Noãn Noãn nghe thấy cuộc điện thoại của Lam Mặc và Ninh Nam, có chút hoài nghi, dựa vào trực giác cảm quan của cô trên đường đến đây, nơi đây tuyệt đối không phải là phòng khách sạn gì hết.

Cô không biết anh ta rốt cuộc là muốn dùng cách thức gì để đối phó với Ninh Nam, chỉ cảm thấy, đây là một âm mưu đã được lên kế hoạch lâu rồi, mà cô, chỉ là một con cờ để dụ Ninh Nam ra mà thôi.

“Bây giờ, cũng là lúc màn kịch hay bắt đầu rồi, em ở đây nghỉ ngơi cho tốt, để chuẩn bị cho ngày mai, căn phòng này là anh chuẩn bị riêng cho em đấy, nhất định rất thoải mái.”

Lam Mặc lộ rõ sự hưng phấn, sự việc chờ đợi bao lâu nay cuối cùng đã sắp thành hiện thực, làm sao mà anh ta có thể khống chế được nữa.

Noãn Noãn cảnh giác nhìn anh ta đóng cửa lại, lập tức nhảy lên trên giường, cuộn tròn người lại.

Từ kiếp nạn ngày hôm qua đột nhiên gặp phải tới tình trạng hiện giờ của bản thân, việc này lại còn tuyệt vọng hơn việc kia, việc sau còn đáng sợ hơn việc lúc trước.

Theo trực giác, cô không hề muốn Ninh Nam vì cô mà phải mạo hiểm, bởi vì cô dự cảm được, Ninh Nam sẽ phải chịu khổ, bản thân cô cũng vậy, bị người thân quen mưu hại là một việc thực đáng sợ!

+++ +++ +++ +++ +++

Lúc tỉnh lại, trời đã sáng rồi.

Có lẽ là quá mệt mỏi, tối qua không biết lúc nào đã ngủ quên mất.

Chuyển tầm mắt, tỉnh dậy, một khuôn mặt yêu nghiệt được phóng to trước mắt cô.

Bàn tay Lam Mặc đặt trên đầu, nằm nghiêng trên giường, trên mặt là ý cười nhìn cô.

“Heo lười, em ngủ nhiều thế, đã sắp trưa rồi, mau dậy ăn bữa sáng thôi.”

Lam Mặc sủng nịnh vuốt mũi cô một cái, kéo cô từ trên giường dậy.

“Dáng ngủ của em dễ thương thật, làm anh không nỡ gọi em dậy, mau đi rửa mặt đi, sắp không kịp rồi.”

Noãn Noãn đột nhiên nhớ ra trưa hôm nay anh ta có hẹn với Ninh Nam, trong tim kích động một cái, phút chốc không dám chậm trễ, chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc đi ra, trên chiếc bàn trong phòng đã bày biện xong bữa sáng, một bát cháo thanh đạm cùng mấy đĩa rau nhỏ.

“Mau ăn đi, đợi chút nữa mới có sức lực để xem kịch hay.”

Lam Mặc thúc giục.

Noãn Noãn ăn mà không có tí vị giác nào, chỉ cảm thấy âm khí trong lời nói của anh ta quá nặng nề, nghe ra lại thấy thật thảm vô cùng.

Ăn qua loa mấy miếng, đặt đũa xuống, Noãn Noãn nhìn lên Lam Mặc vốn luôn chăm chú nhìn cô kia lắc lắc đầu.

“Không ăn nữa sao, anh sợ em lát nữa lại không có sức giãy giụa đấy.”

“Giãy giụa cái gì?”

Noãn Noãn cảm thấy cách nói chuyện của Lam Mặc cứ kì dị đầy ẩn ý như thế này, làm cô sẽ phát điên lên mất.

Cứ như thể rõ ràng biết được phía trước có nguy hiểm, mà người bên cạnh không ngừng nhắc nhở, nhưng lại không nói cho bạn biết có nguy hiểm gì!

“Đợi lát nữa em sẽ biết thôi, hiện giờ, em có thể đi thử nghiệm cái mà anh đã đo người em mà làm ra rồi đấy.”

Lam Mặc chỉ chỉ cái thập tự giá kia,

“Em nên nghe lời chút, nếu không sẽ lại phải chịu khổ đấy, hiện giờ bên trên đang dùng là dây thừng, nếu mà em không nghe lời, anh sẽ dùng sợi cước hôm qua để trói em.”

Lam Mặc nói tàn nhẫn, biểu tình lại cực kỳ vô hại, làm cho Noãn Noãn thật muốn đấm anh ta.

“Anh muốn trói tôi lên trên đó làm gì!”

Noãn Noãn cảm thấy cái đổ vật kia thật đúng là rất biến thái, cứ như phạm nhân phải chịu cực hình ở thời cổ đại vậy, hơn nữa đem một cô gái trói lên đó, thực là lăng nhục mà.

“Đương nhiên là để cho Ninh Nam thưởng thức rồi a.”

Lam Mặc có chút phiền toái cô không chịu phối hợp như thế này, đột nhiên tóm lấy tay cô đưa tới bên thập tự giá.

Tối qua anh ta đã hạ quyết tâm, đã lên kế hoạch lâu như vậy, anh ta sẽ không thể vì Noãn Noãn mà mềm lòng được.

“Bỏ tôi ra!”

Trên cổ tay, vết thương mới rồi vết thương cũ, hiện giờ lại bị Lam Mặc dùng dây thừng trói lại, sớm đã đau đớn không thể tả.

Noãn Noãn không giãy giụa quá nhiều, bởi vì cô rất rõ, bị nhốt trong căn phòng này, trên cơ bản như cá đã nằm trên thớt, càng giãy giụa sẽ càng đau đớn hơn, nhưng kết quả vẫn là như thế, sẽ bị khắc phục.

Lam Mặc trói cô vào thập tự giá xong, Noãn Noãn do bị dây thừng trói chặt lại mà làm lộ ra thân hình linh lung của mình.

Lam Mặc nhìn vào trong mắt, bất giác mà động tâm, dùng lực một cái, đem cổ áo của cô xé mở ra, lộ ra dấu ấn mang chữ Ninh kia.

” A! “

Noãn Noãn bản năng mà kêu lên.

“Ninh Nam lưu lại trên người em cái này, vậy anh nên lưu lại gì đây?”

Lam Mặc cười quỷ mị, từ ngăn kéo bàn tìm ra một chiếc hộp nhỏ, bước đến trước mặt cô.

Mở ra, bên trong là một đôi khuyên tai đá hồng ngọc.

Noãn Noãn thấy kì quái, cô không có lỗ tai cơ mà.

“Cái này em có thích không? Đây không phải là khuyên tai đâu nhé.”

Anh ta chăm chú nhìn vào nơi phấn hồng nửa ẩn nửa hiện trước ngực cô, cười thâm trầm.

Noãn Noãn trong phút chốc hiểu ra được dụng ý của anh ta, lần đầu tiên nảy sinh khủng hoảng thực sự với anh ta! Hơn nữa còn vì sự khủng hoảng này mà toàn thân run rẩy đến kịch liệt!

Việc này, thật nhục nhã quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play