Vừa ra cửa, liền nhìn thấy cha mẹ cô, mẹ già mặt đầy căng thẳng, cô nhìn bà một cái, trong đầu buồn bực đi xuống cầu thang.

Mẹ cô cùng Hoắc Sở Kiệt đang nói với nhau thao thao bất tuyệt, cô bước nhanh hơn, chỉ muốn cách xa giọng nói kia ra.Bat๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n.

Đi đến cửa trước, đang muốn mở cửa chính, mẹ già liền theo tới: "Hạ Sơn Chi, con làm gì thế?"

Cô lười phải quay đầu lại, cũng lười nói chuyện, dùng sức mở khóa cửa, đi thẳng ra ngoài.

Mặc dù mặt trời đã treo cao, nhưng gió vẫn lạnh buốt ập vào mặt, phần phật rót vào trong cổ, rét thấu xương.

Cửa sân nhà cô là cửa gỗ cũ kỹ thấp bé, nhưng lại có bờ rào thật cao, cô còn chưa bước chân ra, truyền đến từ phía sau tiếng bước chân dồn dập vừa trầm vừa buồn bực.

Cô đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn sang, Hoắc Sở Kiệt sững sờ, lảo đảo, trông thật tức cười.

Trên người anh chỉ mặc một áo lót lông cừu tro đen thật mỏng, áo khoác cũng không kịp mặc, gió thổi làm tóc xù lên, cô chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ anh chật vật như vậy.

Nhưng cô lại không có tâm trạng đồng tình tầm mắt rơi trên mặt đất nói: "Không được đi theo tôi!"

Quẳng ra những lời này, cô cũng mặc kệ phản ứng của của cha mẹ, bước ra khỏi cửa.

Hơn mười giờ, phố Xuân Phân, người qua lại thưa thớt, một mình cô lẻ loi đơn độc đạp lên nền đá xanh rêu.

Thành phố này, thời tiết hết sức biến thái, mà gió thổi lại là biến thái trong biến thái.

Cô mới đi mười mấy bước, liền bị gió lạnh thổi vào mặt cứng ngắc không còn tri giác, tóc cũng bị rối tung lên.

Nhưng cô lại không muốn đưa tay lên đội mũ, có lẽ gió rét như thế này có thể để cho đầu óc đang u mê của cô tỉnh táo lại, để cho cơ thể đang run rẩy bình tĩnh trở lại, để hàm răng đang va vào nhau lập cập không phát run nữa.

Sao lại có người muốn làm ra chuyện như vậy, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể chứ?

Mỗi một bước đi, gió càng thổi mạnh hơn rót vào trong quần áo, thân thể vẫn đang kêu gào, bộ máy kháng cự, cô muốn dừng lại cũng không được.

Chỉ có thể nhấc chân, giẫm lên bậc thềm, đi tới.

Lặp lại vận động máy móc này.Bat‿di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

Vương Hiểu khí thế hung hăng như vậy, Vương Hiểu tiếc nuối như thế, Vương Hiểu luôn tự cho là đúng, Vương Hiểu luôn tự chủ trương.

Dựa vào cái gì chứ, chỉ bằng việc cô ta biết rõ cái gai bị chôn ở trong xương tủy của Hạ Sơn Chi cô ba năm kia sao?

Chỉ bằng sắp xếp của Hoắc Sở Kiệt khó có thể mở miệng?

Hoắc Sở Kiệt, anh quả nhiên thật thận trọng.

Quả nhiên là quyết tâm, đối bản thân mình như vậy mình, đối với cô như vậy.

Máy móc cất bước, đi đến đầu phố, tầm mắt liền mở rộng.

Cô ngẩng đầu lên, nắng ấm cũng không chói mắt, lại không thể ấm áp vì bị gió lạnh lấp đầy.

Hoặc là do trái tim cô đã trở nên băng giá, từ đó mà lan tràn tới toàn thân.

Ở đầu phố phong cảnh tốt vô cùng, bồn hoa, cây cỏ, bài tập thể dục buổi sáng vang vọng khắp nới.

Nheo mắt, đầu chợt đau nhói, không nhịn được đổ sang bên cạnh, may mắn thay đúng lúc cô lại dựa được vào bờ tường.

Trong dạ dày cuộn trào, bắp chân co quắp, toàn thân một chút hơi sức cũng không có.

Cô cắn chặt răng, từng bước từng bước chuyển đến chiếc ghế bên bồn hoa ngồi xuống.

Trong vườn hoa cơ hồ không có ai, bên tai cô chỉ có tiếng gió gào thét, tựa lưng vào ghế ngồi một lúc lâu, đầu mới dễ chịu một ít.

Cô đã nghĩ qua nhiều khả năng như vậy, say rượu mất lý trí coi như đã là ranh giới cuối cùng; còn nghĩ nếu anh thật sự say rượu mất lý trí, cô sẽ đại náo một trận nhưng sẽ thông suốt vào tai trái ra tai phải, tha thứ cho anh một lần.

Vương Hiểu đã tính trước một bước như vậy, thì ra là cô ta hiểu rất rõ, kỳ thực phụ nữ bình thường làm sao có thể chịu được khi bị người đàn ông của mình thiết kế như vậy.

Lấy danh nghĩa yêu mà tổn thương, mặc kệ kết quả có ra sao?

Trong đầu có rất nhiều người, rất nhiều việc quấn lấy nhau, thần kinh giống như bị thanh sắt thắt thật chặt, đầu đau như muốn nứt ra.

Tống Thần, cậu biết được bao nhiêu, trước mình bao lâu?

Nghĩ đến Tống Thần, cô lại hận đến cắn răng nghiến lợi, lấy điện thoại di động ra, mở máy, ấn số điện thoại.

Bên kia mới tiếp thông, hỏa khí của cô đã như bão tố bay đến: "Tống Thần, bạn thân là lấy ra để trêu đùa sao? Mẹ nó, tại sao cậu lại không nói sớm cho mình biết chân tướng của vụ tai nạn xe cộ kia? Gạt mình, cậu rất có cảm giác thành tựu? Quen biết cậu ba mươi năm, quả thực mình rất thất vọng, rất đau khổ!"

Ba chữ sau cùng này, cơ hồ rít ra từ trong kẽ răng, cô cơ hồ nghe thấy được cả tiếng nghiến của mình, rét lạnh đến vô cùng.

Có thể do tác phong của cô đủ kinh người, nên hồi lâu chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của Tống Thần nhưng lại không có một câu trả lời.

"Thế nào? Đuối lý, cạn từ rồi hả ?"

Cô chê cười ra tiếng, Tống Thần thở dốc càng sâu, ngực cô bị hỏa khí chặn lại, một tia ý thức xông ra : "Tống Thần, nếu cậu có một chút quan tâm đến cảm thụ của mình thì cũng không đến mức để đến ba năm."

Gió lạnh thốc vào khí quản, cô không có tiền đồ liền ho khan, cổ họng đau rát, ho mãi không ngừng.

Tim phổi hình như cũng xoắn lại ở chung một chỗ, đau đến hàm răng lập cập, cô vịn vào thành ghế, ho khan.

Mắt lại khô không khốc, một chút chất lỏng cũng bốc lên không ra được.

Hạ Sơn Chi vừa được hai mươi tám tuổi, trừ chuyện với Quý Quân ra, có thể nói là đều xuôi gió xuôi nước.

Từ nhỏ đã được cha mẹ, anh trai yêu thương, nhưng từ khi biết yêu đến lúc kết hôn lại gặp phải hai lần cảnh tỉnh.

Chuyện Quý Quân nhiều lắm chỉ coi như là mối tình đầu tốt đẹp cùng với ảo tưởng trong nháy mắt tan biến.

Khổ sở bi thương cũng không kéo dài bao lâu, từ khi xảy ra tai nạn xe cộ kia, hoàn toàn kéo cô ra khỏi tâm trạng thất tình.

Bây giờ mới biết, tai nạn xe cộ kia, cũng chỉ là một màn kịch mà Hoắc Sở Kiệt tự biên tự diễn .

Thật là bi ai.

Hạ Sơn Chi, mày cũng có thời khắc đáng thương, đáng buồn như thế .

Gió tây bắc thổi từng cơn càng khiến cô thêm bi ai.

"Sơn Chi, mình nghĩ, bây giờ có nói gì đều là sai. Chẳng qua mình vẫn phải nói, có lẽ cậu sẽ cho rằng mình ngụy biện, nhưng. . . . . ."

"Trong lúc vô tình mình từ chỗ Cố Tích nghe được, lúc đó liền muốn gọi điện thoại cho cậu nhưng lại bị anh ta giữ chặt. Anh ta nói: ‘ đó là chuyện của Hoắc Sở Kiệt với cậu, mình chỉ là người ngoài, cho dù mình là em gái thân nhất của Hoắc Sở Kiệt, là bạn tốt nhất của cậu đi chăng nữa cũng không thể nhúng tay vào. ’"

Tống Thần dừng lại một chút, thở ra một hơi, quyết định nói tiếp: "Phương pháp của anh ấy đích xác là. . . . . . Nhưng mà mình lại nghĩ, khi đó anh ấy muốn mượn cơ hội này, hoàn toàn có được cậu, cho dù được ăn cả ngã về không, cho dù áy náy với cậu, anh ấy cũng cam nguyện mà thôi."

"Hạ Sơn Chi, cậu có biết trơ mắt nhìn người mình yêu nhiều năm cùng với người khác ôm ôm ấp ấp, chàng chàng thiếp thiếp sẽ có tâm tình như thế nào không? Cậu chắc vĩnh viễn cũng sẽ không biết đâu."

"Bi thương tuyệt vọng lại không thể buông tay, chỉ đành phải chần chừ ở nguyên tại chỗ chờ cơ hội, chờ năm tháng qua đi vận sức chờ phát động."

"Nếu như có người nào đưa cho mình một cơ hội để có được anh Nghênh Xuân, thì mình nghĩ không có gì là không làm được. Nhưng mà bây giờ tuổi đã lớn, mệt mỏi, không muốn suy nghĩ đến những thứ kia nữa, tâm quá mệt mỏi , trái tim bị đè nặng không chịu được."

"Sơn Chi, hãy ngẫm lại xem anh ấy đã yêu cậu như thế nào."

Tống Thần vừa nói chuyện, thanh âm kéo đặc biệt dài, tiếng thở dài hình như xuyên thấu qua sóng vô tuyến điện truyền đến cho cô...chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo mất đi một điểm chống đỡ cuối cùng, không khỏi gầm nhẹ: "Yêu? Không để cho mình làm việc, không cho phép mình ở trước mặt nói với bạn trai cũ hơn một câu, vì muốn để cho mình ở bên cạnh mà không tiếc thiết kế màn tai nạn xe cộ hãm hại chính bản thân anh ấy. . . . . . Điều này cũng gọi là yêu sao? Chẳng lẽ anh ấy lại không nghĩ qua, chỉ cần chậm một giây thôi, người bị xe đâm chính là mình? Chẳng lẽ anh ấy không nghĩ qua, chỉ cần tài xế phanh xe chậm một giây thôi, sẽ vô cùng có khả năng khiến mình bị mất mạng tại chỗ?"

Nói ra một tràng, cổ họng càng thêm đau rát, ngay cả hơi sức gào khan cũng không có, cô khom người, ôm lấy đầu gối, cuộn tròn người lại thành một đoàn.

Nghe nói, làm người lúc cơ khổ bất lực nhát chính là khi biểu hiện ra ngoài tư thế như thế này.

Một cơn gió lớn thổi qua tán lá cây vang lên xào xạc, lá vàng lả tả rơi xuống, rơi rớt lên trên đầu trên vai, bên chân cô.

Lời của Tống Thần tự nhiên mà đến: "Cố Tích nói, Lộ Bạch lấy người từ chỗ cha Lộ. . . . . . người tài xế kia chính là tay đua xe chuyên nghiệp."

Giọng nói sâu kín của Tống Thần khiến cô không chịu nổi, lập tức phản bác: "Chuyên nghiệp thì như thế nào? Năng lực của con người chỉ có hạn, anh ta có thể bảo đảm mình nhất định không thất thủ? Hay là nói bọn họ là xã hội đên, giết người bừa bãi đã quen?"

Tống Thần thở dài đáp: "Hoắc Sở Kiệt cố chấp, Lộ Bạch cũng không thể làm gì, huống chi chỉ cần một câu nói của Cố Đại, Lộ Bạch. . . . . ."

Giọng nói của cô cũng run run, cắt đứt Tống Thần, bực tức cắt ngang: "Mọi người cũng cảm thấy hành động của Hoắc Sở Kiệt như vậy là bình thường hay sao? Từng người một đều giúp đỡ anh ấy, từng người một đều gạt mình, chơi rất vui sao? Rất có ý tứ sao?"

Tống Thần khẽ đáp: "Sơn Chi, không có. . . . . . Không người nào nguyện ý giúp anh ấy, không người nào nguyện ý điên cùng với anh ấy cả."

"A, lừa quỷ đi."

Một ngày này, tất cả giọng nói giễu cợt của Hạ Sơn Chi cô, đều dùng ở trên người thân nhất thích nhất, thật là có đủ châm chọc.

"Anh ấy uy hiếp Cố Tích, nếu như Cố Tích không tìm Lộ Bạch, chính anh ấy sẽ đi tìm người khác. Dù sao anh ấy cũng là cảnh sát nhân dân, luôn chấp pháp hành pháo, làm sao để cho anh ấy đi mạo hiểm, cho nên. . . . . ."

"Hoắc Sở Kiệt sợ đụng quá nhẹ thì mình sẽ không dễ dàng bị lừa, thật đúng là quá độc ác, chấn thương sọ não, gãy xương sườn, đầu gối bị nứt, ước chừng phải nằm bệnh viện 49 ngày, nghỉ ngơi ba tháng, an dưỡng một năm mới khôi phục nguyên khí."

"Anh ấy không nghĩ mình sẽ đau lòng đến chết ư, lại không từ thủ đoạn nào như vậy, đặt mình ở vị trí nào chứ?"

"Anh ấy không nghĩ sau này mình sẽ đối mặt với anh ấy như thế nào, đối mặt với người đàn ông quyết tuyệt đầu ấp tay gối như thế nào chứ!"

Một lá vàng khô héo rơi lên mũi giày, lảo đảo muốn ngã, run run rẩy rẩy; nước mắt tựa như vỡ đê, rốt cuộc cũng tràn mi xông ra, giắt lên mí mắt, nhưng lại không rơi xuống.

Dù hít một hơi, đều khó chịu đến gay gắt, đây là chuyện cô chưa bao giờ trải qua.

Cho dù năm ấy bị mẹ Quý đuổi ra khỏi cửa, lòng cũng không lạnh như bây giờ.

Không phải phản bội, nhưng so với phản bội càng làm cho người ta. . . . . . Phát rét.

Cô không tìm được từ nào để hình dung tâm tình giờ phút này của mình, tuyệt vọng, khổ sở, bi ai. . . . . . cái nào, cũng không chính xác.

"Bạn thân à, mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt thôi, cái cậu cần chỉ là thời gian."

Tống Thần cất lời trấn an, giọng nói dịu dàng hơn so với bất kỳ lúc nào, nhưng cô chỉ cảm thấy khổ sở khó nhịn: "Hãy suy nghĩ một chút anh ấy làm điều này chỉ là vì ước nguyện ban đầu, suy nghĩ một chút anh ấy- một người đàn ông ba mươi mốt tuổi sinh lý bình thường vì cậu mà thủ thân như ngọc, suy nghĩ một chút từ nhỏ anh ấy đối với cậu thế nào. . . . . . Suy nghĩ một chút về quá khứ của các cậu, suy nghĩ một chút khi chúng ta còn bé, anh ấy chịu cõng cậu nhưng lại chỉ dắt mình, suy nghĩ một chút về mỗi một chuyện anh ấy đã làm vì cậu. . . . . . Suy nghĩ một chút đi bạn thân, có đôi khi, nhớ lại mỗi một chuyện đều là tốt đẹp cả."

Tống Thần là người đầu tiên cúp điện thoại, cô nhìn chằm chằm vào màn hình lóe sáng từ từ mờ dần rồi đen hẳn, nước mắt, rốt cuộc cũng rớt xuống.

Không biết qua bao lâu, gió lớn cuồn cuộn bốc tung lá vàng quay mòng mòng, cát bụi ập tới.

Cô chỉ cảm giác trước mắt tối sầm, sau nghe được tiếng bước chân vội vàng đạp trên lá khô, ánh sáng mờ mịt, cả người được ôm vào trong ngực.

Mùi bạc hà quen thuộc, áo len lông cừu lạnh lẽo áp lên mặt, bàn tay thô ráp vỗ về sau lưng: "Vợ à, đừng khổ sở nữa."

Bàn tay vuốt ve cô mang theo nhiệt độ lạnh lẽo, thấm vào tận trong xương tủy.

Một giọt chất lỏng rơi vào trên da, nhỏ nhẹ "tí tách" một tiếng, tiếp theo là một dòng chất lỏng rơi lên đỉnh đầu trượt qua khe hở giữa tóc chui vào sau gáy.

Ấm áp nhưng lại lạnh như băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play