Khi thang máy đóng lại anh mới nới lỏng cổ tay, nhưng vẫn bá đạo ôm chặt lấy cô.
Ánh nắng le lói của buổi chiều tà xuyên qua tấm kính càng mộ rõ khuôn mặt của người nào đó đang đen lại, có vẻ vô cùng tức giận.
Mà năm ngón tay đặt trên vai cơ hồ như đang gõ nhịp rất nôn nóng.
Cơ sự đã thế này, cô không chết chắc mới là lạ?
Hạ Sơn Chi rụt đầu lại, ngẩng mặt tội nghiệp nhìn người nào đó BAT‿✩di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn.
Tay nhỏ bé run rẩy túm vạt áo của anh giải thích: "Chuyện không như anh nghĩ đâu."
Trong tiểu thuyết ngôn tình không phải cũng hay xuất hiện câu nói như
thế này sao, khiến A Hoa cô vừa mở miệng, liền muốn cắn vào đầu lưỡi
rồi.
Nói như vậy. . . . . . Không phải là giấu đầu lòi đuôi sao.
Anh cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống liếc xéo cô: "Vậy theo em. . . . . . anh nên nghĩ như thế nào?"
Bàn tay lại mãnh lực bóp một cái, khiến cô phải hít vào một hơi khí lạnh, đau quá.
Mùi rượu lại phả lên trên mặt cô, ánh mắt âm u của nhìn cô chằm chằm: "Nghĩ là em . . . . . vượt tường sao ?"
Cô khẩn khoản biện minh, lắc đầu khoát tay: "Không có, không có, em tuyệt đối không có."
"Ting" thang máy đã đến đại sảnh ở tầng một.
Ông chú hung ác liếc xéo cô rồi kéo vào cửa tự động di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Đêm đông gió lạnh lướt qua cổ áo, làm cô phải rụt cổ lại chui vào trong ngực anh tìm hơi ấm.
Động tác này cũng xem như là đang lấy lòng anh, anh hừ khẽ ôm chặt cô
vào lòng, nhưng bộ mặt vẫn thối vô cùng, lạnh lùng nói: "Cái ‘ dấu vết ’ gì gì kia thật rõ ràng?"
Hai chữ "Dấu vết" này thật rất nặng cô phải cắn răng lại để gánh đỡ.
Rồi cô lại cọ cọ vào người anh, khịt khịt mũi, yếu ớt nói: "Em bị tập kích ."
"A xe taxi tới rồi, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút."
Cô vội vàng lôi kéo lão Hoắc chui vào nói tiếp: "Về sau uống rượu, thì không thể tự mình lái xe được, nhớ chưa?"
Lúc Lão Hoắc khom lưng chui vào, cô nhân cơ hội này vỗ đầu của anh nói: "Phải nghe lời, ngoan nhé."
Ông chú liền đưa mắt trừng cô một cái, mới vừa mở miệng đinh nói thì
người tài xế ngồi trước lại nói xen vào: "Đúng vậy, đúng vậy, an toàn
luôn là nhất."
Cô mỉm cười hài lòng, anh lại tiếp tục trừng cô, sau đó kề tai nói nhỏ: "Xem trở về anh thu thập em như thế nào!"
Lời này mặc dù ẩn nhẫn muốn bùng nổ, nhưng uy hiếp lực thì không thể khinh thường được.
Hạ Sơn Chi cô vừa nghe liền chấn động, co rụt người lại, cười lên để xoa dịu người nào đó.
Cô vô tội chớp chớp mắt nhìn lão Hoắc — Ông chú à, chẳng lẽ anh cũng bị ảnh hưởng bởi truyện ngôn tình hay sao?
Mà sao lời vừa nói ra, khiến cho người bên cạnh là cô đây nổi hết cả da gà di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m.
Xem ra ngôn tình đích thực ảnh hưởng hết thế hệ này lại đến thế hệ khác.
Lão Hoắc kéo cô xuống xe, đi vào thang máy, cả quãng đường đều buồn bực không lên tiếng.
Cô rũ mày ngoan ngoãn nhận sai.
Vừa vào cửa, quả nhiên, anh liền đem A Hoa cô đặt lên trên tấm cửa.
Làm ơn đi, anh không thể đổi chiêu nào mới hay sao?
Dĩ nhiên cô chỉ dám âm thầm kháng nghị, dùng ánh mắt của cô dâu nhỏ lã chã chực khóc ngẩng lên nhìn anh.
Hơi thở của anh trở nên dồn dập hơn, vầng ánh sáng nhần nhạt ở trước cửa chiếu lên trên mặt anh, chân mày chau lại thật sâu, môi thì vẫn mím
chặt như cũ.
Cô nuốt nuốt nước bọt, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh.
"Về sau. . . . . . Cách xa cậu ta ra một chút, nếu không anh không bảo đảm sẽ không cẩn thận… "
Ông chú tiến lại gần, gần đến mức mũi của anh cơ hồ dán lên trên mặt cô, con ngươi thu lại, ánh lạnh tràn ra: "Liền phế cậu ta!"
Cô ngoan ngoãn gật đầu, vòng tay quấn lên cổ anh, còn hai chân thì vắt lên trên hông.
Sau đó liền sát lại cắn một cái lên môi anh nói: "Em mệt, ôm em đi tắm đi."
Người cô giống như không xương mềm mại bám lên trên người anh, bắt đầu hôn lên mặt anh, cố ý bôi nước nọt của mình khắp nơi.
Khi hôn vào môi dưới còn cố ý làm thành tiếng nước chảy chậc chậc nữa chứ.
Rồi lại hôn lên chân mày đang nhíu lại, vừa hôn vừa nói: "Người đã già, không nên tức giận, thả lỏng nào."
Cô mềm nhũn dán chặt vào lồng ngực cứng rắn của anh, đầu bị anh giữ chặt, đầu lưỡi liền theo đó mà xông vào.
Tiến quân thần tốc, khuấy đảo làm cho cô không thở được.
Rồi anh đưa tay cửi áo len của cô ra, cô cũng không chịu yếu thế, lột áo của anh xuống .
Cứ thế anh một tôi một không ai chịu nhường ai, một đường thẳng đến phòng tắm, quần áo rải ra đầy đất.
Hai bọn họ thẳng tiến vào bồn tắm, cô còn chủ động quỳ phía sau anh sau
đó cầm miếng bọt biển lên nói: "Chồng à, em mát xa lưng cho anh nhé."
Cô cho sữa tắm lên miếng bọt biển rồi lên xuống trái phải tỉ mỉ chà sát
qua: "Thấy vợ anh hiền huệ chưa, về sau lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ
anh đấy."
Sương mù lan tỏa khắp nơi, lão Hoắc chợt nắm lấy tay của cô, cắn một cái BAT๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn.
Không nặng, nhưng cũng đủ tê dại khắp toàn thân.
Đầu ngón tay vẫn còn dính xà phòng, cô muốn rút ra, nhưng lại bị anh giữ chặt, đành phải rống lên: "Bẩn đấy, mau nhổ ra đi."
Anh chẳng những không để ý mà lại còn đưa đầu lưỡi ra đảo quanh ngón tay, vừa mút lại vừa gặm, chơi đùa cực kỳ hăng say.
"Anh cầm tinh con chó hay sao thế."
Một cái tay khác đưa vào trong nước, vỗ về cái mông của anh, xúc cảm rất tốt, rất trơn, lại rất có co dãn.
Không ngờ lão Hoắc trong nháy mắt lại quay ra, chuyển sang thế chủ động.
Lưu loát đè cô xuống.
Nhưng cái gáy lại không hề truyền đến cảm giác đau đớn theo dự liệu coi như anh cũng còn có chút lương tâm, còn biết kéo cô lại.
"Muốn chơi sao? Anh không ngại tiếp chiêu đâu."
Anh vừa nói chuyện, vừa bắt đầu gặm cắn khắp người cô, cằm, mặt, sau đó là cổ.
Hôn hít từ trên xuống dưới, tất cả đều là dấu vết của anh.
Cô chống vào ngực anh, cầu xin tha thứ: "Em sai rồi, hôm nay mệt chết rồi."
Lão Hoắc không ngờ lại buông tha cho cô, chỉ nhìn sâu vào mắt cô đầy ẩn
ý, sau đó xoa xà phòng lên người cô rồi tắm rửa thật sạch.
Có lẽ vẻ đáng thương trong mắt cô đã cảm động được anh, cho nên liền chủ động giúp cô tắm rửa lau khô người xong rồi còn chủ động ôm đến tận
giường nữa.
Sau lưng là lồng ngực như lửa thiêu của anh, Hoắc lão nhị ở phía dưới
lại có khuynh hướng bành trướng, nhưng anh chỉ ôm cô rồi trầm giọng nói: "Ngủ đi."
Cô nắm lấy tay của anh, trên ngón áp út có thêm một chiếc nhẫn bạch kim, mà sáng sớm nay cô đã đeo vào cho anh, coi như là trả lễ lại.
Móng tay chậm rãi ve vuốt nói: "Lão Hoắc."
"Hả?"
Tay phải đan vào tay trái của anh, nắm chặt: "Anh có chuyện gì gạt em không?"
Trái tim bên dưới lồng ngực trần trụi, hình như theo hô hấp của anh mà hơi chậm lại, rồi lại nhanh chóng nhảy dựng lên.
Anh ngưng thở, mới ngắn ngủn khoảng ba, bốn giây mà thôi, sau đó liền thấy anh liền lên tiếng: “ Có ai nói với em cái gì sao?"
Bình tĩnh tự nhiên, hơi thở phả lên gáy cô, tay ở dưới lưng lại dùng sức ôm thật chặt.
Cô đè lên tay của anh, lật người, nhìn thẳng vào mắt anh.
Con ngươi đen bóng, trong đêm tối tựa như được khoác thêm một tầng sương mù.
Nếu như muốn phù hợp với phong cách của A Hoa thì ngón tay của cô có
phải nên vẽ theo ngũ quan của anh hay không, rồi mắt sẽ long lên hung
dữ, ngón tay để dưới cổ của anh, cả giận nói: "Nói, hay là không nói?"
Nhưng tất nhiên cô sẽ không làm như vậy, mà khí thế của ông chú kỳ quái
cũng không mãnh liệt như bình thường, ngược lại, lại đặc biệt bình tĩnh
nhìn vào cô.
Vì vậy cô cũng nên đoan trang một lần, nhẹ nhàng đáp: "Anh cảm thấy, ai sẽ nói với em cái gì chứ ?"
Anh nheo mắt lại, mắt nhìn sang bên cạnh, lông mi cũng rũ xuống.
Đang trốn tránh, hay là đang đắn đo?
Hoặc là kiếm cớ chuyển đề tài?
Cô cũng không lạ gì chuyện anh vẫn lấy cớ chuyển đề tài, cũng tuyệt
không hiếm lạ vào những lúc như thế này anh sẽ cố ý dừng lại, sẽ lo
lắng.
Toàn thân đang kề bên cô thật căng thẳng, hô hấp lại xuống thấp vô cùng .
Cái người cường thế như thần, yêu ghét phân minh Hoắc Sở Kiệt đi đâu mất rồi?
Cổ họng của cô như bốc lửa, ngực đặc biệt nặng trĩu, khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Cô chui vào trong lòng anh, đầu ngón tay áp vào lên chỗ trái tim nhẹ nhàng gõ gõ: "Tại sao lại không nói chứ?"
Trái tim ở bên dưới đang đập thật mãnh liệt, lòng của cô theo đó cũng co lại, thấy đau, đau vô cùng.
Hoắc Sở Kiệt cũng không nói gì, cũng không còn nhìn cô nữa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Khoảng cách gần như vậy, cũng nhìn thấy rõ ràng số lông mi không đậm
không nhạt của anh, nhưng hình như lại không nhìn thấu được con mắt phía sau kia, không nhìn thấu được con tim của anh nữa.
Bốn phía yên tĩnh khác thường, chỉ còn tiếng hít thở và nhịp tim đập bang bang trong lồng ngực.
Nhiệt độ trong cơ thể bọn họ trong nháy mắt biến mất, Hoắc lão nhị mỏi mệt vừa lạnh, vừa nhũn như con chi chi chạm vào người cô.
Loại cảm giác hiểu lầm lẫn nhau này làm cho cô cực kỳ chán ghét.
Vừa định phá vỡ trầm mặc, thì lại thấy trời đất quay cuồng, anh lại xoay người đè cô xuống dưới thân.
Cô sửng sốt mở to hai mắt, không chớp nhìn anh, đồng tử trong mắt anh rốt cuộc cũng mở ra nhìn thẳng vào cô.
"Em đang thử dò xét anh sao? Hạ Sơn Chi."
Giọng nói trở nên cao vút, cau mày lại hỏi, hình như cô còn nghe được cả tiếng nghiến răng của anh nữa.
Hoắc Sở Kiệt rất ít khi gọi tên đầy đủ của cô, nếu như nói như vậy đại biểu là anh đang tức giận.
Quả nhiên, cô vừa định động, thì đầu gối của anh đã giơ lên kẹp chặt lại.
Theo lời nói mang theo tức giận thở dốc phả lên trên mặt cô, còn nghe được cả nhịp tim đập” binh, binh, binh” trong lồng ngực.
Hoắc Sở Kiệt chân chính đã quay trở về rồi.
"Ha ha."
Đừng hoài nghi, hai tiếng cười khoan khoái này xuất phát từ trên người của A Hoa cô đây.
Đầu được đặt lên trên chiếc gối mềm mại, cô thoải mái nhắm mắt lại dưỡng thần .
"Hạ Sơn Chi, em như vậy là có ý gì?"
Câu này, thật sự là cắn răng nghiến lợi mà nói ra.
Cô vẫn nhắm mắt nằm đếm số con cừu nhỏ, thì thấy bên gáy chợt lạnh, môi của anh đã phủ lên nặng nề hôn xuống.
Hàm răng bén nhọn cọ xát vào da, tựa như lúc nào cũng muốn mở miệng tính toán, rốt cuộc cô vẫn mở mắt ra, vỗ đầu của lão Hoắc nói: "Đoán chừng
em thuộc loại người tiện nhân ấy nhỉ."
Lão Hoắc ngẩng đầu, nhìn cô tỏ vẻ không hiểu , tức giận đã bị che phủ một phần.
"Hoắc Sở Kiệt, em là vợ của anh, từ trong miệng người khác biết được
chuyện này chuyện kia, anh nghĩ xem, em sẽ cảm thấy như thế nào?."
"Nếu anh tin tưởng em, thì sao lại làm như vậy?"
"Vương Hiểu tính là gì, Quý Quân là cái gì, bản thân em hiện tại cũng chỉ có anh...anh không biết sao?"
"Anh sợ em biết được chuyện năm đó, anh và mẹ của Quý Quân giao dịch với nhau, khiến cho Quý Quân phải rời khỏi em sao?"
"Hoắc Sở Kiệt, Hạ Sơn Chi em là người không đáng giá để anh tin tưởng như vậy sao?"
"Hay nói cách khác, anh yêu em đến mức không thể chịu được một phần vạn bị mất đi?"
Tha thứ cho câu cuối cùng có hơi tự kia của cô, chỉ là Hoắc Sở Kiệt xác thực vô cùng nhạy cảm.
Nhiều năm như vậy, chỉ có cô rốt cuộc hiểu rõ mặt này của anh nhất.
Mà đối mặt với một loạt chất vấn của cô từ nãy tới giờ, môi của anh mím
càng chặt hơn, chân mày chau lại càng sâu, ánh sáng trong mắt liên tục
thay đổi.
Cứ thế trầm mặc một hồi lâu, đầu vai thoáng buông lỏng lên tiếng: "Em nói là. . . . . .em biết chuyện anh và bà Quý . . . . ."
Lời của anh tựa như hồ nghi lại vừa tựa như lo lắng đắn đo, nói đứt
quãng, khiến cho cô thật tức giận, mãnh liệt giơ đầu gối lên ăn miếng
trả miếng: Đã là đấng mày râu, anh còn nhăn nhó như vậy làm cái gì.
Cô lại đá đá anh: "Hoắc Sở Kiệt, con mẹ nó anh có thể cúi đầu cầu xin người nhà của Vương Hiểu sao?"
"Con mẹ nó, không phải từ nhỏ đến lớn anh khinh thường nhất là việc cúi đầu trước người khác hay sao?"
Cô giận dữ chỉ trích, trừng mắt nhìn anh.
Thế nhưng cả người anh lại như được thả lỏng, không kìm chế tay chân của cô nữa.
Cơ bắp đang căng chặt một giây sau lại khôi phục co dãn như ban đầu.
Nhịp tim mãnh liệt cũng theo đó... mà từ từ trở nên vững vàng.
Hoắc Sở Kiệt. Anh đang sợ cái gì chứ?
Sợ cô quay đầu lại sao?
Thế nhưng anh lại mở miệng lộ ra hàm răng trắng bóng, hừ mũi nói: "Anh cam tâm tình nguyện!"
Cô cau mày, muốn ngất, có người phải hạ mình những vẫn thấy vui vẻ như anh sao!
Cô lại đá chân lần thứ ba, bĩu môi nói: "Nhưng em không thích."
Cô víu đầu của anh xuống, bốn cánh môi áp sát vào nhau, thốt lên: "Em không muốn anh phải hạ mình như thế."
"Em cũng không muốn anh phải mắc nợ người ta."
Anh liền cắn cắn vào môi cô, trầm thấp mà kiên định đáp: "Vì em, cho dù có lấy mạng ra đánh cuộc cũng không sao?"
"Huống chi chỉ là cúi đầu, cầu xin người ta giúp đỡ mà thôi."
"Anh đã chờ em tám năm . Nhưng em lại vì cậu ta mà phải khổ sở như vậy, anh không thể để cho em khóc được."
"Vợ à, cho dù anh có làm sai cái gì, cũng đừng vứt bỏ anh."
Câu nói cuối cùng kia lập tức khiển cô ngưng cười rồi.
Hứa Tam Đa đã nói, không vứt bỏ không buông tha.
Cô chính là người thành thật.
Nhưng vừa mới vừa nghe được câu thứ nhất, trong nháy mắt chóp mũi đã thấy cay cay rồi.
Lấy mạng ra đánh cuộc.
Anh cũng chấp nhận.
Yêu đến mức mang cả mạng sống ra đánh cuộc thì sao cô lại không tiếp nhận chứ?
"Vì sao em lại từ chức, anh có biết không?"
Cô dùng sức nắm lấy tóc anh, thấy anh cau mày, cô liền vui mừng nói: "Em tưởng anh bị ngâm dấm lâu nên vị giác không còn nhạy nữa cơ đấy."
"Vợ của anh thật hiền huệ, rất biết cách chăm lo cho gia đình, ngoan, ngủ đi."
Lão Hoắc rốt cuộc cũng đổi tư thế, từ phía sau ôm chầm lấy cô, dán mặt lên cổ cô nói: "Chồng em nhất định sẽ nuôi em thật tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT