Mỗ nữ nhìn thấy ánh mắt của Hiên Viên Triệt rất giống ánh mắt muốn giết người của Hiên Viên Ngạo, còn chưa mở miệng, Hiên Viên Triệt đã ngẩn đầu lên nhìn nàng, ánh mắt khiến người ta thương tâm. “Ca Ca, cùng chơi với Triệt nhi được không?”

Trong ánh mắt tràn đầy mong đợi, Vũ Văn Tiểu Tam liền gật đầu: “Tốt! Tốt!” Hoàn toàn không để ý Hiên Viên Triệt còn lớn hơn nàng rất nhiều…

Tiểu Nguyệt đưa tay lên xoa xoa trán, trời ạ.Tiểu thư, lão nhân gia ngưởi phải khiêm tốn một chút!

Mắt hắn thoáng động, nhìn thấy trang phục kỳ dị của hoàng tẩu, nhưng ngay sau đó lại nhẹ nhàng mở miệng: “Triệt nhi nhìn thấy ca ca, đã cảm thấy rất thích!”

Lời này vửa rơi xuống, Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa cảm động đến rơi lệ … lại có trai đẹp hướng nàng bày tỏ khiến nàng rất thích … Không uổng công nàng hắc hắc. . nhiều năm ngắm trai đẹp.

“Ta nhìn thấy ngươi cũng rất thích! Không biết ngươi có ngại cùng ta thân mật?” Ánh mắt mỗ nữ thoáng chút lộ ra … Lang Tính!

“Tốt! Tốt! ca ca nghĩ chúng ta thân mật như thế nào đây?” Tiểu mỹ nam nghiêng cái đầu khả ái nhìn nàng, Bản chất làm mẹ của Vũ Văn Tiểu Tam bộ phát đến đỉnh điểm thương yêu.

Còn chưa kịp trả lời Tiểu mỹ nam, một âm thanh lạnh như băng vang lên: “Bổn Vương cảm thấy các ngươi đã đủ thân mật. ”

Đưa lưng vể phía hắn mặt mỗ nữ tối sầm, có phải hay không bát tự của nàng và hắn tương khắc! Nàng mặc nam trang ra ngoài ngắm trai đẹp không cùng hắn có quan hệ nha! Chuyện gì cũng muốn quản!Lại nói nhiều!

“Vị huynh đài này, ta đây cùng vị công tử này nói chuyện, kính xin các hạ đừng xen vào!” Vũ Văn Tiểu Tam nhẫn nại quay đầu nói với hắn

Xen vào chuyện của người khác? Dầu gì trên danh nghĩa hắn cũng là vị hôn phu của nàng! Đang muốn phát tác, thì người mặc thanh y hướng ánh mắt quét qua bên này, vừa nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Nam có dán ria mép, lập tức tới chào hỏi:“Tiểu huynh đệ, thật là trùng hợp, ở nơi này có thể gặp ngươi!” Trong bụng khó hiểu tai sao hắn lại dán ria mép?

Hắn là một trong bảy tài tử ở kinh thành, mỗi tháng có hội thi thơ thì hắn sẽ tới ,thật ra thì cảm thấy kì quái tại sao tháng này hắn không nhận được thiệp mời nào, cũng may hắn đi vào cũng không một ai ngăn trở.

Nhìn thấy người, Vũ Văn Tiểu Tam tâm tình rõ ràng khá hơn: “Huynh đài, ngươi cũng đến rồi!”

“Ừm!"Người mặc thanh y tươi cười nhìn nàng một chút, sau đó ôm quyền hướng Hiên Viên Ngạo hành lễ, “Tam vương gia!”

“Mộc Tiểu hầu gia!” Hiên Viên Ngạo gật đầu một cái, dù sao mỗi tháng cũng cùng tham gia hội thi thơ, quan hệ không tốt nhưng không tính là quá xấu.

“Các ngươi biết nhau?” Mộc tiểu hầu gia kinh ngạc hỏi, sau đó vỗ trán. “Ta quên mất, các ngươi khẳng định là biết nhau, hắn là tam vương … . ” Phi bà con xa biểu đệ …

Nhưng, chưa kịp nói xong liền bị cắt đứng: “Huynh đài! chúng ta thật có duyên!” Đồng thới nháy mắt với hắn …

Mộc tiểu hầu gia ngẩn ra, lúc này mới hiểu ý, vị vương phi này là bà con xa của biểu đệ. Mấy ngày trước cùng bọn họ nói chuyện tình tam vương gia cùng nhị vương gia, nếu như hắn nói ra. . . Vì vậy ánh mắt áy náy nhìn nàng. . .

Hiên Viên Ngạo vừa nghe, còn cho rằng Mộc tiểu hầu gia biết “hắn” là “Tam vương phi” Vũ Văn Tiểu Tam, lúc này cảm thấy khuôn mặt không nhịn được!

Nhưng dù sao đã như vậy, động tĩnh quá lớn sẽ rất khó coi, mà Mộc tiểu hầu gia đã biết thân phận của nàng, nên sẽ có chừng mực, vì vậy hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, ý bảo nàng có chừng mực, liền đi qua hướng Công Tôn Trường Khanh trò chuyện.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn thấy bóng lưng hắn le lưỡi một cái, suốt ngày xen vào chuyện người khác, bệnh thần kính!

Mộc tiểu hầu gia cảm giác phía sau mình đang đỗ mồ hôi lạnh, nhìn thấy nàng lè lưỡi: “Tiểu huynh đệ hình như đệ rất ghét tam vương gia?”

“Đó là đương nhiên!” không qua suy nghĩ gì liền nói.

Quay đầu nhìn thấy gương mặt khó hiểu của Mộc Tiểu hầu gia , sặc …

“Tam vương gia cùng tiểu huynh đệ là bà con xa cũng là biểu tỷ phu, tiểu huynh đệ sao … . ”Mộc tiểu vương gia hỏi những nghi hoặc trong lòng.

“Ai! Đừng nói nữa, cái gì mà biểu tỷ, mới vừa rồi còn tới đây hỏi ta kể chuyên ấy kiếm bao nhiêu bạc, muốn ta chia cho hắn, ta thế nào không ghét hắn?” mỗ nữ bắt đầu bịa chuyện.

Tiểu Nguyệt nghe thấy vậy khóe miệng giựt giựt … .

Mộc Tiểu hầu gia phảng phất có gì nghẹn ở cổ họng. nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, trong bụng suy nghĩ … Tam vương gia thật sự bỉ ổi như vậy? Cái gì mà cầu xin chia tiền? Dường như thân vương không có người nào nghèo như vậy ?

Phía sau bọn họ, khuôn mặt trẻ con nhíu mày thành một chỗ, nén cười đến cực kỳ khổ sở… .

Nhìn mặt hắn không có cảm xúc, Vũ Văn Tiểu Tam vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ai… . Cho nên nói, ngươi không thể nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo lường, đạo lý này ngươi từ từ sẽ hiểu!”

Mộc tiểu hầu gia giựt giụt khóe miệng, lúng túng gật đầu một cái …

“Ca Ca không để ý người ta!” Sau lưng vang lên âm thanh uất ức Hiên Viên Triệt .

Mỗ nữ lập tức quay đầu, cả mắt toàn là kích động, chạy thật nhanh đến chỗ hắn, sờ đầu hắn một cái : “Ngoan, ca ca làm sao không để ý đến ngươi! Ca ca chỉ theo hắn nói mấy câu!”

Nàng dùng động tác này … khiến cho mọi người vừa xoay đầu đã kinh sợ, cái nam nhân râu ria kia đang làm gì? Điên rồi sao? Đây chính là thất vương gia! Thất vương gia là ai! Nhìn như vô hại, nhưng kì thực rất kinh khủng!

Chỉ cần hắn khó chịu, không ai có thể nhìn hắn ra tay thế nào, bởi vì tất cả đều đã đi diêm vương báo cáo rồi!

Khóe miệng của Hiên Viên Triệt khẽ nhếch lên, cần gì phải sờ đầu hắn khoa trương đến như vậy!

Hiên Viên Ngạo sắc mặt đen thành khối!

Tiểu Nguyệt tựa vào cửa, để không khỏi hôn mê!

Trên cao, một nam tử mặc áo trắng nhìn màn này, cười đến cực kỳ xinh đẹp, để cho người bên hắn không ít người bịt mũi, để khỏi phun máu mũi …

“Ca ca ngươi không chịu nói chuyện với ta!” Tiểu mỹ nam ngẩng đầu lên, uất ức nhìn nàng.

Ặc… Khéo miệng nàng bất nhã rớt nước miệng… “lạch bạch” rơi xuống, cực kỳ chói tai… .

Mộc Tiểu hầu gia im lặng nhìn hành động bọn họ. . . Dường như vị tiểu huynh đệ này xem vương gia là sủng vật thì phải? Tại sao lại quan hệ với Thất vương gia rồi! Ngửa đầu lên liếc nhìn, nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nam, sắc mặt khó coi, nhìn khuôn mặt đẹp mắt, hơn nữa rất đẹp mắt, vẻ đẹp khiến cho hắn lòng người sinh ý…

“Này, đây không phải là Vũ Văn huynh sao?” Lúc này có người đi tới chào hỏi, người này là người mặc áo vàng đi cùng với Mộc tiểu hầu gia , “Thì ra người cũng tới nơi đây, ta còn nghe nói hôm nay hội thi thơ Vũ Văn huynh không tới tham gia, vậy. . ”

Vừa rồi vừa thấy Vũ Văn Tiểu Tam điên cuồng đối với hắn nháy mắt, Mộc tiểu hầu gia kéo kéo tay áo hắn, ánh mắt hướng Hiên Viên Ngạo bên kia, nhắc nhở không nên nói ra …

Nam nữ mặc áo vàng dừng lại, lập tức câm miệng, ánh mắt áy náy nhìn Vũ Văn Tiểu Tam , nếu để cho tam vương gia biết Vũ Văn lão nhị nói về chuyện của hắn, không phải là hạ Vũ Văn lão nhị sao?

Ba người cùng nhau trao đổi ánh mắt ngầm hiểu …

Hiên Viên Ngạo nhíu mày nhìn hắn, hắn cảm thấy có gì mờ ám, hơn nữa trực giác nói cho hắn biết, chuyện hôm nay không thể nào thoát được ánh mắt hắn ,dường như có chút gì đó, nữ nhân này bên ngoài vương phủ rốt cuộc làm gì rồi? tại sao có nhiều người biết vậy?

“Mọi người đã đến đông đủ?” Có âm thanh vang lên.

Tất cả mọi người quay đầu, nhìn thấy nam nhân áo từ trên lầu đi xuống, mặc y phục trắng, gió thổi nhẹ nhàng khẽ nâng tóc hắn, làm cho người ta liên tưởng đến cảnh tiên giáng trần, dung nhan xinh đẹp khiến cho người ta mê mẫn, giống như sứ giả từ địa ngục đến câu hồn người … .

Tóm lại cho cùng, là tiên? Hay là yêu? Không người nào nhìn thấu

Chỉ với nụ cười khuynh thành thôi,đã khiến cho người ta mê loạn … Người đó chính là Vô Thương vương gia,cứ mỗi lần nhìn thấy hắn lại thấy ngày càng xinh đẹp! Tuyệt mĩ nhất kinh thành, nếu như hắn là cô nương,sẽ là hồng nhan họa thủy!

Cánh tay vẫn đang đặt trên vai Hiên Viên Triệt,nhưng cặp mắt đã lóe lên kích động, cười đến mê hoặc chúng sinh … Thương Thương ngày càng đẹp trai nha!

Hiên Viên Ngạo ánh mắt liếc nhìn nữ nhân kia sắc mặt của nàng đang nhìn về phía hoàng thúc, nghĩ đến bọn họ có quan hệ, chẳng biết tại sao,trong lòng cảm thấy khó chịu!

Hiên Viên Vô Thương từ lầu đi xuống, ánh mắt vẫn đặt trên người nàng, mà nói chuẩn xác thì, là đặt ở trên bàn tay kia… .

Ánh mắt tà mị nhìn giống như cười kia, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam lại thấy đầu mình tê dại. . theo ánh mắt hắn nhìn xuống, khóe miệng rụt lại. nhanh chóng đem tay mình thu hồi lại… Dấu ở phía sau, bộ dáng nịnh hót nhìn hắn…

Bỗng nhiên rùng mình, tiểu Nguyệt nha đầu đáng chết này,như thế nào lại không nói với nàng là Thương Thương cũng tới? Nếu biết Thương Thương cũng tới, nàng tất nhiên… tất nhiên … Ô ô… nếu biết Thương Thương tới,nhưng nàng vẫn không chịu nổi vẻ đẹp trai Hiên Viên Triệt tiểu mỹ nam nha!

Hiên Viên Triệt quay đầu, nhìn thấy động tác của nàng, trong bụng liền suy nghĩ, chẳng lẽ nàng cùng hoàng thúc? Giống như… . Càng ngày chơi càng vui!

“Vương gia, đã đến đủ!" Liên hoa tiến tới bẩm bào, đồng thời còn bồi thêm một câu: "không những đến đông dủ,mà còn nhiều hơn ba người nha! Đó là Mộc tiều hầu gia vương gia không có mời và hoàng thượng, còn có Vũ Văn Tiểu Tam …

“Nếu dã đông đủ, vậy thì bắt đầu đi!” Nhẹ giọng mở miệng.

“dạ!” Liên hoa cung kinh gật đầu, rồi xoay người nhìn mọi người nói, “xin mời theo ta!”

Mọi người nhìn nhau cười một tiếng, có người mở miệng nói: “Hi vương Gia, hôm nay chủ đề là gì?”

Người nọ khẽ cười một tiếng : “Hôm nay chủ đề… Bổn vương không biết nên lấy cái gì, không biết các vị có ý kiến gì không?”

Mọi người yên tĩnh không tiếng động, bọn họ không biết nên đề nghị cái gì cả.

Liên hoa mang theo bọn họ đến hành lang,một chiếc thuyền lớn hiện trước mặt mọi người…

“Hôm nay chúng ta du thuyền trên hồ, ngâm thơ thi phú, không biết các vị nghĩ thế nào?” Giọng nói tà mị vang lên.

“Như thế cũng tốt!” Mọi người đều càng vui vẻ yêu thích, không có đề tài, liền dễ dàng tìm thấy câu thơ hay, Hi vương gia mỗi lần thi thơ, luôn có ý nghĩ bất đồng thật là tốt! Đây chính là hội thi thơ một tháng một lần, có vé mới vào được cửa, người trong thiên hạ luôn tranh nhau mà có. !

Nơi này không ai không là tài tử,các tài tử cũng từ nơi đây mà nổi danh !

Vũ Văn Tiểu Tam đi theo bọn bọ, từ lúc Thương Thương xuống lầu tới giờ chưa có nhìn nàng cái nào, đây là thế nào? Giận sao?

Hiên Viên Ngạo thỉnh thoảng nhìn nàng, ánh mắt không mấy thiện cảm, dĩ nhiên sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cũng không khác hắn là mấy.

Mộc Tiểu Hầu Gia ngược lại tâm tình không tệ, được nàng giới thiệu vào hội thơ,nơi này hắn chưa bao giờ tham gia..

Mỗi lần tới đây, điện ngọc xây cũng có khác .

Nói tới chỗ này, Vũ Văn Tiểu Tam quay sang nhìn hắn: “Nơi này có phải còn có Lưu Vân Các?” Nàng cảm thấy có chút quen mắt, trước đó đình nghỉ chân, hành lang cũng nhìn rất quen mắt, nhưng bố trí nơi một chút ấn tượng nàng cũng không có, nàng còn tưởng là nàng nhớ lầm.

“Đúng nha, Lưu Vân Các là nơi Hi vương gia đón tiếp khách, nói ra thật cấu hổ, ta còn chưa có vào nơi đó, không biết tiểu huynh đệ vào chưa?" hắn là sủng nam của Hi vương gia,chắc có thể vào rôi.

“Đi vào!” Vũ Văn Tam Tiểu thầm nghĩ,sao nàng vẫn nên nhớ bố trí nơi đây, hiện tại tốt rồi,nhìn thấy Hiên Viên Triệt bị Thương Thương bắt giữ ô ô ô… Phải làm sao bây giờ

Mọi người cùng nhau bước lên thuyền, không phân chia thân phận, nhưng mọi người vẫn tự giác nhường đường,để cho Hiên Viên Mặc đi cùng Hiên Viên Vô Thương, Hiên Viên Ngạo cùng bước lên trước …

Hành động này, liền đem Vũ Văn Tiểu Tam lên phía trên, trong bụng liền suy nghĩ, . . Chẳng lẽ nhường đường cho mình?Liền vui vẻ chắp tay, cười hì hì mở miệng : “Các huynh đài khách khí, khách khí!”

Dứt lời hiên ngang lên thuyền…

Cả đám kích động nhìn bóng lưng hắn, Bọn họ nhường đường là nhường cho hoàng thượng phía sau hắn ! Tất cả quay đầu nhìn nét mặt Hiên Viên Mặc, thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ bất dĩ,không có phần tức giận, mọi người nhất đề liền cảm thán … Hoàng thượng bệ hệ thật là rộng lượng!

Mộc tiểu Hầu Gia khóe miệng co quắp nhìn bóng lưng hiên ngang của nàng. Mới vừa rồi chuyện trò vui vẻ. Thấy mọi người nhường đường, hắn cũng tránh ra bên cạnh, vốn cho là huynh đệ này thông minh, phải né qua một bên mới phải,đâu ngờ hắn lại như thế

Hiên Viên Vô Thương cười như không cười nhìn bóng lưng nàng…

Hiên Viên Ngạo im lặng, hiện tại hắn căn bản có thể hiểu vì sao mỗi lần nữ nhân này khi ngồi xe ngựa,thì nàng luôn xuống xe trước…

Tiểu nguyệt càng thêm mất thể diện, tiểu thư của ta à, tại sao nàng lại tự kỉ thế kia? Ở đây nếu có mười người thì hết chín người không biết nàng là ai rồi, hơn nữa hôm nay, người tới, thân phận ai cũng cao quý, nàng sao lại không hiểu thế này… Tiểu thư nên nhường đường, chứ không phải tự biên tự diễn thế kia…

Làm nha hoàn của nàng thật mất thể diện nhaaaaa... !

Lên thuyền xong, thấy mọi người đều nhìn nàng, hắc hắc cái loại được mọi người nhìn thất là tốt,rồi cười hiếp mắt nói: “Các huynh đài,có phải hay không nhìn ta rất tiêu sái anh tuấn? hắc hắc … Mặc dủ biết tiểu đệ biết như vậy, nhưng các vị huynh đài cũng không cần phải tự ti nha, lại càng không nên yêu ta, ta biết có nhiều người hâm mô,nhưng không thể nói gì nhưng quả thật nhiều hơn nữa thì sẽ có áp lực nhaaa. . !”

Lời vừa thốt ra, hơn vài người đã té xuống đất! anh tuấn tiêu sái?lại có hai cái ria mép?

Hiên Viên Mặc dở khóc dở cười nhìn nàng …

Tiểu nguyệt suýt nữa té xỉu

Mộc Tiểu Hầu Gia cùng nam tử áo vàng,thì há mồm to, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn …

Liên hoa khóe miệng giựt giựt, bước chân lung lay mấy cái.Rồi quay đầu nhìn khóe miệng co quắp của Vương Gia, im lặng ngẩn đầu nhìn trời …

Mấy người ở dưới đất liền đứng lên, cố nén để khỏi kích động mà mắng to,người này tự khen mình, lại còn một mình dám lên thuyền, còn lại bày ra tư thế này, thấy nàng đứng lan can thuyền,nhìn xuống mọi người. Rồi sau đó thả tay xuống. . .

Mở cái quạt, ra vẻ tiêu sái lắc lắc,ngón tay khẽ đung đưa nhìn họ. . . Khóe mắt dư quang nhìn về phía nào đó...

Mọi người không hẹn quay đầu nhìn phía Hiên Viên Vô Thương. . . Hi vương gia, sao ngài lại mời người như vậy? Đây không phải là đang hành hạ chúng ta sao?

Hiên Viên Vô Thương vô tội nhìn mọi người,rồi liếc nhìn về Hiên Viên Mặc. . .

Lần này mọi người mới nhớ tới người này là cùng hoàng thượng đi vào,liền dùng ánh mắt ai oán nhìn Hiên Viên Mặc một cái, rồi quay đâu đi. .

Hiên Viên Mặc lúng túng sờ mũi một cái, đột nhiên cảm thấy hối hận,nhưng làm bộ không nhìn thấy nàng là không được à!

Tiểu Nguyệt cùng Mộc tiểu hầu gia nhìn nàng đang bày ra bộ dáng tiêu sái,liền có vẻ mặt đưa đám. . .

Tiểu Nguyệt nghĩ: dường như ai cũng biết là nàng là nha đầu của tiểu thư

Mộc tiểu hầu gia nghĩ:dường như mọi người đều thấy mình cùng nàng nói chuyện với nhau. . .

Bọn họ hiện tại rất muốn nói với bọn họ là mình không biết hắn?

Hiên Viên Triệt cúi đầu,ánh mắt tràn đầy ý cười. Hiên Viên Ngạo càng như muốn ngất, lung lay muốn ngả, hắn làm sao có thể cưới người như vậy làm vương phi? Nữ nhân này, quả thật đầu óc có vấn đề!

Cũng may đại đa số không biết thân phận nàng, nếu không toàn bộ thể diện của mình đã vì nàng mà hoàn toàn vứt bỏ.

Hiên Viên Vô Thương thấy vậy ho khan nói: “Tốt lắm, chúng ta lên!”

Mọi người không hẹn mà mặt đưa đám,nhìn Vương gia, chúng ta có thể không lên không? Bọn họ thật không muốn cùng thuyền với người thầnn kinh như vậy.

Thây nét mặt bi hãi mọi người, Hiên Viên Vô Thương dẫn đầu bước lên thuyền cùng Hiên Viên Mặc. . .

Chuyện này. . . hoàng đế bệ hạ lên thuyền bọn họ có thể không theo sao. XL Cả nhà nhiều .. không biết tại sao cái lap mình mấy nay không vô Diễn đàn được ...tạ lỗi tạ lỗi

Ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy tên thần kinh đó vẫn đứng ở bên cạnh thuyền,đi ngang ai cũng cúi đầu,bộ dáng ưu thương,nhưng vẫn không kìm được mà lén lén ngước lên. . Mọi người khóe miệng giựt giựt,đều làm như không thấy hắn, cúi đầu bước lên thuyền. .

Theo quy củ thì Tiểu Nguyệt không thể lên thuyền,nhưng hôm nay thì không ai để ý,làm sao để ý người nhỏ bé như nàng,vì vậy Tiểu Nguyệt đi nhanh bước đi lên. . .

Nhìn thấy mọi người như vậy , Vũ Văn Tiểu Tam sắc mặt ưu thương , chờ người an ui..

Kết quả,lại nhìn thấy một đôi lại một đôi nữa bước qua nàng, thậm chí khi bước tới gần nàng thì lại còn bước nhanh hơn! Gì, đám người này nhìn nàng mà không thương tiếc sao?Nàng đang đứng ở chỗ này mà đau lòng , cư nhiên không một người nào đến an ủi nàng, một đám động vật máu lạnh

Rất nhanh có mấy đôi giày quen thuộc cũng đi qua nàng, ngẩn đầu lên thì thấy nha đầu Tiểu Nguyệt không có lương tâm,mà cón có tên Mộc Tiêu hầu gia kia.

Mỗ nữ gương mặt vặn vẹo. . . Gì không phải là huynh đệ sao, nhìn thấy nàng ưu thương, cũng không thèm an ủi! Khóe mắt chợt lóe còn mấy người đi tới,liền vội cúi đầu ưu thương. . .

Hiên Viên Mặc đi tới gần nàng, do dự một chút, muốn mở miệng, nhưng cuối cùng lại không mở miệng được lặng lẽ đi qua nàng. . .

Công Tôn Trường Khanh cười cười nhìn người kỳ quái này, thở dài một tiếng: “Thật là quái nhân!” Sau đó đi qua nàng. .

Hiên Viên Ngạo cũng nặng nề bước qua, thật muốn mắng nữ nhân điên cuồng này , ở chỗ này làm cái gì? Nhưng suy nghĩ kỹ nếu làm vậy thân phận nàng bị bại lộ,chính mình cũng mất thể diện, hừ một tiếng, đi tiếp . .

Phong Cuồng Tiêu cùng Vân Dật hài hước nhìn Hiên Viên Ngạo, nhìn thấy ánh mắt tựa hồ tức giận như muốn bốc cháy của Hiên Viên Ngạo rồi đi phía sau, Ngạo vương phi thật. . . rất có ý tứ!

Thấy vậy mỗ nữ liền lửa giận ngút trời, thật sự không thể giả bộ nữa,nhưng một đôi giày trắng thêu mai lại hiện trước mắt nàng , âm thanh nhỏ nhẹ:“Ca ca ngươi không vui vẻ sao?”

Mỗ nữ cảm động hai mắt lưng tròng, kích động liền ngẩn đầu lên, quả nhiên là Hiên Viên Triệt đứa bé này quả thật khiến người khác yêu thích, đang tính nói những lời ưu thương,nhưng lại thấy trước mắt nàng xuất hiện một gương măt xinh đẹp đang mỉm cười, đôi mắt tà mị nhìn nàng cười như không cười. .

Đáy mắt đõ thẫm. . . Hiện lên nguy hiểm!

Mỗ nữ ưu thương hướng tới Hiên Viên Triệt làm mặt không có gì cuống quít khoát tay áo: “Không có, ca ca không có mất hứng, ca ca rất vui vẻ. . . hắc hắc. . . ” Rồi sau đó nịnh hót cười cười nhìn Hiên Viên Vô Thương. . .

“Ca ca thật vui vẻ?” Âm thanh thanh thúy lại vang lên, “Nhưng ca ca mới vừa rồi nhìn rất ưu thương!"

Nhìn tiểu mỹ nam bộ dáng nghiêm túc, không còn thần thái đáng yêu, thấy thế mộ nữ liền đem Hiên Viên Vô Thương bên cạnh quẳng lên chín tầng mây, nhớ tới kiếp trước không biết lúc nào mình nghe câu này rồi, rồi sau đó ưu thương nói: “Đúng, ngươi biết không?Băng đóng một năm,nhưng chỉ cần mặt trời chiếu xuống một chút liền tan chảy, mà ta sợ mình ở trong đó quá lâu sẽ tan thành mây khói!” ( khó hiếu!..)

Nàng vừa nói vừa nhìn về phương xa,tựa như rất thâm thúy mơ màng. . . đầu ngước lên nhìn rất suy tư..

Hiên Viên Vô Thương cùng Hiên Viên Triệt cảm thấy phía sau âm thầm đổ mồ hôi. . . Loại lời ưu thương phát ra từ miệng nàng , chỉ làm bọn họ cảm thấy. . có chút. quái dị!

Nói xong đợi một hồi lâu không ai lên tiếng an ủi, trong bụng liền suy nghĩ lẽ mĩ lực không đủ? Thấy vậy mở miệng nó tiếp, đem khái niệm văn trong mình nói thành thơ: “Sinh mạng một đời như cuộc biểu diễn vậy, chúng ta cô độc mà diễn,cuộc sống cũng vậy, chúng ta mang luôn mặt nạ lừa người. . . ” ( không liên quan??)

Các không khí càng quỷ dị hai người phía sau mồ hôi đổ càng nhiều .

Chờ cả ngày, vẫn không ai lên tiếng ai ủi, mỗ nữ căm tức cúi đầu: “Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy nên an ủi ta sao?”

Hai người khoé miệng giựt giựt, Hiên Viên Triệt âm thanh nhẹ nhàng vang lên: “Ca ca, người ta nghe không hiểu. ”Hắn không hiểu tại sao nàng nói ra lời như vậy”Ai, đơn thuần chỉ là một đứa bé, vậy còn ngươi?” Cảm thán đối Hiên Viên Triệt, rồi quay đầu sang nhìn Hiên Viên Vô Thương lần trước hai bọn họ suýt nữa. . Suýt nữa cái kia, cái này buồn nha thấy nàng ưu thương vậy mà hắn không an ủi!

Nhìn nàng nổi giận, Hiên Viên Vô Thương lúc này bày ra bộ dạng đau khổ, làm bộ đáng thương: “Người ta không phải không muốn ai ủi nàng, mà sau khi nghe xong có chút khổ sở, còn chưa kịp phản ứng. ”

Nghe hắn nói vậy, Hiên Viên Triệt kinh ngạc nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái, hoàng thúc thế nào … Khụ khụ. .

Mộ nữ nghe vậy, trong bụng thoải mái, vỗ vai cùa hắn:“Chàng không cần quá khổ sở, thật ra nãy giờ ta giả vờ!” Sau khi nói xong nhanh nhẹn chạy vào khoang thuyền, lưu lại hai người đang nhìn nàng.

Giả vờ? Có lẽ bọn họ nên làm giống như mấy người kia, làm bộ không thấy nàng.

Vũ Văn Tiểu Tam sôi nổi vào khoang thuyền, thấy mấy người khác ngồi vào chỗ, đảo qua, liền nhìn góc phòng là đám người Mộc tiểu hầu gia cùng Tiểu Nguyệt, những người nhìn phía nàng có chút tránh né, còn bọn họ làm bộ dạng không nhìn thấy nàng … hoàn toàn không nhìn thấy nàng.

Giận dữ nhìn đám người Tiểu Nguyệt rồi đi tới, những ánh mắt nhìn qua nàng. . rồi làm như không biết nàng. . mặt tối sầm. . mấy người này có ý gì?

Tiều Nguyệt đẩy cái ghế, sợ sệt nhìn nàng : “Công tử ngồi đi!” Thật ra bọn họ không nghĩ tới tiểu thư ngồi cùng họ, quả nhiên… Chờ Vũ Văn Tiểu Tam ngồi xuống, những người khác nhìn bọn hắn ngồi cùng bàn ánh mắt vô cùng quái dị!

Hiên Viên Vô Thương cùng Hiên Viên Triệt bước vào, ho nhẹ một tiếng, mọi người thu hồi tằm mắt… Hôm này vì quá nhàm chán, cùng với kẻ điên,còn dùng cái gì mà tư thế tiêu sái, giờ trời đã tối, tối rồi lấy gì làm thơ?

Làm thơ không giống như mấy cái khác, nếu như muốn làm thơ hay, tất nhiên phải có cảnh đẹp làm bạn, nếu không chẳng thể nào làm ra câu thơ hay!

Nếu là trung thu, bọn họ hướng ánh trăng ngâm thơ, nhưng hiện tai không phải là ngày trăng tròn.

Mọi người không hẹn là cùng oán hận nhìn Vũ Văn Tiểu Tam! đều do hắn!

“Hôm nay trời đã tối! các vị liền ngẫu hứng làm thơ đi?” Hiên Viên Vô Thương khẽ cười để nghị.

Ngẫu hứng làm thơ? Đây chưa từng có qua!

“Vậy liền do ta làm trước!" Mỗ nữ đứng lên nói, gật gù chuẩn bị mở miệng, Tiểu nguyệt lập tức che miệng nàng, kéo nàng xuống...

Mộc Tiều hầu gia, Hiên Viên Ngạo, Hiên Viên Mặc, mọi người liền lau cái bị nàng hù dọa mà chảy mồ hôi, thật may, thật may là nha đầu Tiểu Nguyệt kia kịp chặn lại, nếu không cái tên kia làm mất mặt là chuyện nhỏ,mà chuyện đáng nói chính là bọn hắn nhất định nhận được nhiều ánh mắt oán hận! Nàng nếu có thể làm ra bài thơ hay, thì ngày mai mặt trời tuyệt đối sẽ không mọc hướng đông!

Tuy nói Mộc Tiểu hầu gia thời gian biết nàng không dài, nhưng là chỉ bằng cách nàng lên thuyền lúc đó. . . Không nói tới cũng được! Không đề cập tới cũng được! Tuyệt đối không để nàng để làm ra bộ dáng làm thơ!

Mọi người nhìn về phía Tiểu Nguyệt ánh mắt cực kỳ cảm kích, bọn họ cũng không tin tưởng kẻ không bình thường sẽ làm ra cái gì gọi là thơ hay! Nếu đem bọn hắn loạn thành một đoàn như vừa rồi, quấy rối cảm hứng bọn họ làm thơ, thì càng khó được ra câu thơ hay rồi!

"Tiểu Nguyệt, ngươi làm gì đấy?” Mỗ nữ rất không vui mừng quay đầu nhìn nàng, khó có cơ hội biểu hiện a, đợi nàng đem những thứ Đường Thi Tống Từ trong sách ra, từ đó nàng cũng sẽ trở thành một đại tài tử nổi danh thiên hạ, đáng chết nha đầu làm gì kéo nàng xuống? nàng không có phòng bị, nên để cho nàng đắc thủ!

"Công tử, ngài không làm thơ ,cũng không cần làm loạn thêm, đến lúc đó rất mất thể diện nha!” Nếu là tiểu thư trước khi mất trí nhớ, có lẽ còn có thể làm mấy câu, hiện tại cái này chỉ biết là ngắm mĩ nam tử, tiểu thư. . . . . . Hay là thôi đi!

Mỗ nữ rất là căm tức: “Ai nói ta sẽ không làm thơ à? Tiểu gia tài trí hơn người, Học phú cao thâm, làm thơ dĩ nhiên không ai bằng,ngươi đừng xem thường ta chứ?”

Âm thanh này nói cực lớn, tất cả mọi người quay đầu, mặt khinh bỉ càng thêm phỉ nhổ,hình thái phức tạp nhìn nàng. . . . . .

Hiên Viên Mặc cúi đầu, lúng túng uống nước. . . . . .

Hiên Viên Ngạo quay đầu, làm bộ không biết. . . . . .

Phong Cuồng Tiêu cùng Hòa Mộ Vân dật liếc mắt nhìn nhau, hài hước nhìn thái độ giả bộ không biết của Hiên Viên Ngạo, rồi sau đó cúi đầu cười trộm. . . . . .

Công Tôn Trường Khanh rất là tò mò nhìn nàng. . . . . . Người này thật sự rất kỳ quái a!

Tiểu Nguyệt càng thêm hối hận đến nỗi ruột gan lộn lên, sớm biết để cho nàng trực tiếp làm thơ phải tốt hơn không, đem nàng kéo xuống làm gì? Hiện tại thì tốt rồi, làm người khác chú ý! Nếu là mới vừa trực tiếp làm, làm không tốt cũng không sao, hiện tại thì rất mạnh miệng, nếu làm không tốt. . . Nàng quả thật không dám tưởng tượng sẽ đối mặt sự phỉ nhổ như thế nào!

Quả nhiên lập tức liền có người khinh thường đứng lên: “Nếu vị tiểu huynh đệ này có tài hoa như thế, không bằng liền làm một bài, cho chúng ta nghe một chút?”

Tất cả mọi người nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. . . . Hiên Viên Vô Thương cũng có chút nhức đầu, hiện tại hắn không tiện mở miệng hóa giải, cái mặt này cũng không thể ném đi nha!

Ở mọi người dùng ánh mắt mong mỏi nhìn thấy nàng mất thể diện, Vũ Văn Tiểu Tam mở ra cây quạt lắc lắc: “Làm thơ là có thể,nhưng ta được cái gì?”

"Ầm!” “Ầm!” “Ầm!” . . . . . .

Hơn vài người ngã quỵ âm thanh!

Làm thơ còn hỏi được cái gì? Mọi người không dám tin trợn to mắt. . . . . .

Phong Cuồng Tiêu kéo kéo Hiên Viên Ngạo tay áo, nhỏ giọng hỏi: “Ngạo, tam vương phủ không có tiền? Có muốn huynh đệ trợ giúp?” Cặp mắt sáng đều là tia giảo hoạt.

"Cút!” Lạnh lẽo môi mỏng khạc ra một tiếng. Tiện nhân này, luôn khiến cho hắn mất thể diện!

Phong Cuồng Tiêu trên mặt cười đểu, đem thân thể ngồi xuống

Hiên Viên Mặc nhìn Hiên Viên Ngạo một chút, hài hước mở miệng: “Ngạo, có muốn hoàng huynh cho đệ thêm một chút bổng lộc?”

Con ngươi hiện tia lạnh lẽo, ánh mắt giết người quét về phía hắn. . . . Hiên Viên Mặc lúng túng sờ lỗ mũi một cái, quay đầu, hắn chỉ qua là có ý tốt.

"Không biết huynh đài nghĩ muốn cá cược thế nào?” Âm thanh của một thư sinh nhìn nhã nhặn, nhưng đáy mắt đều là khinh bỉ. Ngâm thơ thi phú, tao nhã như vậy, người này lại dùng làm cá cược!một chút nhã nhặn cũng không có! Thật sự làkhông có sự nhã nhặn chút nào!

Thấy thế mỗ nữ dùng ngón tay cái,ngón trỏ cùng ngón giữa chà xát vào nhau, bộ đángvô cùng bỉ ồi: “Dĩ nhiên là cái này á!”

Dấu hiệu này làm cho mọi người đều hô đồ, đó là là cái gì? Mọi người nhìn nhau một chút, đều không hiểu . . . Trong bụng suy nghĩ, chẳng lẽ bọn họ hiểu lầm, người này muốn không về tiền tài?

"Xin huynh đài cứ nói!” Nam tử kia hỏi tiếp.

Mỗ nữ nhíu lông mày: “Làm sao ngươi đần như vậy? Đương nhiên là tiền á! Tiền! Thiệt là, nhất định làm người ta phải nói thẳng ra, làm cho bản công tử ta ngượng chết!”

"Ngươi còn biết ngượng ngùng?” Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người.

Tiểu Nguyệt lấy tay bụm mặt, mộc tiểu hầu gia đám người liền cầm cái quạt che kín mặt,trong lòng thầm reo hò, xin vạn lần đừng nghĩ chúng ta cùng hắn có quan hệ nha!

"Tốt! Nếu là huynh đài có thể làm ra thơ hay, tiểu đệ nguyện lấy hoàng kim vạn lượng dâng lên!” Này lịch sự nam tử mở miệng.

"Chuyện này là thật?” Mỗ nữ mắt chứa mong đợi nhìn hắn.

"Quân tử nhất ngôn, Tứ Mã Nan Truy!” Trong mắt giễu cợt ý vị nặng hơn!

Bọn họ cũng không tin hắn có thể làm thơ hay!

Hắc hắc. . . . . . Rốt cuộc giống như mong muốn nàng!

"Xin huynh đài ra đề!” Lần này nét mặt nghiêm túc.

Nhìn nét mặt hắn đột nhiên biến chuyển, mọi người cũng có chút phản ứng không kịp,có chút sững sờ, cái đó nam tử nhã nhặn liền chỉ vào chân trời xế chiều rồi mở miệng: “Cảnh chân trời này quả thật là đẹp, không biết huynh đài có thể làm bài thơ không?”

Mọi người nhìn về phía ngoài khoang thuyền, bầu trời chiều tà, đám mây hồng sắc đem chân trời biến thành một màu đỏ cực đẹp, cũng là cảnh đẹp! Chỉ là cái người không bình thường này có thể làm ra bài thơ hay sao?

Mọi người đều quay đầu lại nhìn hắn. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương cùng Hiên Viên Mặc có chút bất đắc dĩ, Hiên Viên Ngạo mặt cũng tối đen đến đáng sợ, Hiên Viên Triệt cùng Công Tôn Trường Khanh cũng là có chút mong đợi nhìn hắn, trực giác nói cho bọn hắn biết, nàng không giống như vậy những người lỗ mãng.

Tiểu Nguyệt kéo kéo vạt áo của nàng: “Công tử, nếu như ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp!”

Mỗ nữ lắc lắc cây quạt, rất nhanh liền mở miệng: “Hướng Vãn ý bất thích, khu xa đăng cổ. Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn. "( trích nguyên câu)

Hít. . . . . . Mọi người ở đây hít vào ngụm khí lạnh! Tuy nói"khu xa đăng cổ" ở chỗ này có chút không đúng, thế nhưng"Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn. "Lại đúng là câu hay! Thơ ấy không chỉ tả cảnh, mà thể hiện chữ tình, thậm chí tài năng hướng tới người đối đáp!

Này nam tử nhã nhặn lúc nãy sắc mặt lúc xanh lúc trắng một hồi, hoàn toàn không nghĩ ra câu đối với câu thơ của nàng!

"Tiểu đệ cảm giác bài thơ này làm không tệ, không biết huynh đài nghĩ có đúng không?” Vũ Văn Tiểu Tam hài hước nhìn hắn. ánh mắt giễu cợt nhìn những người kinh thường nàng,đúng là không có gì tốt , hôm nay để xem...

Cái nét mặt này khiến tất cả mọi người có chút sững sờ, mọi người đều sững sờ nhìn hắn, hắn với người không bình thương ấy là một??? nhìn cứ tưởng là hai người a! nhưng không ai biêt nàng Vũ Văn Tiểu Tam đặc điểm lớn nhất chính là hay thay đổi!

Thấy hắn không nói lời nào, nàng lại quay mặt sang nhìn những người khác: “Chư vị nghĩ sao?”

Mọi người vẫn chưa có hoàn toàn hoãn hồi phục tinh thần, Hiên Viên Mặc mấy người này cảm giác như sét đánh, thật không nghĩ tới nàng là người thâm tàng bất lộ!

Các tài tử hơi suy nghĩ một chút, rồi sau đó không hẹn mà cùng gật đầu một cái: “Thật là câu hay!”

Vũ Văn Tiểu Tam thoả mãn mà gật gật đầu, quay mặt sang nhìn này nam tử kia: “Không biết huynh đài thấy có được không?”

Nam tử kia còn chưa kịp mở miệng, bên người hắn cô gái áo hồng liền không phục đứng lên: “Vừa mới Lâm công tử vừa nói đề mục, các hạ là có thể đối đáp trôi chảy, tiểu nữ tử không thể không hoài nghi các hạ đã có chuẩn bị, các hạ có thể hay không nữa ứng một đề nữa?”

Vũ Văn Tiểu Tam trên mặt nâng lên nhất nhẹ nói: “Huynh đài này ra đề , ta làm sao biết được hắn ra đề gì?Mà có chuẩn bị trước. Huynh đài nếu là không chịu thua thì không cần ra ngoài đánh cuộc, được rồi, tại hạ cũng không phải là người nhỏ mọn, huynh đài nếu hiện tại thừa nhận chính mình đối không được, tiểu đệ liền thừa nhận chúng ta không có đánh cược nữa "

Tuy nói nàng câu thơ đúng không là gì, nhưng là cô gái này nói chuyện khiến người ghét, nàng có đắc tội với nàng kia sao?

Mà nàng nói ra câu nói sau cùng kia. . Hừ, nhiều tài tử, vương công quý tộc đều tại đây, nàng cũng không tin hắn sẽ thừa nhận chính mình thua không đối được!

Lời này vừa rơi xuống, mọi người nhìn về phía này cô gái áo hồng cùng này công tử lúc nãy ánh mắt có chút khinh thường, tuy nói bọn họ cũng hoài nghi người này ăn gian,nhưng không có chứng cớ tại sao có nói lung tung để lật đổ đánh cuộc?

Này nam tử giương môi cười một tiếng,nhưng cười hết sức miễn cưỡng: “Tại hạ há có chịu thua, huynh đài yên tâm, hội thi thơ này sau khi chấm dứt, tiểu đệ liền đem vạn lượng hoàng kim thành ngân phiếu đưa đến!”

Ở chỗ này một lượng vàng bằng với một trăm lượng bạc trắng, hắn thua một trăm vạn lượng bạc! Tuy nói nhà giàu có, nhưng dù sao các huynh đệ của hắn đều nhìn chằm chằm vào vị trí gia chủ, hắn vốn là người ưu tú nhất trong các huynh đệ, nó được đánh giá rõ khi hắn nhận đươc thiệp mời của hội thơ lần này, nhưng là trận này hắn đánh cuộc liền thua một triệu lượng bạc,nếu truyền tới phụ thân, trận đấu này, hắn sẽ đánh mất hết tất cả!

Liền hướng người hầu phân phó: “Trở về lấy tiền!” Trong bụng càng phiền muộn, hai mươi mấy năm qua, hắn làm cái gì đều là tốt nhất, vì thế trong gia tộc trọng dụng, nhưng hôm nay lại làm cho những cố gắng của mấy năm qua trôi theo nước chảy! Trôi theo nước chảy!

Đợi này người hầu rời đi, Vũ Văn Tiểu Tam lại mở miệng: “Tuy nói thơ là tại hạ làm, nhưng nếu các vị vẫn có lòng nghi ngờ, huynh đài có thể ra một đề, nếu là tiểu đệ làm ra được, xin mời vị cô nương này quản miệng của mình cho tốt, không cần nói việc không hề có căn cứ!”

Quả thật không hề có căn cứ, bởi vì ở thời đại này, căn bản cũng không có Lý Thương Ẩn, nữ nhân này là thế nào phán định nàng có ăn gian hay không? Cũng chỉ ngi ngờ qua thôi! Khụ khụ. . . . Nhưng là nàng Vũ Văn Tiểu Tam cũng phải thừa nhận,. . . Nàng đúng là sao chép đấy!

Hiên Viên Vô Thương có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, nha đầu này, luôn mạnh miệng như vậy, nếu là người ta ra một đề, nàng không làm được thì sao? Con vịt đã đun sôi không phải bay nữa? Trực tiếp cầm bạc ngồi xuống là được rồi, vì sao phải làm chuyện không có lợi đối với mình? Chờ hắn có cơ hội nhất định phải giáo dục nàng mới được! Đệ nhất thiên hạ thủ phủ phu nhân tương lai, ở thời điểm tại sao có thể phạm loại sai lầm nhỏ nhặt này!

Hiên Viên Ngạo cũng là có chút buồn bực, đánh chết hắn, hắn cũng không tin câu thơ kia là do nữ nhân này làm! Nhưng thấy nàng can đảm ứng một bài nữa, trong tim của hắn vô cùng kinh ngạc.

"Tốt!” Này nam tử lúc này ánh mắt sáng lên, giống như thấy được cứu sống, tiếp tục mở miệng nói: “có thể xin huynh đài lấy ‘rượu’ làm đề tài, làm thêm một bài?”

Đây cũng quá đơn giản chứ? Suy nghĩ một chút, nàng còn chưa phải cầm"Tương Tiến Tửu"tới hù dọa bọn này cổ nhân rồi, nên liền đọc”Đoản Ca Hành" đi, vì vậy mở miệng nói: “Về rượu a, tiểu đệ ngược lại làm được mấy câu hay, liền ngâm một bài, nếu là bài này được, tiểu đệ sợ các vị không nhịn được nghĩ bái ta làm thầy, ha ha ha. . . . . . "

Mọi người nghe "Hắn" tự kỷ nói, còn có bộ dáng cười đến hả hê , sau ót không hẹn mà cùng nhau đổ mồ hôi, rốt cuộc là thơ gì, nói ra sẽ khiến cho bọn họ nghĩ bái hắn làm thầy à?Có phải khoa trương quá hông? Mặc dù lòng nghi ngờ, nhưng lấy gương người thua trăm vạn ngân phiếu, bọn họ quyết định không cần nhiều lời!

Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, tiểu thư, Lão Nhân Gia có thể hay quá khoa trương?

Này nam tử sau cũng đổ mồ hôi: “Huynh đài xin mời!”

Mỗ nữ phe phẩy cây quạt cố làm ra vẻ tiêu sái mở miệng: “Đối tửu đương ca, cuộc sống kỷ hà? Ví như sương mai, đi ngày Khổ Đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư khó vong. Hà Dĩ Giải Ưu? Duy Hữu Đỗ Khang. "

Này câu thơ đọc xong, này nam tử lúc này trong mắt ngọn lửa hi vọng trong nháy mắt bị dập tắt! Xem ra hắn là xong rồi!

Cũng may mỗ nữ có chút lương tâm, cho hắn đường sống: “Làm thơ văn nhã như vậy , làm sao mà đánh cược đây?hai bài thơ coi như tại hạ bán cho huynh đài, về sau này bài thơ huynh đài cứ lấy ra mà dùng, không biết huynh đài ý như thế nào?”

"Được bán lại hai bài thơ là tại hạ vinh hạnh, tại hạ Lâm Mộc Dương, nguyện cùng huynh đài kết giao, không biết huynh đài đại danh?” Lâm Mộc Dương có thể nói là tìm được đường sống! Nếu là lấy loại phương thức này giao ra một trăm vạn lượng bạc trắng, vậy hắn không coi là thua, tất sẽ không uy hiếp được việc tranh gia sản,hắn không phải bị thua tiền, hắn sao có thể không vui mừng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play