“ Tối nay anh … ? “ Dù cho trong tim biết rằng anh không có bản thân
mình, cô vẫn muốn biết đáp án, anh từ bắt đầu từ hôm nay sẽ lưu lại bên
người con gái đó làm chồng cô ta sao?
“ Ân .” Hàn Dật Thìn gật
gật đầu, mặc dù lời của cô chưa nói hết, nhưng anh biết cô muốn hỏi điều gì. Anh thường rất dễ dàng biết được suy nghĩ của cô.
Anh đương nhiên cần tiếp tục, trò chơi này mới bắt đầu mà thôi, di chúc của Tô Trác Thiên còn chưa thực sự rơi vào tay anh.
“Vậy hai người … ? “ Hạ Vi Điềm ấp úng, cô cảm thấy sự hèn nhát trong bản thân thật làm người khác chán ghét.
Hàn Dật Thìn hơi nở nụ cười, cười rất vừa ý, “ Anh sẽ không đụng vào cô ta, lại càng không thể để cô ta ở bên cạnh mình quá lâu.” Chỉ là khi nói
những lời này, nhớ tới cánh môi của Tô Noãn Noãn, trong tim anh bỗng có
loại hưng phấn không kìm xuống được.
“ Vậy sao ?” Hạ Vi Điềm giãn ra nụ cười xinh tươi, thái độ lúc xa lúc gần của người đàn ông này, làm cô càng lúc càng yêu đến điên cuồng.
Đêm khuya, ánh đèn nê-ông trong đô thị vẫn sáng lên nhấp nháy, dệt nên vẻ đẹp của đêm.
Tô Noãn Noãn một thân đau thương quá độ được Hàn Dật Thìn đưa về biệt thự tân hôn của bọn họ, cả đường cô đều im lặng.
Căn phòng mới to như thế, giường tân hôn hình trái tim màu đỏ đến nhức mắt, Tô Noãn Noãn bạc nhược ngồi trên giường, không rơi lệ, không nói, chỉ
có ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.
Tối nay vốn dĩ là đêm tân
hôn của cô, áo cưới trắng tinh khiết vẫn đang mặc trên người, đối với cô vào thời khắc này, lại là một loại châm biếm.
Vào thời khắc con người ta hạnh phúc nhất, lại mất đi người thân của mình, nỗi đau này, đã đau đến cực điểm.
“ Noãn Noãn, đừng suy nghĩ gì nữa em, em như thế này, anh rất đau lòng.”
Hàn Dật Thìn hơi ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay cô, tay còn lại cho vào túi áo, lấy ra một chiếc hộp hình trái tim màu đỏ.
Mở ra bên
trong là một đôi nhẫn cưới bạch kim, khảm nạm hạt kim cương được xếp
thành hình chữ M và hình trái tim, ánh sáng nhấp nháy chói mắt lóe ra ý
nghĩa hạnh phúc.
“Tất cả còn có anh đây, hãy để anh chăm sóc em nhé ?” ánh mắt ấm áp, câu nói dù bình thường nhưng lại cảm động biết bao.
Tô Noãn Noãn lệ tuôn như mưa, cô của hiện tại, chỉ còn một chỗ dựa duy
nhất là người đàn ông trước mắt, ít nhất, anh vẫn còn đây.
Gật gật đầu, đưa tay cho anh, người đàn ông dịu dàng như thế này, xứng đáng để phó thác đến cuối đời.
Chiếc nhẫn được đeo lên ngón tay vô danh của cô, cô lại không biết, cô đeo
lên , không phải hạnh phúc , mà là một loại vực sâu không đáy, ẩn dấu âm mưu sâu đến không lường được.
Gục trên vai anh khóc, cô hạnh phúc, vào lúc cô thương tâm nhất, người đàn ông vẫn nguyện bảo vệ cô, ở bên cô.
Trên người anh thoang thoảng có mùi tuyết tùng, làm cô có cảm giác lạ lẫm, cô biết đây là loại nước hoa mới của Amani mới ra.
Trong tâm cô bỗng chợt thoáng qua tia nghi ngờ nhỏ, anh ấy đổi nước hoa sao?
Chỉ là trong lúc này, loại mùi vị này lại giải thích rõ ràng cái nam
tính kiên cường trong anh, làm cô càng có cảm giác an toàn.
“ Anh muốn cho em xem một thứ hay hơn nữa.” Hàn Dật Thìn trong mắt mang ý cười, dịu dàng nói, nhưng lại đem theo rõ ý lạnh.
Anh thật muốn xem xem, từ thiên đường rớt xuống địa ngục, sức chịu đựng của một người con gái mạnh mẽ được đến đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT