Diệp Viễn gia tăng tốc độ khiến Vạn Uyên cảm thấy càng nhiều nguy hiểm hơn.

Có thể giết chết năm tên Nguyên Khí tầng sáu, nói không chừng Diệp Viễn đã có đủ thực lực xung kích Địa cấp.

Cho dù không thể thành công, sợ rằng khác biệt cũng quá lớn. 

Thực lực như vậy đã có thể hoàn toàn tiếp cận Vạn Uyên rồi.

Vốn là thân pháp cũng không bằng Diệp Viễn, bây giờ đến cả sức chiến đấu cũng không đủ để nhấc nổi đối phương, hắn còn có tư cách gì hò hét trước mặt Diệp Viễn chứ?

“Lần này Vô Biên thí luyện, nhất định phải khiến Tô sư huynh giải quyết Diệp Viễn, nếu không hậu hoạ vô cùng!” Trong lòng Vạn Uyên ra quyết định. 

“Các ngươi nói thử xem, liệu Diệp Viễn có thể xung kích Địa cấp không?” Một thoáng rung động, có người bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng khác.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm xuống.

Bọn họ ai cũng biết thực lực của Diệp Viễn rất mạnh nhưng một tên Nguyên Khí tầng bốn đối diện với năm tên Nguyên Khí tầng tám, thế này liệu có phải quá khoa trương không? 

Việc Nguyên Khí tầng bốn đánh thắng Nguyên Khí tầng sáu cũng không phải là hiếm thấy nhưng Nguyên Khí tầng tám còn cao hơn Nguyên Khí tầng bốn bốn tầng cảnh giới, hơn nữa ở giữa còn chứa một thềm nhỏ.

Cái thềm nhỏ này cũng không dễ dàng vượt qua như vậy!

Nhưng Diệp Viễn khiêu chiến với Hoàng cấp tiến giai cũng quá dễ dàng rồi, dễ dàng đến không phí nhiều sức nhưng đây cũng là điều khiến bọn họ thấy có một chút nhẹ nhõm. 

“Mau nhìn xem! Diệp Viễn hắn thật khiêu chiến Huyền cấp tiến giai rồi!” Tiếng kêu này phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, ánh mắt của mọi người lần nữa tập trung lên màn sáng.

“Quả là quá điên cuồng, lần đầu tiên khảo hạch đã trực tiếp khiêu chiến ba ải, sợ là đã tạo nên lịch sử của Học viện Đan Võ rồi nhỉ?”

“Các ngươi nói thử xem, Diệp Viễn hắn có thể khiêu chiến thành công không?” Cái người vừa nãy mới làm cho tất cả mọi người trầm xuống, nay lại lần nữa khiến cho tất cả mọi người thêm phần trầm mặc. 

...

Đối diện năm tên Nguyên Khí tầng tám, Diệp Viễn không còn nhẹ nhàng giống như lúc trước, trong nháy mắt bộc phát Thuấn Thiểm.

Ngay cả khi đối mặt với vòng vây công kích của năm người, Diệp Viễn liên tục gặp nguy hiểm. 

“Ta ***, ngươi lại dám ám hại ta! Năm người này dĩ nhiên biết kiếm trận!” Diệp Viễn vừa né tránh, vừa la lớn.

Mộng Mô: “...”

Kỳ khảo hạch Huyền cấp tiến giai khởi động, Mộng Mô ma xui quỷ khiến thêm chút dự đoán, năm tên áo đen Nguyên Khí tầng tám này dùng kiếm trận công kích Diệp Viễn. 

Sau khi năm tên áo đen sử dụng kiếm trận, thực lực tăng nhiều hơn, bây giờ năm người bọn hắn hợp kích, không thể so được với sự lợi hại của Nguyên Khí tầng chín.

Bản thân Diệp Viễn là đại sư trận pháp, năm tên này vừa ra tay hắn liền phát hiện ra ngay.

Dựa vào thực lực trận pháp của hắn, muốn phá trận đương nhiên không khó. Nhưng thực lực năm tên này quá mạnh, loại ưu thế áp đảo này Diệp Viễn vốn không thể bao quát hết được, càng không nói đến phá trận. 

