Hoàng Tuyết Nhu đẩy cửa, bước vào trong căn phòng của Trần Nam.

Cảnh tượng trước mắt làm nàng trợn tròn mắt, cô ả hồ ly tinh Emily kia không biết đã ngồi lên người Trần Nam từ lúc nào, thân thể uyển chuyển kia đang lắc lư thật nhịp nhàng, những tiếng hừ hừ dâm mỹ cũng đã bắt đầu phát ra, làm cổ họng Hoàng Tuyết Nhu có cảm giác khô khốc như phải bỏng.

Liếc liếc quyển sách Đệ Nhất kia, Hoàng Tuyết Nhu rất muốn đặt ra nghi vấn, khi mà trang 35 chỉ có một nửa trang, còn nửa dưới đã bị cháy xém, biến mất từ bao giờ rồi. Rốt cuộc bên dưới đó viết cái gì mới được chứ?

Kiko cũng bước vào, hai cô gái đã thấy được một luồng ánh sáng màu lam nhạt đang truyền từ bụng dưới của Emily vào cơ thể Trần Nam, dần dần lan tỏa khắp người hắn, khiến vài vết thương trên người bắt đầu có dấu hiệu hồi phục.

Tất nhiên, đó chỉ là biểu hiện bề ngoài, phục hồi nội thương mới là quan trọng nhất.

Hai cô gái nhìn nhau một cái, cuối cùng đỏ mặt kiếm một chỗ ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm không rời cái vị trí trên giường kia.

Dần dần…

Qua thời gian, tình hình có cái gì đó không được đúng cho lắm.

Emily có vẻ càng ngày càng mệt mỏi, trên mặt bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu thoái hóa, mặt nàng trở nên xanh mét, khóe miệng cũng thâm lại, đôi mắt vốn sâu thẳm một cách huyền bí, giờ lại bị hõm xuống sâu hơn, nhìn có vẻ gì đó thật thảm…

Hoàng Tuyết Nhu thất kinh, nhớ lại những ghi chú bên trong Đệ Nhất. Nàng không chút do dự nhào lên, đẩy mạnh Emily sang một bên, ngắt đi mối liên kết giữa nàng và Trần Nam.

Hoàng Tuyết Nhu vừa làm thế, Trần Nam đã đột nhiên mở choàng mắt, đồng tử như bốc lên ngọn hỏa diễm màu đen ma quái, khiến nàng thấy hơi hoảng sợ.

Hắn như con dã thú, nhào tới ép Hoàng Tuyết Nhu xuống giường. Tuy rằng lực đạo của Trần Nam lúc này rất nhỏ yếu, nhưng nàng chẳng có động lực đâu mà phản kháng.

Trần Nam hừ hừ hai tiếng, xé rách bộ váy trên người Hoàng Tuyết Nhu, cũng không tinh tế tỉ mỉ như mọi khi mà lại thô cuồng tiến tới. Động tác hắn thật mạnh, thật nhanh… nhưng hình như cũng có một ít gì đó thật đặc biệt đang trùng kích lên não bộ của nàng.

Hoàng Tuyết Nhu cảm thấy trong người nao nao, giống như có thứ gì đó đang bị Trần Nam rút ra khỏi cơ thể mình vậy, nhưng chính cái cảm giác dòng nước chảy xuôi đó lại tạo nên khoái cảm chết người… Tại sao lại như vậy? Đây không phải lúc hưởng thụ, ta đang trị thương cho hắn cơ mà?

Cho đến khi cảm thấy thân thể rã rời vì mệt, Hoàng Tuyết Nhu mới cảm thấy khoái cảm rút mất. Kiko đứng bên ngoài đã có kinh nghiệm, vừa thấy nàng có dấu hiệu mệt mỏi là đã nhanh chóng kéo nàng ra, nhảy vào thế chỗ. Hoàng Tuyết Nhu cảm kích nhìn nàng một cái, sau đó nhắm mắt lại, mệt quá mà thiếp đi mất.

Đến lượt Kiko, Trần Nam đột nhiên dịu lại rất nhiều, lại còn đểu cáng nháy nháy mắt với nàng. Kiko thẹn thùng đỏ cả mặt, quay đầu đi không dám nhìn hắn. Trong lòng lại thầm than tên này quả thực là đủ độc, lại dám dùng thủ đoạn này để giải quyết hậu quả…

Aiz… bây giờ mà có ai bảo tên này không phải người chí tà chí ác thì Kiko sẵn sàng liều mạng với kẻ đó. Chỉ tội mình số khổ a… trót theo lầm người thì làm sao được bây giờ?

Căn phòng đầy xuân sắc, nhưng cũng chỉ lên cao trào được vài lần rồi lại dần dịu xuống. Âm thanh mỹ lệ kia không còn, chỉ còn lại tiếng ngáy ngủ liu riu hòa cùng với tiếng dế ngoài sân cỏ!

----Vạch kẻ ngang thần thánh ----

Sáng sớm hôm sau.

Tiếng khóc nức nở của con gái đã đánh thức Trần Nam, Hoàng Tuyết Nhu và cả Kiko. Ba người nhìn nhau một cái, hai cô gái chợt đỏ mặt cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.

Trần Nam đã “chữa thương” xong, bây giờ lại trở thành sinh long hoạt hổ, chỉ là vẫn còn mệt lắm, cần điều dưỡng thêm mới hoàn toàn bình phục được.

Không đúng!

Vẫn còn thiếu một người mà!

Cả ba quay ngoắt lại, chỉ thấy tấm chăn kia đang hơi run lên, tiếng khóc ai oán, đau khổ phát ra từ trong đó, khiến người ta nghe mà đau lòng. Hoàng Tuyết Nhu giờ phút này chợt thấy chạnh lòng, không hiểu sao lại nổi lên lòng thương cảm với cô gái kia.

Trần Nam vỗ vỗ ngoài chăn, ôn nhu hỏi:

- Sao thế? Đừng khóc… đừng khóc! Để anh xem xem có chuyện gì nào?

- Đừng! – Tiếng khóc trong chăn bị ngắt quãng, Emily kiên quyết giữ chặt mép chăn:

- Em… đừng bỏ chăn ra! Em không muốn ai nhìn thấy em cả, mặc kệ em, các người đi đi!

Ba người chợt ngẩn ra.

Trần Nam rất tự nhiên mà nhíu mày lại, cầm phần cuối chăn lật mạnh lên. Emily vẫn giữ chặt đầu chăn, che kín khuôn mặt nàng, nhưng… làn da xanh xao, bệnh tật bên dưới đã nói lên tất cả. Nói rõ nàng đang sợ cái gì…

Đúng là do thoát âm quá nhiều gây nên mà…

Trên mặt Trần Nam hiện ra sự thương cảm, xót xa, Hoàng Tuyết Nhu cũng che kín miệng, không dám nhìn. Cô gái nhớ lại tình cảnh đáng sợ hôm qua, lúng túng nói:

- Làm… làm sao bây giờ?

Trần Nam nở nụ cười nhẹ, Hoàng Tuyết Nhu bất mãn hô lên:

- Cô ấy đã ra nông nỗi này mà anh còn cười được hay sao?

Trần Nam lại càng cười tươi hơn:

- Ồ, vậy em lo cho Emily hả?

- Cô ấy thành như vậy là vì anh đó! Sao anh lại vô tâm như vậy? Ấy khoan, anh có cách đúng không? Vậy thì làm nhanh đi, còn chờ cái gì?

Trần Nam vẫn cười cổ quái với nàng, không nói thêm gì, chỉ xách thương tấn công Emily một lần nữa…

Trong vẻ trợn mắt há mồm của Hoàng Tuyết Nhu, Trần Nam chỉ nhẹ nhàng trùng kích ra vào. Chẳng mấy chốc sau, ánh sáng màu lam đã lại truyền từ người hắn sang cơ thể Emily, khiến làn da nàng lại trở nên căng mọng, trắng hồng đầy sức sống. Cái cảm giác sinh lực bừng bừng này khiến Emily chợt thả lỏng người, tấm chăn che trên mặt cũng được buông ra. Trần Nam nhẹ nhàng nhấc lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần của nàng.

Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên môi Emily một cái, dịu dàng nói:

- Cảm ơn em! Cảm ơn em nhiều lắm…

Sau một lúc, Trần Nam lại bỏ qua Emily, nhảy sang trêu chọc cả Hoàng Tuyết Nhu và Kiko, hai cô nàng này hôm qua cũng bị tổn hao nghiêm trọng, giờ phút này lại được đền bù lại không thiếu chút nào, thậm chí còn thêm được một chút dương linh do Trần Nam dung nhập vào đó, khiến các nàng càng thêm dung quang rạng ngời, da dẻ hồng hào khỏe mạnh gấp vài lần ngày hôm qua.

Theo Trần Nam giải thích thì rõ ràng trong Đệ Nhất có ghi chép, chỉ cần vận công hợp lý, chờ hắn trị thương xong là có thể dễ dàng trả lại âm linh cho các nàng, đâu có gì nguy hiểm lắm đâu? Hôm qua cũng may có Emily, nếu không âm linh cũng không đủ, mà Trần Nam cũng không thể nào đạt được đến đỉnh cao, giải phóng độc bệnh ra ngoài được. Nói chung… hắn cố tình nhấn mạnh, ngày hôm qua, thiếu ai trong ba nàng thì hắn cũng đã bỏ mạng rồi!

Trải qua chuyện này, Hoàng Tuyết Nhu nhất thời không biết phải phản đối thế nào nữa…

Cô ta… không ngờ có thể mạo hiểm vì Trần Nam, hôm qua trang 35 của bí tịch đã bị mất đi phần dưới, theo ghi chép bên trên thì rõ ràng làm thế cực kỳ nguy hiểm, vậy mà nàng vẫn không hề do dự mà nhào vào, dùng bản thân để trị liệu cho hắn…

Hơn nữa, cả bốn người đã đồng sàng, chơi trò 4P trong truyền thuyết rồi. Bây giờ trở mặt không nhận người… có phải quá thất đức rồi không?

Aiz… vẫn là tư tưởng phong kiến tác quái a… Gặp phải đứa con gái nào có tư tưởng bình đẳng giới tính thì Trần Nam đã chết chắc rồi.

Cả bốn người đã mặc lại quần áo đàng hoàng, ngồi quanh một cái bàn tròn, giống như một gia đình ấm áp. Chỉ là… thần sắc u ám trên mặt đã làm cho không khí có vẻ quái dị.

- Bây giờ anh định giải quyết thế nào? – Hoàng Tuyết Nhu nhìn chằm chằm Trần Nam mà hỏi.

Tên kia đảo đảo tròng mắt, biết Hoàng Tuyết Nhu đã nhượng bộ tuyệt đối rồi. Hắn hiểu nàng quá rõ mà, cô nàng này có thể lạnh lùng, vô tâm với người ngoài, nhưng với người đã từng cùng trải qua một số chuyện với nàng, lúc nào nàng cũng mềm lòng, nhân nhượng. Thậm chí, với những kẻ không quen không biết, nếu kẻ đó không phải cùng hung cực ác, hoặc là những kẻ bị buộc bất đắc dĩ, nàng luôn sẵn sàng tha thứ, bao dung cho bọn họ.

Điển hình nhất chính là việc năm xưa nàng ra tay cứu nhà họ Hoàng khỏi bị diệt tộc, trong khi họ đã định bán cả nàng và cha mẹ nàng đi!

Trần Nam nghĩ một lúc, lơ đãng nói:

- Mặt trời hôm nay hình như rất tròn nha!

- Mặt trời thì lúc nào chả tròn! Rốt cuộc anh muốn thế nào? – Hoàng Tuyết Nhu tức giận vỗ bàn một cái, chỉ thẳng vào mũi Trần Nam mà quát.

- À à… anh đi tìm ông bác một chút! Chuyện này… các em tự mình thương lượng nha! – Trần Nam bỏ lại một câu, nhấc mông chạy té khói.

- Trần Nam khốn nạn! Trần Nam vô lại! Trần Nam thú vật! Mẹ kiếp, anh đứng lại cho tôi! – Hoàng Tuyết Nhu tức giận gọi với theo, nhưng nào giữ được tốc như con thỏ của tên kia.

Nhưng… Trần Nam còn chưa thoát khỏi cửa thì tai nạn của hắn đã đến.

Park Ji Jie từ đâu tới, bệ vệ bước vào khu vực này. Dáng đi cực kỳ tiêu chuẩn, hình như mới học được ở đâu đó. Tên này thống khoái cười vài tiếng, cất giọng oang oang:

- Trần Nam đâu rồi! Hôm qua đánh một trận đẹp như vậy, anh đã hứa khao tôi một bữa rồi cơ mà! Hôm qua rõ ràng chỉ cần nắn cái chân lại là đi uống được luôn, làm gì mà còn cố tình lết cái chân đấy về chứ? Thôi thôi, đi ăn nào… Ấy ấy, đừng! Anh làm sao vậy, sao lại đánh tôi? Con mẹ nó…

Ở trong căn phòng, Hoàng Tuyết Nhu đã nghe rõ rành rành từng câu từng chữ mà Park Ji Jie nói. Mặt nàng chợt tím tái, nổi giận đùng đùng, nàng cuối cùng đã hiểu ra “thương thế vô cùng nặng” và “phương pháp trị thương” là như thế nào. Cô nàng sư tử Hà Đông rướn cổ, gầm lên một tiếng khiến chim chóc hoảng sợ bay tán loạn, các Bất Diệt Thần đang ngồi nói chuyện ở góc nào đó cũng hoảng sợ tý nữa thì phun hết cả trà vào mặt người đối diện…

- Thằng khốn nạn! Mày đứng lại đó cho taoooooooooooooooooooooooooo…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play