Editor: Hoàng Dung

Dạ Tử Lân nhíu lông mày anh tuấn: "Cô, bất luận như thế nào, Sở Cuồng cũng là Tôn nhi của người. Nếu người biết cái gì, liền nói cho biểu huynh đi!"

... ...

Vũ Văn Tiểu Tam ôm Hiên Viên Lạc Thần khóc rống không ngừng, cảm giác lo lắng trong lòng càng rõ ràng! Giống như sẽ có thứ gì phải trôi qua sinh mệnh của mình, loại cảm giác này làm cho nàng cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Nhìn Tiểu Nguyệt một chút: "Tiểu Nguyệt, ngươi ôm Thần nhi, ta đi ra ngoài một lát!"

"Tiểu thư, sẽ không phải muốn đi hoàng cung chứ?" Nếu như tiểu thư muốn đi hoàng cung, nàng nhất định phải ngăn lại.

Vũ Văn Tiểu Tam dừng một chút, vẻ mặt hoảng hốt ngắn ngủi trong chốc lát. Đúng vậy, nàng nên đi hoàng cung, nhưng không biết vì sao trong lòng nàng lại truyền ra một phương hướng khác......

"Không phải!" Nói xong cũng không đợi Tiểu Nguyệt mở miệng hỏi lần nữa, liền chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Mấy đạo bóng đen chợt lóe, mười ám vệ đuổi theo bảo vệ.

Tiểu Nguyệt lo lắng đuổi theo, nhìn cửa một chút. Hình như phương hướng tiểu thư chạy không phải hoàng cung, lúc này mới hơi yên tâm. Đình Vân và Liên Hoa đi tìm tiểu công tử rồi, cũng không thể tự mình đi bảo vệ tiểu thư!

Tiểu Nguyệt phiền muộn dậm chân, không biết nên làm thế nào cho phải!

Mà ngay lúc sau khi Vũ Văn Tiểu Tam ra cửa, tiểu Lạc Thần khóc càng lớn tiếng hơn......

Tiểu Nguyệt vội vàng dụ dỗ nó: "Tiểu thế tử ngoan! Không khóc! Không khóc!"

... ...

"Tôn nhi? Bổn cung phúc bạc, không có Tôn nhi! Nếu không phải người phụ thân tốt kia của ngươi ném chết con ta, chắc hẳn hiện tại cũng nên có Tôn nhi rồi!" Dạ Tử Mị lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Tử Lân.

Lời này làm Dạ Tử Lân có chút áy náy cúi đầu: "Cô cô, chuyện năm đó đừng nhắc lại nữa, phụ hoàng đã băng hà rồi. Người đã chết, dù lỗi lớn hơn nữa cũng đã vùi vào hoàng thổ rồi, cô cô vẫn nên nghĩ thông suốt đi!"

"Dạ Tử Mị, ngươi tốt nhất lập tức nói Cuồng nhi ở đâu cho Bổn vương!" Hiên Viên Vô Thương lười phải nghe bọn hắn nói nhảm nữa, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước kia được hắn xưng là mẫu thân, trong lòng tràn đầy thất vọng. Bất luận như thế nào, chuyện năm đó đều không phải là hắn có thể quyết định, dù bà ta oán hận thế nào cũng không nên oán hận đến trên đầu hắn chứ! Nhưng cố tình nữ nhân này oán hận hắn cũng không sao, ngay cả người bên cạnh hắn cũng không bỏ qua cho.

"Cuồng nhi gì?" Dạ Tử Mị ngước đầu nhìn hắn, giả bộ ngu.

"Ngươi!" Thân hình lóe lên, một tay hung hăng bóp cổ bà ta. Lần này, rõ ràng đã động sát cơ, sức lực cực lớn: "Bổn vương hỏi ngươi một lần nữa, Cuồng nhi ở đâu!"

Liên Vụ ngay lập tức tiến lên kéo Vương Gia nhà mình ra. Bất luận như thế nào, giết mẹ là tội lớn, cũng không thể để Vương Gia gánh được! Cho dù muốn giết, cũng không thể do Vương Gia tự thân động thủ!

"Vương Gia, ngài trước yên tĩnh một chút, có lẽ trưởng công chúa thật không biết!"

Nghe Liên Vụ nói, Hiên Viên Vô Thương ngược lại tỉnh táo lại, cười lạnh buông tay.

Dạ Tử Mị thở không ra hơi che cổ của mình, liều mạng hít thở không khí trong sạch......

Lần trước hắn cũng từng bóp cổ bà, nhưng bà biết lúc hắn bóp còn có một tia lý trí. Nhưng hôm nay, là thật muốn mạng của bà! Xem ra hắn nói quan hệ mẹ con bọn họ đã không còn là thật! Hắn sẽ không bao giờ bởi vì thân phận của bà mà xuống tay lưu tình nữa!

"Bổn vương ngược lại quên, miệng của trưởng công chúa luôn là cứng như vậy. Bổn vương càng bóp, sợ rằng trưởng công chúa sẽ càng không nói. Nhưng là...... Nghe nói cữu cữu năm đó ném chết huynh trưởng của bổn vương, làm phiền trưởng công chúa nói cho Bổn vương biết, là có chuyện này hay không?" Môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười tàn nhẫn khát máu.

Nếu bà ta không nói, hắn liền vạch trần thân phận thật của Dạ Tử Kỳ, tráo đổi huyết thống hoàng thất, thiết kế mưu hại hoàng tự. Bất luận là công bố tin gì ra, Dạ Tử Kỳ và Dạ Tử Mị đều chỉ có một con đường chết! Từ trước tới giờ, hắn đều không phải là người thiện lương gì, nếu như nữ nhân này nhất định phải ép buộc hắn, hắn cũng sẽ không khách khí với bà ta nữa!

Dạ Tử Mị nghe xong lời này, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, gắt gao cắn chặt hàm răng, nhìn Hiên Viên Vô Thương...... Hiện nay Dạ Tử Lân cũng ở đây, nếu hắn nói chuyện này ra ngoài, vậy Kỳ nhi......

"Trưởng công chúa suy nghĩ kỹ chưa? Thật không nói?" Nhìn sắc mặt bà ta, hắn biết rõ chuyện này tuyệt đối không thoát được quan hệ với bà ta!

Đúng lúc này, một phi tiêu bắn vào......

Tay áo bào màu trắng vung lên, phi tiêu liền rơi vào trên một bàn tay trắng nõn, một lực hút cường đại hướng về phía phi tiêu ném tới để tìm kiếm......

Không lâu lắm, một người áo đen liền bị hắn hút vào, hung hăng nện trên mặt đất......

Vẻ mặt người áo đen kia đầy hoảng sợ nhìn hắn, mình đã chạy trốn tới vài trăm mét ở ngoài, thế nhưng cũng bị hắn hút vào. Hiên Viên Vô Thương, võ công thật sâu không lường được!

Hàm răng khẽ cắn, một cỗ máu đen từ trong miệng phun ra, hít vào một hơi......

Nếu bị bắt, chỉ có thể cắn nát túi chứa chất độc trong miệng để tự vẫn, tránh rơi vào trong tay kẻ địch......

Lạnh lùng nhìn lướt qua thi thể trên đất, lấy tờ giấy trên phi tiêu đang cầm xuống......

Chỉ có vẻn vẹn vài câu: Nhiếp Chính vương Điện hạ, muốn cứu Hiên Viên Sở Cuồng, trước giờ thân, tới dốc núi Phong Nhai phía tây hoàng cung, bổn tọa ở chỗ này đợi tin tốt từ ngài!

Ánh mắt tính nhẩm, giờ Mùi đã qua, thời gian cách giờ Thân đã không còn bao nhiêu, triệu tập nhân mã đã không còn kịp rồi! Đến thời gian của bọn họ cũng tính được vô cùng chính xác, xem ra không phải là nhân vật dễ ứng phó!

"Liên Vụ, bắn đạn tín hiệu! Một mình bổn vương đi dốc núi Thanh Phong trước, ngươi đi triệu tập nhân mã!" Nói xong lạnh lùng quét Dạ Tử Mị một cái, rồi giống như một trận gió bay đi......

Liên Vụ bắn đạn tín hiệu lên không trung, do dự một chút, cũng đi theo......

Bọn họ nhận được đạn tín hiệu, sẽ biết hắn và Vương Gia ở nơi nào, cho nên hắn không cần thiết chờ mọi người tập trung lại một chỗ, còn không bằng thật sớm theo sau bảo vệ Vương Gia!

... ...

Dốc núi Thanh Phong, một nam tử áo trắng tuyệt mỹ đứng ở vách đá, gió nhẹ nâng lên tóc dài đen như mực, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời chói chang càng lộ vẻ kiều diễm......

Môi mỏng như cánh hoa anh đào mím chặt, đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, vạt áo như tuyết bị gió nâng lên......

Liên Vụ nắm chặt kiếm trong tay, đứng ở bên cạnh hắn.

Không lâu lắm, một đám người áo đen bao vây bọn họ lại.

Mí mắt Hiên Viên Vô Thương cũng chưa từng hạ xuống, giống như không để bọn họ vào trong mắt chút nào......

Một đạo âm thanh làm cho người ta không phân rõ được là nam hay nữ vang lên: "Nhiếp Chính vương Điện hạ quả nhiên là người phụ thân tốt! Biết rõ phải chết, nhưng cũng vì nhi tử đem mạng của mình tới, thật làm tại hạ rất cảm động!"

"Hãy bớt sàm ngôn đi, Cuồng nhi đâu?” Trong đôi mắt tà mị đào hoa tràn đầy khí phách ngạo thị thiên hạ, hình như căn bản không để người này vào trong mắt.

“Nhiếp Chính vương Điện hạ không hiếu kỳ, ta là ai sao?” Giọng nói có chút đùa giỡn vang lên.

Hiên Viên Vô Thương nhìn hắn một chút, trong mắt người áo đen kia tràn đầy âm lãnh. Bộ dáng này, lại có năng lực này… Trong đầu loại bỏ bóng dáng Dạ Tử Kỳ, Phượng Phi Loan, Mộ Di Tuyết và mấy người tông tộc của đế quốc Dạ Mị, lập tức phủ định từng người, đều không phải!

“Nếu các hạ cố ý để Bổn vương biết ngươi là ai, cũng sẽ không dùng thuật biến đổi giọng nói để nói chuyện với Bổn vương! Nói ra điều kiện của ngươi, nếu Bổn vương làm được, liền đáp ứng ngươi!” Lạnh lùng quét mắt, hiển nhiên đối với việc hắn là ai không có bao nhiêu hứng thú.

Người áo đen kia ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng: “Ha ha ha… Nhiếp chính vương Điện hạ quả thật thông minh, làm được liền đáp ứng, nếu ta muốn mạng của ngươi thì sao?”

“Không thể nào!” Ba chữ, xuất ngôn rõ ràng, không hề do dự.

Khiến thân thể người áo đen kia chấn động, hơi sững sờ một chút, ngay sau đó giễu cợt mở miệng: “Tại hạ còn tưởng rằng Nhiếp chính vương Điện hạ quan tâm con trai của mình đến cỡ nào, không ngờ vẫn không nguyện vì nhi tử của mình mà mất đi tính mạng!”

“Sợ là Bổn vương tự vẫn ở đây, các hạ càng sẽ không thả Cuồng nhi đi?” Nhìn trong mắt hắn rõ ràng là hận ý, Hiên Viên Vô Thương đúng là gặp chuyện không may. Người chết ở trong tay Hiên Viên Vô Thương hắn nhiều vô số, cho nên kẻ thù của hắn cũng ở khắp thiên hạ, xảy ra chuyện như vậy cũng không có gì kỳ quái.

Lời này vừa nói ra, tròng mắt người áo đen kia hơi híp, vui vẻ cười lớn: “Tốt! Nhiếp chính vương quả thật đại tài, nhưng thật vất vả mới bắt được Quý công tử tới, cũng không thể một chút tác dụng cũng không có chứ? Nếu không Nhiếp chính vương tự phế võ công, chắc chắn phải chết.” Hắn chết, người này cũng sẽ không bỏ qua cho Cuồng nhi.

Người áo đen kia ngẩng ra, cảm giác mình có điểm ngu xuẩn! Hừ lạnh một tiếng: “Xem ra Nhiếp chính vương đúng là không hề lo lắng đến an nguy của quý công tử!”

Lời này vừa rơi xuống, liền có một người áo đen ôm Hiên Viên Sở Cuồng ra ngoài, giao nó vào trong tay người thủ lĩnh áo đen kia.

Vậy mà, mọi người chỉ thấy bạch quang lóe lên, đứa trẻ đã đến trong tay Hiên Viên Vô Thương…

Người thủ lĩnh áo đen kia nhìn lồng ngực trống không, tràn đầy khiếp sợ. Tuy đã tính đến, nhưng không ngờ tốc độ lại nhanh như thế! Võ công của Hiên Viên Vô Thương đã cao đến loại cảnh giới nào! Sợ rằng nếu không phải vì phải cứu Hiên Viên Sở Cuồng ra ngoài, dù hắn ta muốn giết mình, cũng chỉ là một ý niệm!

Nam tử tuyệt mỹ nhìn tiểu oa nhi trong ngực một chút, thở phào nhẹ nhõm. Hiên Viên Sở Cuồng nhìn thấy phụ thân, cười khanh khách lên, đưa tay nhỏ bé sờ lên mặt Hiên Viên Vô Thương…

Nhìn con trai bảo bối, từ đáy lòng dâng lên một tình cảm nồng đậm…

Chợt, biến sắc, khí huyết trong cơ thể tuôn trào, đôi mắt tà mị đào hoa dính vào chút huyết sắc, cắn răng ngẩng đầu nhìn người áo đen kia.

“Ha ha ha ha… Nhiếp chính vương có phải phát hiện ‘Tử Dạ’ trong cơ thể mình đang phát tác không? Quên nói cho Nhiếp chính vương, trên vách đá dựng đứng của dốc núi Thanh Phong này, mọc đầy một loại hoa gọi là ‘Ma Liên Tử Dạ’. Thật ra thì hoa này cũng không có gì đặc biệt, nếu người bình thường ngửi thấy cũng không có chuyện gì, nhưng nếu vừa đúng trúng một loại độc gọi là ‘Tử Dạ’, độc tính sẽ bị dẫn phát ra! Nhiếp chính vương Điện hạ, tư vị của ‘Tử Dạ’ như thế nào?” Trong mắt người nọ, tràn đầy nụ cười điên cuồng.

Đây chính là nguyên nhân hắn nói nhảm nhiều như vậy với Hiên Viên Vô Thương. Hắn tự biết, luận võ công mình không phải là đối thủ của Hiên Viên Vô Thương. Hắn cũng biết chỉ cần Hiên Viên Sở Cuồng vừa lộ mặt, sẽ lập tức bị đoạt đi. Tất cả chuyện này cũng chỉ vì trì hoãn thời gian, khiến ‘Ma Liên Tử Dạ’ dụ độc trong cơ thể hắn tái phát!

Liên Vụ ngay lập tức lấy ra thuốc giải thần y cho, đưa cho hắn: “Vương gia!”

“Ha ha ha… Không có ích lợi gì đâu! Khắp nơi trên núi này đều là hoa dẫn độc kia, dù ăn cũng không thể thoát được!” Người áo đen kia rất tốt bụng nhắc nhở. Muốn xem bộ dáng nhếch nhác của Hiên Viên Vô Thương.

Môi mỏng như cánh hoa anh đào mím chặt, đè nén độc tính trong người, hướng về phía Liên Vụ mở miệng: “Mang Cuồng nhi đi! Đừng để ý đến Bổn vương!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play