"Trong hội thi thơ, Tam vương gia vẫn luôn dịu dàng đút cho Công Tôn đại nhân ăn, xem ra thật muốn người khác ghen mà chết ! Tam vương gia đây là “chỉ thấy người nay cười, nào nghe thấy người xưa khóc”* mà!" - Mỗ nữ mở miệng, cực kỳ cảm thán.
(*2 câu trong bài thơ “Giai nhân” của Đỗ Phủ )
Mọi người không ngừng đồng tình với Hiên Viên Diệu ! Mấy ngày trước còn cùng tình nhân sống chết gắn bó, mà nay lập tức đã ôm người khác vào trong ngực, ôi . . . . . .
Ở phía sau đám người, Mộc Thanh Y giống như ăn phải một con con ruồi . . . Sao hôm qua hắn không nhìn thấy cảnh tượng như người kia nói ? Lẽ nào… cái vị Vũ Văn Lão Nhị tự xưng là “Bách Độ” này xưa nay vẫn luôn dối gạt bọn họ ?
"Các ngươi không biết đâu, lúc ấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Công Tôn đại nhân e thẹn, đỏ bừng lên! Da thịt vô cùng mịn màng… Chậc chậc, xinh đẹp khiến người ta hận không thể xông tới cắn hai cái !" - Người nào đó phát biểu còn phát ra tiếng “chậc chậc”.
Đứng ở phía sau đám người, Mộc Thanh Y lau cái trán đầy mồ hôi….. Chuyện này….. Kể ra, có không ít người do hắn đưa tới đây, chờ khi chân tướng chuyện này bị bại lộ, chỉ sợ hắn cũng không có quả ngon để ăn rồi. Suy nghĩ một chút, vì để tránh bại lộ chân tướng, hắn cũng bị lôi vào cuộc rồi bị chà đạp đau đớn một trận, hắn nên đi về trước thì tốt hơn.… Lập tức hỏa tốc hỏa lôi kéo theo nam tử áo vàng cùng đi đến, vẻ mặt cũng đang đờ đẫn, cùng nhau rời đi. . . . . .
"Quả thật, dung mạo của Công Tôn đại nhân rất đẹp mắt, dáng dấp như thần tiên, ta đã từng gặp qua mấy lần, so với Nhị Vương Gia thì đẹp hơn rất nhiều!" - Người nào đó phát biểu.
Lập tức, có người ở bên cạnh kéo kéo tay áo của “hắn”: "Chớ nói nhảm ! Nếu để cho Nhị vương gia nghe được, ngươi sẽ không có kết quả tốt lành gì đâu !"
Người kia vội vàng ngậm miệng, hắn váng đầu rồi sao, cái tên Vũ Văn Lão Nhị này to gan mới có thể nói những câu như vậy, hắn cũng chưa muốn chết sớm, tại sao có thể nói ra như vậy được chứ . . . . . .
. . . . . .
"Vương Gia, thuộc hạ . . ." Ám Ảnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lo sợ đến độ ruột trong bụng xanh lè rồi!
"Tra ra được chưa?" thanh âm lạnh lùng vang lên, rõ ràng có pha lẫn sự tức giận.
Ám Ảnh gật đầu lia lịa, kể ra sự tình… Hình như chính hắn ngày hôm qua đã nói với Vương gia là không phải do Vương phi làm… Nhưng cái người đang ra sức diễn thuyết ở khách sạn kia đúng là Vương phi nhà bọn họ rồi. Mặc dù hắn không thông minh như Vương gia, nhưng hắn đã thấy Vương phi ra khỏi cửa từ sáng sớm, làm sao có thể không nhận ra chứ . . . . . .
"Sao không mang về đây ?" - Âm thanh rõ ràng đã mang theo chút bất mãn. Lúc nào thì Ám Ảnh làm việc trở nên có đầu không có đuôi như vậy !
"Thân phận của người kia đặc biệt, thuộc hạ không dám tùy tiện truy bắt !" - Ám Ảnh co rúm lại đáp lời.
Mày kiếm vặn vẹo, giọng lạnh như băng nói: "Thân phận đặc biệt?"
"Vâng! Không chỉ đặc biệt mà còn vô cùng đặc biệt, sợ rằng cần Vương Gia ‘tự thân xuất mã’(*) !" - Bởi hắn có bị đánh chết cũng không dám trêu chọc cái vị vương phi kinh khủng đó, ai biết được đắc tội với nàng sẽ có hậu quả gì ? Hắn rất sợ sẽ gặp phải kết cục tương tự như đám trắc vương phi vậy.
(* tự thân xuất mã: đích thân hành động)
"Rốt cuộc là ai ?" - kìm nén lửa giận đã đến điểm giới hạn, muốn bộc phát ngay lập tức ! Bởi vì trong lòng hắn mơ hồ đã có dự cảm. . .
"Bẩm . . . Hồi Vương gia, là Vương phi !" - Ám Ảnh nói xong, vội vàng cúi đầu chờ đợi Hiên Viên Ngạo gầm lên, vô cùng tức hận bản thân ngày hôm qua tùy tiện nói là không phải do Vương phi làm, hiện tại thì tốt rồi, quả nhiên thật sự là do Vương phi làm, việc này bảo hắn phải làm thế nào mới đúng đây?
"Mang binh bao vây Vân Trung Thành !" - Hiên Viên Ngạo nói xong, nổi giận đùng đùng, đạp bước xông ra ngoài. Quả nhiên lại là đồ tiện nhân đó. Hôm nay, nếu hắn không trừng trị nàng thật tốt một phen thì hắn không phải Hiên Viên Ngạo!
Híc… Thấy Vương gia nổi giận mà quên cả trách phạt, Ám Ảnh mừng mừng rỡ rỡ lập tức từ dưới đất đứng dậy, đi ra ngoài triệu tập binh mã . . .
Đột nhiên cái người ở trước mặt kia dừng bước: "Đi thông báo Vũ Văn tướng quân tới đây một chuyến, Bổn vương phải hưu thê!" - Hắn đã không thể nhịn được nữa rồi. Tiện nhân kia năm lần bảy lượt chọc giận hắn, bây giờ còn chạy đi phá hủy thanh danh của hắn, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
"Vương gia, ngài nên nghĩ kỹ !" - Ám Ảnh lập tức mở miệng khuyên can.
Chỉ tiếc rằng, hiện tại, trong lòng mỗ Vương Gia tràn đầy lửa giận, đâu còn chỗ nào mà nghe lọt nửa chữ: "Bổn vương kêu ngươi đi, ngươi phải đi !"
"Nhưng, đây là đích thân hoàng thượng tứ hôn, nếu ngài hưu thê, sợ rằng sẽ làm mất thể diện của hoàng thượng !" - Ám Ảnh phân tích hợp tình hợp lý.
Ngọn lửa hừng hực đang nhảy nhót dữ dội trong đôi mắt lạnh của Hiên Viên Ngạo: "Làm mất thể diện của Hoàng huynh hả ? Bây giờ có thể nói là mặt mũi của Bổn vương đã mất sạch rồi ! Đi mời trưởng lão của tông tộc đến, hôm nay Bổn vương nhất định phải hưu thê !"
"Dạ !" - Nếu Vương Gia đã quyết định, hắn còn nhiều lời hơn nữa sẽ vượt quá bổn phận.
. . . . . .
Khi Hiên Viên Ngạo đeo cái mặt lạnh bước vào Vân Trung Thành, những người ở lầu một đều không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước miếng, sau đó co rúm lại liếc mắt lên trên lầu . . . . .
Ngay sau đó, một đám quan binh vọt vào, bao vây cả trong lẫn ngoài Vân Trung Thành đến gió thổi cũng không lọt . . .
Chưởng quỹ kia chạy tới, hành lễ với Hiên Viên Ngạo, rồi nói : "Tam vương gia, không biết ngài đến đây vì chuyện gì ? Hi vương gia có biết hay không?" - Hắn đang nhắc nhở Hiên Viên Ngạo, đây là địa bàn của Hi vương gia, hãy xử sự ổn thỏa một chút, chớ để đả thương tình nghĩa chú cháu.
"Bổn vương xử lý chút chuyện vặt, cũng không cần kinh động tới hoàng thúc !" - Lạnh giọng mở miệng, trong ngữ điệu băng giá đều là sự tức giận đang bị đè nén.
"Dạ!" - Chưởng quỹ kia đáp một tiếng sau đó lui ra. Tam vương gia và Hi vương gia có quan hệ tốt không cần phải nói, nếu Tam vương gia nói như thế, giải thích rõ không phải là đại sự gì rồi, tất nhiên sẽ không gây sự huyên náo quá khó coi.
Đám người ở lầu một nhìn hắn mà run rẩy, chỉ thấy hắn lạnh lùng nói: "Trước khi Bổn vương bắt được người kia, một con con ruồi cũng không được phép thả ra khỏi cái khách sạn này, nếu không toàn thể bị xử trí theo quân pháp!"
"DẠ!", âm thanh đồng đều nhịp nhàng vang lên.
Ở trên lầu, người nào đó đang hăng hái hết mình diễn thuyết, nghe được mọi người cùng "Dạ" một tiếng, vội nhìn qua những người khác vẫn đang có dáng vẻ say mê hứng thú nghe chuyện xưa. Chẳng lẽ mình nghe nhầm ? Vì vậy tiếp tục nói. . . . . .
"Hi vương gia để chúng ta làm thơ ngẫu hứng trên đường đi, còn Tam vương gia ôm chặt Công Tôn đại nhân cùng đứng ở bên ngoài khoang thuyền, hai người nhiệt tình ôm hôn. . . . . ."
Chợt, những người đứng ở phía rìa ngoài nhìn thấy bóng dáng toàn thân tản ra lửa giận của một ai đó, hoảng sợ chuẩn bị hành lễ, lại bị người nọ quăng tới một ánh mắt lạnh, làm cho không dám mở miệng… Ánh mắt kia khiến bọn họ như rơi vào hầm băng! Híc, nhìn vào đôi mắt của hắn rõ ràng mang theo ánh lửa… Vũ Văn Lão Nhị thảm thương rồi, “tiền cảnh kham ưu” (*) mà!
(*Tiền cảnh kham ưu: tình huống trước mắt u buồn đáng lo không chịu nổi)
Mỗ vương gia từ từ bước đến, âm thanh trong trẻo kia truyền ra từ bên trong. . . . . .
"Hôn rồi hôn, Tam vương gia đưa tay vào trong vạt áo của Công Tôn đại nhân, Công Tôn đại nhân than nhẹ một tiếng, xụi lơ ở trong ngực hắn… Trong miệng kêu: ‘Ưm, không được, sẽ bị người ta nhìn thấy’. Tam vương gia không nghe theo, cởi bỏ y phục của Công Tôn đại nhân . . . . . .
Lúc này, ánh trăng sáng rọi chiếu tới trên thuyền, lồng ngực màu mật ong của Công Tôn đại nhân phơi bày trước mặt Tam vương gia. Trong mắt lửa dục dấy lên hừng hực, Tam vương gia mở miệng nói: ‘Yên tâm, ai dám nói nhiều thêm một câu, Bổn vương khiến hắn phải chết !’ dứt lời liền nhẹ nhàng gặm cắn ở trước ngực Công Tôn đại nhân. Vẻ mặt Công Tôn đại nhân đầy thẹn thùng, nửa bên vạt áo tụt xuống làm nửa bờ vai lộ ra dưới ánh trăng nhìn có vẻ cực kỳ duy mỹ, mị nhãn như tơ, gắt gao giữ chặt đầu Tam vương gia, cắn môi dưới kìm hãm một tiếng ngâm khe khẽ . . . . . ."
Mỗ nữ bịa đặt rất rõ ràng mạch lạc, vì trước kia có xem qua tiểu thuyết đam mỹ và manga, nên tình tiết được thêu dệt thống nhất, sắp xếp không hề lộn xộn. . . . . .
(manga- tiếng Nhật: truyện tranh)
Các thính giả đồng loạt nuốt nước miếng, thần thái phức tạp, vừa mê mẩn lại vừa khinh bỉ… Chợt cảm giác thấy một khối áp lực oai nghiêm mãnh liệt đánh tới sau lưng, mọi người quay đầu lại, nhìn thấy cái mặt xanh mét của ai kia . . . . . .
Không hẹn mà cùng trợn to mắt, sau đó nuốt xuống một ngụm nước miếng, rồi đứng nhường qua một bên. . . . . .
Ám Ảnh đi theo sau lưng Hiên Viên Ngạo, cũng nghe thấy lời của nàng… Lau mồ hôi trên trán, Vương phi, Lão Nhân Gia ngài xạo quá rồi đó ! Đặc biệt là cái quá trình kia, nói thì thào như thế. . . Cứ như thể tận mắt nhìn thấy chân tướng vậy !
Mỗ nữ chưa nhận ra được một chút nào rằng chính chủ đã tới, vẫn thao thao bất tuyệt: "Nhưng vào lúc này, Tam vương gia đột nhiên. . . . . ."
"Đột nhiên như thế nào?" - Một ngữ điệu giá lạnh vang lên.
Người ở chỗ này đồng thời co rúm lại, thụt lùi đứng dẹp sang một bên, Tiểu Nguyệt vừa nhìn thấy Hiên Viên Ngạo, há to mồm, bị dọa sợ suýt thì ngất xỉu . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam vẫn chưa phản ứng kịp, nhắm mắt lại gật gù đắc ý giảng giải: "Đột nhiên thẳng tay kéo tụt quần của Công Tôn đại nhân , rồi để Công Tôn đại nhân quay lưng về phía hắn, sau đó đè nén lửa dục đang ngập tràn trong lòng, mở miệng nói: ‘Chuẩn bị xong chưa, ta muốn tiến vào’… "
"Còn gì nữa không?", âm thanh lạnh lẽo làm cho người ta phát run một lần nữa vang lên.
"Ngươi bị đần à ! Điều này mà còn phải hỏi, đương nhiên là Công Tôn đại nhân nói: ‘Không muốn, ta sợ đau.’ Rồi Tam vương gia nói: ‘Yên tâm, ta sẽ nhẹ một chút.’ Tiếp theo là Tam vương gia tiến quân thần tốc, hai người tiến hành loại vận động nguyên thủy nhất..., ôi chao ôi, ô… Nhưng mà, huynh đệ, sao giọng nói của ngươi quen tai thế ?" Vũ Văn Tiểu Tam nói rồi quay mặt sang, sau đó . . . Gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc và say mê cứ như vậy… Cứng đơ!
"Kia là… Cái đó… Tam vương gia! Tiểu… Tiểu nhân vừa rồi chỉ đùa một chút thôi, đúng, chỉ là đùa một chút, tùy tiện nói một chút. Lão Nhân Gia ngài nhất định sẽ không để ý đúng không?" Mỗ nữ nói xong vội đứng lên lui về phía sau, còn hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Nguyệt một cái. Con heo này tới mà cũng không nhắc nhở nàng một câu!
Tiểu Nguyệt vẻ mặt như nhà có tang, Vương gia hung hăng nhìn chằm chằm các nàng, nàng nào dám nhắc nhở chứ? Đặc biệt là đức hạnh của tiểu thư nhà mình lại thô lỗ cộc cằn, nàng nhắc nhở thì có tác dụng gì đâu?
Vũ Văn Tiểu Tam sợ sệt nhìn hắn, đồng thời trong lòng cầu nguyện: Ông trời ơi, ngàn lần vạn lần không được để cho hắn nhận ra ta nhé! Nếu thân phận của nàng bị vạch trần ngay bây giờ, đám người nọ sẽ biết là nàng đang dối gạt họ, hình tượng Tam vương phi vĩ đại do nàng vất vả xây dựng lên vì vậy mà sẽ rớt giá thảm hại, sụt xuống tận đáy !
Tuy nhiên, nàng đã đoán sai một điểm, Hiên Viên Ngạo cho dù biết là nàng, tuyệt đối sẽ không vạch trần thân phận của nàng, đường đường là Vương phi đi ra ngoài bại hoại danh tiếng của phu quân càng khiến hắn mất thể diện hơn !
"Các ngươi vừa nghe được cái gì rồi ?", thanh âm lạnh như băng.
Mọi người cùng nhau trả lời: "Hồi bẩm Vương gia, chúng ta thực sự là không nghe được cái gì đâu !" – tiếp đó, đồng loạt nhìn toàn bộ khách sạn bị bao vây… Mọi người không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước miếng, bọn họ sẽ không bị Tam vương gia tiễu trừ chứ ?
Ngay sau đó, kẻ lãnh ngạo kia quay sang, cười mà như không cười nhìn những người đó: "Chính các vị đã giúp một tay làm cho danh tiếng tốt của Bổn vương lan xa hả ?" - Cái chữ "Tốt" được gằn rất nặng!
Lúc này mọi người càng thêm câm nín như ve sầu mùa đông, run rẩy nói: "Vương… Vương gia… Ta… Chúng ta… "
"Các vị cũng thật nhàn rỗi quá ! Có thời gian rảnh rỗi hỏi thăm chuyện của Bổn vương, chắc hẳn cảm thấy hết sức hứng thú chứ hả ? Về sau muốn biết thì trực tiếp hỏi Bổn vương là được." -Giọng nói nghe chừng cực kỳ ôn hòa, ôn hòa khiến cho bọn họ tưởng rằng đứng ở đây không phải là Tam vương gia, mà là Hoàng thượng ôn nhuận như ngọc. Tuy nhiên, cũng vì quá mức ôn hòa, mới khiến cho bọn họ vô cùng sợ hãi !
"Vương Gia, chúng ta biết sai rồi !" - Lập tức có người mở miệng nói xin lỗi, những người khác đồng loạt hùa theo. Vương Gia à, đầu sỏ gây tội ở bên kia kìa, tại sao người vẫn níu lấy chúng ta không thả chứ ? Chúng ta cũng chỉ nói mấy câu với bằng hữu của mình mà thôi nha.
"Nếu các vị đã thích hỏi thăm bí văn (chuyện bí mật) của hoàng gia như vậy, Bổn vương hi vọng nửa đời sau của các ngươi đều tới đây hỏi thăm mỗi ngày, các vị cũng không nên phụ kỳ vọng của Bổn vương." - Giống như lơ đãng nói ra, lại làm cho mấy người trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất. . . . . .
Ý tứ của những lời này là… Cả đời này của bọn họ không bao giờ có đường thoát ra nữa! Mỗi ngày tới đây hỏi thăm… Tam vương gia của đế quốc Hiên Viên là một Vương gia vô cùng uy quyền, hắn xử tử hình bọn họ, bọn họ tuyệt đối không có lối thoát thứ hai!
Hiên Viên Ngạo lạnh lùng giễu cợt một tiếng ở trong lòng, có thời gian rãnh rỗi tới đây hỏi thăm bát quái, lại hoàn toàn không nhìn ra nữ nhân kia nói chuyện có trăm ngàn chỗ hở, sao có khả năng là những học trò tiến bộ hay tài sĩ hữu dụng chứ, hắn cũng chỉ nói cho bọn họ biết trước tương lai mà thôi.
(Tài sĩ: “sĩ” là chỉ lớp người có kiến thức, học thức, giới trí thức, "tài" trong chữ tài năng)
Quay sang, trông thấy người kia đang lủi như mèo đi, mang theo Tiểu Nguyệt định bụng bỏ chạy lấy mạng . . . . . .
"Vũ Văn huynh chuẩn bị đi đâu hả ?" - âm thanh lạnh như băng vang lên, khiến cổ của Vũ Văn Tiểu Tam co rụt lại một cái.
Rồi sau đó ngẩng đầu lên, cười cười nịnh nọt: "Cái đó . . . Hì hì . . . Tam vương gia, tiểu đệ nhớ ra trong nhà còn có chuyện, muốn lập tức trở về xử lý, chúng ta có thời gian rảnh rỗi sẽ tán gẫu tiếp, lúc nào rảnh rỗi sẽ tán gẫu tiếp !"
"Hả? Trong nhà có chuyện phải xử lý? Ngươi nói Bổn vương nên gọi ngươi là Vũ Văn huynh, hay là “Bách Độ” huynh ?" - Giống như lơ đãng cầm lên ly rượu ở trên bàn, xoay tròn ở trong tay.
Híc… Bị nhận ra rồi! Mỗ nữ lúng túng đứng lên: "Tên họ cái gì chứ, cũng chẳng phải chuyện quan trọng, tên gì cũng giống nhau thôi, Vương Gia không cần phải soi mói, bới lông tìm vết như vậy!" Cố gắng nói sang chuyện khác, trong bụng bắt đầu gào thét: Thương Thương! Ngươi đi làm cái gì thế, nhanh trở về cứu ta !
Mà giờ phút này Hiên Viên Vô Thương đang ở Hi vương phủ, bàn luận quốc sự cùng với Tam vương tử của đế quốc Dạ Mị . . . . . .
"Thật sao ? “Bách Độ” huynh hao tổn tâm cơ bại hoại danh tiếng của Bổn vương như thế, muốn Bổn vương cảm tạ ngươi như thế nào đây ?" - Nói xong thì ngón tay khẽ động đậy, bóp ly rượu nát vụn, Vũ Văn Tiểu Tam nhìn ly rượu kia mơ hồ như nhìn thấy cái cổ của mình . . . . .
Gian nan nuốt xuống một miếng nước bọt, chỉ chỉ vào gương mặt đầy tuyệt vọng của mọi người: "Tại hạ tình nguyện giống như bọn họ, nửa đời sau đều tới đây diễn thuyết mỗi ngày, tuyệt đối sẽ không để Vương Gia thất vọng !"
Sau khi nói xong mới giật mình, mình nói cái quái gì vậy, che miệng lại, vẻ mặt buồn rười rượi nhìn vào hắn … Làm cái gì thế này, tại sao mỗi lần đến giây phút khẩn cấp, nàng đều nói lung tung thế nhỉ ?
Tiểu Nguyệt nghe nàng nói như vậy, suýt nữa hôn mê bất tỉnh! Tiểu thư của ta ơi, người chê hoàn cảnh hiện tại của chúng ta chưa đủ thê thảm hả? Còn muốn thêm dầu vào lửa!
"Vũ Văn huynh nói đi, như thế nào mới có thể biểu đạt lòng biết ơn của Bổn vương ? Bổn vương quyết định phải báo đáp huynh đài thật tốt! Người đâu, dẫn bọn họ trở về vương phủ !" - Nói xong, không tiếp tục tốn hơi thừa lời với nàng nữa, trực tiếp sai người bắt lấy.
Hôm nay mang tới không phải là thị vệ vương phủ, mà đều là đội cận vệ trực thuộc Hiên Viên Ngạo, cho nên cũng không có ai biết người trước mặt này chính là vị Vương phi trong truyền thuyết, thật đáng yêu, rất hòa ái cũng rất kinh khủng, tuyệt đối không thể đắc tội. Vì vậy, họ cùng tiến lên phía trước, mặt không cảm xúc xông tới tóm lấy nàng. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam vốn định phản kháng một trận, nhưng Hiên Viên Ngạo nhẹ nhàng chìa ra một ngón tay, một dòng khí đánh lên huyệt đạo của nàng . . . Tiếp theo… Mỗ nữ cùng với Tiểu Nguyệt đã ngất xỉu do bị dọa sợ, thân thể đều cứng đờ, bị bọn thị vệ lôi đi giống như lôi một con lợn chết . . . . . .
Bọn thị vệ dàn hàng ở trên đường, đứng cạnh nhau thành một hàng, Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt ở chính giữa, cùng bị kéo đi diễu phố… Dân chúng chỉ chỉ chỏ chỏ về phía họ . . .
Người qua đường Giáp: "Hai nam nhân bị bắt này là ai vậy? Hình như chưa từng nhìn thấy !"
"Không biết! Ta cũng chưa từng thấy qua, chắc không phải là nhân sĩ kinh thành rồi !" - Người qua đường Ất tiếp lời.
"Làm sao lại bị Tam vương gia sai người kéo đi như vậy? Nhất định là cái đồ “thập ác bất xá” [1] tội ác tày trời !" - Người qua đường Ất nói.
Người qua đường Giáp: "Khẳng định là vậy, từ trước đến giờ Tam vương gia luôn chấp pháp công bằng! Chúng ta có nên ném rau quả và trứng gà thối hay không hả?"
"Vậy chúng ta nhanh đi chuẩn bị đi. . . . . ."
Vũ Văn Tiểu Tam nghe được rất rõ ràng rành mạch, khóc không ra nước mắt, điên cuồng hét lên với đám người ở hai bên đường: "Các ngươi không nên kích động, đừng làm chuyện quá khích, ném rau quả và trứng gà là rất mất vệ sinh nha !"
Thật may vì Hiên Viên Ngạo chỉ làm cho nàng không cử động nổi, vẫn còn có thể nói chuyện… Thật may vì thân phận của nàng bây giờ là Vũ Văn Lão Nhị, nếu không về sau nàng không còn mặt mũi mà sống nữa!
Hiên Viên Ngạo nghiêng đầu ngắm nàng một cái, cười khẩy một tiếng. . . . . .
Đang lúc này, một bóng người màu xanh và bóng người màu vàng xuất hiện ở trên đường cái, chính là Mộc Thanh Y và bạn tốt của hắn, đầy cảm thông nhìn Vũ Văn Lão Nhị, ánh mắt ám chỉ: Hãy tự mình cầu phúc đi ! Đồng thời trong lòng thầm than, thật may là khi đó bọn họ đã rời đi kịp thời, nếu không cũng bị Tam vương gia coi thành đối tượng để vây, giết rồi !
Nhìn nhìn đám quần chúng tinh thần kích động, có vài người chuẩn bị ném trứng gà thối, Mộc Thanh Y vẫn còn chút nghĩa khí huynh đệ, vội vàng tranh thủ nói với mấy người đứng vây quanh bên cạnh hắn: "Các ngươi đừng nên ném, nếu không cẩn thận nện vào Vương gia, vậy thì không tốt đâu!"
Mọi người vừa nghe xong, cảm thấy hết sức có lý, đưa mắt nhìn nhau một lúc, sau đó đều thu tay lại . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam cảm động nhìn hắn. Huynh đệ tốt! Mặc dù trong hội thi thơ ngày hôm qua đã vứt bỏ quan hệ khiến nàng căm tức, nhưng mà hôm nay còn biết nói mấy câu vì nàng, không tệ không tệ . . . . . .
Hiên Viên Ngạo lại quét ánh mắt mang thâm ý khác hẳn, nhìn lướt hắn một cái. Mộc Thanh Y phe phẩy cây quạt, cười khẽ, nhìn lại hắn. . . . . .
Bị lôi kéo một hồi lâu . . . Càng bị kéo, Vũ Văn Tiểu Tam càng thấy mình mất hết mặt mũi, rất xấu hổ ! Rốt cuộc không nhịn được nữa, chửi ầm lên: "Con mẹ nó, có thể cho lão tử đổi lại tư thế hay không? Kéo như vậy rất mất thể diện... !"
"Thì ra Vũ Văn huynh cũng là người cần có thể diện ? Vậy thời điểm ngươi giẫm đạp thể diện của Bổn vương ở dưới chân có từng nghĩ tới vấn đề này không ?" - môi mỏng tựa cánh hoa nâng lên một nụ cười băng giá làm cho người ta dựng tóc gáy. . . . . .
"Đây … Đây … Đây không phải chỉ vì kiếm tiền sao ? Nếu không… Vương gia, ngươi xem như vậy có được không ? Người ta sẽ chia bạc kiếm được cho ngươi, ngươi thả ta đi đi ! Ngươi ba, ta bảy, thấy thế nào ?" - Vũ Văn Tiểu Tam bị kéo đi, nhỏ giọng nói, gương mặt tràn ngập mong đợi nhìn hắn.
Hiên Viên Ngạo lạnh lùng liếc nàng một cái, lười phản ứng lại với cái loại nữ nhân bị bệnh thần kinh này.
Ám Ảnh lau mồ hôi trán, nhìn nhìn nàng . . . Vương phi cũng quá ngây thơ rồi ! Vương Gia mà thiếu chút bạc này sao ?
"Vậy….. Vậy….. Vậy nếu không ngươi bốn ta sáu ?" - Mỗ nữ cố gắng nén chịu đau lòng nhường một giá.
Sau đó híp mắt nhìn Hiên Viên Ngạo vẫn không nhúc nhích chút nào, mở miệng lần nữa: "Cùng lắm thì chia đôi là được rồi !" - Cầu xin ngươi đó, đừng kéo ta như thể kéo một con lợn chết nữa!
Lúc này, ngay cả khóe miệng của bọn thị vệ đang kéo nàng đi cũng không kìm nén được mà co quắp mấy cái. Vương gia thiếu tiền à ? Đây rõ ràng là không đồng ý mà, còn cò kè mặc cả làm chi !
Nhìn hắn còn chưa có vẻ đồng ý, xung quanh, người vây xem càng lúc càng nhiều, mỗ nữ hung hăng cắn răng một cái: "Được rồi, ta chịu lỗ vốn gốc! Ngươi sáu ta bốn! Như thế nào? Bây giờ nên buông ta ra được rồi chứ?"
Hiên Viên Ngạo lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ bị bệnh điên liếc nàng một cái, tiếp tục không nói gì, hai tay chắp sau lưng, mặt lạnh đi về phía trước. . . . . .
Thấy hắn vẫn chưa trực tiếp đáp ứng, mỗ nữ một lần nữa cắn răng . . ..
"Được rồi ! Được rồi ! Đành thua lỗ nặng vậy, phá giá nhảy lầu* ! Ngươi bảy ta ba, không thể nhường hơn được nữa đâu, nhường nữa là muốn để ta hít gió tây bắc, ăn không khí à !" - Vũ Văn Tiểu Tam có vẻ đau thương đến mức trái tim tan nát rồi.
(Phá giá nhảy lầu: nguyên văn là nhảy lâu giới跳楼价, một khẩu ngữ để câu khách bên TQ, đại loại là hạ thấp giá chênh lệch rất lớn giống như đang từ trên lầu cao nhảy xuống mặt đất. Theo baike.com)
Phá giá nhảy lầu?! Khóe miệng của những người gần cạnh nàng co giật, cái từ này thật là mới mẻ! Mới mẻ đến mức bọn họ hết sức im lặng!
Lông mày của Hiên Viên Ngạo nhíu nhíu. Hít gió tây bắc ư ? Lúc nào thì Tam vương phủ không cho nàng ăn uống, thiếu ăn đói mặc vậy ?
"Vũ Văn huynh không nên tốn thêm nước bọt nữa, nhưng nếu như ngươi đưa tất cả bạc kiếm được cho Bổn vương, có lẽ Bổn vương sẽ suy tính một chút !" - Hắn cũng muốn xem xem, nữ nhân này coi trọng mạng sống hơn, hay là coi trọng tiền bạc hơn.
Chỉ thấy biểu cảm của mỗ nữ nhìn hắn tựa như vẻ mặt dành cho Hoàng Thế Nhân, giống như hắn là địa chủ áp bức nông dân nhiều năm, rồi sau đó đôi lông mày lá liễu cong cong kia co co giật giật một cách mãnh liệt, chân mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con con ruồi, bộ mặt cực kỳ vặn vẹo, cái miệng anh đào nhỏ kia há hốc, còn có thể nghe được tiếng nghiến răng kèn kẹt…
( Hoàng Thế Nhân là nhân vật phản diện trong bộ phim điện ảnh Bạch Mao Nữ của TQ, là hình tượng địa chủ đầu tiên của TQ mới )
Một hồi lâu, hung tợn mở miệng: "Ngươi là cái đồ Hoàng Thế Nhân, Chu Bái Bì ! Ta biết ngay ngươi đúng là cái loại tâm tư xấu xa mà ! Bóc lột dân chúng nghèo khổ, ngươi sẽ gặp báo ứng !"
(Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ gian ác trong tác phẩm tự truyện Cao Ngọc Bảo, “Bái Bì” có nghĩa là “lột da”)
Hoàng Thế Nhân ? Chu Bái Bì ? Ai vậy ? Đây là nghi vấn ở trong lòng của tất cả mọi người… Nhưng đoán chừng cũng không phải loại người tốt đẹp gì . . . . . .
"Bóc lột dân chúng nghèo khổ" ? "Gặp báo ứng" ? Ám Ảnh xoa xoa mồ hôi trán, nhìn mà xem, dũng khí của vương phi nhà bọn họ thật đáng khen ngợi mà, loại thời điểm này còn dám tiếp tục chọc giận Vương gia, lá gan này lớn đến mức khiến người ta phải chép miệng !
Hiên Viên Ngạo cười lạnh một tiếng: "Vũ Văn huynh chỉ cần nói cho Bổn vương ngươi có đồng ý hay không là được! Bổn vương không ngại nhắc nhở Vũ Văn huynh biết, nếu không đồng ý, các hạ tuyệt đối sẽ “cửu tử nhất sinh”, lành ít dữ nhiều !"
(cửu tử nhất sinh: 9 phần chết 1 phần sống)
Lúc này, người bình thường đều biết phải làm như thế nào, dù là kẻ ngu cũng nên biết chứ nhỉ ? Ám Ảnh âm thầm cảm thán, Vương gia quá nhân từ với vương phi rồi! Thị vệ đang kéo Vũ Văn Tiểu Tam cũng chờ phản ứng của nàng, nói nhanh đi, nói xong thì chúng ta cũng không cần phải kéo các người nữa, nặng chết đi thôi!
Chỉ thấy… Mỗ nữ lại nghiến răng trèo trẹo một hồi lâu … Lỗ mũi phun phì phì, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Ngươi cứ việc kéo ta đi, ta chính là người cương nghị như trường kiếm, dù bẻ cũng không cong, chết cũng không khuất phục!"
Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Ngạo suýt nữa đứng không vững. . . . . .
Mấy gã thị vệ ở phía trước cũng ngã quỵ… nét mặt Ám Ảnh cứng đờ. . . . . .
Mà Tiểu Nguyệt mới vừa tỉnh lại, đang ngóng trông có một tia hy vọng tựa ánh rạng đông, lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh. . .
"Cương nghị như trường kiếm, thà chết cũng không khuất phục ?" - Khóe miệng giật giật, câu như vậy dùng để hình dung về nữ nhân này, cộng thêm tình huống hiện tại, chắc chắn là một sự lãng phí!
"Vậy các hạ không nên hối hận !" - Lạnh lùng nói ra, không thèm chú ý tới cái loại nữ nhân dở hơi này nữa.
"Dù cả nhà ngươi chết sạch, ta cũng không hối hận !" - Đằng nào cũng chết, chẳng cần phải sợ mà đắc thêm chút tội với hắn ! Sáng sớm, cái tên Hiên Viên Vô Thương đáng chém ngàn đao đó cam đoan với nàng một cách trơn tru, hiện tại là thời điểm đang cần hắn giúp một tay thì lại không ở đây ! Hèn chi khi đó nói đồng ý đưa Vân Trung Thành và Lưu Kim điện cho nàng, đồng ý làm như vậy rõ ràng là vì biết nàng sống không còn lâu nữa, đồng ý cũng như không mà !
Lửa lại bắt đầu bốc phừng phừng trên đỉnh đầu mỗ Vương gia, hắn hôm nay không thể không hưu nữ nhân này!
Kéo đi một hồi lâu, sắp đến Tam vương phủ rồi, đám người cũng dần dần tản đi. . . . . .
Nhưng vào lúc này, Tiểu Nguyệt một lần nữa yếu ớt tỉnh lại, lệ rơi đầy mặt, nhìn nàng một cách thảm thiết bi thương. . . ."Hu Hu Hu. . . Tiểu thư, tại sao người không đồng ý yêu cầu của Vương Gia chứ, nếu chúng ta chết rồi, ngài cầm tiền cũng vô ích ! Hu Hu Hu. . ." Tương lai còn dài, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun! Chẳng lẽ tiểu thư không hiểu biết những lời này ư?
"Nếu như ta không có tiền, ta còn sống làm cái gì ? Chi bằng dứt khoát chết luôn !" - Mỗ nữ nói rõ đạo lý của mình.
Mọi người vừa nghe được lời này của nàng lại suýt nữa ngã quỵ . . . . . .
Tiểu Nguyệt càng thêm nghẹn thở, đến khóc cũng lười phải khóc, ngẩng đầu nhìn trời xanh, tranh thủ khoảng thời gian này mà ngắm nhìn đi, đợi khi các nàng bị bắt vào vương phủ… E rằng đời này không thể tiếp tục trông thấy bầu trời tháng tư của nhân gian nữa rồi !
Vũ Văn Cảnh Thiên cau mày, ngồi ở vương phủ, trong lòng suy tư: vì chuyện gì mà Tam vương gia tìm hắn. Lúc người hầu Vương phủ tới bẩm báo với hắn, ánh mắt cứ trốn trốn tránh tránh, chẳng lẽ Tam nhi đã xảy ra chuyện?DDlqd - edit:ThuyDuong18
Đúng lúc này, Hiên Viên Lâm tiến vào, hai người vừa gặp thì cùng ngẩn ngơ, làm lễ chào hỏi với nhau: "Vũ Văn tướng quân!"
"An Quận Vương ! Sao ngài cũng tới ?" - Lúc này Vũ Văn Cảnh Thiên càng thêm buồn bực, An Quận Vương là người quản lý gia phả của gia tộc Hoàng thất. Sao Tam vương gia cũng cho mời hắn tới đây ?
"Ha ha… Bổn vương cũng không biết, còn không phải là tên tiểu tử Ngạo kia phái người đi mời Bổn vương ư! Mà Bổn vương và Vũ Văn tướng quân đã lâu không tụ họp, chờ tên tiểu tử thúi kia trở về nói chuyện, xong rồi chúng ta đi họp gặp nhé?" - Hiên Viên Lâm và Vũ Văn Cảnh Thiên khi còn trẻ chính là hảo hữu chí giao (bạn thân, bạn tri kỷ tâm giao), nhưng sau này một phải chinh chiến nơi sa trường, một phải quản lí chuyện trong tông tộc, vì vậy rất ít khi tụ lại một chỗ.
"Thật hợp ý ta !" - Vũ Văn Cảnh Thiên phóng khoáng cười một tiếng.
Đang lúc này, ngoài cửa vang lên một âm thanh hỗn loạn… Hai người cùng quay đầu qua, chỉ thấy Hiên Viên Ngạo xanh mặt đi vào, còn thị vệ thì lôi kéo theo hai người. . . . . .
Chắp tay, chào hỏi: "Hoàng thúc ! Vũ Văn tướng quân !"
Hoàng thúc ? Chẳng lẽ Thương Thương tới cứu nàng rồi hả ? Vũ Văn Tiểu Tam gắng sức đưa mắt liếc nhìn sang phía bên đó . . .
Vũ Văn Cảnh Thiên đáp lễ: "Tam vương gia!"
An Quận Vương phóng khoáng cười một tiếng, vỗ bộp một cái trên bả vai của hắn: "Ngạo, tên tiểu tử thúi này, vì sao lại muốn đến tìm hoàng thúc hả?"
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe được giọng nói già nua kia, thì hy vọng mới vừa hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền sụp đổ trong nháy mắt … Hóa ra không phải là Thương Thương tới. Mặc dù nói phụ thân tới đây cũng có thể dựa vào, nhưng mà nếu biết chuyện tốt do nàng làm ra, ai biết được có khả năng sẽ bị phụ thân gột cho một trận hay không ?
Xoay người giải khai huyệt đạo cho nữ nhân kia. Mỗ nữ vặn vẹo uốn éo thân thể đang cứng ngắc, co quắp đứng lên . . .
Tiểu Nguyệt cũng đứng lên, vẻ mặt buồn rũ rượi … Hu hu hu … Lão gia cũng bị mời tới, nàng chết chắc rồi! DDlqd - edit:ThuyDuong18
"Chuyện này…", Vũ Văn Cảnh Thiên nhìn kiểu giả trang của Vũ Văn Tiểu Tam, có chút kinh ngạc, cực kì không hài lòng, "Tam nhi, sao ngươi làm thành bộ dáng này?"
Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên, cười ngây ngô hì hì một tiếng, sau đó vội vàng cúi đầu . . . . . .
"Hoàng thúc, Bổn vương muốn hưu thê, cho nên cố ý xin hoàng thúc tới đây làm chứng !" - Hiên Viên Ngạo vô cùng nghiêm túc mở miệng.
Gì vậy ? Hóa ra con heo này chỉ là muốn hưu nàng à ? Mỗ nữ vui mừng gần như muốn bay lên ! Ngay sau đó nhìn đến bọn họ với đôi mắt vô cùng chờ mong… Ái chà, nhanh nhanh bỏ ta đi! Sau khi bị hưu, thì không cần phải đưa bức thêu Hải Đường cho Thái hậu, cũng không cần sinh hài tử nữa, quan trọng nhất là nàng sẽ tự do, rốt cuộc hàng ngày cũng không cần phải đối mặt với con heo Hiên Viên Ngạo này rồi !
Tiểu Nguyệt vừa nghe xong, lúc này "òa òa" một tiếng khóc nức lên: "Vương Gia, tiểu thư thật sự biết sai rồi, tiểu thư sẽ không bao giờ chọc giận ngài như vậy nữa đâu, ngài tạm tha cho nàng đi! Òa òa òa …"
Mẹ nó chứ! Tiểu Nguyệt đáng chết này, tại sao muốn hại nàng như vậy, ngay tức khắc Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu lại, nháy mắt với nàng, ánh mắt viết: lập tức câm miệng lại cho ta!
Tiểu Nguyệt bị nàng nhìn kiểu kỳ dị, lập tức yên lặng, nhưng trong lòng có chút buồn bực. . . . . .
Vũ Văn Cảnh Thiên nhíu lông mày: "Không biết vì sao Vương Gia phải hưu thê ?" - Nữ nhi của Vũ Văn Cảnh Thiên - hắn há có thể bị người ta tùy ý khi dễ ! Hưu thê ? Cả đời này sẽ bị phá hủy đấy!
"Ám Ảnh, nói cho Vũ Văn tướng quân biết Vương phi tốt của Bổn vương đã làm cái gì !" - Mặt lạnh mở miệng.
Hiên Viên Lâm cũng hoảng sợ, hắn từng gặp nha đầu Vũ Văn Tiểu Tam này, bất luận là khi còn bé, hay sau khi trưởng thành, đều có dáng vẻ dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự, hôm nay sao lại giả trang thành cái bộ dáng này vậy, con ngươi kia còn xoay xoay đảo đảo, biểu lộ một bộ dạng cơ trí…
Ám Ảnh tiến lên, nói ra hành động việc làm của Vũ Văn Tiểu Tam…
Vũ Văn Tiểu Tam co rúm lại nhìn cha mình, còn có cả trưởng tộc ở đây, nàng thật sự rất khó mạnh mẽ vùng lên ! Hơn nữa, sau khi bị hưu, nàng nhất định phải rời khỏi Vương phủ, Vũ Văn Cảnh Thiên kia là người tuyệt đối không thể đắc tội!
Sắc mặt Vũ Văn Cảnh Thiên cũng tương đối khó nhìn, Tam nhi thật sự là quá càn quấy rồi !
"Đây vẫn chỉ là một trong những chuyện tốt nàng đã làm ! Phàm là tình huống này, khen không khen nổi, một Vương phi như vậy, Bổn vương tự nhận vô phúc hưởng thụ, Bổn vương viết hưu thư, kính xin hoàng thúc làm chứng !" - Hưu thê, đối với phụ nữ mà nói không thể nghi ngờ là sự trừng phạt lớn nhất, chỉ cần hắn ném ra hưu thư, nửa đời sau của nữ nhân này sẽ phải sống trong sự chê cười của thiên hạ, hắn muốn nàng hiểu rõ, đối nghịch với Hiên Viên Ngạo - hắn chỉ có một con đường chết !
"Nhưng . . . Hôn sự này là do Hoàng Thượng ban cho, ngươi đã nói qua với Hoàng Thượng chưa ?" - An Quận Vương có chút bối rối, một bên kiên quyết hưu thê, một bên là bạn tri kỷ của mình, thật khó xử ! Nhưng mà không phải từ trước đến giờ, nha đầu nhà Vũ Văn này vô cùng điềm đạm nho nhã, dịu dàng ít nói ư ? Sao có thể làm ra loại chuyện này được ?
"Không cần xin phép hoàng huynh, sau này Bổn vương sẽ nói với hoàng huynh ! Hoàng thúc chỉ cần xoá tên nàng ở trên gia phả là được !" - Hiên Viên Ngạo lạnh giọng mở miệng.
Chuyện này. . . . . .
Hiên Viên Lâm nhìn qua Vũ Văn Cảnh Thiên, trên mặt có chút khó xử… Sắc mặt Vũ Văn Cảnh Thiên cực kỳ khó coi! Tuy nói nữ nhi của mình bị hưu đúng là một chuyện mất mặt, nhưng nha đầu Tam nhi đáng chết này thật sự quá, quá đáng! Tam vương gia cũng chỉ hưu nàng mà chưa bóp chết nàng, đây đã là vạn hạnh rồi!
Nhưng muốn hắn da dầy mặt mo để nói “nên hưu” thì đúng là hắn không nói được !
Thấy bọn họ do dự nửa ngày vẫn không giải quyết được vấn đề, mỗ nữ vô cùng sốt ruột mở miệng: "Ái chà, không nên lề mề lằng nhằng nữa, nhanh chóng đồng ý với hắn đi ! Ta lập tức có thể theo cha ta đi về !"DDlqd - edit:ThuyDuong18
Sặc … Tất cả mọi người không dám tin, đầu nghẹo sang một bên mà nhìn nàng, có người nào mong đợi mình bị hưu như vậy chứ!
Khi nhìn thấy thần thái hưng phấn trong đáy mắt của nàng, Hiên Viên Ngạo càng cảm thấy hoa mặt chóng mày! Có phải nữ nhân này bị điên rồi không ? Hiện tại hắn mới đúng là người muốn hưu nha, vậy mà nàng lại gấp gáp thành cái loại đức hạnh kia!
Hiên Viên Lâm lúng túng ho khan một cái: "Vậy… lấy lý do là gì ?" - Tuy nói tiểu nha đầu nhà Vũ Văn làm ra việc cực kỳ xằng bậy, nhưng quả thật lại không phạm vào “thất xuất chi điều”! Không phạm vào “thất xuất chi điều” thì không có lý do hợp lý để hưu.
(thất xuất chi điều: 7 lí do để bỏ vợ theo thời phong kiến )
Lúc này, Hiên Viên Ngạo bình tĩnh lại, suy nghĩ về “thất xuất chi điều” . . . . . .
Hiên Viên Lâm cũng âm thầm lọc lại từng mục trong《 phụ nhân thất xuất chi điều 》:
Thất xuất tức là: 1- Không thuận cha mẹ là làm trái đạo đức; 2- Không có con, làm cho nhà chồng không còn người nỗi dõi; 3- Dâm, sẽ làm rối loạn trong tộc; 4- Ghen, sẽ làm loạn nhà; 5- Có bệnh hiểm nghèo, sẽ không thể cùng chồng tạo dựng hưng thịnh; 6- Nói nhiều, khiến cho họ hàng xa cách; 7- Trộm cắp, khiến người nhà bị vạ lây.
So sánh với hành động thường ngày của Tam vương phi: không hiếu thuận cha mẹ, vô đức, nhưng vị tam vương phi này còn chưa để xảy ra cái gì tương tự như cãi vã với Thái hậu;
Không có con, chặt đứt hương hỏa nhà vi phu (chồng), nhưng mà, vị vương phi này mới vào cửa không lâu, điều này cũng không thể trở thành lý do để hưu;
Dâm, càng không thể nào nói tới ! Tuy nhiên… Nếu để cho hắn biết đức hạnh của mỗ nữ lúc nhìn thấy mỹ nam, hắn sẽ không cảm thấy như vậy nữa đâu.
Ghen, tuy nói là đánh trắc vương phi, nhưng tình hình cụ thể như thế nào cũng chưa biết rõ.
Có bệnh hiểm nghèo, nhìn bộ dáng nàng mạnh như long như hổ, cũng không dùng được.
Nói nhiều, mặc dù trong sự việc “đi diễn thuyết” này đúng là có lắm mồm một chút, nhưng "Nói nhiều" trong “thất xuất” là chỉ việc ở trong nhà có quá nhiều ý kiến ly gián quan hệ thân thích, cho nên cũng không dùng được lí do này;
DDlqd - edit:ThuyDuong18
Sau cùng, “trộm cắp” lại càng là lời nói vô căn cứ!
Vậy làm thế nào để hưu được chứ ? Lông mày mỗ Vương gia vặn vẹo sít chặt, đúng là hắn chưa hề nghĩ đến, nữ nhân này làm ra nhiều chuyện khiến người và thần cùng căm phẫn như vậy, nhưng không phạm vào “thất xuất chi điều” ! Trong bụng vô cùng oán giận cái kẻ viết ra”thất xuất chi điều” kia, tại sao chuyện “chửi bới danh dự phu quân” quan trọng như vậy lại không viết ra ?
Đó là bởi vì thời điểm người ta viết ra, căn bản cũng không nghĩ tới sẽ có mỗ nữ nhân đi chửi bới danh dự của phu quân . . . . . .
Khi này, lộ ra nét vui mừng nhàn nhạt trên mặt, Vũ Văn Cảnh Thiên tỏ ra cực kỳ tán thưởng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, không tệ, thông minh lắm, làm ra chuyện khủng bố như vậy cũng không phạm vào “thất xuất chi điều”, thật không hổ là nữ nhi của hắn !
Đang lúc Hiên Viên Ngạo tuyệt vọng cho rằng chuyện này không thành công rồi, Vũ Văn Tiểu Tam rất kích động xông tới, lại tiếp tục nói liên hồi không dửt: "Ôi chao! Lấy lý do còn không phải đơn giản sao? Bổn vương phi không hiếu thuận cha mẹ, không có con, ghen, lắm mồm ! Nhiều lý do như vậy, nữ nhân giống như Bổn vương phi nên lập tức bị bỏ rơi mới đúng! Nhanh nhanh lên, nhanh nhanh lên, nhanh chóng thỏa mãn yêu cầu của hắn đi!"
Lần này, Vũ Văn Cảnh Thiên trượt chân lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ, Tam nhi bị cái gì kích thích vậy? Sao có thể nới ra lời như thế!
Trên mặt Tiểu Nguyệt nước mắt càng thêm ràn rụa, ngơ ngác nhìn nàng . . . . . .
Hiên Viên Ngạo mặt đen xì nhìn nàng, tại sao vốn là hắn vì trừng phạt nữ nhân này mà hưu nàng, đến chỗ nàng hình như việc này lại biến thành cái bánh bao từ trời rơi xuống, Đại Hỷ Sự mà !
(đại hỷ sự: chuyện vui lớn)
Hiên Viên Lâm có cảm giác choáng váng muốn ngất. Không phải là nữ nhân nào khi bị hưu đều khóc đến chết đi sống lại sao ? Hiện tại không có lý do hưu nàng, nàng mất hứng thì thôi đi, sao còn tự tát nước bẩn lên thân mình! Nào có ai như vậy đâu ?
Thấy Hiên Viên Lâm câm lặng một hồi lâu, Vũ Văn Tiểu Tam lại giải thích cho hắn: "A, người xem, không thuận cha mẹ, phụ hoàng của Vương Gia đã cưỡi hạc về tây thiên rồi, cho nên đây là không hiếu thuận với cha đấy !"
Sặc… Không hiếu thuận với cha mẹ có thể giải thích như thế sao ?
"Còn ‘Không có con’ ư ! Rất rõ ràng, bổn vương phi hiện tại không những không có con trai, ngay cả nữ nhi cũng không có, do đó nên lập tức hưu ta mới đúng!"
(Không có con - Vô tử: tức là không có con trai để nối dõi tông đường. Ngày xưa quan niệm “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô”, tức là chỉ cần 1 đứa con trai thì mới coi là có con, dù có 10 đứa con gái thì vẫn coi là không có con.)
Éc… Ngươi mới gả vào vương phủ mấy ngày thôi, mang thai cũng phải mười tháng chứ?
"Về phần ghen nha, ta cho người biết, bổn vương phi lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần nhìn thấy cái lũ Yêu Nga Tử* kia xuất hiện tại vương phủ, trái tim của bổn vương phi đau nhức như bị kim châm vậy !" Mỗ nữ nói xong liền ôm lấy tim của mình diễn cảnh Tây Thi ôm tim[1], rồi sau đó nói tiếp: "Mỗi lần như thế, bổn vương phi muốn giết chết từng người từng người bọn họ, rồi băm thành từng khúc từng khúc một, tiếp đó không ngừng băm, băm, băm, băm, băm, băm, băm, . . . . . ."
Mỗ nữ nói mà đôi tay kia như hóa thành con dao, không ngừng dơ lên bổ xuống, giống như đang cắt thức ăn trong không khí vậy. Thôi đi, vẻ mặt ngập tràn sự hưng phấn, nhìn thế nào cũng đều là một bộ dạng biến thái. . . . . .
"Băm, băm, băm, băm, băm, băm, băm… Ta lại băm ! Ta còn băm…" - Mỗ nữ "Băm băm" mà hưng phấn bừng bừng. . . . . .
Khóe miệng Tiểu Nguyệt giật giật, vẻ mặt bị đả kích sâu sắc còn bộ dạng thì như bị tra tấn. . . . . .
Nhìn nữ nhân kia "Băm" không ngừng nghỉ, sau gáy Hiên Viên Ngạo toát ra một giọt mồ hôi to tướng.
Vũ Văn Cảnh Thiên lúng túng xoay đầu đi, ngẩng mặt nhìn lên góc 45 độ ở bầu trời phía tây, thầm hỏi trong lòng: phu nhân, nữ nhi của chúng ta là như vậy hả ?
Ở cửa, Ám Ảnh và bọn thị vệ nhìn nàng mà khóe miệng cứ co giật.
Hiên Viên Lâm cảm thấy váng đầu, hoa mắt chóng mặt, nhìn nàng vừa “Băm” vừa treo lên một nụ cười như ác ma ở trước mặt hắn, hắn rất muốn mở miệng hỏi: "Ngươi băm xong chưa?"
Một lát sau… Sau khi liên tục "Băm" đến độ thở không ra hơi được nữa, mỗ nữ mới mở miệng: "Rồi sau đó đem thịt của các nàng ném cho chó ăn! Điều này nói rõ Bổn vương phi là người cực kỳ ghen tuông! Trên cái thế giới này tuyệt đối không có ai đố kị hơn so với ta rồi !"
Híc…Hiện nay, “Ghen” là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo sao ?
"Còn “nói nhiều” à ! Vậy là ngài không biết ta đến tột cùng rất thích nói chuyện rồi!", mỗ nữ còn tưởng rằng "Nói nhiều" có nghĩa là ‘lắm mồm thích nói chuyện’, "Chỉ cần một ngày không nói lời nào, cổ họng của ta thấy vô cùng khó chịu! Cái loại cảm giác khó chịu đó quả thực giày vò làm ta muốn phát điên! Hơn nữa, bổn vương phi không chỉ nói với một người, mà một ngày phải nói với mấy trăm người cơ! Ngươi phải tin ta, trong thiên hạ này tuyệt đối không có ai lắm miệng hơn so với ta đâu !"
Éc… Tất cả mọi người nhìn nàng mà cảm thấy như bị sét đánh. Có người tự hạ thấp hình tượng của mình như thế này sao?
Trông thấy Hiên Viên Lâm há hốc mồm tỏ vẻ “không thể tưởng tượng nổi” để nhìn mình, nàng tiếp tục nói: "Thế nào, người cũng cảm thấy khó có thể tin nổi chứ gì ? Loại người giống như ta vậy, hiện tại, ngay bây giờ, ngay lập tức nên bị hưu mới đúng! Có phải hay không hả Vương Gia thân ái của ta ~"
Mỗ nữ nói xong, quay đầu lại, đá lông nheo về phía Hiên Viên Ngạo, kèm thêm một nụ hôn gió… Ái chà, sớm biết đi ra ngoài bịa chuyện xưa về con heo này là nàng có thể thành công bị bỏ rơi, nàng nên sớm đi ra ngoài bịa chuyện mới phải!
Cái mị nhãn cùng động tác ghê tởm đó khiến toàn thân mọi người run lên… Cứng đờ mà nhìn nàng. . . . . .DDlqd - edit:ThuyDuong18
Hiên Viên Ngạo cảm thấy toàn thân hắn nổi đầy da gà rồi ! Lúc này mới nói: "Nếu vương phi tự hiểu rõ về mình như vậy, bản vương cũng nên viết hưu thư thôi ! Hoàng thúc còn có ý kiến gì chăng?"
Hiên Viên Lâm ngơ ngác lắc đầu một cái: "Không có!" - Hắn còn có thể có ý kiến gì? Chính chủ đã tự dội nước bẩn lên người mình, hắn chỉ là một nhân chứng, muốn nhiều ý kiến như vậy làm cái gì ?
Vì vậy mỗ Vương gia bắt đầu cầm bút viết hưu thư, Vũ Văn Cảnh Thiên và Tiểu Nguyệt ôm cái trán đau nhức, mặt của Vũ Văn Tiểu Tam nở ra nụ cười hạnh phúc, chắp tay trước ngực, uốn éo thân người, nhún nhún cái chân, đầy chờ mong nhìn vào hắn, hận không được hát vang một bài để biểu đạt nội tâm đầy kích động của mình. . . . . .
Mỗ Vương gia viết viết, nhìn nụ cười trên mặt nữ nhân kia càng lúc càng rõ rệt, miệng anh đào nhỏ toét ra kéo đến tận mang tai, bộ dáng vui mừng này giống hệt với thời điểm hôm đó nàng cho là hắn bị đâm chết, mà rõ ràng hắn"Trừng phạt" nhưng lại khiến người nọ cực kỳ vui mừng!
Rõ ràng là tiện nhân này phá hư thanh danh của hắn, hắn muốn trả thù nàng, nhưng tại sao dường như biến thành hắn đang giúp nàng thực hiện cái mong muốn đã ấp ủ nhiều năm ? Oán khí ở trong lòng càng lúc càng dâng trào, hưu thư đang viết một nửa, ngay sau đó hung hăng vỗ một phát lên trên bàn. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT