi quỷ hút máu chẳng qua chỉ là những con người đáng
thương bị mắc chứng bệnh rối loạn chuyển hóa máu mà thôi. Vụ án lần này
không hề liên quan đến quỷ hút máu, có lẽ nên nói là một câu chuyện liên quan đến thời gian, bắt đầu từ một bộ xương kỳ lạ...
Chín hôm
trước, một học sinh trung học cơ sở tên là Chu Thiếu Long mất tích một
cách kỳ lạ sau khi tan học. Chín hôm sau, có người phát hiện thấy một bộ xương kỳ quái. Sau đó tôi và Trăn Trăn là hai người đến hiện trường
trước tiên.
Bộ xương được một người dân thôn Chu Ốc phát hiện
trên một sườn núi vắng vẻ ở gần đó. Lúc chúng tôi đến nơi đã có không ít người dân trong thôn vây quanh xem, đồng thời có cả ba người tự xưng là cha mẹ và bác của người chết cũng ở đó. Các đồng nghiệp của Phòng Trinh sát hình sự lập hàng rào cảnh giới ngăn người dân xông vào làm hỏng vật chứng tại hiện trường, đồng thời cũng để tạo điều kiện thuận lợi cho
Lưu Niên và Duyệt Đồng thu thập chứng cứ.
Trên bãi cỏ là một bộ
xương nguyên vẹn vẫn còn đầy đủ quần áo từ chiều cao có thể phán đoán
nạn nhân khoảng 12 - 13 tuổi, bộ đồng phục học sinh cũng có thể chứng
minh đó là học sinh của một trường trung học cơ sở ở gần đây. Trong khi
Lưu Niên và cộng sự còn đang thu thập chứng cứ thì những người tự xưng
là cha mẹ của nạn nhân vật vã khóc lóc rồi lần lượt lăn ra bất tỉnh, nên tôi đành trao đổi với Chu Diệu An tự xưng là bác của người chết vài
câu: "Ông đã trông thấy... tình trạng của người chết rồi, dựa vào đâu để khẳng định đây chính là Chu Thiếu Long?"
Chu Diệu An tinh thần
suy sụp ngồi bệt trên mặt đất, khóe mắt rướm lệ, ông thở dài một tiếng,
sau đó chỉ vào chiếc xe đạp trên sườn núi và chiếc cặp sách ở cách đó
không xa: "Tôi đã từng đi xe của Thiếu Long, còn nhớ rất rõ loại khóa
xe. Còn cả chiếc cặp sách kia nữa, đó là chiếc cặp tôi mua tặng cháu
trước hôm khai giảng, ai ngờ mới bắt đầu năm học được mấy ngày..." Nói
rồi ông ta lại ứa nước mắt. Sau đó ông ta cho tôi biết cha mẹ Thiếu Long làm nghề buôn rau, cha là Chu Diệu Toàn trước đây đã từng ly hôn sau
khi có một đứa con trai tên là Chu Tuấn Long với người vợ trước La Thục
Phần. La Thục Phần hiện là chủ một cửa hàng hóa chất, hơn mười năm nay
không qua lại với chồng cũ.
Trò chuyện được một lát, Duyệt Đồng ở phía dưới vẫy tay gọi, tôi bước đến thấy cô đang cùng Lang Bình mở
chiếc cặp sách nằm dưới đất, lấy từng đồ vật bên trong ra. Do mấy hôm
trước mưa to nên tất cả sách vở trong đó đều bị ướt chữ viết trên vở bài tập hơi nhòe, tuy nhiên cô lại tìm được tấm thẻ học sinh đã được ép
plastic, lấy kẹp kẹp lại giơ cho tôi xem. Thông tin trên tấm thẻ cho
biết chủ nhân của chiếc cặp sách là Chu Thiếu Long, học sinh lớp sáu
trường Trung học cơ sở Hoài Thạch, cũng tức là con của Chu Diệu Toàn.
Mặc dù vẫn chưa thể khẳng định một trăm phần trăm người chết là Chu Thiếu
Long nhưng mười phần cũng đã chắc đến tám, chín phần. Da, thịt và lục
phủ ngũ tạng của người chết đều mất hết, may mà tóc vẫn còn, chỉ cần lấy mẫu tóc kiểm tra DNA là có thể xác định thân phận chính xác hơn.
Công việc thu thập chứng cứ của Lưu Niên đã gần xong, tôi bèn hỏi anh ta có
phát hiện gì không. Anh ta trả lời vẻ chán nản: "Da, thịt và các bộ phận đều không còn, chỉ còn lại mỗi xương và tóc, nhưng quần áo lại vẫn mặc
nguyên trên người. Từ dấu vết bên ngoài có thể thấy, cơ thể phải bị phân hủy còn lại bộ xương chỉ trong mấy ngày, đây đúng là chuyện không thể
tưởng tượng nổi."
"Trong vòng chín ngày mà thi thể có thể phân hủy chỉ còn lại xương sao?" Trăn Trăn nhìn bộ hài cốt, hỏi.
"Bình thường thì phải trên dưới một năm mới có thể phân hủy hoàn toàn, cứ cho là trời rất nóng thì trong vòng nửa năm cũng không thể phân hủy đến mức chỉ còn lại xương như thế này. Hơn nữa, quần áo lại không bị nước từ
xác chết làm hoen ố, trong trường hợp phân hủy bình thường, điều này
không thể xảy ra được." Lưu Niên ra hiệu cho chúng tôi để ý quần áo của
người chết, đúng là không hề có dấu vết nước từ xác chết thấm ra.
"Nước của xác chết? Đó chẳng phải là thứ chỉ có trong tiểu thuyết kiếm hiệp
hay sao?" Có lẽ Trăn Trăn đã xem tiểu thuyết quá nhiều.
Lưu Niên mỉm cười giải thích cho cô về quá trình phân hủy xác chết rất đáng sợ:
"Trong cơ thể người, đặc biệt là trong ruột, có rất nhiều vi khuẩn. Khi
người ta chết, những vi khuẩn này sẽ phân giải cơ thể, thông thường
trong vòng từ 24 đến 72 giờ sẽ bắt đầu thối rữa, tất nhiên là với thời
tiết nóng ở miền Nam thì chỉ 24 giờ là quá trình này đã bắt đầu. Trong
giai đoạn đầu của quá trình phân hủy, bụng của xác chết trương lên, đó
là do vi khuẩn phân hủy trong ruột tạo thành khí, khiến cho ruột phình
to ra...
Khi xác chết thối rữa đến một mức độ nhất định, miệng
và mũi sẽ chảy máu. Mà cùng với việc khí sinh ra trong khoang ngực và
khoang bụng nhiều hơn thì áp lực cũng tăng cao, thậm chí có thể xảy ra
hiện tượng nôn sau khi chết, tức là sau khi chết một thời gian nhất định sẽ đột nhiên nôn ra máu. Nếu người chết là phụ nữ mang thai, áp lực
tăng lên trong khoang ngực và bụng thậm chí có thể đẩy thai nhi ra
ngoài, gây ra hiện tượng sinh con khi đã chết..."
Khi xác chết
tiếp tục phân hủy, các tổ chức mềm trên toàn thân sẽ phân hóa thành chất lỏng bán cố định, gọi là nước của xác chết. Hơn nữa trong quá trình
thối rữa còn sinh ra rất nhiều giòi bọ, mặc dù chúng chỉ ăn thịt thối
nhưng cũng không thể nào không làm bẩn quần áo của người chết được.
"Theo anh nguyên nhân nào khiến cho xác chết thối rữa nhanh như vậy?" Tôi hỏi.
"Xác chết này hoàn toàn không hề thối rữa, nếu bị thối rữa thì ít nhất cũng
để lại mùi xác thối, nhưng mọi người có ngửi thấy mùi gì khác lạ không?" Lưu Niên hỏi vặn lại.
"Tôi chỉ ngửi thấy mùi xác thối trên người anh..." Đang nói thì Lưu Niên liền chồm đến ôm lấy tôi. Thế là lại phải tắm bằng nước vo gạo rồi!
Mùi xác thối rất khó tẩy sạch, một
cái ôm này của Lưu Niên cũng đủ làm tôi phải tắm bằng nước vo gạo. Vậy
thì, nếu như xác chết thối rữa thì qua trận mưa to nhất định sẽ để lại
mùi thối rất nặng trên quần áo mà không thể chỉ trong dăm bữa nửa tháng
đã bay hết được.
"Nếu người chết biến thành bộ xương mà không do thối rữa thì do nguyên nhân gì?" Trăn Trăn vò đầu hỏi.
"Ở đây gần miếu thành hoàng như vậy, chi bằng đến đó xin một quẻ xem sao!" Nói xong, tôi liền kéo Trăn Trăn lúc này đầu óc còn đang mù tịt đi hỏi
người dân trong thôn đang vây quanh xem.
Quan điểm của họ về sự
việc này có thể chia thành bốn nhóm như sau: Một là, bắt cóc không thành giết con tin; hai là, sau khi gây tai nạn hủy xác xóa dấu vết; ba là,
sau khi bị cướp của giết người thì lại bị chuột ăn thịt chỉ còn trơ
xương; bốn là, ma quỷ bệnh hoạn giết người róc thịt.
Quan điểm thứ nhất bị Chu Diệu An gạt đi, cha mẹ người chết làm nghề buôn rau kiếm sống, gia cảnh không lấy gì làm giàu có.
Hơn nữa Lưu Niên cũng tìm thấy mười đồng trong túi áo người chết mà ông Chu cũng nói rằng thường ngày lúc còn sống người chết cũng chỉ mang theo
chừng ấy tiền mà thôi. Vì thế, phán đoán bị bắt cóc và cướp của giết
người bị loại bỏ.
Quan điểm thứ hai cũng nhanh chóng bị bác bỏ,
quần áo người chết tương đối nguyên vẹn, không thể nào đã bị tai nạn mà
vẫn còn như thế được. Người dân đến xem cũng cho biết thời gian gần đây
quanh khu vực này không xảy ra tai nạn xe cộ.
Về quan điểm thứ
ba, Lưu Niên cho rằng tuyệt đối không thể xảy ra, bởi vì nếu xác chết bị chuột ăn thì quần áo không thể còn lành lặn như thế được. Mà cho dù lũ
chuột có "lịch sự" không cắn rách quần áo thì ít nhất cũng để lại dấu
chân, huống hồ hiện giờ ngay cả một cái lông chuột cũng không tìm thấy.
Tổng hợp tất cả các yếu tố, nhiều khả năng nhất có lẽ là phán đoán thứ tư - ma quỷ bệnh hoạn giết người róc thịt.
"Anh thấy có khả năng này không?" Tôi hỏi Lưu Niên.
Lưu Niên trầm tư giây lát: "Điều này cũng có thể, nhưng tương đối khó xảy
ra. Để róc sạch toàn bộ da thịt trên xác chết đòi hỏi phải rất thành
thạo kỹ thuật ngoại khoa, không phải người bình thường có thể làm được.
Hơn nữa xương cốt của người chết rất nguyên vẹn không hề có chỗ nào bị
tổn thương. Nói thật, tôi làm giải phẫu bao nhiêu năm nay cũng không tin được là có thể tách xương ra mà vẫn nguyên vẹn như vậy được."
"Theo anh, phải là người như thế nào mới làm được?"
"Bác sỹ ngoại khoa và chuyên gia giải phẫu bệnh lý bình thường đều không có
kinh nghiệm bóc tách toàn bộ da thịt trên cơ thể. Kinh nghiệm này có lẽ
chỉ có người làm nghề bốc mả biết cách róc xương."
Khi khu vực
này còn chưa bắt buộc thực hiện hỏa táng, sau khi chôn cất người chết
được ba năm, thông thường người ta đều tiến hành cải táng, đào quan tài
lên nhặt lấy hài cốt cho vào bảo tháp để thờ cúng, người bốc mả chính là người làm nghề này. Tất nhiên, ngoài công việc này ra, người làm nghề
bốc mả còn làm tất cả những công việc liên quan đến người chết khác như
lượm xác, chôn cất..., ở thời xưa họ còn có thể làm công việc pháp y,
chẳng hạn như tác giả "Tẩy oan tập lục" Tống Từ chính là nhân vật tiêu
biểu trong số này.
"Róc xương" là một trong những công việc của
người làm nghề bốc mả. Người chết được chôn cất ba năm trở lên mà thi
thể vẫn chưa phân hủy hoặc phân hủy chưa hết, nếu được người nhà đồng ý
thì người bốc mả sẽ róc thịt để lấy xương, hài cốt cho vào bảo tháp để
thờ cúng, còn thịt đem đốt đi. Bởi thế có lẽ chỉ những người làm nghề
bốc mả mới có kinh nghiệm cắt da róc thịt.
"Bây giờ đã là thời
đại nào rồi mà còn có người làm nghề bốc mả róc xương chứ!" Người bốc mả suốt ngày phải làm bạn với xác chết vốn là một nghề bị ghét bỏ, làm
nghề này phần lớn đều là người già và trung niên. Hơn nữa, không phải
bất cứ người nào làm nghề bốc mả cũng biết róc xương. Róc thịt lấy xương từ một xác chết hoàn chỉnh đã là một việc vô cùng đáng sợ, róc xương từ xác chết thối rữa chưa hết còn đáng sợ hơn nhiều. Huống hồ chính sách
bắt buộc hỏa táng đã thực hiện được nhiều năm, người bốc mả hiện nay cơ
bản đều không biết róc xương, công việc của họ chỉ là sắp xếp cho thân
thuộc của người chết đến đài hóa thân, đồng thời làm nghi lễ đưa linh
cữu đi, cùng lắm cũng chỉ coi đó như là một kiểu hướng dẫn viên khác mà
thôi.
"Có, tôi biết trong thôn có một người." Trong lúc tôi nói
chuyện với Lưu Niên, một phụ nữ khoảng chừng năm, sáu mươi tuổi là dân
trong thôn lúc đó cũng đến xem đột nhiên nói chen vào. Tôi đến bên bà
ta, hỏi kỹ sự tình, nhưng lúc bà ta đang định trả lời thì lại có người ở bên cạnh ngầm ra hiệu đừng xía vào chuyện của người khác.
"Không bắt lão già bệnh hoạn này, ai biết được nạn nhân bị cắt da bóc thịt lần sau không phải là cháu mình chứ!" Câu nói này của bà ta khiến cho tất
cả những người xung quanh đều lặng im.
Để không bị người khác
làm ảnh hưởng, tôi mời bà ta sang một bên nói chuyện. Bà ta cho biết
trong thôn có một ông già làm nghề bốc mả tên là "Nam Mô Chí", hiện nay
đã bảy mươi mấy tuổi thời trẻ chuyên làm công việc cải mộ nhặt róc
xương, ở vùng này chỉ có một mình ông ta mới có kinh nghiệm làm việc
này.
Tôi hỏi nơi ở của Nam Mô Chí, bà ta liên tục yêu cầu tôi
phải bắt hung thủ thật nhanh để tránh phải suốt ngày lo lắng cháu mình
bị hại. Các ông các bà bây giờ là vậy, coi cháu còn hơn mạng sống của
bản thân, dù cháu hơi bị ốm cũng cảm thấy đau đớn hơn chính mình bị cắt
thịt.
Tôi hỏi Duyệt Đồng có phát hiện gì đặc biệt không, cô trả
lời có vẻ chán nản: "Ngoài những đồ vật như chiếc xe đạp và cặp sách
chứng tỏ đây là Chu Thiếu Long ra, còn lại không phát hiện được gì
nhiều, trận mưa hôm trước đã cuốn đi mọi chứng cứ có giá trị, ngay cả
dấu chân cũng không còn."
"Khó rồi đây! Không có chứng cứ gì thì điều tra thế nào?"
Cô bỗng nhiên bật cười: "Đùa anh thôi, hãy xem cái này..." Cô giơ túi vật
chứng về phía tôi, bên trong chứa một ít rác của thứ gì đó.
"Đây là cái gì?" Một nhúm nhỏ như cục phân chim thế này, quả thật tôi không phát hiện ra là gì cả.
"Là rác thực vật tìm thấy trên bánh răng xe đạp, có lẽ bị mắc vào trước khi xảy ra chuyện. Chỉ cần kiểm tra xem là loại cây gì là có thể biết được
trước khi bị hại người chết từng đi qua chỗ nào. Còn cái này nữa, tìm
thấy trong cặp sách đấy." Cô cất túi vật chứng vào, sau đó lại lấy ra
một túi khác, bên trong là một tờ giấy. Trên tờ giấy có chữ nhưng vì mưa ướt nên bị nhòe, tôi chỉ đọc được mấy chữ đầu tiên viết khá to - tin
xxx được trâu.
Tin cái gì sẽ được trâu? Người chết không thể có
quan hệ với tà giáo chứ? Tôi nhìn tờ truyền đơn có lẽ viết bằng tay này, không khỏi ngờ vực.
"Nét chữ tuy bị nhòe nhưng lúc viết sẽ để
lại dấu vết trên mặt giấy, đem về xử lý một chút là biết được trên đó
viết gì." Cô nói xong bèn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về xử lý vật
chứng.
Theo như lời Chu Diệu An, vào chín hôm trước, sau khi tan
học nạn nhân mất tích cho đến hôm nay, mà địa điểm phát hiện thi thể lại không nằm trên đường từ trường về nhà người chết bắt buộc phải đi qua.
Như thế cũng có nghĩa là, rất có thể sau khi tan học người chết đã đi
chơi ở đâu đó, do vậy việc biết được cậu ta đã đi đâu sẽ rất có ích cho
công tác điều tra.
Tuy nhiên, muốn biết nạn nhân đã từng đi đến
đâu còn phải đợi kết quả xét nghiệm vật chứng của Duyệt Đồng rồi mới có
manh mối, lúc này chỉ có thể đến chỗ Nam Mô Chí thử tìm vận may mà thôi. Mặc dù tôi không nghĩ rằng một cụ già hơn 70 tuổi còn đủ sức khiến cho
thiếu niên đang độ khỏe mạnh chỉ còn trơ lại bộ xương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT