Ở Học viện Đan Võ, mỗi giáo viên đều có phòng luyện đan của riêng mình, Phong Nhược Tình cũng không ngoại lễ. Phòng luyện đan của Phong Nhược Tình bố trí rất tinh tế, mỗi loại dược thảo đều phân loại sắp xếp rất hợp lý.

Chính giữa của phòng đặt một Dược Đỉnh màu đỏ, với con mắt của Diệp Viễn, vừa nhìn đã biết loại Dược Đỉnh này chính là cực phẩm bậc hai, ở Học viện Đan Võ trong số những Đan sư mà nói, e rằng không có cái Dược Đỉnh nào tốt hơn cái này. Nhưng loại Dược Đỉnh như thế trong mắt hắn một đồng cũng không đáng.

Diệp Viễn bĩu môi, tự tìm một chỗ ngồi xuống. Cảnh tượng này không may lọt vào mắt của Phong Nhược Tình, lập tức khiến nàng ta trở nên tức giận. 

“Hình như ngươi có vẻ xem thương Hồng Liên Đỉnh của ta thì phải?” Phong Nhược Tình chau mày nói.

“Hả? cái đỉnh này thì? Rất tốt, rất tốt, hi hi.” Nhìn qua đã biết là không có thành ý.

“Phải chăng ngươi đã thấy cái tốt hơn so với cái Dược Đỉnh bậc hai này?” 

“Ta? Ha ha, thậm chí còn không phải là Đan Đồ, thì làm sao thấy qua loại Dược Đỉnh tốt như thế? Gọi là Hồng Liên Đỉnh hả? Tên hay, tên hay!”

Diệp Viễn không ngờ rằng chỉ mới cố tình khinh nhẹ một xíu, lại bị Phong Nhược Tình liên tiếp gặng hỏi, đành phải trả lời qua loa cho xong chuyện.

Kì thực loại Dược đỉnh như thế hắn ta quả thực xem không ra gì, so với lúc trước, loại Dược Đỉnh như thế ngay cả dùng để nấu nước uống hắn cũng chẳng thèm dùng. 

Lúc trước nếu có ai đó chê Dược Đỉnh của nàng ta, Phong Nhược Tình sẽ trở mặt ngay nhưng Diệp Viễn lại cho nàng ta một cảm giác rất khác.

Diệp Viễn trong lớp học Dược lí chỉ mới thể hiện một phần nhỏ ra ngoài thôi, đã vượt quá phạm trù mà các học viên tại Học viện Đan Võ có thể hiểu rồi.

Dù có là Đệ nhất Đan bảng, sợ rằng cũng chưa chắc biết dùng Âm Dương Phân Lưu Thuật để bào chế Hồi Đan khí bậc hai. 

Phương pháp luyện đan thì còn có thể vừa may gặp được, nhưng Âm Dương Phân Lưu Thuật thì không phải ai cũng biết.

Ngay cả Phong Nhược Tình, cũng chỉ được thấy cách bào chế này từ một cuốn Điển tích mà thôi. Lúc đó nàng ta như thể lấy được bảo vật vậy, từng có một thời gian điên cuồng học cách bào chế của loại thủ pháp này, nhưng cuối cùng cũng phải từ bỏ.

Loại thủ pháp bào chế này quá khó đi! Cũng chính vì lẽ đó, Phong Nhược Tình mới có hứng thú với Diệp Viễn, để hắn làm trợ thủ của mình. 

Chẳng ngờ tên tiểu tử này không không tiếp nhận mà còn ba lần bảy lượt né tránh khiến cho Phong Nhược Tình nổi nóng lên, nên mới có hành động của ngày hôm nay.

Tuy là Diệp Viễn đối đãi với nàng ta có vẻ rất miễn cưỡng, hết lần này đến lần khác xem thường mình, nhưng không biết sao, Phong Nhược Tình vẫn cứ cảm thấy sự xem thường của Diệp Viễn là xuất phát từ nội tâm, chứ không phải ra vẻ ta đây.

Giống như lúc nãy, Phong Nhược Tình trước giờ rất tự tin với Liên Hồng Đỉnh của mình, hầu như Luyện Dược Sư nào đến phòng luyện đan của nàng ta đều bị rung động bởi cái đỉnh này, nhưng Diệp Viễn lại bĩu môi xem thường. 

Phong Nhược Tình không hề cảm nhận được tí kinh ngạc nào từ trong ánh mắt của Diệp Viễn.

Chẵng nhẽ… Diệp Viễn thực sự biết Âm Dương Phân Lưu Thuật sao?

Phong Nhược Tình bị chính suy nghĩ của mình dọa một cái, làm sao có thể được? 

Phong Nhược Tình nghiên cứu loại Âm Dương Phân Lưu Thuật này, biết rõ độ khó của loại thủ pháp này. Diệp Viễn chỉ mới mười lăm tuổi, thì làm sao biết thủ pháp bào chế của loại thuốc này?

“Ta là muốn ngươi đến đây để làm trợ thủ, chứ không phải để ngươi đến đây làm ông nội, ngươi ngồi ở đó làm gì? Còn không mau qua đây pha chế thuốc?” Phong Nhược Tình lạnh lùng nói.

“Ồ ồ, đến ngay, đến ngay.” 

Diệp Viễn đi đến bàn bào chế, trên đó để đầy các loại dược liệu, hắn ngó qua một cái, hiếu kì hỏi: “Chẳng phải là ngươi muốn luyện Hồi Đan Khí bậc hai sao? Tại sao lại chuẩn bị toàn bộ là dược liệu bậc một.”

Mặt của Phong Nhược Tình ửng đỏ cả lên, giận lên nói: “Ta bảo ngươi bào chế thuốc thì lo mà bào chế, hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Thấy vậy Diệp Viễn liền hiểu ra, hóa ra Âm Dương Phân Lưu Thuật của nàng ta vẫn chưa luyện thành, rõ là đang lấy đan dược bậc một để thử nghiệm đây mà. 

Nhưng Âm Dương Phân Lưu Thuật không phải một hai ngày là có thể luyện thành, dùng đan dược bậc một để luyện thì biết chừng nào mới xong?

Thời gian của ta rất quý giá, không rảnh đâu mà hầu người phụ nữ này luyện đan.

Diệp Viễn thời dài một cái, đành phải quay đầu đi tiếp tục bào chế thuốc. 

Phong Nhược Tình quay người đi vào tịnh thất, điều tiết lại tâm trạng của mình.

Luyện đan là bộ môn rất phức tập, lúc luyện đan không được phân tâm nhất định phải làm liền một mạch mới có thể thành công.

Một chút lơ là nhỏ thui cũng ảnh hưởng đến chất lượng của đan dược, thậm chí làm hỏng đan dược nên trước lúc luyện đan, hầu hết Luyện Dược Sư đều nhập định tọa tâm, điều tiêt tâm trạng ở mức hoàn toàn phẳng lặng mới dám luyện đan. 

Phong Nhược Tình vừa mới điều tiết xong tâm trạng, còn chưa kịp nhập định, thì đã bị tiếng ồn bên ngoài làm phiền.

Lần này Phong Nhược Tình thật sự nóng lên rồi, trong học viện người muốn làm trợ thủ của nàng ta có mà đầy, Diệp Viễn ba lần bảy lượt né tránh đã đành, nay làm trợ thủ không lo làm thì thôi còn gây chuyện nữa!.

Nếu không có lí do chính đáng thì nhất định phải đánh tên tiểu tử này một trận nhừ tử, sau đó trói lại đem thị chúng ba ngày. 

“Ầm” một cái cửa mở, Phong Nhược Tình tức giận bước ra: “Ha ha không ngờ Phong lão sư phụ mở của thôi cũng kinh hồn đến thế, làm ta giật cả mình.” Dáng vẻ Diệp Viễn như hoảng sợ.

Phong Nhược Tình mặc kệ Diệp Viễn, giơ tay trái lên, từng dòng nguyên khí chảy trong lòng bàn tay, như vẻ có thể ra tay bất cứ lúc nào.

“Bảo người bào chế thuốc, mà ngươi đang làm gì vậy? Không biết là ta đang nhập định sao? Nếu không có lí do chính đáng thì nhận ngay một chưởng của ta” Phong Nhược Tình tức giận nói. 

“Đừng! Phong sư phụ mà nói người có khuynh hướng bảo lực sớm, thì lúc đầu cho dù có bắt ta chép môt trăm lần “Bản Thảo Khái Yếu” ta cũng không muốn đến làm trợ thủ của ngươi rồi! Thuốc đã bào chế xong rồi, hai phần dược phôi ta cũng pha xong rồi nên mới kêu ngươi qua xem, ai ngờ ngươi nhập định lại lâu như vậy.” Diệp Viễn chạy ra thật xa, lớn tiếng nói.

“Cái gì? Dược phôi đã luyện xong rồi ư?”

Phong Nhược Tình có chút không tin, nàng ta mới đi vào tĩnh thất không lâu vậy mà Diệp Viễn chẳng những bào chế xong nhiều dược liệu như vậy mà còn bào chế xong luôn cả dược phôi ư? 

Chuyện này không thể nào?

“Đúng rồi, lí do này không chính đáng sao? Ta chẳng muốn bị đánh chết đâu.” Diệp Viễn buồn bã nói.

Phong Nhược Tình để tay xuống, lạnh lùng nói: “Hừ, nếu như ta mà phát hiện là ngươi đang nói dối, thì không phải đan giản chỉ là một chưởng thôi đâu.” 

Nói xong, Phong Nhược Tình đi đến bàn bào chế, ngay tức khắc ngơ người ra.

Bên trong bộ dụng cụ ngọc bích đã để sẵn hai phần dược phôi, màu sắc thuần khiết, rõ ràng đã bào chế rất chuẩn, loại bỏ hoàn toàn những bả thuốc không cần thiết.

Phong Nhược Tình nhìn Diệp Viễn mở miệng định nói, nhưng lại chẳng biết nói gì. 

“Phong lão sư bà muốn nói gì hả? Không phải sợ ta rồi chứ? Cùng lắm lần sau ta muộn một chút kêu ngươi ra, thường thì khi nhập định ngươi cần khoảng bao lâu?” Diệp Viễn nói với vẻ vô tội.

Phong Nhược Tình…!

Rất lâu sau, Phong Nhược Tình mới hít một hơi thật sâu, hỏi Diệp Viễn: “Đây chính là dược phôi do người bào chế?” 

“Nhưng… sao lại có thể nhanh đến như vậy được?”

Đan Đồ bình thường, chỉ mỗi pha chế thuốc thôi cũng mất thời gian của nửa canh giờ, cộng thêm bào chế dược phôi ít nhật cũng cần một canh giờ nữa.

Pha chế thuốc không phải đan thuần chỉ là đem các loại dược liệu trộn với nhau, quan trọng là phải cân đếm định lượng cho thật chính xác, không để xảy ra lỗi dù là một lỗi nhỏ nhất. 

Nên trợ thủ của Luyện Dược Sư phải hết sức cận thẩn, thời gian hao phí cũng rất nhiều.

Cho dù là Phong Nhược Tình, tự mình bào chế Dược Phôi của đan dược bậc một cũng cần ít nhất nửa canh giờ thời.

Nhưng Diệp Viễn, chỉ dùng chưa tới một khắc, cái này có phần kinh người quá! 

“Chẳng qua chỉ là bào chế Dược Phôi của đan dược bậc một thôi! Việc đan giản như vậy, sao phải dùng nhiều thời gian như thế?” Diệp Viễn rất không có trách nhiệm nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play