Không khí nơi đây nóng bỏng không thua gì mặt trời, điều đó cũng không phải nói chơi hay nói điêu, mà đó là sự thật.
Đối với Bất Diệt Thần, nhiệt độ thế này cũng không có dễ chơi chút nào,
Park Ji Jie thì có vẻ hơi đỡ, bởi vốn công pháp của hắn có thuộc tính
thuần hỏa, môi trường này khiến hắn cảm thấy không quá tồi tệ, còn Joe
Winsor thì đã vã ra vài giọt mồ hôi. Nếu so biểu hiện thì Joe đã thua
một bậc rồi.
Nhưng trong chiến đấu đồng cấp thế này, thắng thua được phân định phải
dựa vào sự khắc chế các công pháp, sự nhạy bén, kinh nghiệm giao chiến
của từng người, và môi trường thì chỉ là một trong các yếu tố đó mà
thôi.
Joe bị thiệt về yếu tố môi trường, nhưng tất cả những thứ còn lại hắn
đều vượt qua Park Ji Jie, ai hơn ai kém đã quá rõ ràng. Cái người ta
muốn xem ở đây chính là biểu hiện của Park Ji Jie được đến đâu mà thôi.
Hai người cúi chào nhau một cái ngắn gọn, sau đó sáp thẳng vào nhau như kẻ địch sống chết.
Loại chiêu thức sở trường của Park Ji Jie là hai loại: đòn chân và tá
lực đả lực. Trần Nam gật gù, xem ra phán đoán của hắn không sai, Triều
Ly cũng có hai loại pháp môn tổ truyền, được dung hợp vào gần như tất cả các chiêu thức của người Triều. Sau đó được dung hợp vào hai loại pháp
môn: Đài Quyền Đạo vào Hiệp Khí Đạo.
Đài Quyền Đạo không phải là thứ Teakwondo chuyên đòn chân như trên Trái
Đất, mà nó là loại quyền thuật nguyên thủy nhất, cước pháp làm chủ công, quyền thế phụ công kiêm phòng thủ. Còn Teakwondo là một môn thể thao,
đã được lược biến rất nhiều, nếu ai xem các đoạn clip thi đấu Teakwondo, có thể thấy người ta đá chân lúc nào cũng chém tay xuống, che phần hông đi, bởi Teakwondo không dùng tay nhiều, vì vậy không cần bảo vệ mặt.
Nhưng ở Đài Quyền Đạo do Park Ji Jie sử dụng, quyền lúc nào cũng được
thủ vững bảo vệ bộ mặt, nhất là đấu với Joe Winsor, tên khốn kiếp chuyên đánh mặt thì càng phải vững vàng.
Trên Trái Đất, Teakwondo đã từng bị nhận định là một nhánh của Karate,
vì muốn thoát khỏi cái bóng đó nên các huấn luyện viên mới tạo sự khác
biệt bằng cách bỏ hết đòn tay đi, chuyên tu đòn chân! Nhưng ở thế giới
này, Karate cũng có tồn tại, nhưng không có phổ biến như ở Trái Đất, nên Đài Quyền Đạo giữ được bản nguyên lợi hại nhất của nó.
Hai người Park Ji Jie và Joe Winsor đã lựa chọn thi đấu bằng tay không,
không dùng pháp bảo, nhưng như thế mới thể hiện được đúng chất lượng của trận đấu này.
Park Ji Jie lúc này đã lao lên phía trước, liên tục tung những đòn liên
hoàn cước xoay tròn trên không. Vốn dĩ khi người ta xuất cước thì còn
phải có một thời gian chống chân xuống tạo điểm tựa, kể cả Bất Diệt Thần thì cũng cần dồn lực lượng vào chân để đạp trong không trung, tạo điểm
tựa để tung cước khác nhau. Nhưng liên hoàn cước thì có thể dùng tư thế
xoay tròn, tung cước liên tục trên không mà không cần tạo điểm tựa. Với
một người có thực lực như Park Ji Jie, ít nhất cũng có thể tung một cú
liên hoàn hơn một ngàn cước trong vòng một giây, sau đó mới cần trụ lại.
Joe Winsor lúc này dường như đã bị rơi vào hạ phong tuyệt đối, chỉ biết
vừa chống đỡ vừa lùi lại. Trán toát mồ hôi, mặt hắn cũng đã đỏ bừng, tay thấy đau rát khi phải chống đỡ từng cước chát chúa này.
Nhưng trong mắt Joe Winsor, người ta không hề thấy bất cứ một sự bối rối nào. Dù rơi vào hạ phong, nhưng hắn vẫn đang chỉ thăm dò đối thủ mà
thôi. Thậm chí, hắn còn có thể nói ra vài câu tán thưởng từ đáy lòng,
không ngờ tên họ Park này chỉ trong vòng một năm gần đây mà đã tiến bộ
nhanh như vậy, lần trước giao thủ, Park Ji Jie vẫn luôn rơi vào tình thế đau khổ chống đỡ, tuyệt không có đường sống.
Cang…
Âm thanh như đá vào tấm sắt, Park Ji Jie đột nhiên thấy chân mình tê
rần, chiêu thức không khỏi dừng lại trong một khoảnh khắc. Joe Winsor
không hề bỏ qua cơ hội, mặc kệ cánh tay vừa hóa kim loại đã bị đá đến
biến dạng, hắn tung thẳng một quyền bằng cánh tay còn lại về phía lỗ mũi của Park Ji Jie.
Cú đấm thẳng nhanh như chớp, nếu là mọi khi, Park Ji Jie đã nhắm mắt
chịu đòn, hậu quả là mũi bị gãy dập, phải mất nửa ngày trị thương mới
khỏi được. Nhưng giờ đây, dường như tên này đã có được sự đề phòng từ
trước. Tay hắn chợt uốn dẻo như làn sóng, quấn quanh quyền của Joe, khóa chặt đường đi của nó.
Park Ji Jie chợt xoay người, quăng mạnh một phát về phía trước.
Ùmmmm…
Âm thanh rơi tòm xuống nước vang lên, thực tế, Joe Winsor đã bị ném
xuống biển dung nham khổng lồ ở Địa Tâm. Nhưng Park Ji Jie cũng không
khá hơn là mấy, thái dương của hắn đã bị huých một cái bằng khuỷu tay,
đầu lệch về một bên, cắm thẳng vào bức tường được dựng lên bằng loại vật chất sánh sánh đặc đặc, nằm giữa thể lỏng và thể rắn nơi đây.
- Jujitsu? – Hoàng Tuyết Nhu đột nhiên nhíu mày, nghi hoặc nhìn Trần
Nam. Bởi thứ mà Park Ji Jie vừa dùng rất giống Jujitsu mà Trần Nam dạy
cho nàng. Mặc dù hắn chỉ dạy nàng được ba chiêu tá lực đả lực, nhưng
thực sự quá giống so với đòn mà Park Ji Jie dùng vừa rồi.
- Không phải! – Trần Nam lắc đầu:
- Đó là Hiệp Khí Đạo của Triều Ly! Loại quyền thuật dùng toàn những
chiêu thức nhằm phế bỏ đối thủ, nhưng cực kỳ thực dụng trong giao chiến. Nguyên lý của nó cũng gần giống với Huyền Nguyệt Băng Quyết và Jujitsu, đó là dùng lực ly tâm để tá lực đả lực. Nhưng loại thuật này chỉ dùng
để phòng thủ, hóa giải công kích mà thôi, điển hình là Park Ji Jie vừa
rồi dùng đòn quật ngang, chứ không phải là quật thẳng xuống đất. Công
kích thực sự của nó là các đòn bẻ xương, tấn công vào các khớp của thân
thể, đồng thời còn có tuyệt chiêu song chỉ, móc mắt đối thủ bằng tốc độ
nhanh như điện chớp! Cháu nói có đúng không? Bác thân yêu?
Trần Nam chém một lúc mới nhớ ra đây là kiến thức về Hiệp Khí Đạo Hàn
Quốc ở Trái Đất, còn ở thế giới này thì chưa chắc. May cho hắn là ở đây
có một sự trùng hợp, và điều hắn nói thì chỉ chệch một vài chỗ rất nhỏ
mà thôi.
(Hiệp Khí Đạo Hàn Quốc là Hapkido, rất gần với Hiệp Khí Đạo Aikido của Nhật Bản, hai môn võ này hình như là có cùng nguồn gốc)
Viu…
Ở Địa Tâm, bóng đen của Joe Winsor đã thoát khỏi dung nham, áo quần trên người hắn bị cháy xém, thủng lỗ chỗ, cũng may nó là Thần khí, nếu không giờ này đã bị nung chảy ra rồi.
Joe Winsor đứng giữa không trung, quắc mắt đề phòng nhìn xung quanh. Hắn không tin Park Ji Jie yếu sinh lý như vậy. Tên này nhất định đang chờ
thời cơ, chuẩn bị cho mình một đòn trí mạng.
- Rất thú vị! – Joe Winsor nhếch mép, hứng thú vô cùng.
Ục ục… ục ục…
Dung nham bên dưới, bên trên bắt đầu sôi trào (Địa Tâm mà, thực tế không phân trên dưới trái phải gì đâu), những vị trí không có dung nham,
những vật chất sánh sánh đặc đặc kia bắt đầu nổi lên vào bọt bóng, sau
đó nổ tung ra, hình dạng của chúng cũng không ổn định, bắt đầu lượn như
sóng triều vậy, Trần Nam hình như đang nổi hứng thú xem cái “dao động
tuần hoàn” của sóng này có biên độ là bao nhiêu, tần số và chu kỳ là
mấy…
Phụt phụt phụt…
Từng âm thanh bắn chất lỏng phát ra, dung nham đỏ rực như lửa bắt đầu
hình thành dạng tia, bắn về phía Joe Winsor như thiên la địa võng, những vật chất sóng sánh kia cũng ngày càng dao động mạnh, khiến không gian
di chuyển của Joe bị hạn chế rất nhiều, khó mà tránh né cái lưới dày đặc này.
Dung nham bị rút đi ở một góc làm lộ ra vị trí Park Ji Jie đang thao
túng, mắt hắn hơi híp lại, khóa chặt tầm nhìn lên người đối thủ, dù Joe
Winsor có chạy thế nào thì cũng có tia lửa đuổi theo.
Không gian ngày càng chật hẹp, Joe Winsor lại càng khó tránh né. Hắn
biết, những dung nham này đã nhận được sự xúc tác của Park Ji Jie, độ
nóng và độ ăn mòn còn kinh khủng hơn vừa rồi rất nhiều, xem ra tên này
đang quyết ăn thua đủ rồi!
Dù là dàn xếp cho trận đấu này, giúp Park Ji Jie có được điều kiện tốt
hơn một chút, nhưng điều đó không có nghĩa là quá trình chiến đấu cũng
được dàn xếp, cả hai đối thủ đều đang dùng chính sức mạnh của mình để
phân thắng bại, bởi đây không chỉ là danh dự của họ, mà còn là cơ hội để họ tự vượt qua giới hạn bản thân!
Không gian ngày càng bị khép chặt, Joe Winsor vừa né một tia dung nham
thì đột nhiên thấy sau lưng nóng rực, thứ vật chất đặc kia đã bao trùm
hắn lại, dung nham cũng bị nén ép như một cái miệng khổng lồ, như muốn
nuốt hắn lại vậy. Joe Winsor thâm ý nhìn về phía Park Ji Jie một cái,
sau đó thân thể hoàn toàn bị dung nham nóng cháy bao trùm.
- Joe Winsor thua rồi sao? – Bên ngoài, Hoàng Tuyết Nhu nghi hoặc nói.
Chẳng phải ngay từ đầu, Trần Nam đã nói rằng Joe Winsor thắng chắc hay
sao?
- Chưa đâu chưa đâu! – Âu Vĩnh Lạc cười cười lắc đầu, không giải thích gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào khung cảnh trận đấu.
Hoàng Tuyết Nhu cũng tò mò nhìn lại, chỉ thấy dung nham kia vốn đang có
màu đỏ rực, chợt bị một thứ chất lỏng màu vàng kim hòa vào, khuếch tán
bên trong. Nhìn thật kỹ, Hoàng Tuyết Nhu mới nhận ra đó là… vàng lỏng!
- Joe Winsor vốn là tu sĩ có thuộc tính kim, sở trường cũng là luyện khí và kim chúc! Trong ngũ hành thì hỏa khắc kim, trước đây hắn luôn phải
đứng dưới Isaac Lee, cả về thân phận và thực lực, vì vậy hắn mới khổ tâm tự mình lĩnh ngộ thiên địa, mong vượt qua ông chú của mình! Cuối cùng
lại có thể trở thành người duy nhất có được thuộc tính thứ hai, là người có thể chạm được tới chân lý thiên địa. Nghe nói, hắn đã nghiên cứu về
pháp bảo rất nhiều, cuối cùng lại nhận ra, sinh mệnh mới là thứ pháp bảo kỳ diệu nhất của trời đất, mọi sinh mệnh trên đời này đều là tuyệt phẩm của tạo hóa. Và thuộc tính hắn ngộ ra chính là biểu tược của sinh mệnh: Mộc! Kèm theo nó chính là năng lực công kích Lôi Điện cường đại, vốn là năng lực công kích của hệ Mộc.
- Lôi Điện? Kim Loại?
Trần Nam ngỡ ngàng, sau đó quay ngoắt ra nhìn đấu trường kia. Chỉ thấy
dòng hoàng kim nóng chảy kia đã tiếp cận đến bên người Park Ji Jie, hòa
vào dung nham ở gần hắn, chạm vào người hắn…
Từ trong dòng dung nham sôi trào, một tiếng hét long trời lở đất phát ra khiến đống dung nham chợt bị dạt ra một cái hố nhỏ, Joe Winsor với thân hình đang “bốc lửa” bay vọt ra, đôi mắt hắn giờ đây đã biến thành màu
vàng kim lại xen lẫn vệt trắng bạc quỷ dị. Joe Winsor gằn giọng một
tiếng:
- Metal Lightning! (Sấm sét kim loại)
Từng dòng điện mang như con trăn khổng lồ bắt đầu dung nhập vào dung
nham, phóng thẳng về phía Park Ji Jie. Tên kia không kịp đề phòng, trúng chiêu như một điều đã được dự đoán, mọi sự khống chế, thao túng của hắn chợt ngừng lại, dung nham đang sôi sục chợt trở thành bọt nước bơ vơ,
rơi rụng về vị trí vốn của nó.
Park Ji Jie đang “tỏa sáng”, sáng đến mức lộ ra cả đầu lâu xương chéo,
giống hệt trên hoạt hình Tom and Jerry khi con mèo bị điện giật. Sau khi giãy dụa một chút, Park Ji Jie mang theo cái đầu dựng đứng như Songoku, cái mặt đen thui như Bao Chửng, cộng thêm cái dáng ngã chổng vó lên
trời kinh điển, hắn đã chính thức tự tuyên bố thất bại đầu tiên dành cho mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT