"Thái tử điện hạ, là
quốc thư của nhiếp Chính vương Dạ Mị đế quốc, hoàng thượng nói để cho
ngài trực tiếp xử lý!" Quyền lực quân chính(1) ở Long Diệu đế quốc đều
do Long Ngạo Thiên nắm giữ ở trong tay, cho nên quốc thư sẽ trực tiếp
giao cho hắn cũng không có vấn đề gì.
Vừa mở thiệp mời ra nhìn,
khóe miệng khẽ kéo ra. Mấy chữ trước mặt đều là rồng bay phượng múa,
nhưng phía sau là: "Ngạo Thiên ca ca, người ta biết huynh vẫn luôn rất
tiếc nuối, bởi vì hai ta chỉ thiếu một chút duyên phận, thật ra thì
người ta cũng thường tiếc nuối đấy. Chỉ vì đây đều là ý trời, huynh cũng đừng quá oán hận, bảo bảo đáng yêu nhà chúng ta mới ra đời, tương lai
dung mạo so với huynh tuyệt đối sẽ đẹp trai hơn. Khụ khụ, hình như những lời này không nói mọi người cũng có thể hiểu. Nhớ mang theo muội muội
của huynh cùng đến, ta không ghét bỏ nàng đâu, thật sự!"
Nữ nhân
kỳ quái này! Còn có một câu nói sau cùng này, ngược lại có nên mang theo Tử Nghiên đi không? Thứ cho hắn tài sơ học thiển(2), xem lại nhiều lần
vẫn không hiểu là thật sự không ghét bỏ Tử Nghiên, hay là giả vờ không
ghét bỏ, bởi vì chữ "Thật" cuối cùng, thật sự là làm cho người rất khó
hiểu!
Chợt nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi cung nhân bên cạnh: "Quốc thư này có thể bị những người khác xem qua chưa?"
"Hồi bẩm thái tử điện hạ, quốc thư đến trong tay của bệ hạ, bệ hạ liền trực
tiếp sai người đưa tới đây. Ngoài bệ hạ, bất luận kẻ nào cũng không có
xem qua!" Cung nhân này cung kính trả lời.
"Ừm!" Như vậy cũng
tốt, nếu không còn không biết làm như thế nào để suy đoán chuyện xưa
"Chúng ta thật có duyên" của hắn và vị kia, nói không chừng ngày mai sẽ
có lời đồn thái tử không cưới phi là bởi vì thầm mến vương phi Dạ Mị
Nhiếp Chính vương.
"Thông báo công chúa chuẩn bị một chút, ngày
mai theo bổn cung cùng đi Dạ Mị đế quốc chúc mừng!" Dù sao nữ nhân kia
cuối cùng nói "Thật", coi như nó là thật đi!
"Dạ! Thái tử điện hạ!" . . . . . .
. . . . . .
Ngay sau đó, Mộ Vân Dật, Phong Cuồng Tiêu, Công Tôn Trường Khanh lần lượt
nhận được thiệp mời. Lần này Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại không có gian
lận, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn dù sao bọn họ không quá thân
cũng không quá quen với nàng.
Mà Hiên Viên Vô Thương mời bọn họ,
chỉ là bởi vì lần trước Vũ Văn Tiểu Tam khóc lớn đại náo nói tiền bị
thiêu rồi, bọn họ đã khẳng khái giúp tiền cho nên mới mời, trả lại một
cái nhân tình. Về phần Thẩm Lãng Phàm, hắn ta dám đến gần Tam nhi, kiên
quyết không mời!
Còn Gia Luật Trục Nguyên, xét thấy Vũ Văn Tiểu
Tam lặp lại nhiều lần bảo đảm chỉ là quan hệ huynh đệ, cho nên cũng phát thiệp mời. Nội dung thiệp mời biểu hiện rõ thái độ cực kỳ không tốt, có tới hay không thì tùy hắn!
Trên thảo nguyên bát ngát, Gia Luật Trục Nguyên đứng ở dưới ánh nắng chói chang nhìn về nơi xa, trong lòng hậm hực khó đè nén!
Cả đời này của hắn, mơ ước lớn nhất chính là thống nhất thiên hạ. Cuộc đại chiến lần trước, tam quốc liên quân hắn không thắng được, nhưng lấy đội quân tinh nhuệ của Mông Man đế quốc hắn, muốn bại cũng không phải một
sớm một chiều. Đây cũng là nguyên nhân Hiên Viên đế quốc và Long diệu đế quốc đồng ý đàm phán hòa bình. Nếu không, hắn cũng chỉ có thể học Thanh Loan đế quốc đệ thư xin hàng thôi.
Hơn nữa sau khi đàm phán,
muốn lần nữa trở lại xâm lược, rồi sau đó từng bước kích phá những quốc
gia kia cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng khi hắn nhìn
thấy những huynh đệ đã chết trong chiến tranh, dân chúng trôi giạt khắp
nơi, một ít người còn mang theo ánh mắt đầy hận ý làm hắn thật do dự.
Nếu là thời thế loạn lạc, hắn thống nhất thiên hạ sẽ mang đến hòa bình.
Nhưng hiện tại ngũ quốc đều lớn mạnh, không xâm phạm lẫn nhau chính là
hòa bình thịnh thế, phát động chiến tranh mới thật sự làm mất dân tâm.
Chẳng lẽ kế hoạch to lớn của hắn cũng chỉ có thể để xuống như vậy thôi sao?
Hắn vẫn còn có chút không cam lòng! Từ khi hắn bắt đầu tiếp nhận vương
vị, hắn đã siêng năng thao luyện binh lính. Bàn về binh lực, Mông Man đế quốc của hắn là mạnh nhất!
"Vương thượng! Quốc thư của Dạ Mị đế quốc!" Một hạ nhân báo lại.
Một thân áo bào màu đen thêu chỉ vàng xoay lại, nhìn hạ nhân kia, nhận lấy
quốc thư rồi mở ra xem. Là một thiệp mời, sau khi xem xong, hẳn ngửa mặt lên trời cười lớn!
"Phái người chuẩn bị tốt quà tặng, ngày mai
trẫm tự mình đi Dạ Mị đế quốc chúc mừng!" Dứt lời cầm thiệp mời, đón gió trên thảo nguyên, đi vài bước về phía nơi xa,
hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n đến trên sườn núi cao, nhìn con
dân của mình đang an cư lạc nghiệp, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc.
Hắn cười khí phách một tiếng, đã nghĩ thông suốt rất nhiều. Mặt trời lên cao, tà áo màu đen tung bay theo gió. . . . . .
Trên thiệp mời
là một hàng chữ như rồng bay phượng múa: Bổn vương có con, đặc biệt mời
quân vương của Mông Man đế quốc đến đây. Đó là chữ của Hiên Viên Vô
Thương.
Thái độ vô cùng ác liệt!
Nhưng phía dưới lại bám vào một đoạn lớn chữ nhỏ cực kỳ khó coi:
"Trục Nguyên huynh - hiền huynh hùng tâm, ngu đệ hiểu. Năng lực của hiền
huynh, thiên hạ đều biết. Nhưng hiện nay là thời thế thái bình, hiền
huynh mạnh mẽ phát động chiến tranh cũng không phải là cử chỉ sáng suốt. Thiên hạ phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân(3), hiền huynh không cần
quá mức chấp nhất công danh nhiều như vậy, sau khi chết cũng chỉ là
hoàng thổ mà thôi.
Nếu hiền huynh không tin, hãy nhìn con dân của huynh, huynh thật sự nhẫn tâm vì mình mà phá tan nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt họ sao?
Được rồi, tiểu đệ cũng không nói những chuyện
nhàm chán này nữa, hiền huynh nhất định phải bớt thời gian đến tham gia
tiệc đầy tháng của nhi tử tiểu đệ đó. Nhưng huynh là một vị cữu cữu lớn, nếu chúc phúc không lớn thì sẽ khó tránh khỏi việc nhân thần căm phẫn
đó! Đến lão thiên gia cũng sẽ không tha thứ cho huynh đâu! Huynh hiểu ý
của đệ không?"
Nàng nói rất đúng, công danh nhiều hơn nữa, sau
khi chết cũng chỉ là một hoàng thổ! Thiên hạ phân cửu tất hợp, hợp cửu
tất phân. . . . . .
Một nữ tử đặc biệt thông tuệ lại có khả năng
hiểu tâm tư của hắn như vậy, lại để cho người ta nhanh chân đến trước
rồi, thật đáng tiếc. . . . . .
. . . . . .
Hôm nay, phủ của nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc giăng đèn kết hoa, từng mảnh màu đỏ lây nhiễm không khí vui mừng đến mọi người.
Một tấm thảm màu đỏ thật dài, một dải lụa đỏ thật dài trải cả con đường trước cửa phủ nhiếp chính vương.
Trước cửa treo đèn lồng khảm từng viên bảo thạch lớn có giá trị xa xỉ,ở dưới
ánh mắt mọi người phát ra ánh sáng lấp lánh, quả nhiên là vô cùng đẹp!
Tất cả hạ nhân trong vương phủ đều mặc bộ đồ màu đỏ mới, bởi vì trên cơ bản hạ nhân ở phủ nhiếp chính vương đều là nam nhân mặc trang phục cùng một màu, cho nên nhìn từ xa, một đám người mặc áo đỏ, giống như người cả
phủ nhiếp chính vương đều muốn kết hôn!
Cũng may bọn hạ nhân này
đều đội mũ đỏ có viên hình tròn trên mũ(4) nên vẫn còn tốt một chút.
Nhưng ba người Đình Vân, Liên Vụ, Liên Hoa đều là một bộ sa tanh đỏ, một nửa tóc buộc lên thật cao, đúng là giống hệt như tân lang!
Phủ
Nhiếp Chính vương xây cực lớn, khuôn viên ước chừng hai dặm, trên tường
được quét một tầng phấn vàng, đã biểu lộ toàn bộ tài lực hùng hậu của
nhiếp chính vương!
Ở cửa đặt mấy rương hoàng kim lớn, ước chừng một triệu lượng!
Cho nên hôm nay dân chúng tới tham gia náo nhiệt nhiều vô cùng! Dân chúng ngũ quốc đều vượt xa vạn dặm mà đến!
Bởi vì vị nhiếp chính vương của Dạ Mị đế quốc này, đồng thời cũng là người
giàu nhất thiên hạ, hắn vui vì có ái tử nên muốn vui mừng với dân chúng! Một triệu lượng hoàng kim này vào lúc chính thức bắt đầu tiệc mừng, sẽ
do hạ nhân vương phủ cầm ném cho người ở đây, người nào nhặt được sẽ là
của người đó!
Cho nên bọn họ đều tới, phải biết nhiều hoàng kim
như vậy, mỗi một đĩnh có giá trị rất lớn, tùy tiện nhặt được một đĩnh về nhà, đó chính là tiền chi tiêu một năm. Bọn họ có thể không kích động
sao? Dù bị hoàng kim đập chết cũng đáng giá!
Vũ Văn Tiểu Tam mặc một bộ y phục màu đỏ may nhiều tầng thành váy, vui vẻ ôm con lớn nhất, hôm nay thật sự rất náo nhiệt!
Hiên Viên Vô Thương cũng giống như biến thành tân lang, một thân màu đỏ,
ngọc hoàn buộc tóc trên đỉnh đầu cũng là một bảo thạch màu đỏ.
Hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Trang phục màu đỏ làm nổi bật lên
dung nhan như cánh hoa đào, cực kỳ xinh đẹp!
Nếu không phải phía
trên y phục màu đỏ này có khảm không ít sợi tơ bạc, sẽ thật làm cho
người ta cho rằng hôm nay hắn muốn thành hôn rồi!
Hắn ôm tiểu nhi tử, ánh mắt đứa bé đảo quanh, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc .
Vũ Văn Tiểu Tam cười ngây ngô lần nữa nhìn cái sân một màu đỏ, ngửa mặt
lên trời liếc mắt: "Ta nói Thương Thương này, chúng ta thật quá khoa
trương rồi!"
Tất cả mọi người mặc đồ đỏ thì thôi đi? Đến vườn hoa trong sân cũng là màu đỏ!
Ngày hôm qua, lúc hắn phân phó hạ nhân đổi hoa khác, còn nhíu lông mày nhìn
những hoa cỏ kia thật lâu, cuối cùng nói một câu 'nhổ hết cây cỏ ở đây,
nhìn chúng thật không vui mừng'! Ngay cả cây cổ thụ trong vương phủ cũng bị một tấm vải lớn màu đỏ bọc lại, tạo hình cực kỳ quái dị!
"Không khoa trương! Không khoa trương chút nào!" Mỗ nam rất nghiêm túc mở
miệng, bởi vì hắn tiếp thu lần dạy dỗ này, nên quyết định về sau sẽ
không bao giờ muốn sinh hài tử nữa, cho nên làm tiệc đầy tháng một lần
duy nhất trong đời, tự nhiên sẽ muốn làm đặc biệt long trọng một chút!
Một nữ mím miệng, quét mắt nhìn hắn một cái, biến thành đỏ không phải là
trọng điểm, trọng điểm là tại sao muốn ném hoàng kim ra ngoài? Chẳng lẽ
hắn không biết nàng sẽ rất đau lòng sao? Một vạn lượng hoàng kim, hu hu
hu hu. . . . . . Đây chính là cắt thịt của nàng đó!
Tiểu Nguyệt
cũng mặc một bộ trang phục như tiểu thư, cũng một thân y phục màu đỏ
không kém Vũ Văn Tiểu Tam bao nhiêu, vui sướng hài lòng đứng ở sau lưng
tiểu thư nhà mình, nhớ tới chuyện kỳ lạ ở ngoài cửa, hôm nay thật là náo nhiệt!
"Tiểu Nguyệt, đi ra ngoài nhìn thử. Nếu phụ thân tới thì
đi vào bẩm báo!" Thật ra thì nàng muốn nói, nếu bọn người Hiên Viên Mặc
tới thì đi vào bẩm báo. Nhưng nếu đều là người bên kia, tất nhiên sẽ
cùng một đường đi tới đây, vậy nói phụ thân thì tốt hơn, tránh cho bình
dấm chua bên cạnh tức giận.
Nhưng mỗ nam vẫn quay đầu lại, có thâm ý khác nhìn nàng một chút.
Mỗ nữ run lên một cái, làm bộ không nhìn thấy. . . . . .
"Dạ! Tiểu thư!" Tiểu Nguyệt đáp một tiếng, liền nhảy nhót đi ra cửa.
Từng mệnh quan triều đình mang theo lễ vật bước vào phủ nhiếp chính vương,
cực kỳ hi vọng có thể mượn cơ hội này để lấy lòng vị nhiếp chính vương
Điện hạ có thực lực nhất ngũ quốc này, trên mặt mỗi người đều cười như
nở hoa.
Ngay cả khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Liên Hoa và dung
nhan lãnh khốc của Đình Vân cũng dính vào chút ý cười. Hôm nay là ngày
tiểu thế tử và tiểu công tử đầy tháng, sao bọn họ có thể không vui chứ?
Liên Vụ thì khỏi nói, có thể nói là cười đến cảnh xuân rực rỡ!
Chỉ là cũng một thân màu đỏ, nhưng sắc mặt Đình Vũ chỉ lạnh nhạt, không
tiếng động nắm chặt nắm đấm, đáy mắt đều là ánh sáng tối tăm không rõ. Ở vương phủ tràn ngập vui mừng như thế, có vẻ vô cùng không hòa hài.
. . . . . .
Cửa kinh thành Dạ Mị đế quốc, đội ngũ ba nước chạm mặt nhau!
Mấy người nhô đầu ra vừa nhìn đã đoán được mục đích những người này cũng
giống như mình. Lúc này liền xuống xe ngựa, Hiên Viên Mặc cười nói về
phía Gia Luật Trục Nguyên: "Quốc vương Mông Man quốc, hân hạnh!"
Gia Luật Trục Nguyên cũng ôm quyền cười một tiếng: "Hoàng đế Hiên Viên
quốc, hân hạnh! Đều là đi chúc mừng, gọi ta Trục Nguyên cũng được!"
"Nếu Trục Nguyên đệ không ngại, cũng có thể gọi ta một tiếng Mặc huynh!" Hắn lớn hơn Gia Luật Trục Nguyên một tháng, lớn hơn Ngạo Thiên ba tháng.
"Mặc huynh!" Không chút do dự, người Mông Man đế quốc rất sảng khoái!
"Chưa từng nghĩ mọi người đều đến đây, vậy bổn cung cũng không khách sáo,
liền kêu huynh một tiếng Trục Nguyên huynh đi!" Long Ngạo Thiên mở miệng cười.
"Ngạo Thiên hiền đệ, đã lâu không gặp!" Lần trước kết thúc chiến tranh, bọn họ đã gặp qua. Hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Vẫn
luôn xưng hô đối phương rất khách khí là"Long diệu thái tử" và "Quốc
vương Mông Man quốc". Hôm nay lại gặp nhau, hơn nữa đều là đi chúc mừng, thường xuyên gặp nhau thì chính là bằng hữu rồi!
Vũ Văn Cảnh
Thiên vén rèm xe ngựa lên nhìn, không ngờ chiếc xe ngựa sang trọng đi
phía trước bọn họ lại là nhóm người hoàng đế bệ hạ. Ngay sau đó, lập tức xuống xe với nhi tử. . . . . .
Mấy người khác cũng gật đầu chào
nhau một cái. Riêng Vũ Văn Cảnh Thiên, sau khi cúi đầu chào đám người
Hiên Viên Mặc, lại nhìn Hiên Viên Ngạo dùng mũ che lại mái tóc, đáy mắt
xẹt qua chút áy náy và vẻ mặt không tự nhiên.
Long Tử Nghiên và Hiên Viên Ly tiến lên tụ tập lại một chỗ, vui sướng hài lòng nói chuyện của nữ nhi.
Ba người Hiên Viên Mặc, Long Ngạo Thiên, Vũ Văn Hạo cùng đồng hành, nói chuyện huynh đệ của bọn họ.
Gia Luật Trục Nguyên, Hiên Viên Ngạo, Hiên Viên Triệt, Mộ Vân Dật, Phong
Cuồng Tiêu cũng cùng đi, còn có một Thẩm Lãng Phàm không mời mà đến. Hắn không nhận được thiệp mời, nhưng mà huynh đệ tốt đều tới, vì vậy hắn
nhờ Đình Vân lấy cho hắn một tấm. Chuyện nhỏ như vậy, mà tên Đình Vân đó lại nhát gan, sợ phiền phức. Lại có thể do dự mấy ngày, làm hắn phải
lấy tình nghĩa huynh đệ ra nói, hắn ta mới đồng ý, chỉ là cuối cùng hắn
tới có đúng hay không?
Cũng không phải là Thẩm Lãng Phàm hắn cảm
thấy hứng thú với tiệc đầy tháng này, hơn nữa đoạn thời gian trước tên
Hiên Viên Vô Thương đó còn làm tập tranh kia, phá hư thanh danh của hắn, hắn càng không thể có nhiều hứng thú rồi!
Nhưng các huynh đệ đều tới, mà một mình Thẩm Lãng Phàm hắn lại không có tư cách tới. Chú ý, là không có tư cách tới, đây là một chuyện mất mặt cỡ nào! Cho nên hắn mới kéo quan hệ, mặt dày mày dạn cũng phải tới!
Nhưng mà đến bây giờ hắn vẫn không hiểu, tại sao Hiên Viên Vô Thương muốn kỳ thị hắn,
không cho hắn đến. Phải biết mặc dù mọi người đều là thương nhân, nhưng
hắn lại không thắng nổi con hồ ly phúc hắn kia,
hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cũng không chiếm tiện nghi gì trên
người hắn ta. Vậy tại sao lại ghét bỏ hắn như vậy, thật sự làm cho người ta nghĩ mãi không ra!
Ba người Vũ Văn Cảnh Thiên, Công Tôn
Trường Khanh, Vũ Văn Triệt một đường. Hai người trước mặt bàn về chuyện
quan trường, Vũ Văn Triệt giữ yên lặng, không nói một lời.
Đám
người kia một khi vui mừng, đến xe ngựa cũng không cần, để tùy tùng ở
phía sau vội vàng kéo xe ngựa chứa đầy quà tặng đi theo. Cả đám vừa nói
vừa cười đi tới phủ nhiếp chính vương. . . . . .
Đây không thể nghi ngờ là một cuộc thịnh yến mỹ nam và mỹ nữ!
Trừ mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, hoặc có giao tình không sâu với Hiên Viên
Vô Thương, hoặc không có giao tình như Mộ Di Tuyết, thì trên căn bản mỹ
nam đẹp trai nhất thiện hạ đều ở nơi này.
Danh tiếng mỹ nữ đẹp
nhất thiện hạ - Long Tử Nghiên cũng không phải là thổi phồng lên, vẻ mặt xinh đẹp của Hiên Viên Ly cũng là chân thật đáng tin.
Mọi người trên đường giống như bị đoạt đi hô hấp, nhìn đám người kia. Những người như tiên nhân này muốn đi nơi nào đây?
. . . . . .
"Tiểu thư, đến rồi! Đến rồi!" Tiểu Nguyệt vui sướng chạy từ ngoài cửa vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT