Hôm sau, sáng sớm Hiên Viên Vô Thương liền đi ra ngoài tự mình nấu canh, lưu lại Vũ Văn Tiểu Tam một mình ở trên giường ngủ.

Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên bên tai nàng: "Mẫu thân, nhanh rời giường, mẫu thân!"

Vũ Văn Tiểu Tam phiền não phất phất tay, chuyển thân ngủ tiếp.

"Ca ca, mẫu thân không dậy, làm thế nào đây?" Nghẹo đầu hỏi bé trai lãnh khốc kia, nếu không rời giường thì không thể đi thưởng thức bộ dạng của đại thẩm Đình Vũ!

Mày nhỏ của Hiên Viên Lạc Thần cau lại, trầm giọng mở miệng: "Không được, phải đánh thức mẫu thân dậy, để mẫu thân vui vẻ một chút!"

Hiên Viên Sở Cuồng nhìn mặt của Vũ Văn Tiểu Tam một chút, do dự một hồi lâu, một cái chân đạp lên. . . . . .

Lấy loan đao nhỏ bên hông ra, âm trầm mở miệng uy hiếp: "Mẫu thân, nhanh dậy đi!"

Một cước này, dĩ nhiên thành công đạp Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh, mê mang mở mắt ra, đã nhìn thấy đao trong tay Hiên Viên Sở Cuồng, bị dọa đến cơn buồn ngủ tỉnh táo hơn phân nửa!

Bên tai vẫn còn giọng nói của con trai: "Mẫu thân, người có dậy hay không? Người không dậy ta liền giết người, người có muốn chết hay không?"

Sau ót Hiên Viên Lạc Thần treo một vệt đen. Cái tên ngu như heo này, uy hiếp mẫu thân như vậy, không sợ phụ thân nổi đóa sao! Quả nhiên. . . . . .

Chỉ thấy vẻ mặt mỗ nữ đưa đám, nhìn hắn một hồi lâu, chợt hét to lên một tiếng: "Hiên Viên Vô Thương, con của chàng tạo phản!"

Một đạo bạch quang chợt lóe, nam tử tuyệt mỹ liền xuất hiện ở trong phòng. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Nhìn đao trên tay đứa bé một chút, mặt tối sầm, vươn tay ném đi, một vật thể không rõ phá cửa sổ bay ra. . . . . .

Mỗ nữ nhìn điểm đen nhỏ phía xa, lo lắng hỏi: "Thương Thương, nếu là ngã chết thì làm thế nào?"

"Ngã chết chúng ta sinh đứa khác!" Giọng nói chẳng hề để ý của mỗ nam vang lên, trên bộ mặt tuyệt mỹ đều là nụ cười không chút để ý, giống như thật không có quan hệ gì.

Mỗ nữ biến sắc, nhặt gối đầu lên đập đầu của hắn: "Chàng cho rằng ta là gà đẻ trứng hả! Ta sinh đứa bé dễ dàng sao!"

Sắc mặt của Hiên Viên Lạc Thần cũng biến thành tương đối khó coi, thì ra bọn họ ở trong lòng phụ vương một chút địa vị cũng không có, ngã chết trực tiếp sinh đứa khác là được? Lạnh lùng quét mắt trên giường một hồi lâu, hôm nay Hiên Viên Vô Thương rốt cuộc thể nghiệm trọn vẹn vì sao lại nói trước có lang sau có hổ, phía trước là nương tử đánh, sau lưng là nhi tử nhìn chằm chằm.

Thật ra thì hắn vừa rồi có nắm giữ tốt sức lực, quăng không chết tên ranh con chết bầm kia đâu!

"Tam nhi, đừng nóng giận, người ta biết sai rồi!" Trong giọng nói vô cùng từ tính tràn đầy ý lấy lòng.

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, ném gối đầu qua một bên. Chợt nghĩ tới một chuyện, "Điều Đình Vũ đi chưa?" Tối hôm qua tiện nhân đó còn khiêu chiến nàng kia mà, không đuổi đi ảnh hưởng tâm tình của nàng.

Lời này vừa nói ra, nét mặt Hiên Viên Vô Thương có chút tế nhị. Đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, nhìn cô gái trước mặt một chút, lần nữa nhìn nhi tử sau lưng, ho nhẹ một tiếng: "Nàng tự hỏi Thần nhi đi!"

Chuyện đêm qua, dĩ nhiên là không gạt được tai mắt của hắn, chỉ là sự tình này thật đúng là làm hắn khó mà nói ra. Một bên là nhi tử, một bên là thuộc hạ đắc lực, giúp bên nào cũng không tốt, dứt khoát làm như không thấy! Để tùy bọn họ nháo.

"Hỏi Thần nhi?" Vũ Văn Tiểu Tam hoài nghi nhìn Hiên Viên Lạc Thần.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần lộ ra một nụ cười quái dị: "Mẹ, Thần nhi và đệ đệ chỉ giúp người dạy dỗ một tiện tỳ không biết sống chết mà thôi!"

Tiện tỳ không biết sống chết? Vũ Văn Tiểu Tam gian nan nuốt một ngụm nước miếng, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn dường như nhi tử nhà bọn họ so với nàng còn khí phách hơn!

Lời này làm Hiên Viên Vô Thương có chút khó hiểu: "Đình Vũ làm cái gì sao?" Chẳng lẽ là bất kính với Tam nhi? Nghĩ tới sắc mặt cũng trở nên khó coi.

"Không có làm cái gì!" Vũ Văn Tiểu Tam còn chưa kịp mở miệng, Hiên Viên Lạc Thần liền trả lời. Khuôn mặt nho nhỏ nhìn thẳng cha mình, không thấy chút hèn nhát nào, "Phụ vương, một tiện tỳ nho nhỏ thôi, dạy thì đã dạy rồi, phụ vương sẽ không để ý chứ?"

Mãnh liệt mà mạc danh kỳ diệu mở miệng, Hiên Viên Lạc Thần hắn muốn dạy dỗ người không cần có lý do!

Vũ Văn Tiểu Tam lần nữa đối với nhi tử của mình sinh ra lòng sùng bái, nàng cảm thấy dù là hai chữ khí phách cũng không đủ lấy để hình dung tính cách này của nhi tử! Đây là trong ngang ngược kiêu ngạo mang theo khí thế khó ẩn giấu

Nam tử tuyệt mỹ cười khẽ một tiếng: "Phụ vương dĩ nhiên sẽ không để ý, nhưng Thần nhi nên nắm chắc chừng mực. Có vài người có thể dạy dỗ, mà có vài người trước khi dạy dỗ, Thần nhi phải xem xem trên tay mình có hoàn toàn chế trụ được hắn hay không? Nếu như tạm thời không có, ẩn nhẫn không phát mà đợi thời cơ là tốt nhất, vẫn có thể xem là một quyết định tốt." Đáy mắt đều là ánh sáng cưng chìu, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m đầu tiên là bày tỏ không ngại, sau đó dạy nhi tử tương lai nên xử sự như thế nào.

Mặc dù Đình Vũ là thủ hạ của hắn, nhưng mà ở trong cảm nhận của hắn, vợ con quan trọng hơn gấp trăm lần.

"Hài nhi cảm tạ phụ vương dạy bảo!" Mỗi lần phụ vương nói chuyện, đều mang cho hắn rất nhiều lợi ích, cho nên mặc dù phụ vương rất sợ mẫu thân, thoạt nhìn vô cùng mất mặt, nhưng trong lòng của hắn vẫn là cực kỳ sùng bái phụ vương .

"Ừm!" Gật đầu cười, liền mở miệng với cô gái trên giường, "Tam nhi dậy đi, món ăn cũng sắp chín rồi!"

"Không dậy!" Ngáp một cái, chuẩn bị lật người ngủ.

Khuôn mặt phong hoa tuyệt đại xuất hiện bên cạnh đầu của nàng, ở bên tai của nàng nhẹ nhàng thổi hơi: "Tam nhi, dậy đi. Nếu để đồ ăn nguội rồi sẽ ăn không ngon!"

"Không dậy!" Nàng còn chưa ngủ đủ đâu?

Chợt, trong giọng nói tà tứ mang theo cảnh cáo vang lên: "Nếu không dậy, người ta liền làm nàng ngay tại chỗ, để Thần nhi ở một bên nhìn!"

Lời này vừa nói ra, mỗ nữ như một con cá chép ngồi dậy, nhìn trên mặt con hồ ly phúc hắc nào đó rõ ràng đều là nụ cười, lặng lẽ cắn răng, mặt đầy không cam lòng cầm quần áo mặc lên người mình. Tối ngày hôm qua nàng đã cùng hắn học mặc quần áo làm sao, tuy nói mặc vào không được chỉnh tề, nhưng tóm lại là biết mặc!

"Tam nhi, người ta giúp nàng mặc không tốt sao?" Người khác hoàn toàn không bận tâm con trai của mình vẫn còn ở phía sau nhìn, cười hì hì tiếp cận, mở miệng đề nghị.

"Không cần!" Vũ Văn Tiểu Tam quặm mặt lại nhìn hắn một cái, cái tên già không đều này, nhiều tuổi như vậy rồi mà không có chừng mực, không chút để ý đến cảm thụ của nhi tử chút nào.

Mím mím môi, có chút uất ức nhìn nàng, trong lòng cũng muốn tìm lý do ném con lớn nhất ra, nhưng vào lúc này, nghe thấy được một mùi khét: "Chết! Món ăn cháy, Tam nhi tự mặc đi, người ta đi phòng bếp!" Nói xong nắm lại cái mũi của nàng, như một trận gió bay đi. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bóng lưng của hắn, giương môi cười một tiếng. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Người này, món ăn cháy cũng không quên bóp mũi nàng một cái!

Nhìn trên mặt mẫu thân vẫn là nụ cười ngọt ngào, giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần vang lên: "Mẫu thân, có phải người rất yêu phụ thân không?"

Ặc, người nào đó mặt già đỏ lên, không biết làm sao trả lời vấn đề nhi tử: "Đứa bé như con, biết cái gì mà yêu với không yêu!" Tên ranh con chết bầm này có phải nghĩ quá nhiều rồi không! Đây là vấn đề một tiểu hài tử hai tuổi nên quan tâm sao?

"Phụ thân nói mẫu thân cũng rất yêu người!" Hiên Viên Lạc Thần chắc chắn mở miệng, đối với lời nói của Vũ Văn Tiểu Tam ngoảnh mặt làm ngơ.

Lão già chết bầm này! Cũng không sợ dạy hư bọn nhỏ! Dường như người nào đó cũng đã ba mươi tuổi rồi? Lại có thể nói với các con lời như thế, rõ là. . . . . . ! Mỗ nữ hung hăng cắn răng: "Ta yêu hắn cái quỷ!"

Nhìn bộ dáng mẫu thân rõ ràng là ăn ở hai lòng, ngẫm lại sức lực phụ vương mới vừa ném, lấy tốc độ như rùa của Hiên Viên Sở Cuồng - tên ngu ngốc đó, phải ba nén nhang mới có thể trở về, liền quyết định không đợi hắn : "Mẫu thân, người nhanh rửa mặt đi, Thần nhi dẫn người đi xem trò hay!"

"Trò gì?" Vũ Văn Tiểu Tam phản xạ có điều kiện hỏi lại.

"Một nữ nhân rất ghê tởm!" Đêm qua liền muốn ói rồi, hôm nay càng buồn nôn hơn? Hi vọng lổ nhỏ bọn họ lưu lại ở cửa sổ sẽ không để cho bọn họ thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play