Hoàng Tuyết Nhu đang bình tĩnh đứng canh trước gốc cây kia, một số kẻ
không có mắt, đi qua muốn trêu ghẹo nàng đều bị ăn một cước vào mồm,
rụng vài cái răng rồi thất thểu đi mất. Thế mới biết đây là cú có gai… à nhầm, hoa hồng có gai nha!
Ở trên sườn con đèo kia, ba bóng người đang đứng thẳng tắp như ngọn
thương trước gió. Trong đó một người là Trần Nam, một người là Park Ji
Jie, còn một người lại là một người đàn ông tóc vàng, mắt màu lam, làn
da trắng hồng, trên mặt có vài vết tàn nhang, vẻ ngoài áng chừng chưa
đến ba mươi đang lạnh nhạt đứng đó.
Từ người đàn ông kia, Trần Nam không nhìn ra bất cứ một sự nguy hiểm hay ác ý nào, có chăng chỉ là phong thái cao quý, lại có cái cảm giác rất
thân thiện, khi mà người kia không hề kiêu căng, mà lại luôn khiêm
nhường, bình tĩnh.
- Xin hỏi! Hai anh có chuyện gì không? – Người đàn ông kia dùng tiếng
Anh rất tiêu chuẩn và dễ nghe, Trần Nam kiếp trước cũng khá môn ngoại
ngữ, cho nên việc giao tiếp với anh ta cũng không quá khó khăn.
Nhưng chưa đợi Trần Nam lên tiếng, Park Ji Jie đã nóng nảy nhảy dựng lên:
- Sao ngươi dám động đến mộ phần của ông ấy?
Người đàn ông hơi ngạc nhiên, phút chốc lại hơi mỉm cười:
- Ồ, xin lỗi nếu như tôi làm cho anh tức giận! Nhưng Isaac Lee là một
người có thân phận cao quý. Một tháng trước, tôi đã cảm nhận được khí
tức của ông ấy suy yếu vô cùng, vì vậy mới tới đây xem sao mà thôi…
- Vậy tại sao ngươi lại dám động đến mộ phần của ông ấy hả? Nếu ngươi
dám lừa ta thì đừng trách! – Park Ji Jie gào lên giận dữ, dường như
người trong nấm mồ kia là người quá quan trọng với anh ta, không một ai
được phép mạo phạm vậy.
Trần Nam chớp chớp mắt, trong lòng cũng đã nổi lên phán đoán sơ bộ. Tạm
thời hắn vẫn đứng khoanh tay nơi đó, chờ đợi diễn biến của mọi chuyện
rồi mới suy xét xem nên làm gì.
- Cậu là người được Isaac Lee chọn làm người thừa kế sao? Không tệ,
không tệ, thực sự tính cách giống hệt với ông ấy! Nóng nảy, bộp chộp,
nhưng lại sống rất có tình nghĩa. Nhưng cậu có biết không? Isaac Lee rất yêu quý quê hương mình, lòng tự hào về dân tộc của ông cũng rất cao.
Hồi trẻ, ông đã từng nói: dù có chết cũng muốn chết trên đất của quê
nhà, vì vậy mà trên chiến trường, ông ấy không bao giờ để quân mình bị
tổn thất dù chỉ một phần lãnh thổ, vì chỉ sợ ngày mai mình chết, vùng
đất đó sẽ không còn là của Triều Ly nữa.
- Vậy thì sao? – Park Ji Jie cũng đã bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm về phía người đàn ông kia.
- Xin đừng nhìn tôi như kẻ thù như vậy! Ồ, tôi xin lỗi một lần nữa, là
do tôi sơ suất! Xin giới thiệu một chút, tôi là Joe Winsor, là một Thân
Vương ở đế quốc Anh Lan, là bạn tốt của Isaac Lee… hay nói cho đúng thì
tôi là cháu họ của ông ấy. Chỉ là qua nhiều năm như vậy rồi, thân phận
chênh lệch thế tục đó không còn quá quan trọng. Tôi nghĩ rằng anh cũng
nên nhận thức lại một chút, tôi chỉ muốn đưa di thể của ông ấy về lại
quê hương để an táng mà thôi!
Park Ji Jie đã triệt để trầm mặc, trong lòng hơi suy nghĩ.
Theo hắn nghĩ, người chết rồi, chôn cũng đã chôn rồi, có cần thiết phải làm phiền đến ông ấy hay không?
Nhưng… mình chỉ gặp Isaac Lee có đúng nửa ngày, bị ông ta xoay như chong chóng, sau đó lại tiến hành truyền thừa đạo thống, mình có thực sự hiểu ông ấy không? Hình như trước khi nhắm mắt, ông ấy đúng là có di nguyện
gì… mình… ôi! Phải làm sao bây giờ!
- Thôi thì vậy đi! Nếu có thể, vậy cậu với tôi cũng coi như ngang hàng,
tôi với cậu đánh một trận. Nếu cậu thắng, tôi dẫn cậu đưa ông ấy về
Triều Ly an táng. Nếu tôi thắng, cậu mang theo ông ấy đi theo tôi về
Triều Ly giúp ông ấy an nghỉ, được không?
Trần Nam suýt chút nữa ngã dập mặt, cái thằng này nãy giờ còn đang giả
vờ cao quý, phút chốc đã giảo hoạt như tiểu hồ ly, mẹ… có còn công lý
không? Trong lòng hắn lại cười ầm lên, đây mà là Bất Diệt Thần à? Joe
Winsor? Thật thú vị! Không cần biết con người thật của hắn thế nào,
nhưng chỉ riêng cái bản mặt thân thiện xen lẫn tý giảo hoạt nhỏ nhoi kia của hắn, Trần Nam đã thấy có hảo cảm rồi.
- Ờ… được! Chiến thì chiến!
Trần Nam đang ngã sấp mặt, vừa định lật người lên cho đỡ đau, đột nhiên
nghe câu trả lời của Park Ji Jie xong thì não bộ đình trệ, nhất thời
không thể phản ứng được gì nữa.
Bốp…
Cái mặt đáng ghét của Trần Nam đã tiếp xúc thân mật với mặt đất, bụi cát tha hồ xộc vào mồm, không biết có ông nông dân nào giẫm phải cái gì đó
xong tha lôi lên đèo này không, nếu mà có thì…
Trần Nam khóc như mưa, đau khổ ôm cái mũi ngồi chồm hỗm xuống, tức giận
nhìn vào hai tên dở người đằng kia, thầm oán bọn chúng dám hãm hại mình
bằng những trò vô lại.
Á đù… Thằng họ Park… vậy mà đồng ý!
Không đợi Trần Nam kịp kháng nghị hay nhắc nhở cái gì, Joe Winsor đã lao lên, tung một cước vào thẳng thái dương của Park Ji Jie.
Bốp. Ầm…
Park Ji Jie kia tay chân luống cuống, nhất thời không phản ứng kịp, đầu
trúng một cước làm hắn choáng váng, thân thể bay xuyên qua ngọn núi, bắn thẳng vào trong khu rừng dừa phía bên kia.
Trần Nam ngồi đó, bĩu môi nhìn hai tên kia đánh nhau. Hắn không can
thiệp, vì thực sự hắn không thấy Joe Winsor có một chút ác ý nào. Có lẽ, hắn đang muốn thử truyền nhân của Isaac Lee, hoặc là tranh thủ chỉ giáo Park Ji Jie nha.
Trần Nam hứng thú nhảy tót theo, để xem Park Ji Jie ăn hành như thế nào.
Quả nhiên…
Hành quá nhiều, có hàng rổ hàng rổ, liên tục nhét vào mồm của Park Ji Jie.
Đúng là nhét thẳng vào mồm, đúng nghĩa đen luôn!
Joe Winsor đang sử dụng cái gì? Hắn sử dụng chính là quyền Anh, ừ, theo
Trần Nam thì là như thế. Đòn ra chân đầu tiên chỉ là thử nghiệm một tý,
có ý nương tay mà thôi.
Tên này sử dụng quyền Anh giác đấu, không phải là quyền thể thao có
nhiều luật lệ như vậy. Bộ pháp của Joe Winsor cực kỳ cao minh, chỉ cần
Park Ji Jie tấn công là hắn lại lùi lại, sau đó lại áp sát trong nháy
mắt, tung hàng loạt cú đánh vào mặt đối phương.
Trần Nam nhìn Park Ji Jie ăn hành mà thấy tội nghiệp thay cho hắn. Bản
thân lại tự sờ sờ lên mặt, thầm nghĩ: đánh với tên này chắc phải mang
mặt nạ sắt, có câu đánh người không đánh mặt, tên này ra vẻ cao quý mà
đánh nhau lại chẳng cao quý mẹ gì cả!
Chẳng mấy chốc sau, Park Ji Jie đã mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy ròng
ròng, mắt thâm sì thành gấu trúc. Joe Winsor ở kia lại liên tục kích
thích hắn:
- Sao thế? Nghĩ rằng nhận được đạo thống của Isaac Lee thì là vô địch
rồi sao? Cậu còn cần học nhiều lắm. Tốt nhất là nên trở lại Triều Ly,
học tập các bí tịch mà ông ta để lại thêm vài trăm năm nữa rồi ra đây
đánh với tôi!
Park Ji Jie nghe lời hắn châm chọc, lòng hiếu thắng từ sâu trong tâm
khảm lại nổi lên, tức giận gầm rú điên cuồng tấn công Joe Winsor.
Đã bắt đầu nóng nảy, đòn thế của Park Ji Jie càng thêm loạn tùng phèo.
Joe Winsor lắc đầu, trong lòng thầm than vãn sao lão già kia chọn người
mà cũng là một con trâu nước giống hệt lão thế nhỉ? Tâm lý đã trở nên
buồn bực.
Chán chả buồn chết, Joe Winsor quyết định ra đòn kết liễu, thừa dịp Park Ji Jie vừa tung một quyền, còn chưa kịp thu lại, hắn cúi thấp người,
đấm móc một phát từ dưới lên trên. Nếu dính đòn này, Park Ji Jie chắc
chắn ôm hàm vài tháng, có muốn đánh nhau cũng khó.
Pặc…
Một âm thanh da thịt chạm vào nhau, nhưng không hề có tiếng đụng xương
như Joe Winsor nghĩ. Ngẩng đầu lên, chỉ thấy người thanh niên ngã dập
mặt vừa rồi đã đứng chặn trước mặt Park Ji Jie, bàn tay xòe ra thành
chưởng, vững vàng đỡ một quyền kia cho hắn.
- Cậu… cũng có hứng thú tập dợt một chút hả? – Joe Winsor rất chi là thân thiện, hữu nghị nói.
Trần Nam còn chưa trả lời, Park Ji Jie đã bất mãn tru lên:
- Tránh ra! Để tôi đập cho thằng khốn này một trận.
Trần Nam đen mặt.
Joe tái mặt.
Trần Nam nhe răng ra, thật là dữ tợn nhìn Joe Winsor, gằn giọng nói:
- Anh đừng có đánh hắn nữa…
Joe Winsor giật nảy mình, đề phòng che ngực lui lại hai bước, giống như
tiểu cô nương sắp bị xâm phạm, Trần Nam cười lạnh lùng bồi nốt câu:
- … Việc đó cứ để tôi!
Nói xong, thắt lưng đã vặn một cái, một quyền hàm chứa bao cay cú táng thẳng vào má của Park Ji Jie đáng thương.
Trong ánh tà dương hoàng hôn, một khung cảnh thật là ảo diệu diễn ra bên bãi biển. Một tên đàn ông tóc vàng mắt xanh đang trợn mắt há mồm, tay
chân lõng thõng nhìn khung cảnh phía trước, thỉnh thoảng lại sợ hãi nuốt vài ngụm nước bọt.
Ở trước mặt hắn, hai bóng người chống chéo lên nhau, trong đó một bóng
người lên tục vung tay vung chân, cứ nhằm thẳng mặt đối thủ mà táng, một câu cũng không thèm nói. Còn người bên dưới thì chỉ che mặt kêu la thảm thiết, nhưng mãi mà vẫn không được tha thứ.
Trần Nam đánh từ chiều đến tận tối, thấy cũng đã tay sướng chân rồi mới
phủi phủi tay, đắc ý tiến về phía Joe Winsor, lịch sự đưa tay mời mọc:
- Đi! Tôi mời anh uống nước, chúng ta ngồi nói chuyện đàm đạo một tý.
Còn Park Ji Jie đáng thương, dù đã được buông tha nhưng hắn vẫn như chim sợ cành cong, không dám buông tay che mặt ra, chỉ lúng búng hừ hừ trong miệng:
- ần am, ả ằng ô ia, ồi ác ười ẽ ị uyền ủa… (Trần Nam, cả thằng Joe kia, rồi các người sẽ bị nguyền rủa – theo tác giả phiên dịch được thì là
thế ^^)
…
Tối buông xuống.
Bốn bóng người ngồi bên gốc cây cổ thụ, dựng tạm một cái ô không biết
lấy đâu ra, bàn ghế đã sắp xếp sẵn, đồ ăn thức uống đầy đủ y hệt một bữa tiệc.
Trên bàn Joe Winsor liên tay liên mồm mà “xiên” món sushi do Kiko đã làm từ trước, liên tục khen lấy khen để:
- Ngon! Thật là quá ngon! Ăn đồ bên đại lục Quyền Hoàn lâu quá rồi, mà
có khi cả trăm năm nay chẳng ăn uống gì. Không ngờ ở bên đại lục kia vẫn còn người làm sushi ngon như vậy! Aiz… vẫn nhớ cái cảnh sáu vạn năm
trước được ăn món sushi của cô bé Shien kia a…
Trần Nam máy động, tranh thủ bắt đầu hỏi han về chuyện sáu vạn năm trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT