Khiêu chiến Cửu Thiên Lộ là một sự việc hiếm hoi, bọn họ nhất định không muốn bỏ lỡ sự kiện rầm rộ thế này.
Cả Học viện Đan Võ tấp nập người, mọi người dắt tay nhau kéo đến để góp vui.
Nếu không có nền tảng của các sự kiện trước đó, sẽ không xuất hiện tình cảnh lớn như ngày hôm nay.
Những người mà chỉ đạt cấp Nguyên Khí tầng sáu mà lại dám khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, chỉ là tự tìm cái chết mà thôi, có gì đáng xem chứ?
Tuy nhiên, quá khứ của Diệp Viễn quá rầm rộ, hầu như cả học viện ai nấy đều biết.
Giờ nay mọi người đều biết khả năng của Diệp Viễn ra sao, hơn cả trí tưởng tượng của tất cả mọi người, hắn ta có khi nào lại tạo ra phép lạ lần nữa không?
Mặc dù mọi người không tin, nhưng vẫn lé loi một tia hy vọng!
Dãy núi mà đối diện núi Cửu Thiên Phong, có một đình nghỉ mát.
Đây là nơi tốt nhất để xem Diệp Viễn khiêu chiến Cửu Thiên Lộ!
Có một vài người ngồi quanh bàn tại đình nghỉ mát, những người đó chính là Tô Vũ Bách và các vị trưởng lão.
Ngoài ra còn có rất nhiều người đứng ở ngoài xem, ngoại trừ những giáo viên của học viện ra, hầu hết đều là học viên có tài năng xuất chúng được ghi danh trên bảng Đan Võ, thân phận cũng như địa vị của họ đương nhiên sẽ có đôi điều khác biệt so với những học viên bình thường.
Long Đường, Tả Bất Quy, Tô Nhất Sơn cũng nằm trong số đó.
"Này, lão Long, hay là chúng ta thương lượng xíu đi, hay ngươi trả lại viên nội đan Tê Giác Thú cho ta ngươi thấy thế nào? Lần trước ta chỉ nói đùa thôi, người đâu cần phải nghiêm túc thế chứ?"
Tả Bất Quy không ngừng làm phiến Long Đường, muốn lấy lại viên nội đan Tê Giác Thú đã thua lần trước.
Long Đường chẳng thèm quan tâm đến hắn, Long Đường nhắm mắt thư giãn nghỉ ngơi, kiên nhẫn chờ đợi Diệp Viễn.
"Ta nói sao ngươi lại ngoan cố như vậy? Người đã lợi hại như vậy rồi, lấy viên nội đan đó làm gì nữa? Hay là trả lại cho ta đi!"
"Lão Long, người hãy nói đi nào!"
"Diệp Viễn tới rồi!"
Long Đường giật nhẹ mí mắt một cái, sau đó đã lấy lại bình tĩnh.
"Đừng giả vờ nữa được không? Chúng ta không nói cái này nữa, hay nói về Diệp Viễn đi, người nghĩ rằng hắn ta có khiêu chiến thành công không?"
"Ta không biết."
Sau khi Tả Bất Quy nghe xong, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, bởi vì câu trả lời của Long Đường là "không biết", chứ không phải là "thất bại"!
Long Đường lại tin tưởng Diệp Viễn như vậy?
Mặc dù trước đây bất đồng quan điểm với Long Đường, nhưng sau cùng hắn ta đã chứng minh rằng lời hắn mới đúng. Nhưng mà lần này, Tả Bất Quy không có xíu lòng tin với Diệp Viễn.
Cửu Thiên Lộ, ngay cả Long Đường cũng không dám khiêu chiến!
Mặc dù Long Đường tự phụ, nhưng tự biết rằng mình không đạt đến cảnh giới trình độ như Mạc Vân Thiên.
Ngay cả Mạc Vân Thiên cũng phải cố gắng hết sức đánh cược cả mạng sống của mình mới vượt qua được, vậy thì làm sao hắn ta có thể vượt qua được đây?
“Ý của người là nói, hắn ta có thể vượt qua được? Làm sao có chuyện đó được?”
"Người trước đây không phải cũng nói rằng hắn ta địch không lại Lâm Thiên Thành, nhưng kết quả thì sao?"
"Làm ơn, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau hay? Dù xuất hiện một trăm người như Lâm Thiên Thành, cũng không thể vượt qua Cửu Thiên Lộ!"
"Một trăm người như Lâm Thiên Thành, cũng không lợi hại bằng Diệp Viễn!"
"....."
Tả Bất Quy nói không nên lời, bởi vì cái mà Long Đường đang nói là sự thật.
Tả Bất Quy đột nhiên phát hiện rằng, người mà kiêu ngạo như Long Đường, lại tự thừa nhận rằng mình không sánh bằng Diệp Viễn.
Long Đường là thần tượng điểm tựa của tất cả học viên trong học viện, hắn lúc nào cũng nhìn mọi người với ánh mắt kiêu ngạo, kể cả trong lúc nhìn Tả Bất Quy.
Giờ nay vị thần tượng này lại nhìn một học viên khác với ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái!
Điều này thật đáng kinh ngạc!
"Lão Long, đây chẳng giống ngươi tí nào!”
Tả Bất Quy đột nhiên cảm thấy thương xót và đau buồn, nghiêm túc bảo.
Còn Long Đường thì ngược lại, hắn ta chẳng có phản ứng gì, bình tĩnh nói rằng: "Chẳng lẽ ngươi đã quên câu mà lưu truyền trong học viện rồi sao? Thiên tài, là dùng để chinh phục!"
Long Đường hít sâu một cái, chậm rãi nói rằng: "Ta... không sánh bằng hắn ta."
"Hừ, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cái mà người nói là sự thật." Tả Bất Quy cũng thở dài một cái.
"Nhưng mà, chắc hắn không còn cơ hội để khiêu chiến với chúng ta nữa rồi! Cửu Thiên Lộ, hắn không thể vượt qua đâu!" Tả Bất Quy đột nhiên lại nói tiếp.
"....."
Lần này Long Đường cũng không phủ nhận, thành thật mà nói, ngay cả hắn cũng chẳng tin vào mình có thể làm được.
Tỷ lệ sống xót là con số không!
Con số này giống như một ngọn núi hùng vĩ vậy, khó mà vượt qua được, Diệp Viễn hắn ta có thể vượt qua không?
........
"Hừm! Tiểu tử Diệp Viễn này lại dám tỏ vẻ ta đây, để nhiều người chờ hắn như vậy!" Tô Vũ Bách đợi đến mất kiên nhẫn, nổi giận nói.
"Đúng đấy, quả đúng là đứa trẻ không biết phép tắc, chết tiệt!" Một vị trưởng lão hùa theo nói.
Hắn đã trở thành tay sai của Tô Vũ Bách rồi.
Tuy nhiên Hồ Trường Sinh vuốt râu mỉm cười, bảo rằng: "Khiêu chiến Cửu Thiên Lộ ấy, không phải chuyện đùa, đương nhiên phải chuẩn bị kỹ càng rồi."
"Có gì phải chuẩn bị? Hắn chỉ mới đạt cấp Nguyên Khí Cảnh, lẽ nào muốn toàn mạng trở ra ư? Dẫu sao cũng phải chết, mà còn tốn thời gian của nhiều người như vậy, há lại như thế!" Vị trưởng lão kia tức giận vô cùng, ắt hẳn cũng là đợi đến mất hết kiên nhẫn rồi.
Ông nói như vậy, không ai phản đối.
Đối với Diệp Viễn mà nói, chuẩn bị hay không chuẩn bị quả thật chẳng có ý nghĩa gì hết.
Trong mắt của họ, Diệp Viễn chẳng qua là chọn phương án tự sát, không để họ hành sát mà thôi, nhưng kết quả là như nhau.
Còn với việc mà Diệp Viễn có thể toàn mạng trở ra, trước giờ chẳng ai tin vào điều đó.
Những kinh dị với Cửu Thiên Phong chẳng qua chỉ là một lời đồn, nhưng các vị trưởng lão, giáo viên này, đã giảng dạy sinh sống nhiều năm tại Học viện Đan Võ, đã từng tận mắt chứng kiến nhiều học viên gục ngã tại Cửu Thiên Phong.
Ngay cả trong số họ, trong lúc còn học nghề, như Kiều Sở trong thế hệ của họ đã từng khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, nhưng không ai trong số họ thành công.
Đối với năm người mà đánh bại Cửu Thiên Phong, giờ nay đã trở thành điểm tựa cũng như thần tượng của họ.
Không ai nghi ngờ Diệp Viễn có tiềm năng đánh bại Cửu Thiên Lộ, nhưng đó cũng chỉ là tiềm năng, Diệp Viễn chỉ mới đạt cấp Nguyên Khí tầng sáu, thậm chí còn chưa tu luyện xong cấp Nguyên Khí Cảnh, bảo hắn làm sao vượt qua đây?
Trước kia những học viên mà đám đến khiêu chiến Cửu Thiên Phong, chẳng phải đều là thiên tài sao?
Hơn nữa những học viên Nguyên Khí Cảnh trước kia đến khiêu chiến Cửu Thiên Phong, chẳng phải đều đạt cấp Nguyên Khí tầng chín thậm chí là đạt cấp cao nhất trong Nguyên Khí Cảnh sao?
Bon họ cũng đã chết sạch rồi, Diệp Viễn có thể toàn mạng trở ra ư?
Đáp án đương nhiên là không thể!
Ngay lúc đó, đột nhiên có một sự hỗn loạn ngay sau đám người dưới chân núi.
Diệp Viễn đến rồi!
Theo sau Diệp Viễn là hai cô nương xinh đẹp chính là Phong Nhược Tình và Phong Chỉ Nhược, và còn có người mặt đen Hô Duyên Dũng.
Tất cả mọi người đều thờ ơ Hô Duyên Dũng, cực kỳ hâm mộ nhìn lấy hai cô gái mà đi sau Diệp Viễn.
Đãi ngộ này, ai lại không muốn!
Có hai cô nương xinh đẹp thế này đi cùng, chết cũng đáng đấy!
Diệp Viễn đương nhiên không phải muốn thể hiện ta đây mà tới trễ, mà là muốn bố trí ổn thỏa cho Lục Nhi trước khi xuất phát.
Sáng sớm, Diệp Viễn lần nữa truyền chân khí cho Lục Nhi để kiềm chế chất độc trong cơ thể muội ấy, thiền định nghỉ ngơi một hồi, rồi bảo Phong Nhược Tình sắp xếp người chăm sóc Lục Nhi, mới yên tâm đi đến Cửu Thiên Phong, cho nên mới tới trễ.
Nhìn về phía trước, con đường đá màu xanh kia lên như diều gặp gió, xuyên qua những đám mây và đi thẳng lên đến Cửu Thiên Phong.
Cửu Thiên Lộ trông như một xứ sở thần tiên, nhưng lại là khu cấm của những người học võ.
"Quả thật cao siêu, xem ra không thể nào xem thường những người ở đây, Cửu Thiên Lộ này không đơn giản xíu nào!" Diệp Viễn âm thầm đánh giá rằng.
Khi Diệp Viễn đến, mọi người tự động nhường lại đường đi cho Diệp Viễn.
Ngay phía trước Cửu Thiên Lộ, có một tấm bia đá đặt tại đó và trên đó khắc một dòng chữ.
Một người học võ cản lấy Diệp Viễn: "Trước khi lên Cửu Thiên Lộ, người phải tuyên thệ theo như dòng chữ mà được khắc trên bia đá!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT