Hắc Viêm Triệt nhìn cô gái nhỏ ngồi ở trên chân anh ngoan ngoãn khác thường, không rõ cô làm sao.
Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn kẹp thịt đưa vào trong miệng Hắc Viêm Triệt, vì sao anh lại nhìn cô như vậy, chẳng lẽ lộ rồi hả ? Hu hu...Cô thật sự
không biết làm sao để làm anh vui nửa.
"Tiểu cơm nắm." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt kêu, giọng nói lạnh lùng đại diện cho nhân cách lúc này của anh là lạnh lùng.
Người nào đó bị gọi đến tên thì quát to một tiếng "Có!" Sau đó khẩn trương nhìn anh, chỉ thiếu chút nữa cúi chào thôi.
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm đẹp, mắt tím lạnh lẽo chớp mắt nhìn chằm
chằm vào cô, dường như có thể nhìn thấu tất cả trong lòng cô.
Viên Cổn Cổn khẩn trương đến không dám thở, sợ hãi nhìn lại anh.
"Em muốn làm cái gì?" Một lúc sau, người lãnh đạo mở miệng.
"Không... Không muốn làm cái gì cả." Con nhóc nào đó lắp bắp nói.
"Em lại nối dối anh hả? Quên dạy dỗ lần trước rồi phải không? Cần anh
giúp em nhớ lại không?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng kéo khóe miệng, lộ ra
một cái cười lạnh đáng sợ.
Viên Cổn Cổn vội vàng lắc đầu, giống như trúng thuốc.
"Vậy thì nói thật, anh cho em một cơ hội nửa." Hắc Viêm Triệt vươn tay cố định đầu cô lại, nhàn nhạt nói.
Viên Cổn Cổn nuốt từng ngụm nước bọt, dè dặt cẩn thận meo meo "Em... Em chỉ muốn làm anh vui vẻ."
Làm anh vui vẻ? Thật sự là tin lạ, cô thông suốt từ lúc nào rồi hả ? Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn cô, muốn xem lời nói của cô là thật hay giả .
Viên Cổn Cổn bị ánh mắt của anh làm cho đỏ mặt, tuy tính tình anh xấu
xa, vừa bạo lực vừa u ám, nhưng thật sự là anh rất đẹp trai.
"Em muốn làm sao để anh vui vẻ?" Hắc Viêm Triệt khẽ hỏi.
"Ách..." Viên Cổn Cổn đỏ mặt, chậm rãi dâng môi đỏ mọng của mình lên,
sau đó dựa theo cách mà Long Tịch Bảo dạy, sợ hãi liếm liếm cánh môi
hoàn mỹ của Hắc Viêm Triệt.
Cô chủ động hôn anh? ! Hắc Viêm Triệt hơi kinh ngạc.
Viên Cổn Cổn thấy anh không có phản ứng, lại thử hút hút bờ môi của anh, còn phát ra tiếng chậc chậc.
Hắc Viêm Triệt buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, bộ dáng ngây
ngốc không biết nên làm cái gì bây giờ, thật sự rất đáng yêu, chỉ là
thật sự không dám khen tặng kỹ thuật của cô.
Viên Cổn Cổn sốt ruột nhìn Hắc Viêm Triệt vẫn không hề phản ứng, đột nhiên lộ răng trắng ra, cứng rắn cắn lên môi mỏng của anh.
"Ưm..." Hắc Viêm Triệt phát ra một tiếng kêu, không thể tin được mình bị cắn. Vươn tay vỗ vỗ cái cái mông tròn trịa vểnh cao của cô, ý bảo cô
nhả ra, thật sự là phục cô rồi.
Viên Cổn Cổn nới răng trắng của mình ra, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hắc
Viêm Triệt, trong lòng rất buồn bực, tại sao có thể như vậy? Cách Bảo
Bảo dạy đều không có hiệu quả.
Hắc Viêm Triệt vỗ về môi mỏng bị cô cắn sắp chảy máu, buồn cười nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thất vọng trước mắt, bắt đầu tin cô thật sự muốn
lấy lòng anh, nhưng vì sao?
"Tiểu cơm nắm, những thứ này là ai dạy em?" Hắc Viêm Triệt không đành
lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, vươn tay nhéo nhéo mặt trắng non mềm
của cô.