Sau khi Vũ Lạc Trần đi, không ít người lên trước chúc mừng Diệp Viễn.
Trải qua lần khảo hạch này, danh thiên tài của Diệp Viễn đã định, địa vị trong học viện tất nhiên cũng cao lên.
Thừa dịp bây giờ giao hảo cùng cao thủ Võ bảng tương lai một chút vẫn rất cần thiết.
Nguyên Khí tầng bốn đã có thể giết chết năm tên Nguyên Khí tầng tám, thực lực bực này, một khi Diệp Viễn đột phá đến Nguyên Khí tầng mười, vậy sẽ kinh khủng thành thế nào đây?
Nói không chừng vào lúc Nguyên Khí tầng mười, Diệp Viễn thật sự sẽ khiêu chiến thực lực Địa cấp tiến giai cũng không chừng!
Có điều, đi lên chào hỏi Diệp Viễn phần lớn là học viên Thiên cấp, những học viên Địa cấp đã định trước không cùng xuất hiện với dạng thiên tài như Diệp Viễn rồi.
“Đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại”, đối với sự săn đón của học viên Thiên cấp, hắn sẽ đối phó với từng người một.
Trong đám người này không thiếu cao thủ Võ bảng, quen biết xã giao với bọn họ đương nhiên cũng không có gì xấu.
Nhìn Diệp Viễn xoay qua trái rồi lại quay sang phải, Lâm Thiên Thành cảm giác khó chịu như nuốt phải ruồi.
Buồn cười là trước đây hắn còn nói Diệp Viễn là rác rưởi nhưng sau một trận khảo hạch, tình thế thay đổi, Diệp Viễn trở thành “quả ngon” của đám học viên Thiên cấp, là thiên tài trong mắt tất cả đám học viên.
Mà Lâm Thiên Thành hắn vẫn như cũ ở bậc bình thường vì tấn thăng Thiên cấp mà khổ sở giãy giụa.
So với thành tích khảo hạch của Diệp Viễn, hắn hoàn toàn là rác rưởi.
Nguyên Khí tầng tám là có thể thông qua khảo hạch Huyền cấp, Diệp Viễn sau này nếu không vào được Thiên cấp thì thật là khiến người khác cười đến rụng răng!
Nghĩ tới đây, Lâm Thiên Thành thở dài, biến mất trong đám người.
“Lâm sư huynh, ngươi làm sao vậy? Làm sao trông mất hồn mất vía vậy?” Lâm Thiên Thành chính đi, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một thanh âm thanh thúy động lòng người.
Quay đầu nhìn lại thì thấy Vạn Uyên và Liễu Nhược Thủy đã sớm từ trong đám người lách ra...
...
“Mau nhìn xem, đây chẳng phải là Phong Nhược Tình lão sư sao? Nàng tới làm gì?” Trong đám người bỗng nhiên có người hô.
“Thật đúng là Phong lão sư! Nàng đi về hướng ta, chẳng lẽ là tới tìm ta sao? Ai da, ngươi đánh ta làm gì?” Một tên đang si ngốc thì lập tức bị đánh một cái sau ót, rồi bị người khác kéo ra.
“Ngu ngốc, Phong lão sư sao có thể tới tìm ngươi? Chó khôn không cản đường, còn không mau tránh ra.”
“... Tại sao không thể tới tìm ta? Có lẽ nàng biết ta là người ái mộ trung thành của nàng, bị ta làm rung động mới cất bước tới tìm ta?”
“...”
Tất cả mọi người dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn hắn, tự động tách ra một con đường cho Phong Nhược Tình đi qua.
Phong Nhược Tình từ trong đám người đi qua, đến liếc mắt cũng không ban cho kẻ ngu một cái.
“Nguy rồi, Lục Nhi, chúng ta tránh mau!” Diệp Viễn kéo Lục Nhi bỏ chạy.
Diệp Viễn mới vừa rồi còn đang xã giao, lúc này đương nhiên cũng phát hiện ra Phong Nhược Tình, lập tức hoảng hốt muốn chạy trốn.
“Diệp Viễn, nếu ngươi dám chạy, một môn học ngươi cũng đừng nghĩ sẽ vượt qua!” Phong Nhược Tình thấy Diệp Viễn muốn chạy, lập tức la lớn.
Loại uy hiếp này vốn không có hề gì đối với Diệp Viễn, hắn tiếp tục chạy.
“Ngăn hắn lại cho ta!” Phong Nhược Tình vội la lên.
Tập thể học viên vây xem đang hóa đá...
Đã xảy ra chuyện gì?
Phong lão sư ngọc ngà tiên nữ như vậy, sao bây giờ lại giống như biến thành một bà thím bị chồng bỏ vậy?
Lại nhìn Diệp Viễn lúc này có khác gì một lão lăng nhăng bị vợ bắt gian không chứ?
Rất hiển nhiên, Phong Nhược Tình đặc biệt đến tìm Diệp Viễn, mà Diệp Viễn tựa như rất sợ gặp phải Phong Nhược Tình.
Tất cả mọi người không khỏi suy đoán, giữa hai người này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Ngay cả Hô Duyên Dũng luôn trầm ổn, lúc này trong ánh mắt cũng lóe lên một tia tò mò, hiển nhiên cũng muốn biết chuyện gì xảy ra như các học viên.
Mới vừa rồi Diệp Viễn thông qua khảo hạch, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn đều biến thành sùng bái hoặc hâm mộ.
Mà bây giờ, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng dùng ánh mắt giết người nhìn Diệp Viễn.
Xem chừng, nếu như bọn họ phát hiện Diệp Viễn thật sự không tôn trọng tình nhân trong mộng của tất cả nam nhân trong Học viện Đan Võ, những học viên này nhất định sẽ xông lên xé Diệp Viễn thành mảnh nhỏ.
Chuyện thống khổ nhất không gì bằng trên đời này là nữ thần của lòng mình bị người khác khinh nhờn, dù là người đàn ông này là thiên tài mới xuất hiện của Học viện Đan Võ!
Diệp Viễn chọc tức nhiều người rồi!
Hắn muốn chạy, lại bị một đám người ngăn lại, không thoát được.
Ban đầu mấy người bên này còn đứng tản ra nhưng bây giờ không hẹn mà cùng tụ lại cùng một chỗ, không cho Diệp Viễn có cơ hội chạy thoát.
Bằng công phu này, chỉ trong chốc lát, Phong Nhược Tình đã chạy tới trước mặt Diệp Viễn.
“Không phải là không chạy, mà là không chạy được! Phong lão sư lực hiệu triệu của ngài quá mạnh mẽ!” Diệp Viễn cười khổ nói.
“Tại sao phải trốn ta?” Phong Nhược Tình trong lòng hơi hơi tự đắc, có điều sắc mặt vẫn nghiêm nghị sẵng giọng hỏi.
“Ta à? Ta nào có. Phong lão sư, thật quá oan uổng cho ta!” Diệp Viễn nháy mắt một cái, mặt đầy vô tội.
“Ngươi còn nói không có à? Vậy ngươi mới vừa rồi chạy cái gì vậy?”
“Ta đột nhiên nghĩ đến có một số việc, vừa đúng phải đi. Trùng hợp! Tuyệt đối là trùng hợp!”
“Bớt giở thủ đoạn với ta! Mau đi theo ta!”
“Phong lão sư, ta thật có chuyện rất quan trọng phải làm!”
“Chuyện quan trọng hơn nữa cũng không được! Nếu ngươi không đi, ta liền dùng sức mạnh!”
“Đừng đừng, ta đi với ngươi được chưa?”
“Vậy còn tạm được!”
Trong ánh mắt đờ đẫn của tất cả mọi người, Phong Nhược Tình áp giải Diệp Viễn rời đi...
Kỳ thật mấy ngày nay, Phong Nhược Tình đã nhiều lần đi tìm Diệp Viễn nhưng mỗi lần tới Diệp Viễn đều đang ngủ.
Có Lục Nhi ở bên ngoài từ chối khéo, Phong Nhược Tình cũng không tiện xông vào.
Khóa dược lý mấy ngày này, Diệp Viễn cũng không đến, làm Phong Nhược Tình muốn tìm Diệp Viễn cũng không tìm được.
Vền phía Diệp Viễn, hắn làm gì có hứng thú làm trợ thủ chứ?
Mấy thứ Phong Nhược Tình chơi đó trong mắt hắn không khác gì trẻ nít chơi bùn. Để hắn đi làm trợ thủ, đây không phải là lãng phí thời gian thì là gì?
Điều cấp thiết nhất bây giờ của Diệp Viễn chính là đề cao thực lực, rảnh đâu mà làm trợ thủ gì gì đó cho một tiểu nha đầu?
Thực lực đan đạo của Phong Nhược Tình làm trợ thủ cho Diệp Viễn cũng không đủ thâm niên, lại còn bảo mình làm trợ thủ cho hắn, đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Hắn ngày đó chỉ muốn mau sớm thoát khỏi Phong Nhược Tình, không nghĩ tới chỉ hơi lộ ra một chút bản lĩnh liền gây ra phiền toái này.
Cho nên lúc hắn từ chỗ Lục nhi nghe nói Phong Nhược Tình tới tìm hắn, hắn liền quyết định chơi trò trốn tìm cùng nàng.
Ai biết mới né mấy ngày liền bị Phong Nhược Tình tóm gọm.
Nhắc tới cũng đúng dịp, Phong Nhược Tình vốn không biết Diệp Viễn ở chỗ này tham gia khảo hạch nhưng lúc đi ngang qua gần đó, nghe được các học viên đều tụ lại chỗ Huyễn Linh Tháp.
Phong Nhược Tình có chút hiếu kỳ, không biết Huyễn Linh Tháp rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì vậy ngăn một học viên lại hỏi thăm.
Ai ngờ này sau khi nghe ngóng, lại là tin tức liên quan tới Diệp Viễn, hơn nữa tin tức này cũng khiến nàng cực kỳ khiếp sợ.
Nàng đương nhiên biết, không lâu trước đây Diệp Viễn mới vừa đột phá đến Nguyên Khí tầng ba, không đến mấy ngày, hắn lại đột phá đến Nguyên Khí tầng bốn rồi.
Đột phá đến Nguyên Khí tầng bốn thì coi như thôi đi, Diệp Viễn lại còn liên tiếp xông qua ba cửa ải, trở thành học viên Địa cấp, điều này gây đả kích cho nàng cực kỳ lớn.
Không nghĩ tới Diệp Viễn ở võ đạo thành tựu lại lợi hại như vậy.
Trong lớp dược lý lần trước, Diệp Viễn gây một ấn tượng vô cùng sâu đậm với Phong Nhược Tình.
Một người đến đan đồ cũng không phải là học viên Hoàng cấp mà lại hiểu đan phương nhị giai thượng phẩm lý giải như vậy, còn biết thủ pháp luyện chế Âm Dương Phân Lưu Thuật, nên mới động lòng để hắn đến làm trợ thủ.
Ai mà biết được, Diệp Viễn gia hỏa này lại trốn nàng!
Phong Nhược Tình từ trước tới giờ không biết cự tuyệt là cái gì bây giờ lại biến thành cực kỳ cố chấp, nhất định phải tóm được Diệp Viễn bắt hắn làm trợ thủ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT