"Thương Thương!" Xông tới lôi kéo cánh tay của hắn, hắn quay mặt sang dịu dàng cười một
tiếng, không coi ai ra gì sờ sờ đầu của nàng: "Tam nhi, đứng ở một bên
đi, có được không?" Hắn không muốn mùi máu tươi dính lên trên người của
nàng.
Ặc, "Được!" Buông cánh tay hắn ra, lui về phía sau mấy bước.
"Vô Thương." Phượng Phi Yên tràn ngập thâm tình mở miệng kêu nam tử trước mặt.
"Là ai ra tay?" Âm thanh quỷ mị vang lên.
Mọi người khẽ giật mình không hiểu, lúc này Phượng Phi Yên liền phản ứng
lại, cười to vài tiếng: "Là ta ra tay, ngươi muốn làm gì ta?"
Nàng là nữ hoàng Thanh Loan, dù Hiên Viên Mặc muốn giữ nàng lại, thì tuyệt
đối cũng không thể làm nhục thể diện của nàng, huống chi nơi này có
nhiều người như vậy, nàng cũng không tin hắn có thể làm gì nàng!
Tiêu sái đi từng bước từng bước tới trước mặt nàng, Phượng Phi Yên nhìn mặt
hắn gần trong gang tấc, đang muốn nói gì đó. Đột nhiên, hắn không báo
trước xuất ra một chường, Phượng Phi Yên không né cũng không tránh, để
một chưởng kia rơi vào trên người của mình. . . . . .
"Phốc!"
Phun ra một ngụm máu tươi, nhỏ xuống long bào màu vàng, nhưng cặp mắt
xếch kia vẫn tràn ngập thâm tình nhìn lên nam tử trước mặt "Vô Thương,
tấm lòng của trẫm đối với ngươi, ngươi thật sự không hiểu sao?"
Trên dung nhan như cánh hoa đào không có chút biếu tình nào, giống như cho nàng một vẻ mặt cũng cảm thấy thật dư thừa.
"Bệ hạ!" Hạ Mộ Yên ở một bên đỡ nàng, lôi kéo Phượng Phi Yên lùi về sau mấy bước, mặt đầy phòng bị nhìn Hiên Viên Vô Thương "Hi Vương Gia, ngài rốt cuộc muốn thế nào?"
"Bổn vương muốn nàng chết!" Khi dễ Tam nhi của hắn, bất luận là người nào, đều chỉ có thể chết!
"Hi Vương Gia, bệ hạ chính là nữ hoàng của Thanh Loan quốc, ngài lại dám. . . . . ." Hạ Mộ Yên ngăn ở trước người của Phượng Phi Yên, nhìn lên nam
tử quỷ mị trước mặt kia.
Phượng Phi Yên đặt một tay ở trên cánh tay của Hạ Mộ Yên, đẩy nàng qua một bên: "Mộ Yên, ngươi lui ra! Khụ khụ. . . . . ."
"Bệ hạ!" Hạ Mộ Yên quay đầu nhìn Phượng Phi Yên.
"Lui ra! Ta cũng muốn nhìn một chút, tim của hắn có bao nhiêu tàn nhẫn!"
Nàng nói xong dùng sức đẩy Hạ Mộ Yên ra, Hạ Mộ Yên chỉ đành phải mặt đầy lo lắng nhìn nàng.
Đáy mắt như lưu ly của Hiên Viên Triệt xẹt
qua một nụ cười đầy khinh thường và giễu cợt,
hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Phượng Phi Yên này quả nhiên là không biết sống chết!
Nhìn nam tử mặc áo trắng kia cách mình càng ngày càng gần, đáy mắt nàng tràn đầy kiên định. Nàng đang đánh cuộc, đánh
cuộc hắn sẽ không giết nàng. Bất luận là vì Thanh Loan đế quốc mà không
giết nàng, hay là vì thâm tình của nàng mà không giết nàng, đều tốt! Ít
nhất nàng có thể lưu lại chút an ủi trong lòng mình.
"Thương
Thương. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam có chút lo lắng nhìn bọn hắn, tuy nói Phượng Phi Yên đánh nàng làm nàng cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn không đến
mức muốn mạng của nàng ta?
Hiên Viên Vô Thương quay đầu, dịu dàng cười với nàng một tiếng: "Tam nhi đừng sợ, người ta đang giúp Tam nhi
ra mặt thôi, ai cũng không thể khi dễ Tam nhi!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, cười ngọt ngào, gật đầu một cái!
"Trẫm cũng muốn xem một chút, ngươi muốn giúp nàng ra mặt thế nào!" Âm thanh
Phượng Phi Yên mang theo ghen ghét nồng đậm truyền đến.
Trên dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một nụ cười xinh đẹp như hoa, nâng một tay lên, một trận gió cường đại đập lên gương mặt của nàng ta làm mơ hồ có chút đau
"Bổn vương hôm nay sẽ cho ngươi biết, trên cái thế giới này, dám động
Tam nhi thì bất luận là người nào đều chỉ có một con đường chết!"
Nói xong còn không đợi Hiên Viên Mặc lên tiếng ngăn cản, một chưởng hung
hăng đánh tới trên người của Phượng Phi Yên, một chưởng này dùng tới tám phần nội lực. . . . . . Rồi sau đó bóng dáng màu trắng chợt lóe, xoay
người lại một cái, ôm lấy cô gái một thân hồng y, đặt đầu nàng vào trong ngực của mình: "Tam nhi, đừng xem, bẩn!"
"Thương Thương. . . . . ." Nàng nhỏ giọng kêu tên hắn, đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn
giết người. Hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Tối nay hắn tựa như
ma quỷ, giống như là Satan tới từ địa ngục, làm cho từ tận trong đáy
lòng của người ta mơ hồ dâng lên một nỗi sợ hãi.
Nghe ra run rẩy
trong giọng nói của nàng, hắn thu lại nét mặt tà mị của mình, cúi đầu
nhìn nàng: "Tam nhi, có phải nàng. . . . . . sợ hay không?" Không phải
nàng sợ hắn rồi chứ? Không còn dịu dàng như một vị tiên nhân, mà tàn
nhẫn như một tu la trong địa ngục.
Nàng ngơ ngác không nói lời
nào, hắn lại nóng nảy, bắt được bả vai của nàng, nhìn nàng: "Tam nhi, về sau Thương Thương không bao giờ giết người nữa, nàng đừng sợ ta có được hay không?"
Tất cả mọi người không dám tin nhìn hắn, mọi người
trong thiên hạ đều biết Hi Vương Gia là tên khát máu, thế nhưng giờ phút này lại yếu ớt như đứa bé, không để ý ở chỗ này có nhiều người như vậy, không để ý đến nữ hoàng Thanh Loan bị hắn đánh đến chỉ còn lại một hơi
thở, cứ như vậy ôm cô gái kia nói ra những lời đó.
Đôi mắt như
mặc ngọc của Hiên Viên Mặc đều là thần thái hâm mộ, hắn cũng rất muốn
cái gì cũng không quản, cái cũng không để ý nói ra những lời trong lòng
của hắn với nàng. Nhưng hắn là một Đế Vương, là một Đế Vương. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng hốt hoảng của hắn, bàn tay trắng nõn như bạch ngọc lau lên dung nhan như cánh hoa đào của hắn: "Đứa ngốc! Chỉ cần là
chàng, ta đều yêu!"
Hắn vừa nghe liền yên lòng, trên dung nhan
tuyệt mỹ nở rộ một nụ cười có lúm đồng tiền như hoa bỉ ngạn, ôm nàng
thật chặt: "Cám ơn Tam nhi!"
Vũ Văn Tiểu Tam cũng có chút dở khóc dở cười, cái này thì có cái gì tốt để cảm ơn sao?
Mà Hiên Viên Mặc cũng nghe được âm thanh kia của nàng "Chỉ cần là chàng,
ta đều yêu!" Sau đó, trong lòng đau xót, trong đôi mắt như mặc ngọc đều
là tuyệt vọng. Nàng đã yêu hoàng thúc rồi, về sau hắn đã không thể có hy vọng xa vời gì rồi!
Con ngươi như lưu ly của Hiên Viên Triệt xẹt qua một tia sáng, xem ra mấy ngày hắn đi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Phượng Phi Yên che ngực, nhìn hai người kia trước mặt mọi người mà không coi
ai ra gì biểu diễn thâm tình. Cặp mắt xếch ẩn tình tràn đầy bi thương,
từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng của nàng phun ra. . . . . .
Hạ Mộ Yên tiến lên đỡ nàng, mặt đầy bi thương: "Bệ hạ!"
Hiện tại nàng rất hối hận không sớm một chút khuyên bệ hạ trở về, mới dẫn
đến mọi chuyện như bây giờ, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n chỉ
đánh Vũ Văn Tiểu Tam đó một cái tát, Hiên Viên Vô Thương liền hạ sát
chiêu đối với bệ hạ!
Chân Phượng Phi Yên mềm nhũn, té xuống đất,
tay kia bắt được tay của Hạ Mộ Yên, đứt quãng mở miệng: "Mộ Yên. . . . . . Nếu như ngươi, khụ khụ. . . . . . Nếu như ngươi có thể trở về nước,
hãy để cho Phượng thân vương. . . . . . không phải họ Phượng thì không
được thừa kế vương vị, đây là ý chỉ của trẫm, ngươi nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ, bệ hạ! Bệ hạ ngài yên tâm, ngài sẽ không có việc gì đâu!" Bệ hạ có
ơn tri ngộ đối với nàng! Hạ Mộ Yên vội vàng bắt mạch cho Phượng Phi Yên, nước mắt không báo trước mà rớt xuống, trên mặt vẻ tuyệt vọng càng ngày càng rõ ràng.
"Khụ khụ. . . . . . Thân thể của trẫm…trẫm tự mình biết, trẫm….trẫm chỉ hận. . . . . . chỉ hận mình yêu lầm người. Nhưng
trẫm dứt khoát, dứt khoát. . . . . ." Âm điệu cuối cùng rơi xuống, bàn
tay nắm tay Hạ Mộ Yên cũng tuột xuống. . . . . .
"Bệ hạ!" Giọng nói thê lương của Hạ Mộ Yên vang lên.
"Bệ hạ!" Chúng nữ quan và toàn bộ tùy tùng sau lưng Phượng Phi Yên đều quỳ xuống, đáy mắt tràn đầy bi thương và thù hận!
"Hiên Viên Vô Thương, ngươi đến cùng có phải là người hay không? Lòng của
ngươi làm bằng sắt đá đúng không? Bệ hạ đối với ngươi tình sâu nghĩa
nặng như vậy, thế nhưng ngươi. . . . . ." Hạ Mộ Yên mở miệng mắng to về
phía bóng lưng của Hiên Viên Vô Thương.
Nam tử tuyệt mỹ quay đầu, đôi mắt tà mị như hoa đào nhìn nàng ta, trên mặt không có chút ấm áp
nào, môi mỏng như hoa anh đào kéo nhẹ: "Nàng thích Bổn vương là chuyện
của nàng, không liên quan tới Bổn vương! Nhưng ai dám động đến Tam nhi
của Bổn vương, cũng chỉ có một con đường chết!"
Sau khi nói xong quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi, chúng ta trở về có được hay không?"
"Được!" Vũ Văn Tiểu Tam cười híp mắt mà gật gật đầu.
Ôm lấy nàng mở miệng nói với Hiên Viên Mặc: "Mặc, hoàng thúc đi về trước,
phiền toái này là do hoàng thúc chọc, hoàng thúc sẽ dọn dẹp!"
"Ừm!" Hiên Viên Mặc gật đầu một cái.
. . . . . .
Hiên Viên Triệt lập tức đuổi theo bước chân hai người kia, nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút: "Hoàng thúc, có phải thúc nên cảm tạ người ta đã đi
theo hay không? Nếu không, nói không chừng thúc không thể chận được
Phượng Phi Yên rồi! Hơn nữa người ta còn ở phía trước đánh yểm trợ giúp
hoàng thúc một tay đó, nếu không hoàng thúc cũng không thể dễ dàng cứu
được hoàng tẩu đâu!"
Giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên, còn mang theo chút đắc ý.
Nam tử tuyệt mỹ chợt quay mặt sang, nhìn hắn một chút, sắc mặt Hiên Viên
Triệt lập tức cứng đờ, lúc này đổi lời nói: "Khụ khụ. . . . . . Hoàng
thúc, cháu nói sai rồi, là hoàng thẩm!"
Tán thưởng nhìn hắn một cái, ngay sau đó mở miệng: "Nghĩ muốn phần thưởng là cái gì?"
"Cái đó, cũng không phải là phần thưởng gì hết...chỉ cần hoàng thúc giúp
cháu nói với mẫu hậu, người ta không muốn cưới vợ một chút nào hết!"
Hiên Viên Triệt quệt mồm nhìn hắn, trong đôi mắt như lưu ly kia lấp lánh lệ quang, làm người ta không nhịn
được mà thương tiếc.
Vì vậy. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam rất là
kích động mở miệng: "Ai nha, một chút chuyện nhỏ như vậy, chàng giúp
tiểu Triệt Triệt một chút đi. Có câu nói dưa hái xanh không ngọt, chuyện hôn nhân, nếu miễn cưỡng chắc chắn sẽ không hạnh phúc, chúng ta nhất
định không thể để cho loại chuyện như vậy xảy ra được, cho nên. . . . .
."
Càng nói càng phát hiện không khí chung quanh càng ngày càng
lạnh, Hiên Viên Triệt càng thêm hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng
xanh lè rồi!
"Tam nhi, người ta ngược lại cho là tuổi của Triệt
đã không còn nhỏ, thật sự nên lập gia đình rồi. Cháu thấy đúng không,
tiểu Triệt Triệt?" Ba chữ cuối cùng được cắn rất nặng, quay đầu cười đến vô cùng xinh đẹp, nhìn đến nỗi sau lưng Hiên Viên Triệt đã toát đầy mồ
hôi lạnh.
Khuôn mặt đáng yêu như trẻ con của mỗ Triệt hung hăng
nhíu lại một chỗ, mặt bi thống nhìn hoàng thúc của mình: "Hoàng thúc,
nếu thúc thật sự không nói giúp Triệt với mẫu hậu, thì ít nhất cũng đừng khai ra Triệt đang ở đâu đó?"
"Nếu Triệt thật sự là không muốn
lập gia đình, làm sao hoàng thúc sẽ khai ra cháu đang ở đâu chứ, chỉ là
cháu cũng biết biệt viện của hoàng thúc lớn như vậy, cháu ở bên trong
cũng có nhiều bất tiện, nếu không hoàng thúc tìm chỗ khác cho cháu ở?"
Hiên Viên Vô Thương cười đến mặt mày hiền lành, hắn không thể để Triệt ở lại trong biệt
viện, nếu không sợ rằng nha đầu này lại gây ra cho hắn không ít chuyện
phiền phức!
Nhìn hoàng thúc cười đến mặt mày hòa ái, Hiên Viên
Triệt ở đáy lòng oán thầm một hồi, đang muốn đồng ý, liền nghe âm thanh
của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên: "Thương Thương, biệt viện lớn như thế,
chàng cũng đừng hẹp hòi như vậy....Dù sao chàng cũng ở Thất Vương phủ
lâu rồi, tiểu Triệt Triệt thật vất vả mới tới đây ở một lần, làm sao
chàng có thể để cho hắn ở nơi khác?"
Hiên Viên Triệt vừa nghe,
vui sướng hài lòng gật đầu: "Đúng vậy. Hoàng thúc, hoàng thẩm cũng đã
nói như vậy, thúc cứ để cho Triệt ở nhờ mấy ngày đi!"
"Vậy cháu
đi ở phòng chứa củi đi!" Cắn răng nghiến lợi nói xong bước chân vào biệt viện, ôm nữ nhân không an phận ở trong ngực đi vào hậu viện.
Lưu lại Hiên Viên Triệt khóe miệng co giật đứng ở sau lưng bọn họ, ở phòng
chứa củi? Đừng ác như vậy có được không? Hắn dầu gì cũng là cháu ruột
của thúc ấy mà!
Suy nghĩ một chút, vẫn là chạy đến phòng mỗi lần hắn hay tới đây để ngủ đi. Phòng chứa củi, hắn không chịu nổi đâu!
. . . . . .
"Thương Thương, chàng thật hẹp hòi!" Nàng ở ngực hắn vẽ vòng vòng, khóe miệng
cũng nâng lên một nụ cười ngọt ngào, nàng tự nhiên biết tại sao hắn lại
đối với Hiên Viên Triệt như vậy.
Đặt nàng lên trên giường, sau đó cởi quần áo cho nàng. . . . . .
"Làm gì?" Mặt đầy phòng bị nhìn hắn, tên cầm thú này, sẽ không lại muốn làm chuyện đó chứ?
"Ngủ!" Sắc mặt đen kịt, rõ ràng còn đang tức giận vì chuyện vừa rồi.
"Thương Thương, chàng tức giận?" Co rúm lại nhìn hắn, lại nói hắn vẫn chưa có tức giận thật sự với nàng đâu!
"Không có!" Nói là không có, nhưng giọng nói lại vô cùng không tốt!
Không để ý phản đối của nàng, cởi áo ngoài của nàng xuống,
hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on sau đó cởi xuống của mình, hai người
đều chỉ còn lại trung y. Hắn kéo chăn qua, chui vào chăn, ôm chặt nàng
vào trong ngực, sau đó nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Lần này Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc sâu sắc biết được hắn đang tức giận, nhỏ nhẹ mở miệng: "Thương Thương. . . . . ."
Ặc, xem ra tức giận có chút lớn rồi đây! "Thương Thương, không nên tức giận có được hay không?" Nói xong cọ xát ở trong ngực hắn.
Không để ý tới nàng? Tiếp tục cọ!
Thế nhưng hôm nay hắn giống như quyết tâm không mở miệng, mặc kệ nàng cọ thế nào cũng không chịu mở miệng!
"Thương Thương, người ta biết sai rồi!" Ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Nhưng người nọ nhắm mắt lại, thật sự không để ý tới nàng, vẻ mặt Vũ Văn Tiểu
Tam đưa đám nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn, ở đáy lòng kêu rên, xong
đời, lần này tiêu rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT