Ở một nơi cách Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu khoảng trăm dặm, bốn võ giả  Linh Dịch Cảnh đang vây đánh một cou yêu thú hình sư cực mạnh.

“Con súc sinh đáng chết! Thường Nhất công kích vào mắt của nó! Thường Nhị, Thường Tam, chúng ta cùng nhau giam chân nó!” Một vị thiếu niên chỉ huy ba người khác nói.

“Vâng, thiếu gia!” ba người đồng thanh nói. 

Con yêu thú hình sư này lớn mạnh một cách dị thường, đã ở mức cao nhất trong giai đoạn giữa bậc hai, khoảng cách để đột phá đến giai đoạn cuối của bậc hai không còn xa nữa.

Bốn người liên thủ đối phó với con yêu thú này, hiển nhiên là phải hao tốn nhiều hơn một chút sức lực!

Cùng với mệnh lệnh mà vị thiếu niên đó đưa xuống, ba người họ tự nhiên phối hợp ăn ý bất thường, linh hoạt uyển chuyển như nhập lại làm một. 

Thường Nhất ngay khi chọc cho yêu thú hăng lên, liền di chuyển ngay đến đỉnh đầu của con yêu thú, con yêu thú tất nhiên là cũng không dễ dàng để tên tiểu tử đó uy hiếp mình, đưa móng vuốt lên hướng thẳng về phía của Thường Nhất.

Mặt khác ba người còn lại cũng không để nó có cơ hội, đòn công kích như mưa trút thẳng xuống ngực của con yêu thú.

Suy cho cùng cũng là ba vị võ giả ở giai đoạn giữa của Linh Dịch Cảnh, cho dù con yêu thú này sức phòng ngự có lớn đến cỡ nào, thì cũng không dám buông lỏng để mặc họ tấn công như thế. Bất đắt dĩ, con yêu thú buộc phải thu móng vuốt của nó về, chuyển từ thế tấn công sang thế phòng ngự. 

Nhưng đúng vào lúc này, Thường Nhất nhanh chóng chớp thời cơ, tấn công mạnh vào mắt của nó đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn.

Chứng kiến cảnh này bốn người họ vui mừng, một lần nữa nhanh chóng tấn công liên tục về phía con yêu thú, khiến con yêu thú bị vang xa ra ngoài.

Con yêu thú đó bị thương rất nặng, nhưng nó không hề bỏ chạy ngược lại còn nổi điên cả lên. 

“Gầm!”

Con yêu thú hình sư đó gầm lên một tiếng, điên cuồng tấn công về phía của bốn người họ.

“Cẩn thận! Nó đang vùng vẫy, đừng nên đấu trọi trực tiếp với nó! Chúng ta di chuyển tấn công, từ từ làm tiêu hao sức mạnh của nó. Nó chịu không được bao lâu nữa rồi!” Vị Thiếu niên đó chỉ thị. 

“Vâng Thiếu gia”

Kì thực ba người này đều là những người có kinh nghiệm giang hồ, không cần vị thiếu niên này chỉ dạy cũng biết phải làm thế nào. Không lâu sau, con yêu thú hình sư đó ầm ầm gã xuống đất, bốn người đều thở dài một cái.

Con yêu thú vừa chết, bốn người họ thẩn thờ ngồi xuống đất miệng thở hổn hển không ngớt, tất cả bọn họ đều bị thương không nhẹ. 

“Đáng chết! Bị con yếu thú này trì hoãn, chúng ta cách Diệp Viễn càng ngày càng xa rồi!” Vị thiếu niên uống một viên đan dược, nghiến răng nghiến lưỡi nói.

Vị thiếu niên này chính là Tô Nhất Sơn đang chuẩn bị đến Vô Biên Sâm Lâm để giết Diệp Viễn, còn ba người còn lại chính là ba anh em Thường thị phụng sự cho Tô gia.

Lúc mới vào Vô Biên Sâm Lâm thì có quá nhiều người, nên bọn chúng không thể ra tay với Diệp Viễn. 

Nhưng ai mờ ngờ được Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu càng đi càng nhanh, dĩ nhiên là bọn họ theo không kịp rồi.

Không phải tốc độ của họ chậm, mà là trên đường đi lúc nào cũng có yêu thú quấy rối. Con yêu thú vừa nãy, là con mạnh nhất mà bọn họ gặp phải, vậy nên đã làm họ bị trì hoãn cả một canh giờ.

“Thiếu gia yên tâm, Mê Ảnh Trùng của đệ vẫn luôn theo sát họ, sớm muộn chúng ta cũng bắt kịp họ thôi.” Thường Nhất mở miệng nói. 

Tô Nhất Sơn biết rõ khả năng theo dấu của Thường Nhất, chỉ là hiện giờ hắn cảm thấy vô cùng tức giận: “Ta có chút khó hiểu, Diệp Viễn hắn cũng đi con đường này, nhưng tại sao bọn yêu thú đó chỉ tấn công chúng ta?”

“Cái này… có lẽ do vận khí của chúng ta không tốt thôi.” Thường Nhất không dám chắc chắn nói.

Cho dù kinh nghiệm của Thường Nhất có phong phú đến đâu cũng không nghĩ ra được là tại sao? 

“Vận khí? Vận khí của chúng e là quá tốt rồi đấy! Chúng ta theo dấu bọn chúng cả một quãng đường dài như thế, nhưng lại không hề phát hiện bất kỳ dấu vết nào của việc giao tranh cả, hay nói cách khác, họ không hề đụng phải bất kỳ một trận giao tranh nào, còn chúng ta lớn nhỏ đã đụng phải hơn mười trận giao tranh rồi nhỉ?”

Tô Nhất Sơn càng nói càng tức, sau cùng đấm mạnh một cái xuống đất, đất bụi vang tứ tung.

“Đúng là có chút bất thường! Đường mà hai người bọn họ đi rõ ràng là một đường thẳng, như thể là bọn họ đang hướng thẳng đến một nơi nào đó vậy. Nhưng ở Vô Biên Sâm Lâm này trước giờ chưa có ai dám đi kiểu như vậy. Trên con đường này có không ít lãnh địa là của bọn yêu thú cao cấp bậc hai, lỡ như kinh động đến chúng, không chết thì cũng trầy da tróc vẩy.” Thường Nhất cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu nói. 

“Đúng rồi đó! Chẳng lẽ đám yêu thú đó đều bị mù bị điếc hết rồi hay sao mà không cảm nhận thấy bọn họ? Chúng ta chưa tìm được bọn họ thì đã bị đám yêu thú đó làm mệt chết rồi!” Tô Nhất Sơn căm hận nói.

Vốn dĩ hắn cho rằng ở Vô Biên Sâm Lâm giết chết Diệp Viễn là một chuyện rất đơn giản, không ngờ hiện tại khó lại càng thêm khó.

Càng đi sâu vào trong, thực lực của yêu thú sẽ càng tăng, cứ tiếp tục đi thẳng như vậy là không thể nào, nhất định phải né tránh lãnh địa của đám yêu thú lớn mạnh, vòng qua mà đi. 

Nhưng nếu là vậy, thì đến lúc nào mới có thể đuổi kịp Diệp Viễn bọn họ.

Trước khi đến, Tô Vũ Bách đã nói với hắn, Vô Biên Sâm Lâm là cơ hội tốt nhất cũng là cơ hội cuối cùng của hắn, để đưa Diệp Viễn vào chỗ chết.

Nếu như để Diệp Viễn thoát khỏi Vô Biên Sâm Lâm, Tô gia sẽ phải đón nhận vô số phiền phức. 

Thường Nhất cũng nhận ra được sự việc có chút rắc rối rồi, lần này trước khi đi, Gia chủ đã hạ tử lệnh, nhất định phải giết cho được Diệp Viễn.

Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, thì đưa đầu đến gặp.

Gia chủ trước giờ chưa hề ra lệnh kiểu này, có thể thấy Diệp Viễn đối với Tô gia có uy hiếp lớn đến cỡ nào! 

Thường Nhất hít một hơi thật sau, từ trong túi lấy ra một tấm bản đồ của Vô Biên Sâm Lâm, trải ra đưa đến trước mặt của Tô Nhất Sơn.

“Thiếu gia, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Nếu như bọn họ là đang đi thẳng đến một chỗ nào đó, tại sao chúng ta không tìm xem đó là chỗ nào, sau đó mai phục sẵn ở đó?” Thường Nhất kiến nghị nói.

Tô Nhất Sơn nghe vậy, liền bình tĩnh trở lại, gật đầu nói: “Ngươi nói không sai! Nói suy nghĩ của ngươi xem!” 

Thường Nhất đưa ngón tay lên chỉ vào bản đồ, nói: “Thiếu gia, ngài xem, kể từ lúc bọn họ đi vào Vô Biên Sâm Lâm, không nghỉ ngơi một khắc nào men theo con đường này đi thẳng về hướng Tây Bắc. Với thực lực của bọn họ không thể đi vào chỗ quá sâu, chắc chắn chỉ nằm trong phạm vi một ngàn dặm. Vậy trong phạm vi một ngàn dặm đó, bọn họ có khả năng là sẽ đi chỗ nào chứ?”

“Xích Phong Lĩnh!” Tô Nhất Sơn mở miệng nói.

Ngón tay của Thường Nhất từ lúc mở miệng nói đã kéo dài đến hướng Tây Bắc một ngàn dặm, ở đó bỗng nhiên xuất hiện một cái đánh dấu Xích Phong Lĩnh. 

“Véo…, Diệp Viễn hắn điên rồi sao? Lại đi Xích Phong Lĩnh một nơi nguy hiểm như thế!” Tô Nhất Sơn như hít phải một luồng khí lạnh.

Thường Nhất lắc đầu nói: “Theo lý mà nói, hắn đi Xích Phong Lĩnh thì đỡ cho chúng ta phải động thủ. Nhưng mà dựa vào tình hình hiện tại mà nói, thủ đoạn của tên Diệp Viễn này không hề dễ đoán. Những cái khác không nói, trên đường đi hắn có thể không làm kinh động đến đám yêu thú cao cấp đó thì đã là một bản lĩnh rồi! Hơn nữa theo như ta đoán, hắn đi Xích Phong Lĩnh, rất có thể là đi tìm dược liệu cho tỳ nữ của hắn.”

Thường Nhất phân tích vô cũng hợp lý, gần như đúng sự thật vậy! 

Nếu đã là đến vây sát Diệp Viễn, Thường Nhất dĩ nhiên là đã có chuẩn bị sẵn, hắn đã tìm hiểu rất kỹ về Diệp Viễn, ngay cả Lục Nhi một chi tiết nhỏ này cũng chú ý đến.

Tô Nhất Sơn bỗng nhiên giật mình, không kiềm nỗi sự kinh ngạc nhìn Thường Nhất một cái, lúc này bắt đầu nhìn hắn bằng một con mắt khác.

Hèn gì phụ thân phái hắn đến vây sát Diệp Viễn, người này không thể xem thường được! 

Rất rõ ràng, phân tích của Thường Nhất gần như không có chút sơ hở gì, đây cũng là cách giải thích hợp lý nhất.

Lúc đầu Tô Nhất Sơn còn lo lắng Diệp Viễn sẽ không tham gia lần thử luyện này, sau cùng chứng minh sự lo lắng của hắn là dư thừa.

Diệp Viễn không khờ đến nỗi cho rằng bản thân sẽ tha cho hắn, nhưng hắn vẫn cứ đến, điều đó chứng mình, hắn có một lý do không thể không đến! Và lý do đó chính là Lục Nhi! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play