Thực lực chênh lệch cực lớn không phải thứ có thể dùng mắt bổ khuyết được, dù kiếm trận của năm người này trong mắt Diệp Viễn lộ ra trăm ngàn chỗ hở, hắn cũng không thể phản kích.

Trước mắt Diệp Viễn loạn cào cào hoa cả mắt, khắp nơi đều tràn ngập kiếm ảnh.

Thật may Thuấn Thiểm là kiểu võ thân pháp đánh trong phạm vi nhỏ, dùng để đánh loại trận này là vừa đẹp, nếu không Diệp Viễn dù có mười cái mạng cũng đã đi tong. 

Ngay cả như vậy, Diệp Viễn đôi khi vẫn bị kiếm quét qua, cứa thành nhiều vết thương.

Mặc dù thân thể ở trong mộng cảnh, nhưng loại cảm giác đau này lại vô cùng chân thực, Mộng Diệp Chi Thuật của tộc Mộng Mô quả nhiên lớn mạnh vô cùng.

Rất nhanh sau đó, quần áo trên người Diệp Viễn đã bị đánh tan nát. 

Mộng Mô nhìn Diệp Viễn lâm vào cảnh túng quẫn, khóe miệng nhoẻn một nụ cười, một loại khoái cảm báo thù dâng lên.

Mộng Mô mặc dù sinh ra trong mộng cảnh nhưng cũng có đủ loại tình cảm hỉ nộ ai ố.

Không biết tại sao, từ khi vừa mới bắt đầu biểu hiện trầm ổn của Diệp Viễn đã làm cho hắn thấy khó chịu. 

Từ trước tới giờ, hắn là người thần bí, cao ngạo nhưng hôm nay, trước mặt Diệp Viễn, hắn có cảm giác như mình đang bị lột sạch, không còn chút bí mật nào.

Học viên tham gia khảo hạch ở đây, ai dám không một mực cung kính với hắn? Hết lần này tới lần khác Diệp Viễn vẫn thể hiện thái độ thờ ơ, còn ra vẻ như phóng ra hai đòn miểu sát, khiến hắn cảm thấy mặt mũi tối sầm lại.

Cho nên lúc mới bắt đầu Huyền cấp tiến giai, hắn quỷ thần xui khiến năm tên áo đen gia nhập kiếm trận, làm thực lực năm người này tăng lên gấp bội. 

“Tiểu tử, đây chính là kết quả ngươi coi rẻ bổn tọa, muốn qua được Huyền cấp tiến giai, trở về tu luyện cho tốt đi!” Mộng Mô thoải mái nói.

Hắn đứng xem cuộc chiến đấu này, biết phạm vi phòng ngự của Diệp Viễn càng ngày càng nhỏ, bị thương cũng ngày một nhiều, thất bại là chuyện sớm hay muộn thôi.

Có điều Mộng Mô cũng thất kinh trước sự ương ngạnh của Diệp Viễn, có thể dựa vào thực lực Nguyên Khí tầng bốn, chống lại năm tên Nguyên Khí tầng tám đến tận bây giờ, không thể không nói là một kỳ tích. 

Mộng Mô đã từng gặp nhiều thiên tài không đếm xuể, nhưng lại chưa từng thấy thiên tài nào có thể đạt tới trình độ này.

Có điều... cũng chỉ chấm dứt tại đây.

...

Lâm Thiên Thành chán nản bị truyền tống ra ngoài. Một lần nữa hắn lại thất bại, đây đã là lần thứ năm hắn xung kích Thiên cấp thất bại rồi!

Muốn đem những ánh mắt đùa giỡn và cợt nhả ra ngoài, trong lòng Lâm Thiên Thành phiền não trùng trùng.

Lâm Thiên Thành bây giờ đã đạt nửa bước Linh Dịch Cảnh, đối với trận chiến của năm tên võ giả Linh Dịch Cảnh tầng một thật sự có chút miễn cưỡng. 

Không phải thiên tư của Lâm Thiên Thành không đủ, không bước qua được bước cuối cùng này, mà là hắn luôn áp chế cảnh giới tại bán bộ Linh Dịch Cảnh.

Tại Học viện Đan Võ, thông qua cảnh giới khảo hạch càng thấp, tuổi càng nhỏ, điều này nói lên tiềm lực càng lớn, sự coi trọng nhận được đương nhiên cũng khác nhau.

Nếu như hắn đột phá đến Linh Dịch tầng một, chiến thắng năm tên võ giả đó đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng nói như vậy, cũng liền thừa nhận tiềm lực của hắn chấm dứt tại đây. 

Cho nên, hắn mới luôn chịu đựng sự xem thường của người khác, muốn dùng thực lực bán bộ Linh Dịch Cảnh thông qua Địa cấp tiến giai.

Nhân vật đứng đầu trên Võ bảng như Long Đường, Tả Bất Quy, Tô Nhất Sơn những người này không ngoài ngoại lệ đều là khi Nguyên Khí tầng chín mà thông qua cuộc khảo hạch Địa cấp tiến giai.

Cái này cũng nói rõ, khi những thiên tài này đứng đầu tại Nguyên Khí tầng chín, liền đã có năng lực chiến đấu vượt mức Linh Dịch Cảnh tầng một! 

Nhưng Lâm Thiên Thành hắn bây giờ đã bán bộ Linh Dịch Cảnh nhưng ngay cả khảo hạch Địa cấp cũng không qua, sự chênh lệch này chỉ cần liếc mắt thôi cũng thấy.

Mang theo sự chán chường vô hạn, Lâm Thiên Thành đi ra từ Huyễn Linh Tháp.

Hắn quyết định, chỉ cần ai lộ ra một tia khinh miệt, hắn sẽ xông lên đánh đối phương một trận tơi bời. 

Vừa ra khỏi cửa Huyễn Linh Tháp, Lâm Thiên Thành dùng ánh mắt bén nhọn quét qua, nhất thời có chút ngạc nhiên.

Dĩ nhiên không có ai đang nhìn hắn, ánh mắt của mọi người đều đang dán lên màn sáng, vẻ mặt vài người còn có vẻ hơi khẩn trương.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” 

Lâm Thiên Thành cũng theo ánh mắt của mọi người, nhìn về hướng màn sáng nhưng không hề nhìn thấy gì. Trên màn sáng cũng không có khung cảnh chiến đấu trong Huyễn Linh Tháp, chỉ có thể biểu hiện đại khái trạng thái mỗi người ở trong.

“Các ngươi đang nhìn cái gì vậy?” Lâm Thiên Thành đưa tay chộp lấy một người, hỏi.

“A, là Lâm sư huynh, ngươi đã ra rồi à? Chúng ta đang nhìn Diệp Viễn, hắn đang tiến hành khảo hạch Huyền cấp tiến giai, có điều hình như không trụ nổi nữa rồi.” Học viên kia tựa hồ không có phản ứng gì lớn lắm khi thấy Lâm Thiên Thành đi ra. 

“Cái gì? Huyền cấp tiến giai ư? Gia hỏa này cũng quá không biết tự lượng sức mình! Chỉ dựa vào thực lực của hắn, thông qua Hoàng cấp tiến giai là có chút miễn cưỡng, lại còn đi khiêu chiến Huyền cấp tiến giai sao?” Lâm Thiên Thành đầu tiên là ngạc nhiên một hồi, ngay sau đó mỉm cười nói.

Học viên kia liếc nhìn Lâm Thiên Thành, ánh mắt kia làm Lâm Thiên Thành vô cùng không thoải mái, còn chưa tức giận, học viên kia lại mở miệng nói: “Lâm sư huynh sợ rằng còn chưa biết. Diệp Viễn đã sớm thông qua khảo hạch Hoàng cấp! Hắn tại nhập môn tiến giai và khảo hạch Hoàng cấp tiến giai bên trong, đều là miểu sát đối thủ. Đợt khảo hạch Huyền cấp bây giờ, hắn cũng đã kiên trì khoảng thời gian một nén nhang rồi!”

“Miểu... Miểu sát ư?” 

Lâm Thiên Thành hoài nghi xem có phải mình nghe lầm không, có điều học viên kia đã không để ý tới hắn nữa, lại quay đầu nhìn về hướng màn sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play