Trần Nam cắt một phát lên đầu ngón tay, máu bắt đầu chảy
ra, ngưng tụ thành một mảng huyết văn sáng óng ánh. Hoàng Tuyết Nhu giúp hắn điều chỉnh một chút, cuối cùng gật đầu:
- Giờ hứa hay thề gì thì cứ việc! Huyết khế này em học ở chỗ ông bác kia, đảm bảo hiệu nghiệm 100%.
Trần Nam hít một hơi, nghiêm túc nhìn ba cô gái, tay chỉ lên trời tuyên thệ:
- Tôi là Trần Nam, chồng của Hoàng Tuyết Nhu, Kiko và… cả Emily nữa! Xin thề suốt đời suốt kiếp không được phụ bạc ba cô gái này, không được dây dưa chuyện tình cảm với bất cứ cô gái nào khác. Nếu trái lời thề, sẽ bị uống nước sặc chết, bị tiền rơi trên trời xuống đè chết, đi đường bị
đại mỹ nữ đụng chết…
Nói được một nửa, liếc liếc thấy sắc mặt Hoàng Tuyết Nhu ngày càng lạnh
lẽo, có xu thế bộc phát. Trần Nam không khỏi chột dạ lí nha lí nhí mấy
câu còn lại. Đến cuối cùng, Trần Nam rất là sợ hãi, cắn răng đưa ra một
lời thề độc ác nhất:
- Nếu không giữ lời thề thì cả đời này bị vô sinh, tuyệt tử tuyệt tôn, trời đất chứng giám!
Hoàng Tuyết Nhu và Kiko trợn trắng mắt, tức giận nhảy dựng lên nhưng có
muốn cản cũng không kịp. Hoàng tiểu thư chỉ thẳng vào mũi Trần Nam,
chẳng biết phải nói gì hơn. Kể ra, tên này thề cũng đủ độc, nếu thành
thật thì người có hại nhất là hắn, nhưng mà… mình cũng bị thiệt nha!
Huyết khế kia sáng bừng lên trong giây lát, cuối cùng chui tọt vào đầu
Trần Nam, còn sót lại ba giọt máu nhập và mi tâm ba cô gái, bởi các nàng là người làm chứng cho lời thề của hắn!
Trần Nam đáng thương nhìn ba cô gái, cầu xin nói:
- Anh đã làm đến mức đó rồi! Tha cho anh đi nha!
Trong lòng lại hắn chẳng thấy có gì đáng lo cả. Dù gì Trần Nam hắn cũng
là một tên bất tử biến thái. Người ta sinh con ra là để nối dõi tông
đường, để duy trì huyết mạch, để cho con cái tiếp nối sự nghiệp của
mình, hay đơn giản có nhiều nhà vùng quê, sinh con ra để thêm chân thêm
tay lao động! Ờ, có thể Trần Nam chưa được làm cha bao giờ, vì thế hắn
chẳng hiểu được tâm lý khi người ta thích làm cha làm mẹ là thế nào? Có
lẽ, sau này Trần Nam sẽ nghiên cứu tâm lý về phương diện này, nhưng
không phải bây giờ. Hiện tại, hắn chỉ cảm thấy trẻ con trẻ nít rất phiền toái, rất nặng nề, có rất nhiều vấn đề phải suy nghĩ.
Trần Nam hắn còn chưa chuẩn bị làm một người cha! Nếu sinh con ra rồi
đối xử với nó như lão Frank đối xử với Emily, vậy Trần Nam tình nguyện
không sinh con còn hơn.
Ôi… hắn vẫn còn quá trẻ trâu mà!
Mình nói một lúc rồi mà vẫn không có ai phản ứng lại, nhưng cũng không
có ai bỏ đi. Trần Nam tiến tới một bước, thân thể như con sói nhào lên
vơ hết cả ba cái eo nhỏ, lôi lên giường rồi mình chui tọt vào giữa, trùm kín chăn hú hí gì gì đó bên trong.
----
Mấy ngày lại trôi qua.
Trần Nam hạnh phúc sống trong biển hoa rực rỡ, một bông hoa xấu hổ lúc
nào cũng rụt rè, e lệ, nhưng tất cả hương sắc đều được che giấu bên
trong, cần phải tự mình xâm nhập thì mới biết được vẻ đẹp ấy tuyệt diệu
thế nào. Một bông hoa mẫu đơn diễm lệ, khoe hết tất cả bản sắc và tính
tình của mình ra ngoài, nhưng bên trong lại vô cùng mềm yếu, chỉ cần bóc đi vẻ ngoài kiêu sa đó, bên trong nàng là cả một thế giới xinh đẹp để
Trần Nam hắn tùy ý thao túng trong tay. Còn bông hoa cuối cùng, một con
cú có gai… à nhầm, là hoa hồng có gai! Một bông hoa mạnh mẽ cả trong lẫn ngoài, làm cho người ta ngây ngất tiêu hồn, chỉ là… thỉnh thoảng không
cẩn thận sẽ bị gai đâm cho mấy cái, nhưng vẫn cảm thấy kích thích.
Còn về cuộc luận đạo thì vẫn diễn ra như thường, sau cái hôm Trần Nam
đấu với Joe Winsor thì là đến lượt Kiko đấu với Hiên Viên Thái. Lão già
này năm xưa hình như có thù hận với Shien, từng chiêu từng thức đều khắc chế Kiko mạnh mẽ, ra tay lại chẳng chút lưu tình. Cuối cùng cô bé này
chỉ trong vòng hơn trăm chiêu là đã thua cuộc, bị đẩy ra ngoài.
Đến ngày tiếp đó, đến lượt Trần Nam đánh với Park Ji Jie. Tên này đúng
là tới đây chỉ để học hỏi, bởi khả năng thực chiến của hắn cũng chả đâu
vào với đâu, lại bị Trần Nam mang ra làm bao cát thử nghiệm pháp môn
phản đòn, cuối cùng mặt mũi bầm dập trở về vị trí.
Lại nói đến cái pháp môn phản đòn kia của Trần Nam.
Hắn chỉ nhớ mang máng được cái cảm giác khi giao đấu với Long Tổ. Khi
ấy, năng lượng của hắn như bị tấm da kia hút mất một phần, sau đó vận
động thế nào mà lại phản ngược lại được. Có lẽ đó là khả năng riêng của
Long Tổ, nguyên lý thật sự thì Trần Nam không biết.
Nhưng Trần Nam có cách của riêng hắn, hắn còn nhớ mang máng vài định lý
trong môn vật lý, hình như là tác động lực vào một vật thì vật đó sẽ tạo lại một phản lực vào thân mình. Chính xác là như vậy!
Nhưng trong giao chiến, các tu sĩ đều có khả năng làm phản lực này bị
tán phát ra, bằng cách tăng diện tích tiếp xúc, vì vậy dùng chưởng pháp
thì thân thể ít bị tổn thương hơn quyền pháp rất nhiều. Ngay cả người
dùng quyền pháp cũng có cách để xuất chiêu, làm sao phản lực này chỉ tác động vào vùng cứng rắn nhất trên nắm đấm, còn các vùng yếu hơn thì
không bị tổn thương.
Đó là nguyên tắc khi mới tu luyện, còn Bất Diệt Thần thì có cả trăm ngàn cách để tán cái phản lực này đi, thủ đoạn của họ nhiều lắm, ngay cả
chính Trần Nam cũng có chứ nói gì đến mấy lão già kia?
Và thuật pháp mà Trần Nam nghĩ ra, đó là tìm cách thao khống phản lực này, công kích thẳng vào bản thân đối thủ.
Phản lực vốn là thứ khá trừu tượng, vô hình vô ảnh! Vậy thì Trần Nam sẽ
dùng Thực để ngưng kết nó trong một khoảng thời gian cực ngắn. Chỉ trong khoảng thời gian đấy, hắn đã có thể thao túng điều hướng rõ ràng cho
phản lực này, nhằm thẳng vào những điểm có thể làm tổn thương đối thủ.
Còn điểm đó là điểm nào thì cần phải giao chiến mới biết.
Điều hướng được rồi thì lại chuyển ngay nó thành Hư! Bởi phản lực này
chứa sức mạnh quá lớn, Trần Nam mà hóa Thực nó trong thời gian dài thì
chính hắn lại là người bị tổn hao năng lượng. Còn nếu mà ngưng thực phản lực này để công kích đối thủ… vậy có khi tất cả sinh lực của hắn cũng
bị rút sạch mất.
Với cái phương pháp đó, Trần Nam đã có thể lợi dụng phản lực, cộng thêm
cả lực đạo của chính mình đánh ra, khiến đối thủ bị trúng đòn. Nhưng
muốn thế thì chính hắn phải “bị đánh”, mà cảm giác bị đánh không dễ chịu chút nào! Vậy là hắn kết hợp thêm Phòng để bảo vệ bản thân! Hắn đã phải thử đi thử lại, trúng không biết bao nhiêu đòn đau mới có thể điều hòa
ba thao tác này một cách hoàn chỉnh, đưa ra được pháp môn sơ khai của
đòn “phản dam” này.
----
Sau khi hành Park Ji Jie một trận, Trần Nam lại hoàn thiện thêm một
chút, mấy ngày nay, hắn toàn ở nhà đối luyện với Kiko, không thì chạy
qua chạy lại điều hòa giữa hai cô nàng hổ cái kia. Nói ra cũng khổ, hình như Emily bây giờ lại nổi lên cả hứng thú với Hoàng Tuyết Nhu, suốt
ngày bám lấy nàng như kẹo kéo, dứt không nổi. Cô nàng kia cũng nóng như
lửa, suốt ngày chí cha chí chóe, thỉnh thoảng hai bà cô này còn đánh
nhau quên cả trời đất, khiến mấy “hàng xóm” xung quanh kêu khổ không
thôi.
Trần Nam nhìn cảnh này thì chỉ gật đầu nghiêm túc, rèn luyện một chút
cũng hay! Người ta nói nhàn cư vi bất thiện, hai cô nàng này có thể giúp đỡ nhau tiến bộ như vậy, rất đáng khen! Tối nay có lẽ nên thưởng cho
mỗi nàng vài “trầu” mới được! Hé hé…
Mấy ngày cứ như thế trôi qua, vậy là cuộc luận đạo ở vòng bảng cũng đã kết thúc.
Ở nhóm 1, Joe Winsor thắng tuyệt đối cả ba trận, là người đứng đầu. Trần Nam thắng hai, thua một, đứng nhì, Frank Morgan chỉ thắng được Park Ji
Jie, xếp thứ ba. Còn anh chàng củ sâm thì bết bát nhất, chiến tích lừng
lẫy đánh đâu thua đó, được Trần Nam khâm phục sát đất tôn xưng Độc Cô
Cầu Thắng.
Ở nhóm 2, Kiko cũng thua cả ba, lại nghe thấy đúng đoạn hội thoại Trần
Nam mỉa mai Park Ji Jie, cuối cùng tức giận mặc kệ hắn mất… mười phút.
Lão Boquesto cũng bình thường, xếp thứ ba, Hiên Viên Thái xếp thứ nhì.
Bất ngờ nhất chính là ông bác Âu Vĩnh Lạc, không ngờ lão mạnh đến mức
thắng cả ba! Mặc dù là người trẻ nhất trong ba lão già Quân Vương, nhưng không thể ngờ sức mạnh của lão lại kinh khủng như vậy.
Theo đúng luật, nhất đấu nhất, tranh vô địch, cũng là để giữ tấm huy
chương kia đến tận lần luận đạo sau. Nhì đấu nhì, tranh ba bốn với nhau. Vốn Trần Nam cho rằng như vậy rất vô nghĩa, nhưng sau khi nghe Joe
Winsor nói, người về thứ tư được giữ huy hiệu mười ngày, thứ ba hai mươi tuần, thứ nhì giữ ba mươi tháng… Trần Nam cuối cùng cũng hiểu được tại
sao phải tranh giành mấy giải sau như thế.
Và như đúng luật, Trần Nam đấu với Hiên Viên Thái, tranh ba bốn, lão già này là người đứng đầu trong lần luận đạo trước, không ngờ lần này vì
bất cẩn mà lại bị Âu Vĩnh Lạc đánh bại. Dù thế, lão cũng không có gì bất mãn hay chán nản, trong lòng chỉ đang xoay mòng mòng, suy nghĩ đối
chiêu chống đỡ lại pháp môn mới của Âu Vĩnh Lạc, phấn đấu chiến thắng
vào lần sau.
Những khoảnh khắc cuối cùng của lần luận đạo… cuối cùng cũng đã tới rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT