"Nhưng. . . . . ." Liên Vụ nhìn hai đứa bé đang nằm hình chữ bát trên giường, chẳng lẽ muốn hắn dùng sức mạnh với chủ tử hay sao?

"Trực tiếp để cho người dọn giường ra!" Hướng về phía Liên Vụ lạnh giọng phân phó, hắn cũng không tin vẫn không trị được hai tên ranh con chết bầm kia!

Hai đứa bé vừa nghe, cùng nhau dùng ánh mắt nhìn kẻ thù nhìn chằm chằm Hiên Viên Vô Thương. Cha thật sự là rất quá đáng!

Liên Vụ bất đắc dĩ phất phất tay, mấy người áo đen nhảy ra, cùng nhau chuẩn bị mang giường đi. Đáy mắt hai đứa trẻ đều là nụ cười hả hê, hắc hắc. . . . . . Phụ thân thực ngốc, bọn họ ngủ ở trên giường, nhất định mang giường đi. Nhưng làm sao có thể mang ra ngoài, cửa phòng nhỏ như vậy mà!

Vì vậy yên tâm to gan nhắm hai mắt, chờ thủ hạ Liên Vụ đưa bọn họ mang đến cửa, sau đó mắc kẹt!

Nhưng, sự thật và dự liệu của bọn họ vẫn có sai biệt , khi bọn hắn bị mang tới cửa, nam tử tuyệt mỹ cười khẽ một tiếng, tay áo bào màu trắng vung lên, Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng liền bị một cỗ nội lực cường đại bắt lấy, bay ở giữa không trung, mấy người áo đen rất nhanh nghiêng giường qua một bên, giường liền xuất hiện ở ngoài cửa. . . . . .

Hiên Viên Sở Cuồng ở trên không trung cao giọng thét chói tai: "Cha, cái người bại hoại này! Người quá hèn hạ rồi!"

Tiểu Lạc Thần cái gì cũng không nói, nhưng sắc mặt cũng cực kỳ thối!

Nâng lên một nụ cười xinh đẹp, đối với lời nói bọn họ mắt điếc tai ngơ. Vung tay lên, hai đứa bé nặng nề rơi xuống giường, bị mọi người khiêng đi. . . . . .

Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng liếc mắt nhìn nhau, chân trần duỗi ra liền ngồi dậy, sau đó từ trên giường nhảy xuống, chạy về phía nhà chính, bọn họ mới không đi!

Bốn người áo đen nhìn thiếu chủ dùng chân nhỏ chạy, không hẹn mà cùng xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, cản cũng không được, không cản cũng không được.

Chạy đến cửa quặm mặt lại nhìn Hiên Viên Vô Thương: "Cha, người cẩn thận tụi con méc mẹ, nói người lại khi dễ tụi con!"

Hiên Viên Lạc Thần vừa nói xong, Hiên Viên Sở Cuồng liền nhảy lên: "Đúng! Đúng! Để mẹ nhéo lỗ tai của người!"

Lời này vừa nói ra, gương mặt tuyệt mỹ kia liền tối sầm. Mấy người Liên Vụ cũng bất khả tư nghị nhìn Vương Gia, nhéo lỗ tai?

Hiên Viên Vô Thương nhìn bọn họ một hồi lâu. Tiếp, môi mỏng như hoa anh đào nâng lên, cười như không cười nhìn hai tên ranh con chết tiệt ở cửa: "Được, các con có thể lưu lại phòng này ngủ. Chỉ là mấy ngày nữa, ta và mẫu thân các con trở về vương phủ, hai người các con liền ở lại chỗ này đi!"

Chuyện này. . . . . .

Hai đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau, phân tích một chút quan hệ lợi hại, hình như đối với mình như vậy lại càng không lợi! Nhưng là. . . . . ."Tụi con nói với mẫu thân chúng con muốn đi theo!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Sở Cuồng đều là nụ cười đã tính trước. Mẫu thân nhất định sẽ đồng ý, cùng lắm thì hắn đồng ý để mẫu thân tắm là được!

Hiên Viên Lạc Thần tán thưởng nhìn đệ đệ một cái, không ngờ đệ đệ ngốc này còn có lúc thông minh! Nhưng, bọn họ hiển nhiên đánh giá thấp cha của mình.

Chỉ thấy nam tử tà mị cười xinh đẹp một tiếng: "Trở lại vương phủ, tất nhiên sẽ gặp nguy hiểm, các con đi theo chúng ta sẽ không an toàn? Đúng không?"

"Rất an toàn! Chúng ta rất an toàn!" Hiên Viên Sở Cuồng lập tức nhảy lên.

Hiên Viên Lạc Thần lại kéo kéo tay áo của hắn, để cho hắn câm miệng. Thằng ngu này, phụ vương đang uy hiếp, chẳng lẽ nghe không hiểu sao? Còn "Rất an toàn" ! Đầu heo!

Bất đắc dĩ gật đầu một cái: "Được! Chúng con dọn ra, nhưng phụ vương phải dẫn chúng con trở về vương phủ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ căng thẳng, nói điều kiện với cha hắn.

"Được." Tiểu tử thúi, đối nghịch với cha ngươi, không nhìn xem ngươi có mấy năm đạo hạnh! Trên mặt nam tử tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười nhạt phong hoa tuyệt đại, chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng rất gian trá!

Tiểu Lạc Thần nhìn nụ cười đắc ý của cha mình, không biến sắc ở trong lòng cắn răng. Hừ, phụ vương hiện tại so với hắn thông minh hơn. Nhưng không quá mấy năm nữa, phụ vương nhất định đấu không lại hắn! Hắn có lòng tin này! Đến lúc đó. . . . . . Hừ hừ!

Nhìn hai đứa nhỏ chân trần đứng ở cửa, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Được rồi! Đi vào rửa chân, rửa xong sau đàng hoàng lăn đi Tây Uyển ngủ!"

Vẻ mặt Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng đau khổ đi vào, để cha mình rửa chân. Liên Vụ lập tức bưng một chậu nước đi vào, bỏ hai chân nhỏ của hai đứa trẻ vào rửa. . . . . .

Hiên Viên Lạc Thần chợt nhớ tới hôm nay ở trong sách nhìn thấy một từ, nắm đầu hỏi phụ thân mình: "Cha, cẩm lân bơi lội là có ý gì?" Bơi lội hắn tự nhiên hiểu, nhưng là hai chữ "Cẩm lân" này, hắn nghĩ thật lâu cũng không biết ý nghĩa, chẳng lẽ là chỉ vẩy cá xinh đẹp? Nhưng vẩy cá làm sao bơi được?

"Cẩm lân là tên một loài cá rất xinh đẹp, cho nên cẩm lân bơi lội, ý nói con cá ở trong nước chơi đùa." Chịu đựng giải thích cho nhi tử.

Hiên Viên Lạc Thần bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu một cái, thì ra là tên một loài cá!

Tiếp, Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì mở miệng: "Hắc hắc, ca ca, Cuồng nhi cũng hiểu!"

"Đệ cũng hiểu?" Hiên Viên Lạc Thần hoài nghi nhìn hắn, người này còn có lúc thông minh như vậy sao?

"Ừm! Ca ca người xem, chân cá xinh đẹp của chúng ta phiêu đãng trong nước, rất giống cẩm lân bơi lội đó!" Nói xong chỉ chân nhỏ của mình và ca ca.

"Khụ khụ. . . . . ."

"Khụ khụ. . . . . ."

Hai phụ tử cùng ho kịch liệt lên, cẩm lân bơi lội là dùng như vậy sao? Hiên Viên Vô Thương bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.

Hiên Viên Lạc Thần ngửa mặt lên trời trừng mắt, tên ngu ngốc này!

. . . . . .

"Tiểu thư, tốt như vậy sao?" Vẻ mặt Tiểu Nguyệt rối rắm, như vậy có thể quá khoa trương không?

Vũ Văn Tiểu Tam cười nhỏ gật đầu một cái: "Như vậy rất tốt! Ngươi tin tưởng ta đi, muốn biết Đình Vân có thích ngươi không? Như vậy đây là biện pháp tốt nhất!"

"Coi như hắn yêu thích ta, ta cũng không muốn để ý đến hắn nữa!" Tiểu Nguyệt nhíu lông mày, rất không vui mở miệng. Tiểu Nguyệt nàng cũng không phải là người vung tay thì tới, hất tay thì đi đâu! Hắn nói không thích, có thể tùy ý chà đạp. Hắn nói thích, nàng sẽ phải vui vẻ ra mặt tiếp nhận sao? Vậy nàng thành cái gì?

Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, rất là đồng ý vỗ vỗ bả vai của nàng: "Cho nên chờ sau khi chúng ta xác định Đình Vân rốt cuộc có thích ngươi không? Coi như hắn vô cùng thích ngươi, ta cũng không thể dễ dàng tiếp nhận hắn! Ít nhất cũng phải để hắn quỳ gối trước mặt ngươi nhận lỗi mới được!"

"A?" Tiểu Nguyệt không thể tưởng tượng nổi há to mồm, quỳ gối trước mặt nàng nhận lỗi. Trên cái thế giới này làm sao có thể có nam nhân quỳ gối trước mặt nữ nhân đây? Dưới gối nam nhi có hoàng kim mà!

"Ừm! Chuyện này cứ quyết định như vậy, ta đi về trước đây! Đoán chừng bọn họ cũng tắm xong rồi!" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong đứng lên, chuẩn bị trở về phòng.

"Ừm!" Tiểu Nguyệt đứng dậy tiễn nàng ra cửa.

Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng bước ra cửa, đi chưa được mấy bước, chỉ thấy một cô gái áo đen xông tới trước mặt. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, tại sao nơi này lại có nữ nhân? Chợt một cái tên lóe qua bộ não -- Đình Vũ?

Dò xét nàng cẩn thận, dáng dấp còn rất xinh đẹp. Một bộ đồ đen, một bộ dáng lãnh diễm cao quý, dáng vẻ lãnh khốc với đám người Đình Vân giống nhau như đúc. Vũ Văn Tiểu Tam dừng lại bước chân, đôi tay ôm ngực, nhìn Đình Vũ đó từng bước một đi tới trước mặt của mình.

Mà Đình Vũ nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam, đáy mắt thoáng qua một tia ghen ghét, vậy mà được che giấu cực tốt. Sải mấy bước tiến đến trước mặt của Vũ Văn Tiểu Tam, đôi tay ôm quyền: "Vương phi!"

Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu ngắm nàng ta một cái, ở đáy lòng cười lạnh một tiếng. Nàng cũng không có bỏ sót đáy mắt toát ra ghen ghét của nàng ta. Nhìn nàng ta khom người đứng ở trước mặt của mình, nhưng ngạo khí trên người lại cực kỳ rõ ràng. Hời hợt mở miệng: "Ngươi là?"

"Hồi bẩm vương phi, thuộc hạ là Đình Vũ!" Cắn răng mở miệng, nhưng trong lòng hận không được róc xương lóc thịt nữ nhân trước mặt này.

"Đình Vũ? Là ai nói cho ngươi biết sau khi nhìn thấy bổn vương phi, có thể trực tiếp gọi một tiếng vương phi, cong thắt lưng một cái liền xong việc hả?" Dám đánh chủ ý lên Thương Thương nhà bọn họ, cũng đừng trách nàng bới móc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play