Tiểu Nguyệt và Liên
Hoa ôm Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng đi theo vào, nhưng vẫn
không quên vươn tay, che mắt cho hai đứa bé, để tránh ánh sáng mạnh
chiếu vào. Bọn hạ nhân đều nhón chân muốn nhìn một chút bộ dáng của tiểu thế tử và tiểu công tử.
Trên mặt Đình Vũ cũng tràn đầy ý cười, tiến lên phía trước nhìn đứa bé mà Liên Hoa ôm: "Liên Hoa ca, cho muội nhìn một chút!"
Đứa bé Đình Vũ nhìn là Hiên Viên Sở Cuồng.
Liên Hoa dừng một chút, Đình Vũ thích vương gia không sai, có thể sẽ không
thích đứa bé do vương phi sinh. Nhưng dù sao đứa nhỏ này cũng là của
vương gia nên chắc nàng cũng sẽ có chừng mực, vì vậy nên để cho nàng
nhìn.
Vừa nhìn, vốn Đình Vũ đang tràn ngập nụ cười, lại phát hiện hình dáng đứa nhỏ này cực kỳ giống nữ nhân mà vương gia mới ôm đi vào.
Nụ cười trên mặt từ từ biến mất, đôi tay cũng không tự giác nắm chặt
thành quyền. . . . . .
Hiên Viên Sở Cuồng nhìn nữ nhân trước mặt
mình, đứa bé dĩ nhiên là cực kỳ nhạy cảm, nhìn một cái là biết nữ nhân
này không có thiện ý đối với mình, lúc này liền gào khóc lớn lên. . . . . .
Tiểu Lạc thần ở một bên liếc mắt, tên ngu ngốc này chỉ biết khóc!
"Đình Vũ, muội làm sao vậy?" Nhìn sắc mặt Đình Vũ không đúng, Liên Hoa nhíu mày.
Đình Vũ cười lớn một tiếng: "Không có chuyện gì! Chỉ là kỳ quái tại sao dáng dấp tiểu công tử lại không giống vương gia!"
Tiểu Nguyệt vừa nhìn Đình Vũ này, liền biết đó là ám vệ đánh chủ ý lên vương gia mà tiểu thư đã nói lúc trước. Nhìn bộ dáng kia của nàng cũng biết
không phải là thứ tốt lành gì, không nói đến bộ dáng như hồ ly tinh, đáy mắt còn có ánh sáng tối tăm, chắc hẳn là muốn giành vương gia với tiểu
thư nhà mình đây mà!
Vì vậy lúc này không khách khí liếc mắt:
"Dáng dấp không giống vương gia, giống vương phi không được sao? Giống
hay không giống vương gia thì cũng là nhi tử của vương gia. Ta khuyên
những người vẫn không nhận rõ được thân phận của mình, đừng si tâm vọng
tưởng thì tốt hơn!"
Nói xong tức giận đùng đùng ôm Hiên Viên
Lạc Thần vững vàng đi vào, lưu lại Đình Vũ với gương mặt bị nghẹn đến
lúc đỏ lúc trắng, răng ngà suýt nữa cắn nát môi mình!
Liên Hoa có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Tiểu Nguyệt, không hiểu tại sao hôm nay
tiểu nha đầu này nói chuyện sắc bén như vậy? Ngẫm lại lời nàng mới vừa
nói, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn lúc này trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, chẳng lẽ Tiểu Nguyệt vì nghĩ Đình Vũ có ý tứ với mình, cho nên
cảnh cáo Đình Vũ đừng si tâm vọng tưởng sao?
Đây không phải đã nói rõ Tiểu Nguyệt vẫn rất quan tâm đến mình sao!
Vì vậy không thèm an ủi Đình Vũ, vội vàng chạy vào trong vương phủ.
Ở trong lòng phất cờ reo hò: Tiểu Nguyệt, trong lòng của ta chỉ có nàng thôi!
Đình Vũ nhìn người mình coi như ca ca, thấy mình bị chế nhạo, không lên
tiếng tương trợ thì thôi, thậm chí ngay cả an ủi nàng cũng không có. Tay nắm chặt thành quyền, tức giận trong lòng càng sâu.
Đình Vân
nhìn bóng lưng Tiểu Nguyệt và Liên Hoa, cười khổ một tiếng, chỉ nhàn
nhạt gật đầu với Đình Vũ một cái, cũng vững vàng đi vào.
Giờ phút này, Đình Vũ càng thêm có một loại cảm giác bị bạn bè xa lánh! Chẳng lẽ chỉ là một năm không gặp, bọn họ đã đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy
rồi sao? Trước kia bọn họ cùng sinh cùng tử, tình cảm như huynh muội mà!
Đều do người vương phi kia, không...nàng không thừa nhận đó là vương phi
của bọn họ. Nếu không phải vì nàng ta, làm sao nàng có thể không có chút địa vị nào ở trong mắt vương gia được!
Vương gia đối với nàng mà nói, vẫn tồn tại như một vị thần, luôn ở trên cao như đám mây. Theo ý
nàng, trên thế giới này không có bất kỳ ai có tư cách sóng vai với vương gia, cho nên nàng vẫn luôn ngước nhìn ngài. Nhưng bây giờ, bên cạnh
vương gia có một người, hơn nữa người kia không phải nàng, loại cảm giác này làm cho nàng cực kỳ khó chịu!
Không cam lòng! Ghen tỵ! Oán hận đan xen với nhau, gần như muốn đem lòng của nàng dằn vặt đến chết!
Vương gia không thể yêu người khác, tại sao hắn có thể yêu người khác!
Lúc này, Liên Vụ cũng chầm chậm bước tới, nhìn người mà bọn họ vẫn coi như
tiểu muội: "Đình Vũ, hai người bọn họ không phải là không muốn an ủi
muội, mà là thấy sắc quên bạn, muội phải hiểu cho bọn họ!"
"À?
Thấy sắc quên bạn?" Lần này, Đình Vũ có chút kinh ngạc. Liên Hoa này
tính tình lạnh nhạt, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n còn có Đình
Vân dáng vẻ lạnh lẽo, lại có thể thấy sắc quên bạn?
"Chính là nha đầu của tam vương phi, hai người bọn họ cùng thích nàng!" Tiểu nha đầu
kia quả thật rất đáng yêu, có lúc còn có chút quyến rũ. Nếu không phải
là hai huynh đệ đều thích nàng, đảm bảo hắn cũng sẽ thích.
Lần
này, tâm tình Đình Vũ càng thêm ác liệt, hai huynh trưởng cùng thích
người đã chế nhạo mình sao? Hơn nữa còn là nha hoàn của nữ nhân kia, vậy việc nàng bị bạn bè xa lánh còn xa sao? Tâm trạng u ám, nhưng trên mặt
vẫn cười đến vui sướng: "Không có việc gì, bọn họ sớm hay muộn gì cũng
thành thân thôi, cũng không biết cuối cùng là người nào ôm được mỹ nhân
về đây!"
Về phần ai có thể thành công, ba người trong cuộc kia mơ hồ, Liên Vụ - người đứng xem này tự nhiên hiểu rõ: "Nếu huynh không
nhìn lầm, người nha đầu kia thích chính là huynh trưởng Đình Vân. Nhưng
tên gia hỏa Đình Vân kia không biết trúng gió gì, rõ ràng thích muốn
chết, còn cố ý tránh né!" Làm hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu!
"Nghĩa khí huynh đệ lớn như trời!" Đình Vũ ngược lại có thể hiểu được tâm tư của Đình Vân.
Lời này vừa nói, Liên Vụ bừng tỉnh hiểu ra! Thì ra là có chuyện như vậy, mất công hắn nghĩ lâu như vậy cũng không nghĩ ra!
"Nếu là vậy, Đình Vân cũng quá khổ rồi!" Người này thật là khờ, nếu chỉ là
thích thôi thì cũng được đi, nhưng đã thích đến mức này. Hơn nữa nha đầu kia cũng thích hắn, hắn lại có ý thối lui, thật sự không phải là quyết
định sáng suốt!
Lắc đầu, tùy bọn họ vậy! Nhìn Đình Vũ một chút: "Chuyện tiệc đầy tháng đã chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi!" Chút chuyện nhỏ này cũng chuẩn bị không được, vương gia còn cần nàng làm gì?
"Phát thiệp mời cho Hiên Viên đế quốc bên kia chưa?" Thiệp mời cho Hiên Viên
đế quốc và vài quốc gia khác, đều là do vương gia tự mình viết. Mặc dù
ngày đó, hắn không cẩn thận nhìn thấy vương phi động tay động chân.
Hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Nhưng vương phi uy hiếp hắn rất lâu,
nói nếu hắn lắm mồm, sẽ gả Tiểu Nguyệt cho hắn, dọa hắn toát mồ hôi liên tục. Hắn nhìn nội dung cũng không phải là quá trầm trọng, cho nên không nói với vương gia.
. . . . . .
"Hoàng thượng, đây là Hi vương gia sai người đưa thiệp mời tới!" Tiểu Đức Tử cười hì hì đưa thiệp mời cho Hiên Viên Mặc.
Bàn tay đang phê tấu chương bỗng cứng đờ. Thiệp mời sao, tính toán ngày,
nàng cũng nên sinh rồi? Vẻ mặt không biến sắc, cắn môi dưới: "Để đó
trước đi! Nói trẫm đã tiếp nhận!" Tiếp nhận thiệp mời thì nhất định sẽ
đi.
"Dạ!" Tiểu Đức Tử đặt thiệp mời lên long án, nhưng trong lòng có chút kỳ quái. Lúc trước, khi vừa nghe đến tin tức của Hi vương gia,
bộ dáng hoàng thượng sẽ rất vui mừng. Hôm nay đưa thiệp mời tới, sao
hoàng thượng lại không vui chứ? Cũng không hỏi thiệp mời này mời hoàng
thượng đi đâu, đã trực tiếp nói tiếp nhận!
"Thái hậu giá lâm!" Ngoài cửa, giọng nói của nữ quan vang lên.
Hiên Viên Mặc để cây viết trong tay xuống, vội vàng đứng dậy chào đón. Thấy
một nữ nhân toàn thân hoa phục bước vào, hắn cung kính cúi đầu mở miệng
nói: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!"
"Được rồi, ngươi là hoàng
thượng, sau này đừng lúc nào cũng cung kính như vậy, nghe giống như lúc
ngươi vẫn còn là thái tử vậy. Ai gia biết ngươi hiếu thuận, nhưng cũng
không cần mỗi ngày đều như thế, ngược lại có vẻ lạnh nhạt rồi!" Trường
Tôn Minh Tranh được Phượng Hoa nâng đở, vừa bước từng bước đi vào, vừa
nói những lời nói này.
Hiên Viên Mặc vừa nghe, trên gương mặt
trơn bóng như ngọc xuất hiện một nụ cười nhạt: "Dạ, nhi thần xin nghe
theo dạy bảo của mẫu hậu! Không biết hôm nay mẫu hậu đến đây vì chuyện
gì?"
"Vì chuyện gì còn phải để ai gia tự mình nói sao?" Thái hậu
bưng một ly trà lên, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhìn nhi tử luôn
nghe theo lời mình, nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói đều là bất mãn
nồng đậm.
Sắc mặt lập tức cứng đờ, mơ hồ đoán được mẫu hậu muốn nói gì đó, nhưng vẫn im lặng, chờ bà ta mở miệng.
Trường Tôn Minh Tranh uống xong nước trà, nhìn bộ dáng ảm đạm của hắn một
chút, thở dài một hơi: "Hoàng thượng, ngươi còn muốn lừa gạt ai gia tới
khi nào? Nếu không phải ngày hôm nay ai gia đi qua Thượng Cung cục, nghe những người đó nghị luận. Ai gia còn không biết ngươi đã một năm không
có cưng chiều phi tử rồi! Ai gia biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng ngươi phải vì con cháu gia tộc Hiên Viên mà suy nghĩ, chẳng lẽ
ngươi chuẩn bị truyền ngôi vị hoàng đế cho người ngoài hay sao?"
Nói xong nặng nề nện cái chén xuống bàn, trước đó vài ngày đi Thanh Phong
tự vì Ngạo nhi cầu phúc. Trên đường trở về, mơ hồ nghe thấy có dân chúng đang nghị luận hoàng thượng không thể nhân luân(1). Lúc đó bà ta rất
giận dữ, sai người chém bọn họ, nhưng trong lòng cũng không quan tâm,
chỉ cho là bọn họ nói hưu nói vượn(2) thôi.
Nhưng hôm nay trở
lại, lại nghe thấy người trong cung nghị luận. Bà ta vừa hỏi, thì biết
rõ là do hoàng đế phân phó. Nếu chuyện này truyền đến tai thái hậu, tất
cả người chứng kiến đều phải chết, đó là điều không thể nghi ngờ! Nghe
tin tức như thế, bà ta có thể không nổi giận sao!
"Mẫu hậu, nhi thần tự có chừng mực!" Nhàn nhạt mở miệng, giọng nói vẫn dễ nghe như vậy.
"Chừng mực? !" Trường Tôn Minh Tranh nặng nề đập bàn một cái "Ngươi có chừng
mực chỗ nào? Ngươi có biết dân chúng trong thiên hạ đều nghị luận ngươi
không thể nhân luân không? Thân là hoàng đế, nếu ngươi không thể nhân
luân thì nói rõ cái gì? Nói rõ ngươi vô năng!"
"Mẫu hậu, đây là
chuyện của nhi thần, không liên quan đến dân chúng trong thiên hạ!" Nhíu lông mày mở miệng, trong con ngươi như mặc ngọc xẹt qua chút phiền
muộn.
"Mặc nhi, thiên tử không có chuyện riêng tư! Nhất cử nhất
động của ngươi, tất cả dân chúng đều đang nhìn ngươi đó! Nếu ngươi thật
nhớ thương nữ nhân kia, vừa đúng thời gian ba năm tuyển tú một lần cũng
gần đến, ai gia sẽ giúp ngươi tìm mấy người lớn lên nhìn giống nàng,
ngươi xem coi thế nào đi?"
Con trai của mình, dĩ nhiên bà ta biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
"Không cần đâu mẫu hậu, chọn lựa tú nữ hao tài tốn của. Nhi thần nghe lệnh là
được, tối nay thị tẩm Lật phi!" Dáng dấp giống hơn nữa, cũng không phải
là nàng.
Nhìn nhi tử luôn nghe lời của mình một chút, thái hậu
hài lòng gật đầu một cái: "Còn có hôn sự của Triệt nhi, ai gia thấy khuê nữ của Trứ đại nhân cũng không tệ, giỏi văn giỏi võ. Ngươi xem nếu
thích hợp, thì gả cho tiểu tử kia đi!"
Trên gương mặt trơn bóng
như ngọc xuất hiện một nụ cười khổ: "Mẫu hậu, ngài còn không biết tính
tình của Triệt sao! Nếu không phải hắn cam tâm tình nguyện, sợ là ai
cũng không thể miễn cưỡng hắn được! Nếu hắn chạy trốn ở ngày thành thân, công khai kháng hôn, ngài nói nhi thần nên xử trí hay không xử trí
đây?"
Trường Tôn Minh Tranh nghe vậy thì rất giận dữ: "Ngươi không thể phái người trông coi hắn sao?"
"Khinh công của hắn, dù là nhi thần cũng không sánh bằng, sao có thể trông coi được?" Nếu mạnh mẽ ép buộc, đả thương Triệt thì hắn cũng đau lòng.
Thái hậu nhìn hắn một chút, thở dài một hơi: "Thôi, ngươi cứ bảo vệ cho hắn
đi! Chỉ mong sau tám hay mười năm nữa, hắn sẽ không hận người hoàng
huynh như ngươi, không quan tâm tới hôn sự của hắn!"
Cười khẽ một tiếng: "Muốn hận cũng là hận chính hắn!"
Trường Tôn Minh Tranh đã đạt được mục đích khi tới đây, cũng không ở lại lâu
hơn nữa, đứng lên: "Được rồi, ai gia không quấy rầy hoàng thượng xử lý
chánh vụ nữa. Chuyện hoàng thượng đồng ý với ai gia cũng đừng quên! Tiểu Đức Tử, nhớ đến lúc đó phải nhắc nhở hoàng thượng!"
Cười khẽ một tiếng: "Mẫu hậu yên tâm, tất nhiên sẽ không quên! Nhi thần cung tiễn mẫu hậu!" Giọng nói trơn bóng như ngọc rơi xuống, ngơ ngác nhìn
bóng dáng Trường Tôn Minh Tranh đi xa.
Đi tới long án, nhìn thiệp mời này một chút. Ngón tay thon dài đưa tới, mở ra.
Hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Vẻ mặt làm cho người khác không nhìn
ra tâm tình, không biết là vui hay là buồn. Nàng sinh, là sinh đôi, còn
là hai đứa con trai, từ đáy lòng hắn rất vui mừng cho nàng, đồng thời
cũng vì mình mà bi ai!
Thiệp mời này là bút tích của hoàng
thúc, trong nét chữ phiêu dật mang theo khí phách sắc bén. Chợt, dư
quang khóe mắt quét qua hàng chữ không thẳng hàng ở cuối thiệp mời:
"Hoàng thượng thân ái, đã gần nửa năm không gặp rồi. Ai da. . . . . .
Người ta biết ngươi nhất định rất nhớ người ta, ngươi cũng không cần
nhiều lời, trong nội tâm mọi người đều hiểu rõ là được. Thật ra thì
người ta cũng rất nhớ ngươi! Còn nữa, còn nữa, nhớ mang theo tiểu Ly tới đây cho ta đó!"
Mấy chữ kia so với chữ của hoàng thúc, quả thật
là cực kỳ khó coi, nhưng lại làm cho hắn không nhịn được mà cười khẽ,
giống như có thể xuyên qua thiệp mời thấy được khuôn mặt của nàng, hắn
quả thật rất nhớ nàng. . . . . .
. . . . . .
Chú thích:
(1) Nhân luân: quan hệ đạo đức giữa con người với nhau, như giữa vua tôi,
cha con, vợ chồng, anh em, bè bạn, v.v., theo quan niệm nho giáo. Ở đoạn này ý nói Hiên Viên Mặc không thể quan hệ nam nữa ấy.