Hai ngày hôm nay không hiểu sao lại đen đủi đến thế, ba lần bị tấn công,
hai lần trước còn có Tuyết Tình và Trăn Trăn cứu, lần này thì ai cứu tôi đây!
Đúng vào lúc tôi bị Đỗ Lễ Hiền dùng bàn tay với những chiếc ngón như năm con rắn độc bóp chặt cổ đến nghẹt thở đến nơi thì một
giọng nói con gái hơi quen từ phía sau vang lên: "Lập tức buông anh ta
ra, nếu không tôi sẽ bắn!" Giọng nói ấy rất lạ, tuy mỗi một từ đều được
phát âm rất chuẩn nhưng nó vẫn rất khác thường, có lẽ đó là giọng của
một người nước ngoài. Nhưng vì cổ tôi bị bóp chặt, não bị thiếu ô xy,
nên không nghĩ ra chủ nhân của giọng nói ấy là ai.
Sức mạnh bóp
chặt trên cổ lập tức biến mất, cảm giác một lần nữa được thoát chết
khiến tôi vô cùng mừng rỡ. Đỗ Lễ Hiền đút hai bàn tay kỳ dị vào túi
quần, nói với vẻ đáng tiếc: "Anh cảnh sát, số anh đúng là rất may."
Giọng của người phụ nữ lại vang lên từ phía sau: "Giơ hai tay lên, để lên đầu, đừng có bất cứ cử động vô nghĩa nào."
Đỗ Lễ Hiền đưa mắt liếc nhìn đôi găng tay trên nền nhà, "Tôi yêu cầu được đeo găng tay."
"Được nhưng nếu anh có bất cứ cử động khác thường nào thì tôi sẽ lập tức bóp
cò!" Từ phía sau tiếp tục vang lên giọng nói phụ nữ là lạ. Sau khi lấy
lại được hơi thở bình thường, tôi quay đầu nhìn lại xem ai là người phát ra tiếng nói ấy. Không nhìn thấy thì còn được, nhìn thấy thì giật nẩy
mình, người đó chính là Pandora Philips!
Pandora là cảnh sát hình sự quốc tế quốc tịch Mỹ có gốc là người Pháp, thường trú tại đây,
chuyên phụ trách các vụ án hình sự có liên quan đến yếu tố nước ngoài.
Cô có mái tóc vàng, đôi mắt xanh biếc, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình lại càng đẹp hơn, không những có cặp chân dài, chiếc eo thon mảnh, mà còn
có bộ ngực căng tròn cỡ F, khiến người ta phát sốt. Không hiểu khi ở
nước ngoài cô ấy đã ăn những gì để không những có vẻ ngoài thuộc hàng
đầu mà trí tuệ cũng hơn hẳn người, thông thạo năm thứ tiếng Trung, Mỹ,
Nga, Pháp, Nhật. Trước đây, chúng tôi đã có mấy lần hợp tác với nhau,
nhưng đó là khi Tiểu Tương chưa mất tích, kể từ khi tôi được điều động
đến Đội Phòng chống trộm cướp đến nay, đã hai năm rồi chưa gặp lại cô
ấy. Không ngờ bây giờ gặp lại, tôi lại ở trong hoàn cảnh bất lực và thảm hại như thế này.
Pandora chờ cho Đỗ Lễ Hiền đeo găng tay vào
xong, thận trọng cầm súngbước tới, còng ngược hai tay anh ta lại, nhắc
nhở với vẻ cảnh giác: "Anh cóquyền giữ im lặng, nhưng bất cứ lời nói nào của anh cũng có thể trở thànhchứng cứ để tòa án nhằm vào anh."
Thế nhưng, dù bị bắt giữ, Đỗ Lễ Hiền vẫn tỏ ra không hề để ý đến điều
đó,vẫn nói với vẻ rất thoải mái: "Tôi muốn gặp luật sư của tôi."
"Về đến Sở Cảnh sát, anh có thể gọi điện cho luật sư của mình." Pandora
xửlý Đỗ Lễ Hiền xong mới có thời gian quay sang chào tôi, cô chìa bàn
tay mảnhmai ra kéo tôi đứng dậy, cười thân thiện: "Chào anh Mộ, chúng ta lại gặp nhaurồi."
Tôi đứng dậy, phủi bụi trên mông quần, cười
gượng gạo: "Chào cô Philips,thật xấu hổ khi để cô thấy tôi trong tình
trạng này. Sao cô lại tới đây?"
"Kể ra thì cũng lạ, tôi nhận được thông báo của cấp trên, nói rằng ở đây sẽxảy ra một vụ hung án có liên
quan đến yếu tố nước ngoài, nên lập tức tới ngay.Không ngờ lại gặp
anh..." Cô mỉm cười không nói tiếp nữa.
Tôi thở dài, "Cô định nói rằng, không ngờ người bị hại lại là tôi chứ gì?" Côấy cười và không đáp.
Lúc chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Đỗ Lễ Hiền lẩm bẩm như nói một mình: "Không biết trong ngôi nhà này còn có người khác không?" Quả nhiên, tôi đã tìm ra Trịnh Mẫn Nghi đang nằm mê man bất tỉnh ở trong nhà bếp, hầu như cô
ấy không bị thương, mà là cứ ngủ mê mệt, không làm sao cho tỉnh dậy
được, nên đành phải đưa cô ấy tới bệnh viện.
Giải Đỗ Lễ Hiền về
phòng làm việc của tổ chuyên án xong, ngoài việc gọiđiện cho luật sư của mình đang ở bên Mỹ, anh ta không nói một câu nào.
Lúc này Vĩ Ca
mới xuất hiện, cậu ta đã điều tra được một số thông tin về tình hình của Đỗ Lễ Hiền trong thời gian ở bên Mỹ. Anh ta đã tốt nghiệp thạc sĩ
chuyên ngành tâm lý của trường Đại học Harvard.
"Từ tối hôm qua đến giờ anh chỉ tra được một chút thông tin như vậy?" Tôithực sự muốn tẩn cho anh ta một trận.
"Thưa Mộ lão đệ, mạng internet không phải là vạn năng, tra được một chút
thông tin như thế cũng là tốt rồi. Chẳng phải anh có quan hệ rất tốt với cô gái Tây vừa rồi sao, anh bảo cô ấy tra giúp là được mà, lại còn phát triển được quan hệ nữa. Hì, hì, phong cách của các cô gái Tây rất cởi
mở. Úi cha..." Không cần tôi phải ra tay, Trăn Trăn đã lập tức ra tay
với gã đàn ông kém cỏi ấy.
Đỗ Lễ Hiền là thạc sĩ tâm lý, nhưng
hoàn toàn không thể giải thích cho một loạt hành động không thể tưởng
tượng nổi của hung thủ, ví dụ như anh ta làm cách nào để gọi điện bằng
di động của Tô Mộng Như. Tôi bèn hỏi Vĩ Ca có cách nào dùng trộm di động của người khác được không. Anh ta bèn nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn
một quái vật, "Anh từ sao hỏa xuống đấy à! Trên trái đất có một thứ gọi
là điện thoại qua mạng internet, có thể tùy ý thiết lập số điện thoại
được gọi, ngoài các số điện thoại đặc biệt 110, 100861 thì hầu như muốn
thiết lập bất cứ số điện thoại nào cũng được. Có điều, điện thoại qua
mạng internet có đặc điểm, đó là chỉ gọi được đi không gọi được đến,
muốn xác định xem có phải là điện thoại qua mạng internet không thì chỉ
cần tắt máy xong lập tức dùng chiếc điện thoại đó gọi lại, nếu không thể nối thông được thì đúng là như vậy." Tối hôm qua tôi đã dùng di động
của Mẫn Nghi gọi lại, đúng là không sao nối thông được, nhưng đổi sang
gọi bằng điện thoại bàn thì lại được. Vì Đỗ Lễ Hiền là người Hoa quốc
tịch Mỹ, vụ án này liên quan tới Bộ Ngoại giao, nên đặc quyền về thông
tin nội bộ của Tổ chuyên án bí hiểm không được dùng đến, vụ án này cần
phải được xử công khai. Pandora đã thông qua liên hệ giữa cảnh sát hình
sự quốc tế với cảnh sát hình sự Mỹ thu thập được tất cả tư liệu về Đỗ Lễ Hiền, còn Đỗ Lễ Hiền thì trước khi luật sư của mình tới nhất quyết
không chịu nói gì, vì thế mà vụ án lâm vào chỗ bế tắc. May mà chị em nhà họ Tô cũng đã được gạt bỏ nghi vấn là kẻ giết người, Diệp Vinh cũng
đành phải thả người.Tuy đã biết Đỗ Lễ Hiền là hung thủ, nhưng tôi vẫn
còn một số vấn đề chưa hiểu rõ, ví dụ như anh ta đã tạo ra cái bóng bí
hiểm như thế nào, làm cách nào để nói bằng giọng của người khác, và làm
thế nào để khiến những con chó béc giê trung thành cắn chết chủ. Và điều mà tôi muốn biết nhất, đó là vì sao anh ta lại có đôi bàn tay với những ngón như con rắn. Tôi bảo những người khác lui ra,rồi ngồi đối diện với anh ta trong phòng làm việc của Tổ chuyên án: "Anh Đỗ chúng ta có thể
nói chuyện một vài câu được không?"
Mặc dù hai tay bị còng ngược
sau lưng ghế, nhưng thái độ anh ta vẫn rất lịch sự, có điều giọng điệu
thì không được thân thiện: "Anh cảnh sát, nếu anh muốn lấy lời khai của
tôi thì xin hãy đợi tới khi luật sư của tôi đến! Nếu anh chỉ muốn nói
chuyện gẫu với tôi, thì đề nghị hãy tắt ngay máy ghi âm lại."
Anh ta rất thông minh, một chút tiểu xảo không thể lừa được, tôi lấy chiếc
bút ghi âm từ trong túi quần ra, tháo bỏ pin, rồi lật hết tất cả các túi áo, móc hết đồ trong đó và đặt lên bàn. Đỗ Lễ Hiền nở nụ cười nhã nhặn, chậm rãi nói:"Thực ra, tôi cũng muốn tìm một ai đó để tâm sự, có một số chuyện cứ giấu mãi trong lòng sẽ tạo ra ảnh hưởng tâm lý tiêu cực..."
Tiếp đó, anh ta bèn nói cho tôi biết một câu chuyện về "cậu bé." Rõ ràng là anh ta muốn bảo vệ mình, nên những nhân vật trong "câu chuyện" đều
được gọi theo vần chữ cái, để tiện cho người đọc, tôi đổi ABCDEFG thành
tên vốn có của họ, và tất nhiên cũng đổi cách xưng hô "cậu bé" thành
"tôi":
Mười ba năm trước, tôi quen với Tiêm Lăng, tuy chúng tôi
chỉ ở cùng nhau trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, nhưng tôi đã quyết
định rằng suốt đời này sẽ bảo vệ cho cô ấy mọi lúc mọi nơi. Thế nhưng,
khi cô ấy gặp nạn thì tôi không thể dành cho cô ấy bất cứ sự giúp đỡ
nào, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy bị làm nhục và hành hạ.
Cái chết của Tiêm Lăng là một cú sốc rất lớn đối với tôi, tôi luôn cảm thấy rằng vì tôi không thể bảo vệ cho cô ấy nên mới khiến cô ấy tự sát trong nỗi tủi hổ và căm hận, vì vậy trong một khoảng thời gian dài sau đó,
tôi không còn thiết sống nữa, đã có mấy lần tôi đến gần cái chết. Sở dĩ
tôi có thể sống lại được là vì tôi nhìn thấy vẻ tiều tụy của cha và
những giọt nước mắt của mẹ, là con trai, tôi không thể làm cho họ buồn
khổ vì tôi.
Sau khi di cư sang Mỹ, suốt ngày cha mẹ tôi chạy tới
khắp các bệnh viện lớn, hy vọng chữa lành đôi bàn tay cho tôi. Nhưng,
bác sĩ nào sau khi xem xong phim X quang cũng đều lắc đầu vì các đốt
xương ngón tay của tôi bị giập nát nghiêm trọng, cho dù có chữa khỏi thì bàn tay cũng không còn linh hoạt, không thể chơi đàn được nữa, ngay cả
việc tự ăn uống cũng khó thực hiện được.
Bệnh viện lớn không
được, cha mẹ tôi lại tìm tới các thầy lang, hy vọng cóthể tìm thấy một
phương thuốc dân gian chữa khỏi đôi bàn tay cho tôi. Có lẽ,trời không
phụ người có tâm, nên cuối cùng cha mẹ tôi đã tìm được một kỳnhân có
biệt hiệu là "Vân Trung Thánh Thủ", cũng chính là sư phụ của tôi saunày. Sư phụ cho tôi một thứ nước thuốc rất kỳ lạ và bảo tôi ngâm tay vào.
Mỗilần ngâm nước thuốc, hai bàn tay của tôi như bị muôn ngàn con kiến
cắn, ngứangáy rất khó chịu, nhưng sư phụ cứ nhất định bắt tôi phải làm
như vậy. Sau khingâm nước thuốc xong, ngón tay của tôi trở nên ngày một
linh hoạt, và cũng tựnhiên mọc dài ra.
Khi các ngón tay của tôi
dài gần gấp hai hồi trước, sư phụ không bắt tôingâm nước thuốc nữa, và
lúc này hai bàn tay của tôi đã linh hoạt gấp hàng trămlần so với trước
khi xảy ra sự việc, cho dù đeo găng tay rất dày thì tôi vẫn có thểchơi
được những bản nhạc đòi hỏi kỹ thuật cao mà trước đây dù có cố gắng
thếnào tôi cũng không chơi được.
Sư phụ biết nguyên nhân hai bàn
tay của tôi bị thương, cũng biết tôi luôn daydứt về chuyện của Tiêm
Lăng, ông ấy nói có thể dạy cho tôi hai tuyệt kỹ là kỹthuật dùng bóng
tay và kỹ thuật bắt chước giọng nói, tôi có thể dùng chúng đểtrả thù cho Tiêm Lăng. Nhưng ông ấy cứ nhắc nhở tôi rằng: những điều mà tôihọc được từ ông ấy chỉ được dùng với những kẻ lòng dạ xấu xa.
Vì đôi bàn
tay của tôi đã biến dạng, hơn nữa lại rất linh hoạt, nên khi tôi học kỹ
thuật bóng tay không có gì khó khăn, sư phụ còn sắc một ít thuốc cho tôi uống, sau khi uống xong thì việc học cách bắt chước giọng nói cũng trở
nên dễ dàng hơn. Sau đó, để càng chắc chắn hơn cho việc trả thù cho Tiêm Lăng, tôi đã chọn tiến tu về tâm lý và không ngừng luyện tập kỹ thuật
bóng tay và bắt chước giọng nói.
Một tháng trước, tôi đến Hồng
Kông, sau đó nhập cảnh vào Trung Quốc vớigiấy tờ giả. Sau khi tìm hiểu
tình hình của tất cả những người có liên quan, tôibắt đầu trả thù cho
Tiêm Lăng...
"Anh mượn danh nghĩa của Tô Mộng Như lợi dụng sự căm hận của chủ nhiệm Ôn với Lương Thi Vận để bà ta đặt máy bộ đàm trong
phòng tập múa,tháo rèm cửa, chốt ngoài cửa và tắt nguồn điện?" Chuyện
sau đó thì tôi cũng đãbiết được phần lớn.Anh cảnh sát, anh hiểu lầm rồi, không phải là tôi, mà là "cậu bé." Mặc dù anh ta nói thật mọi chuyện
với tôi, nhưng lại hoàn toàn không thừa nhận mình là hung thủ. "Vâng, là cậu bé." Để biết được sự thật từ miệng anh ta, tôi đành phải thừanhận
"cậu bé" mới là hung thủ. "Cậu ta đã lợi dụng kỹ thuật bóng tay và kỹ
thuật bắt chước giọng nói để làm cho Lương Thi Vận, La Hương Bích, Diêu
Hải Yến chết tươi vì sợ, nhưng cậu ta đã làm thế nào để Phạm Tử Khiêm tự cắt củaquý của mình, cuối cùng chết vì mất quá nhiều máu? Rồi dùng cái
bóng như thế nào để túm lấy tóc của Hà Ảnh Tuyết đẩy cô ấy tới cảnh sống dở chết dở? Rồi lại làm thế nào khiến bầy chó béc giê trung thành lao
vào cắn chết chủ? Và làm thế nào để vợ chồng Trịnh Mẫn Nghi có những
hành động kỳ lạ?"Trước hàng loạt câu hỏi của tôi, Đỗ Lễ Hiền mỉm cười,
như thể đang kể về chuyện của một người khác, "Cậu bé không những biết
kỹ thuật bóng tay và kỹthuật bắt chước giọng nói mà còn là một thạc sĩ
tâm lý rất tinh thông thuật thôi miên. Cậu ấy đã thôi miên Phạm Tử
Khiêm, làm cho anh ta tưởng là mình đang gói quà, sau đó là thân mật với Tiêm Lăng; Ảnh Tuyết cũng bị thôi miên, thực ra cái bóng không thể túm
tóc cô ta được, mà vì trong lòng cô ta có ma quỷ nên mới nghĩ rằng mình
bị túm tóc và cứ đập đầu vào ghế, còn về bầy chó béc giê, phần lớn mọi
người nghĩ rằng chúng chỉ phục tùng chủ, nhưng giữa chủ nhân và người
mạnh hơn thực sự thì chúng sẽ lựa chọn phục tùng người mạnh hơn, nên chỉ cần cậu bé làm cho chúng thấy cậu ấy là người rất mạnh, thì chúng sẽ sợ vàphục tùng mọi mệnh lệnh của cậu ấy. Còn chuyện về vợ chồng Mẫn Nghi,
có lẽ anh còn có nhiều điều chưa biết."
"Theo lời anh vừa nói thì họ cũng bị cậu bé thôi miên. Vậy, anh thử nói xem, những điều tôi chưa biết là gì?"
Anh ta mỉm cười, đưa ra một câu hỏi khiến tôi lúng túng: "Anh có biết vì
saoanh còn sống đến lúc này và vì sao có thể bắt được tôi không?"
Nói thật, sở dĩ tôi sống được cho đến lúc này hầu như đều dựa vào vận
may,trong ba lần bị tấn công nếu không có những người đẹp kịp thời cứu
giúp thì tôi đã bị toi từ sớm rồi. Chuyện bắt được anh ta cũng là do vận may mà thôi. Nếu không phải vì anh ta dụ tôi đến nhà của họ Đỗ, thì tôi không thể nào biết được anh ta đang ở đâu hơn nữa, lúc đó tôi vẫn đang
nghi ngờ Mẫn Nghi là hung thủ.Nếu không có Pandora xuất hiện kịp thời
thì tôi cũng không còn có thể ngồi đây mà nói chuyện như lúc này, vì thế tôi chỉ có thể trả lời rằng: "May mắn!"
"Trên đời này không có
nhiều may mắn đến thế đâu, cái gọi là trùng hợp ấycó thể là một sự sắp
đặt cố tình."Anh ta mỉm cười, rồi giải thích từng cái gọi làmay mắn của
tôi. Tất nhiên, những người mà anh ta nói tới lần này vẫn là "cậubé" và
ABCDEFG, tôi cũng vẫn đổi cách gọi để tiện cho mọi người khi đọc:
Trước khi mọi người tới nhà Mẫn Nghi, thì tôi đã chờ sẵn ở đó rồi. Tôi có đủ
thời gian để giết Mẫn Nghi, nhưng tôi không ra tay, vì cô ấy là bạn của
Tiêm Lăng, mười ba năm trước chỉ có một mình cô ấy là không làm hại Tiêm Lăng, nên cô ấy không đáng chết. Nhưng, tôi cần cô ấy thu thập tin tức
cho, nên chờ sau khi mọi người đi rồi, tôi bèn nhấn chuông cửa để thôi
miên chồng cô ấy. Người gọi điện cho cô ấy vào đêm hôm qua không phải là chồng cô ấy, mà là tôi.
Nửa đêm, tôi dùng điện thoại qua mạng,
gọi cho Mẫn Nghi bằng số của Mộng Như, thôi miên cô ấy và bảo cô ấy tấn
công anh, nhưng mệnh lệnh của tôi chỉ là dọa cho anh một phen chứ hoàn
toàn không bảo cô ấy giết chết anh. Nếukhông phải vì chị em Tô Mộng Như
bị bắt sớm hơn dự tính của tôi thì kế hoạch của tôi đã thành công rồi,
sẽ không phải lộ diện để cho anh bắt.
Mẫn Nghi trở về nhà xong,
tôi thôi miên cô ấy, và được biết từ miệng cô ấy rằng anh nghi ngờ hung
thủ còn có cả người khác. Thế là, tôi tiến hành thựchiện bước tiếp theo
của kế hoạch, lấy danh nghĩa của Mẫn Nghi thú nhận với anh qua điện
thoại rằng mình là hung thủ, rồi sau đó để cho chồng cô ấy phục kích
anh, chỉ là muốn gây thêm áp lực cho anh mà thôi.
Qua lời Mẫn
Nghi tôi được biết chuyện giữa anh và đồng sự Tuyết Tình tốihôm qua, từ
đó phân tích và thấy: Anh có ý với cô ấy, cô ấy cũng không có áccảm với
anh, nên đã lấy danh nghĩa của anh dụ cô ấy đi rồi lại lấy danh nghĩac
ủa cô ấy dụ anh đến...
"Nếu không có Pandora xuất hiện kịp thời,
thì cậu bé đã giết tôi thành công rồi. Như vậy sẽ không còn ai tiếp tục
điều tra vụ án này nữa, hai chị em nhà họ Tô cũng bị chết oan uổng như
cậu ấy muốn?" Tôi tự cho rằng mình đã hiểu rõ căn nguyên nguồn cội của
câu chuyện.
"Cậu bé chưa từng nghĩ rằng sẽ giết anh. Nếu cậu ấy
muốn giết chết anh thì hôm qua anh đã phải chết dưới nanh vuốt của lũ
chó béc giê rồi." Lời của Đỗ Lễ Hiền khiến tôi không khỏi rùng mình, sự
thật đúng là như vậy. Nếu nói rằng ba lần bị tấn công thì đều được những người đẹp cứu giúp, thì trong cuộc đối đầu với lũ béc giê nhà họ Lý hôm qua, chỉ cần anh ta ra lệnh một cái, tôi sẽ lập tức biến thành một thi
thể nát tươm và chẳng ai có thể tới cứu tôi kịp thời.
Dường như
Đỗ Lễ Hiền rất thích vẻ kinh ngạc của tôi lúc đó, một lát sau mớinới:
"Anh nghĩ rằng ai là người đã báo cho Cảnh sát Hình sự quốc tế về vụ
ánnày?" Lại là một câu hỏi mà tôi chưa để ý đến, và đáp án của nó càng
là điều màtôi không thể nào nghĩ tới: "Là cậu bé!"
Đỗ Lễ Hiền
thực sự đã mang lại cho tôi quá nhiều "niềm vui bất ngờ", khiến tôi khó
có thể chấp nhận trong một lúc. Một hồi lâu sau tôi mới hỏi: "Vì sao? Vì sao anh không giết tôi, lại còn tự mình chui đầu vào rọ? Thực ra, chỉ
cần anh giấu Mẫn Nghi đi là có thể khiến cho chị em nhà họ Tô trở thành
con cừu thế mạng, vì sao anh lại còn hành động thêm?"
"Cậu bé
không giết anh là vì cậu ấy đã hứa với sư phụ rằng chỉ giết những kẻ
lòng dạ xấu xa, còn sở dĩ tôi để cho anh bắt là vì lời thỉnh cầu của một người cha."
"Một người cha? Là ai?"
"Anh sẽ nhanh chóng
biết thôi, cảm ơn anh đã nói chuyện với tôi lâu như vậy. Có một số
chuyện nếu không nói ra thì sẽ trở thành u uất trong lòng. Tôi nhìn thấy trong lòng anh có điều u uất, nhưng bây giờ anh vẫn chưa muốn nói ra."
Anh ta nói rồi chìa bàn tay có đeo găng ra định bắt tay tôi.
Trong khoảnh khắc bàn tay chúng tôi nắm vào nhau, bỗng nhiên tôi nhớ ra,chẳng phải là hai bàn tay của anh ta bị còng ra sau lưng ghế sao? Nhìn thấy
vẻngạc nhiên của tôi, anh ta cười, nói: "Để tay bị còng rất không dễ
chịu, yên tâmđi, nếu tôi muốn bỏ chạy thì không ai ngăn được đâu."
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, sau khi nghe, tôi được biết một sự việc
sửng sốt: Chị em nhà họ Tô đã bị một người tạt a-xít ngay trước cửa Sở
Công an, mặt của cả hai chị em đều bị bỏng nghiêm trọng, còn người tạt
a-xít đóchính là Dư Triệu Quang, bố đẻ của Dư Tiêm Lăng...
Tôi ủ
rũ đặt điện thoại xuống, Đỗ Lễ Hiền nở nụ cười mãn nguyện, nói vớitôi:
"Mười ba năm nay, chú Quang luôn tự trách mình về cái chết của Tiêm
Lăng, hy vọng vùi đầu vào công việc thì có thể quên đi, nhưng đáng tiếc
là không thể nào mà quên được, vì quá lao lực mà chú ấy bị ung thư phổi, những ngày còn lại không nhiều. Hôm nay, bỗng nhiên chú ấy gọi điện tới cho cậu bé,hy vọng cậu bé có thể giúp chú ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, để ông ấy tự tay trả thù cho con gái."
"Thì ra tất cả đều
nằm trong kế hoạch của anh. Tôi chẳng qua chỉ là mộtquân cờ trong kế
hoạch của anh." Tôi bất lực gieo mình trên ghế.
Mọi chuyện đều
trong bàn tay của Đỗ Lễ Hiền, kế hoạch của anh ta kín kẽ không chút sơ
hở, bây giờ mặc dù anh ta bị bắt, nhưng chắc chắn đã nghĩ ra cách để
thoát tội. Nhưng, điều đó không còn quan trọng nữa, vì tôi đã biết sự
thật, hơn nữa, anh ta cũng là một trong số những bị hại. Anh ta có thể
vì một cô gái mới quen trong nửa tháng mà vượt qua nghìn trùng để về trả món thù cho côấy mười ba năm trước, đồng thời vì một lời thỉnh cầu của
cha cô gái ấy, không ngại ngần chui đầu vào rọ. Một người tình nghĩa như vậy, không biết bây giờ còn có được bao nhiêu?
Lời Kết
Một
Đại hội thể thao của thành phố cuối cùng cũng đã bắt đầu, tôi tranh thủ
thời gian tới xem màn biểu diễn khai mạc. Ỷ Kỳ cùng các cô bé khác đã
biểudiễn màn múa "Karneval của vương quốc đồ chơi" dưới sự hướng dẫn của Mẫn Nghi. Màn múa với những động tác đẹp mắt đã khiến khán giả vỗ tay
không ngớt. Màn múa này đúng như tên gọi của nó, giống như một cuộc liên hoan của vương quốc đồ chơi lôi cuốn người xem vào một không khí lễ hội tưng bừng mở màn cho đại hội thể thao thành phố.
Hai
Lương Chính bước vào phòng làm việc của Trưởng phòng, báo cáo với ông về vụ
án bóng ma giết người: "Ôn Tú Bình thừa nhận đã giúp hung thủ giết chết
Lương Thi Vận và Diêu Hải Yến, đã bị khởi tố chờ xét xử, Trương Tự Lương và Trịnh Mẫn Nghi tấn công cảnh sát trong khi bị thôi miên, vì thế
không truy cứu trách nhiệm; hai chị em nhà họ Tô bị Dư Triệu Quang tạt
a-xít,cô chị Tô Mộng Như bị tổn thương chín mươi phần trăm vùng mặt, cô
em cũng bị tổn thương sáu, bảy mươi phần trăm vùng mặt, Dư Triệu Quang
thừa nhận đãlàm tổn thương người khá nghiêm trọng. Chúng tôi còn điều
tra thấy, chị em họ Tô đã sử dụng tiền thưởng do ông ta tặng với danh
nghĩa của hiệu ảnh để đi du lịch. Nhưng ông ta bị ung thư phổi, bây giờ
đang cho tại ngoại điều trị, e cũng khó mà sống được tới khi phiên tòa
xét xử. Người khiến chúng ta đau đầu nhất là Đỗ Lễ Hiền, với những chứng cứ chúng tôi có trong tay hiện nay, thì chỉ cóthể buộc tội anh ta tấn
công cảnh sát và giết người không thành còn sáu vụ án mạng kia đều không đủ chứng cứ thuyết phục để chứng minh anh ta là hung thủ.Luật sư của
anh ta cũng đã đại diện cho thân chủ phủ nhận lời buộc tội, và lấy lý do anh ta đang bị bệnh ở tay để xin được tại ngoại chữa bệnh."
"Đỗ
Lễ Hiền đúng là rất ranh mãnh, bề ngoài thì anh ta làm ra vẻ như tự mình chui đầu vào rọ, nhưng thực tế thì chúng ta không làm gì được anh ta.
Anh ta có quốc tịch Mỹ, cho dù có bị thất bại trong vụ kiện tội tấn công cảnh sát và giết người không thành thì vẫn có thể tìm được sự giúp đỡ
của Đại sứ quán Mỹ,cuối cùng cũng có thể phủi mông quay về nước Mỹ."
Trưởng phòng cũng tỏ ra rất bất lực.
Hai người đều im lặng.
Một hồi lâu sau, Trưởng phòng lên tiếng: "Chuyện này cũng không còn do
chúng ta giải quyết nữa. Gần đây vừa xảy ra một vụ án rất bí hiểm, giao
cho tổ các anh điều tra đấy!" Nói xong, đẩy một cặp hồ sơ về phía người
đối diện.
"Một thiếu niên mất tích một cách bí ẩn, thi thể được
phát hiện chín ngày sau đó, quần áo trên người vẫn nguyên vẹn, nhưng da
thịt đều không còn, chỉ còn lại bộ xương và mái tóc..." Lương Chính lật
giở xem xong thì cười với vẻ hiếu thắng, "Vụ án này chắc hẳn sẽ rất thú
vị đây!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT