Lục Tử Chiếu nhìn Nghê Vân Huyên còn đang ngủ say, tay anh sờ lên gương mặt thuần mỹ như trẻ con của cô. Lúc cô ngủ, dường như có thói quen nằm cuộn tròn, dù thế nào cũng không chịu duỗi thẳng người ra, nằm đè lên đống chăn bị cuộn lại ở dưới, có phần giống trẻ con.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mi của cô, hình như cô cảm thấy ngứa, lấy tay bỏ tay anh ra.
Miệng cô lẩm bẩm, anh chạm đến bên miệng cô, nghe thấy cô đang gọi: “Mẹ, mẹ.”
Mang theo chút làm nũng, ngay cả ngữ khí cũng có thể nghe ra sự thân thiết.
Tay anh cứng đờ trong không trung, anh nhíu mày, không biết suy nghĩ điều gì.
Nghê Vân Huyên tỉnh lại là vì mùi khói thuốc, cô cực kì không thích thứ mùi này, tuy rằng nghe nói đàn ông không hút thuốc là cực phẩm, nhưng ở trên mạng có một kết luận – người không hút thuốc không uống rượu nhất định rất ích kỷ. Dù vậy thì cô vẫn không thích nhìn thấy người khác hút thuốc trước mặt mình, nhưng lúc này, đối tượng là anh, cô không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào đốm lửa đang cháy trên tay anh.
“Muốn thử?” Anh nhìn cô.
Cô lắc đầu, anh cũng không có ý định đưa cho cô, ngậm vào trong miệng mình, hút một hơi rồi mới bỏ vào gạt tàn.
Cô ngồi dậy, nếu bỏ qua mùi khói thuốc còn quanh quẩn trong không khí, kỳ thật cảm xúc cũng không tồi. Ánh mắt cô bị bên vai phải của anh thu hút, thực ra hai bên vai anh đều có dấu răng của cô, cô không cảm thấy nửa phần áy náy, chỉ là bên vai phải kia có một mảng da màu khác trông vô cùng nổi bật khiến cô giật mình. Thì ra lời Lương Bích từng nói là sự thật, vai anh thật sự từng bị bỏng, không phải một ít, mà là một mảng lớn, nhìn qua dường như cũng có thể cảm nhận được lúc đấy anh rất đau.
Mà rốt cuộc phải là người quan trọng đến mức nào mới khiến anh liều lĩnh xông vào lửa như vậy, không quan tâm bất cứ điều gì.
Nhưng mà, có câu, rất nhiều thời điểm, chẳng qua cũng chỉ là xúc động trong nháy mắt, qua thời điểm ấy, có lẽ sẽ không suy nghĩ hay làm giống như vậy.
Cô vuốt làn da ở chỗ đó của anh: “Lúc ấy rất đau sao?”
“Em cắn không thấy đau.”
Cô thu hồi tay, bĩu môi.
Anh thấy cô không tin, lại bỏ thêm một câu: “Bởi vì, lúc ấy đau đến chết lặng.”
Cô ngẩn người, lập tức nở nụ cười: “Đó không phải là lợi cho anh rồi sao.”
Anh không để ý tới cô, mặc quần áo rồi đứng dậy.
Cô cũng đứng dậy, nhảy xuống giường, chạy đến căn phòng khác, quả nhiên như cô dự đoán, bên cạnh ngăn tủ anh từng mở ra cho cô xem có rất nhiều trang phục nữ của mùa này. Cô rất không khách khí lấy một bộ ra rồi mặc vào, sau đó mang theo ý cười nhàn nhã đi đến bên cạnh anh: “Nhiều đồ nữ như vậy, chuẩn bị cho ai?”
Anh cài cúc áo trước ngực: “Chẳng lẽ không phải em đang hưởng dụng?”
Cô hơi sửng sốt, nhún mi, tỏ vẻ từ chối cho ý kiến.
Hôm nay không có đãi ngộ tốt, anh mặc kệ cô đã ăn sáng hay chưa liền trực tiếp đưa cô đến phim trường, sau đó nghênh ngang rời đi.
Con người thật sự là loài động vật kỳ quái, trước khi phát sinh quan hệ thân mật với anh, có lẽ cô cảm thấy rằng anh đưa cô đến phim trường, cô nên nói cảm ơn.
Nhưng sau khi phát sinh quan hệ, cô sẽ nghĩ đến việc anh không để ý cô bị đói. Con người chính là như vậy đi, vị trí lên cao từng chút, cảm thấy bản thân mình không giống người thường, sau đó đòi hỏi cũng ngày càng nhiều.
Lương Bích đến trước cô, nhìn cô một cái: “Phát triển tốt đẹp?”
Cô cười vui vẻ: “Không hỏng bét như trong tưởng tượng.”
Lương Bích không bàn đến đề tài này nữa, chỉ là đưa cô đi ăn cơm.
Hôm nay cảnh này cũng rất quan trọng, có thể xem như biến chuyển lớn nhất của bộ phim. Thẩm Thiển Y cùng Lạc Tử Thịnh trở lại biệt thự của bố mẹ anh để mừng năm mới, cũng là vào lúc này, họ phát hiện ra kế hoạch của bố mẹ Lạc Tử Thịnh, thì ra những khổ sợ mà anh phải chịu đều là bố anh thiết kế ra, thì ra anh không cần phải trở về để tranh đoạt thứ gì, bởi vì tất cả những thứ đó vốn là bố anh để lại cho anh. Sự thật đó cùng với suy nghĩ và tưởng tượng của anh chênh lệch quá lớn, anh không tiếp thu được, cho nên ra ngoài uống rượu. Cũng chính là dưới tác dụng của rượu, anh và Thẩm Thiển Y có thêm một bước phát triển nữa.
Đối với cảnh này thật ra Nghê Vân Huyên không có cảm giác gì quá lớn, nghe nói lúc trước vốn có một cảnh giường chiếu của Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh, nhưng bởi vì lo lắng đến hình tượng Lạc Tử Thịnh, cảnh đó cũng bị cắt đi, cũng chính là Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh không phát sinh quan hệ.
Nhưng mà, dù sao con người cũng thích tô điểm cho nhiều thứ, mà phim truyền hình ở rất nhiều thời điểm chính là đi hoàn thành giấc mộng của người khác.
Mấy cảnh trước đều đã quay xong, chỉ còn lại cảnh cuối cùng trên giường.
Lương Bích đang làm công tác tư tưởng với cô: “Em đừng sợ, làm theo lời đạo diễn là được.”
Nghê Vân Huyên uống một ngụm nước: “Em không sợ đâu, hơn nữa em không căng thẳng chút nào.”
Lương Bích đỡ trán, cô nghĩ nhiều rồi.
Mà lúc này, phó đạo diễn đang gọi điện cho Lục Tử Chiếu: “Lục tổng, cô Nghê hiện đang diễn cảnh giường chiếu trong bộ phim này, hơn nữa đây là cảnh rất quan trọng trong bộ phim, không thể cắt bỏ. Tôi nghĩ, cảnh này có thể cố gắng quay đẹp một chút, cho nên…”
“Bộ phim này không phải đi theo con đường trong sáng hay sao? Còn cần hỏi tôi?”
“Cảm ơn Lục tổng đã nhắc nhở, đúng vậy, đi con đường trong sáng.”
Sau đó, cảnh này liền biến thành, Thẩm Thiển Y và Lạc Tử Thịnh do dự nửa ngày, sau đó Lạc Tử Thịnh vứt quần áo của Thẩm Thiển Y xuống, vì thế, ngày hôm sau…
Mấy cảnh hôm nay thực ra diễn rất nhanh, thậm chí vì phần diễn là của Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh, cho nên Nghê Vân Huyên rảnh rỗi.
Lương Bích không hài lòng với thái độ này của cô: “Em nghiêm túc chút đi, tuần này bắt đầu phát sóng, tiếp đó khẳng định sẽ phải đuổi theo tiến độ. Hơn nữa, với một người mới như em, hẳn là phải cảm thấy áp lực, biết không?”
“Đã biết.” Tuy rằng đáp ứng như vậy, nhưng cô vẫn phản bác: “Kỳ thật em cũng không cảm thấy sự chỉ trích của người khác có thể được tính là gì. Chị ngẫm lại đi, mấy cư dân mạng đó cả ngày đều ồn ào trên internet, nếu em nổi tiếng, em sẽ không mạng mẽo gì cả, em sẽ không xem những bình luận đó. Nghĩ đến việc một vài người mỗi ngày đều ở đó bôi nhọ em, sau đó em mặc kệ, tùy người khác nói thế nào, em ăn ngon ngủ kĩ. Cảm giác đó nhất định rất sảng khoái, nếu đã ghét anh ta, vậy thì đừng đếm xỉa đến anh ta.”
Cô nói những lời này ra, Lương Bích mới thực sự cảm thấy, cái câu ba năm một thế hệ cũng không phải nhầm…
Nhưng mà, Lương Bích vẫn bị Nghê Vân Huyên kéo đến trung tâm mua sắm, thuyết pháp của Nghê Vân Huyên chính là: “Chị nghĩ xem, bây giờ em còn chưa nổi tiếng, cho nên có thể ra ngoài tùy thích, không cần lo lắng chuyện này chuyện kia. Sau khi em nổi tiếng, sẽ phải lo lắng, ra khỏi cửa đều phải sợ hãi.”
Lương Bích không thể nhịn được nữa: “Sao em biết em nhất định sẽ nổi tiếng?”
“Em như vậy mà không nổi tiếng, truyền hình không phải xuống dốc rồi hay sao?”
Lương Bích lấy tay gõ vào đầu cô: “Nói hay gớm.”
Cô nắm lấy tay Lương Bích, chọn quần áo, cảm giác này thật ấm áp, giống như mẹ đang nắm tay cô.
Chỉ là, đối với động tác quẹt thẻ của cô Lương Bích hơi thất vọng, cảm giác này có phần gây liên tưởng tới một vài ngôi sao nữ dựa vào quy tắc ngầm, sau khi có tiền liền bắt đầu quẹt thẻ khắp nơi, nhưng Lương Bích cảm thấy mình không có lập trường nói Nghê Vân Huyên, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Thẻ này, Lục Tử Chiếu đưa cho em?”
Nghê Vân Huyên hơi sửng sốt: “Không phải.” Sau khi nói xong cô lại cảm thấy không đúng: “Phải.”
Lương Bích mang bộ dạng thực hiểu rõ: “Em phải biết rằng, tất cả những việc em làm bây giờ thoạt nhìn không có gì. Nhưng ngày mai em sẽ phải trả giá cho ngày hôm nay, em gánh vác nổi không?”
Nghê Vân Huyên liếc nhìn cô một cái: “Vì sao em trả không nổi?”
Lương Bích lắc đầu: “Em mới hai mốt tuổi, không nên bị ăn mòn quá sớm. Cho dù thực sự có gì đó với Lục Tử Chiếu, ít nhất chị hy vọng trái tim em vẫn thuần mỹ giống vẻ bề ngoài của em.”
“Thì bởi vì em hai mốt tuổi, cho nên, càng phải học được nên lợi dụng mình như thế nào. Bắt đầu từ bây giờ.”