Trần Nam nhìn nhìn vào bên trong cái hội đấu giá này,
nhìn thấy nó cũng rộng thênh thang, ghế ngồi tầng tầng lớp lớp, lại có
các phòng bao dành cho “VIP”, bên dưới là một sân khấu khá rộng rãi,
chắc cũng có diện tích đến một trăm mét vuông. Ừ… trông khá giống một
rạp hát Opera thời hiện đại, cũng không tồi.
Trần Nam liếc liếc qua khu phố sầm uất nơi đây, thấy thật nhiều chỗ bán
đồ ăn, hình như là dành cho khách mang vào ngồi đấu giá. Người mua thì
hầu hết cũng là người đấu giá bình thường, chứ các quý tộc hạng nhất đều được phục vụ chuyên biệt, đâu phải ăn mấy thứ lề đường như vậy.
Trần Nam chớp chớp mắt nhìn xung quanh, đột nhiên mặt mũi sáng ngời, nhanh chóng chạy lại bên một quầy hàng nhỏ, vui vẻ hỏi han:
- Đây là món gì?
- Bắp rang bơ đó! Hàng chất lượng cao! Rất thơm nha! – Một thằng nhóc
khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, mỉm cười rất chuyên nghiệp giới
thiệu.
- Một bịch bao nhiêu tiền? – Trần Nam hứng thú nói, món này Trần Nam từ
bé tới giờ chưa nếm qua, chỉ trong mơ nhìn thấy một hai, cũng không biết hương vị thế nào. Không ngờ hôm nay lại có thể nếm thử nha!
- Mười kim tệ! – Thằng bé kia căng tròn cặp mắt ngây thơ, đưa ra cái giá chặt chém cắt cổ.
Vừa nhìn đã biết cái này là đồ ngáo ộp ăn chơi, không biết tiền là cái gì. Không chém nó thì chém ai nha?
Trần Nam sờ sờ vào ống tay áo, trong lòng thầm thấy không ổn. Năm ngoái
tất cả pháp bảo lẫn tiền bạc của hắn đều bị “tay hòm chìa khóa” Hoàng
Tuyết Nhu tịch thu. Lý do rất đơn giản, tu vi của nàng đã đủ, dùng được
nhẫn không gian rồi nên việc đó phải dành cho nàng.
Chủ gia đình Trần Nam rất bất đắc dĩ, vốn định đi đánh cướp vài phát để
lập quỹ đen, mỗi tội cô nàng này lúc nào cũng kè kè bên hắn, có kiếm
được cũng bị tịch thu, đúng là bi ai a!
Trần Nam đảo đảo mắt, rất hào phóng ném hẳn một đĩnh vàng ngang với một
trăm kim tệ lên bàn. Thằng nhóc sáng mắt, nhưng chờ đợi câu nói kinh
điển: “Không cần giả lại” mãi mà không thấy, cuối cùng đành phải đáng
thương móc ra từng đồng mười kim tệ trả lại Trần Nam.
A… ta đếm, một hai ba mười! Ơ thằng này giả lại hẳn một trăm kim tệ nha! Thôi được rồi, thằng nhóc giảo hoạt này đã hiếu kính mình thì mình cũng nhận a…
Trần Nam đút “toàn bộ tài sản” một trăm kim tệ kia vào túi, tiêu sái quay người đi.
- Ấy anh ơi! – Thằng bé gọi giật lại:
- Anh quên bắp rang bơ này!
Trần Nam khựng lại, bàn tay đã siết chặt trong áo.
Mình thật là khốn nạn! Sao lại có thể lấy tiền của cậu bé ấy chứ? Trên
đời có những người thật là tốt bụng! Mình… lương tâm của mình bị tha đi
mất rồi sao? Hức… thật cảm động mà!
Trần Nam rưng rưng nhận lại bịch bắp rang bơ, run run lấy ra một đồng mười kim tệ:
- Vừa… vừa rồi em đưa thừa! Trả lại cho em đây! Mong rằng trên đời này sẽ có thêm nhiều người lương thiện như em nữa.
Cậu bé cũng cảm động cầm lấy mười kim tệ, trong lòng vô cùng cảm kích Trần Nam:
- Thôi anh đưa bịch bắp đây em đổi cho bịch xịn! Bịch này dùng bơ quá đát rồi!
Trần Nam lại một lần nữa bị đả kích về nhân phẩm, tại sao trên đời lại
có người tốt đến thế? Mình quá khốn nạn mà! Nắm chặt tay cậu bé, Trần
Nam mếu máo nói:
- Thôi đưa đĩnh vàng kia đây anh đổi đĩnh thật cho! (Vừa rồi hết bà nó tiền nên hút vụn vàng sót lại trong nhẫn mạ lên cục đá ạ )
Cậu bé cảm động đến phát khóc, không kềm chế được thốt lên:
- Thôi anh đưa đống kim tệ kia đây em đổi cho tiền thật!
Trần Nam cũng khóc rồi, tại sao càng nói mình lại càng cảm động thế này:
- Thôi anh xin lỗi chú! Ngọc bội của chú đây!
Cậu bé mặt tối sầm, không thể nào tha thứ cho mình, day dứt đưa tới một thứ:
- Anh cũng cầm lấy ngọc bội đi, em hối hận lắm rồi!
Cuối cùng, hai tên dở hơi cảm động tới mức ôm nhau khóc ròng ròng, khiến bao kẻ đi qua cũng phải cảm động trùng trùng với tình yêu vượt qua mọi
ranh giới này… Ách…
Cuối cùng, Trần Nam sụt sịt nước mắt như mưa mang bịch bắp rang bơ xịn về, mắt đỏ lên nói với hai cô gái:
- Vừa rồi gặp được người tốt a…
Hoàng Tuyết Nhu và Kiko: “…”
Hai nàng thực sự không biết nói gì, chuyện vừa rồi đều đập vào trong mắt hai nàng, biết ngay tên này lại giở thói trẻ con. Nhưng kể ra thằng
nhóc kia cũng thật thú vị, không ngờ dám động thủ trên đầu Trần Nam,
nhưng thủ pháp của nó đúng là cực kỳ cao minh. Nếu là một tu sĩ tầng
hai… không, kể cả tầng ba đi nữa thì cũng có thể bị mất đồ mà không hề
hay biết, không biết là ai dạy nó?
Trần Nam mang vẻ mặt kia đi vào trong hội đấu giá, làm cho hai cô gái
đằng sau cười đến run rẩy cả hai vai. Hình ảnh xinh đẹp đập vào mắt
không ít sắc lang, khiến tuyến nước bọt cả của cả con người lẫn con rắn
đều rục rịch muốn động.
Trần Nam vừa bước vào bên trong, đột nhiên đã cảm thấy có một đôi mắt
nào đó đang chiếu vào người mình. Hắn không khỏi nhíu mày liếc quanh một cái, khuôn mặt tỏ ra nghi hoặc.
Trên một phòng bao tầng ba, một đám quý công tử ăn mặc xa hoa, đầu tóc
gọn gàng, được chải chuốt rất tỷ mỷ, tên nào tên nấy đều khá tuấn lãng
và có khí chất. Cầm đầu bọn chúng là một tên mặc đồ trắng, khuôn mặt lúc nào cũng mỉm cười ung dung, quý phái, người đang nhìn vào Trần Nam
chính là hắn.
Thấy Trần Nam liếc qua, tên đó hơi gật đầu hữu hảo, tay cầm một chén
rượu ưu nhã giơ lên mời, sau đó chủ động uống cạn một hơi, coi như có lễ có nghĩa. Trần Nam nghi hoặc, bọn người này… hắn không quen! Thái độ đó rốt cuộc là thế nào?
Nghi hoặc của Trần Nam không phải ấp ủ lâu, bởi ngay sau đó, người ta đã chủ động đến cửa:
- Xin hỏi… ngài hẳn là Trần công tử ở Trần phủ phía nam thành phải
không? Đại hoàng tử Âu Phương muốn thỉnh công tử tới gặp mặt riêng một
chút. Có thể không?
Trần Nam nghiêng đầu nhìn qua tên mặc trang phục thị vệ kia, nghi hoặc hỏi:
- Chúng ta có quen nhau không?
Nếu là mọi khi, thị vệ đã rắn mặt lại uy hiếp rồi. Nhưng lần này Âu
Phương lại dặn đi dặn lại hắn không được phép đắc tội người kia, phải sử dụng thái độ chân thành để mời thỉnh. Vì thế nên thị vệ vẫn rất trấn
tĩnh cúi đầu:
- Tuy rằng không quen! Nhưng đại hoàng tử thật sự rất ngưỡng mộ đại danh của ngài! Có tâm muốn kết giao, vì vậy mới cất công chuẩn bị tiệc rượu
để chiêu đãi công tử. Mong công tử nể mặt…
Trần Nam cười nhẹ một cái, cuối cùng gật đầu:
- Ừ! Đi gặp một chút xem sao! Hoàng tử nha! Một Trần Nam như tôi mà dám không nể mặt hay sao?
Thị vệ thở phào, đi trước dẫn đường. Trần Nam từ tốn bước theo sau. Kiko đã tiến lên một bước, truyền âm vào tai hắn:
- Đại hoàng tử Âu Phương này là một trong số những người nhiệt tình với
anh nhất! Đã cho người đến đưa thiệp mời không dưới mười lần. Tự thân
bái phỏng ba lần, đều lấy danh nghĩa ngưỡng mộ danh tiếng nên tới bái
phỏng!
Trần Nam cười cười gật đầu:
- Anh không thích gặp người lạ. Người ta quen biết rồi thân với nhau là
vì một chữ duyên, chứ những kẻ tự dưng chủ động tìm tới, chỉ đích danh
muốn gặp anh… vậy thì chắc chắn hắn muốn có thứ gì đó từ Trần Nam này.
Người có thể vì tình cờ nhìn thấy mà quen nhau, có thể nhờ một người
trung gian mà quen nhau, nhưng không thể nào vì nghe danh mà hội ngộ
được! Anh cũng không phải là minh tinh Hàn Quốc, được người khác chủ
động vồ vập đến làm quen đâu? Mà kể cả chủ động tới đi nữa, nếu đó là
đại mỹ nữ khâm phục phong thái rạng ngời của anh đã đành. Một tên đực
rựa thì có cái gì để ngưỡng mộ chứ?
- Là mấy người tu luyện công pháp hệ thủy, rất giỏi về thủy công đó mà… - Trần Nam hàm hồ nói.
- Không nói thì thôi! Ai thèm? – Hoàng Tuyết Nhu tức giận quay mặt đi.
…
Lên tầng ba…
Đây không phải là phòng bao ồn ào nhiều người kia, mà là một phòng khác, nơi đây chỉ có đúng một mình Âu Phương là ngồi trên bàn, còn lại đều là những người phục vụ. Âu Phương rất tao nhã phất tay cho họ lui ra, mỉm
cười đưa tay chào mừng:
- Đây hẳn là Trần công tử rồi! Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu! Chỉ
tiếc chúng ta mãi vẫn không có duyên gặp mặt. Lần trước tới bái phỏng
chỉ có một lần là gặp được vị phu nhân này… Đúng là cao nhân khó bái
kiến mà…
Trần Nam tựa tựa vào ghế, thần tình rất là lười biếng. Hắn đang định sắp xếp lời nói lại thì Âu Phương đã ngắt lời trước:
- Có phải Trần công tử cảm thấy tôi rất nhàm chán không?
- Sao lại nói như vậy? – Trần Nam cười hứng thú, hơi rướn người về phía
trước. Không ngờ tên này cũng tự biết mình nha, cũng khá đó.
- Tôi thực chất cũng chỉ là một người tầm thường, nhưng nhờ có phụ hoàng và hoàng gia giáo dục tốt nên cũng có chút kiến thức thô thiển. Vừa rồi Trần công tử nghe tôi nói xong, người đã ngửa về phía sau, dáng vẻ lười biếng, đó là biểu hiện của việc nhàm chán với chủ đề giao tiếp, ngụ ý
muốn tránh xa cái chủ đề này. Nhưng sau đó, anh lại rướn người về phía
trước, mắt hơi mở to hơn, mặt giãn ra, đó là biểu hiện của sự hứng thú,
muốn nghe tiếp câu chuyện, tôi nói có đúng không?
- Ồ! – Trần Nam vỗ vỗ tay:
- Không ngờ anh còn hiểu được ngôn ngữ cơ thể! Bội phục bội phục!
- Thôi được rồi! Vốn tôi nghĩ tôi và anh không phải là một dạng người,
cũng không muốn tiếp xúc nhiều! Nhưng giờ anh lại nói ra điều mà tôi cảm thấy thú vị, nào, cạn một chén, tôi chỉ uống trà thôi. Rồi anh có
chuyện gì thì nói thẳng ra luôn đi. Tôi thực sự thích cách đàm phán của
người Allades, có hơi hướng phương Tây, rất trực tiếp chứ không vòng vèo như anh đâu!
Âu Phương hơi ngẩn ra một chút, sau đó cười khổ:
- Anh làm tôi bối rối rồi đó! Thực sự thì tôi chỉ nghe phụ hoàng nhắc về anh, nói rằng tôi không được gây ra bất cứ xung đột gì với người của
Trần phủ phía nam thành, hơn nữa nếu gây dựng được tình cảm thì càng
tốt! Thực sự tôi chỉ muốn làm bạn với anh thôi mà!
- Aàaaaaaaaa… - Trần Nam kéo dài giọng:
- Ra là vậy, anh muốn lôi kéo tôi vào cái vòng xoáy của anh hay sao?
- Ấy ấy… anh đừng nói như vậy! Tôi không có ý đó! – Âu Phương cuống quýt phủ nhận.
Trần Nam cười nhạt một cái, tưởng gì chứ về vấn đề tâm lý, Trần Nam hắn cũng có nghiên cứu chứ đâu phải đồ gà mờ:
- Đầu tiên, tôi xin nói cái nhìn về con người anh một chút! Anh luôn ra
vẻ thân thiện, hòa đồng với mọi người. Cái đám người mà anh ngồi cùng
trong phòng bao kia, tôi đã nhìn và nghe thấy cả rồi. Có một bên yêu cầu tối đi kỹ viện, chọn mấy cô em xinh đẹp nhất để hưởng thụ, nhưng có một bên lại phản đối kịch liệt chuyện “bại hoại” này, yêu cầu đi lầu Trích
Tinh để ngắm trăng ngâm thơ, đàm luận chuyện thương sinh! Ờ… có thể dễ
dàng nhận ra đây là hai phe với hai phong cách sống khác nhau.
- Anh muốn giao du với ai, đó là quyền của anh, tôi cũng chẳng phê phán
gì cả. Người giao du với tất cả hạng người như anh, tôi cũng không phải
là chưa thấy, nhưng hầu hết bọn họ đều tách biệt hai mối quan hệ này ra, đi với bạn mà để chúng nó xung đột thì còn nói làm gì? Nếu anh không
làm được điều này, vậy anh có lẽ chỉ là thằng trẻ con vô tư thiếu suy
nghĩ, mà rõ ràng anh không phải là loại người như vậy, đúng chứ?
Âu Phương gật đầu, sắc mặt có vẻ khác thường.
- Vậy tôi cũng chỉ có thể tự đưa ra một giả thuyết để thuyết phục mình,
và tôi nghĩ giả thuyết đó là thích hợp nhất với anh! Anh… là một kẻ có
tham vọng về quyền lực, anh kết bạn là để củng cố thế lực cho mình, và
lúc nào anh cũng muốn làm một người cầm đầu không thể thiếu. Nếu hai đám người đó xung đột, vậy anh sẽ đứng giữa làm người hòa giải, tạo thành
hiệu quả cả hai bên kềm chế lẫn nhau, sau đó lại lấy anh làm chủ đạo,
đúng chứ? Đây là cái thuật đế vương mà tôi đã từng nghe nói, có phải thế không? ĐẠI HOÀNG TỬ?
Ba chữ đại hoàng tử đặc biệt nhấn mạnh, giống như một hồi cảnh báo vang
lên trong đầu Âu Phương. Mắt hắn đột nhiên trở nên sắc lạnh, đề phòng
nhìn chằm chằm vào Trần Nam.
Tên này… quá nguy hiểm! – Âu Phương nghĩ.
Tên này… lại nguy hiểm rồi! – Hai cô gái nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT