“Về vấn đề chủ sở hữu Linh khí này, ta thấy có thể ra kỳ hạn một năm! Lão đại thực lực người mạnh nhất, thời gian sử dụng nửa năm, nửa năm còn lại do ba người chúng ta phân chia, mỗi người thời gian sử dụng hai tháng...”

Lão nhị càng nói càng hưng phấn, cảm thấy phương án phân chia của mình vô cùng hợp lý. Vừa có thể xua tan đi bất mãn của lão đại, mình lại có thể sử dụng Linh khí một khoảng thời gian.

“A, cách này của ngươi tuyệt đấy, ta đồng ý.” Trần Kiệt Thu gật đầu nói. 

“Vậy các huynh đệ thấy thế nào?” Lão nhị lại hỏi.

Lão tam, lão tứ đương nhiên cũng không có ý kiến gì.

Lão nhị lại mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, vậy chúng ta cứ quyết định như thế. Chẳng qua là sợ mọi người sau này không giữ lời hứa, chúng ta vẫn nên lập một lời thề... đấy!” 

Lời của lão nhị còn chưa kịp nói hết, cả người đã bay ra ngoài.

Hắn phọt ra máu trên không, ngã một cách bất lực xuống đất, chỉ có hơi hít vào mà không có hơi thở ra, điều này cho thấy đã không sống được rồi.

Thoáng một chốc biến cố đến quá mức bất ngờ, lão tam cùng lão tứ thậm chí cũng không kịp phản ứng lại. 

Trần Kiệt Thu không chút do dự, sau khi tấn công lão nhị xong, đã chuẩn bị xong công kích từ trước liền tấn công phía lão tam!

Một đạo hàn mang thoáng qua, lưỡi đao với tốc độ cực nhanh chém đứt cánh tay lão tam.

May là lão tam phản ứng nhanh, thoáng chếch người một chút, nếu không lần này cả người hắn đã bị chặt thành hai khúc rồi! 

“A!” Lão tam kêu lên một tiếng thê thảm, liền vội vàng vận chuyển nguyên lực, muốn cầm máu vết thương đang chảy.

Lão tứ hoảng sợ nhìn Trần Kiệt Thu, nổi giận nói: “Lão đại, ngươi đây là có ý gì?”

Một hồi đánh lén thuận lợi, Trần Kiệt Thu trong lòng giống như trút được một viên đá lớn xuống mặt đất. 

Trong số Nam Lĩnh tứ kiệt bọn họ, thực lực của lão tứ kém cỏi nhất, chỉ mới là Linh Dịch tầng một, đối phó không khó.

Điều mà hắn sợ nhất là lão nhị cùng lão tam liên thủ, như vậy ít nhiều cũng có chút phiền toái.

Nếu như bọn họ bên này đấu đến mức hai bên đều bị thương, há chẳng phải là được lợi cho tiểu tử bên cạnh sao? 

“Ha ha, không có ý gì cả, ý của ta là... chẳng lẽ lão tứ ngươi lẽ nào vẫn không biết sao?” Trần Kiệt Thu cười mà không phải cười nói.

Lão tứ mặt liền biến sắc, cắn răng nói: “Lão đại ngươi thật ác độc! Bốn huynh đệ chúng ta cùng nhau đã mười năm rồi đấy? Ngươi lại vì một món Linh khí, mà hạ thủ với huynh đệ sinh tử!”

Trần Kiệt Thu cười lạnh nói: “Huynh đệ sinh tử? Đừng cho rằng ta không biết mấy chuyện xấu xa kia của các ngươi! Mấy năm nay các ngươi đã cứng cáp rồi, đã ngốn riêng bao nhiêu chiến lợi phẩm? Lần nào ta chẳng phải mở một con mắt nhắm một con mắt? Mỗi lần gặp phải kẻ địch mạnh, lão tứ ngươi chạy còn nhanh hơn thỏ, là ai chặn ở phía sau cho các ngươi? Bây giờ không dễ dàng gì gặp được một món Linh khí, các ngươi lại còn muốn chia cùng lão tử một chén canh! Món Linh khí này, nằm ở trên tay các ngươi có tác dụng gì đâu?” 

“Tuy là như vậy, ngươi cũng không thể ra tay giết người! Tình cảm các huynh đệ nhiều năm như vậy, có chuyện gì không thể thương lượng?” Lão tứ tỏ ra vô cùng tức giận.

“Thương lượng cái gì! Lão tử còn không biết tính khí của mấy người các ngươi sao? Nếu là thứ khác thì cũng đành thôi, đây lại là một món Linh khí đấy! Ngay cả lão quái Ngưng Tinh Cảnh cũng khó mà lấy được Linh khí! Các ngươi làm sao có thể trơ mắt để một mình ta dùng? Cho nên, vẫn là giết hết sạch sẽ, món Linh khí này là của một mình Trần Kiệt Thu ta!” Trần Kiệt Thu càng nói càng kích động hơn.

Lão tứ sắc mặt thay đổi vô số lần, cuối cùng vẫn nhượng bộ, năn nỉ nói: “Đại ca, thực lực của ta trong bốn huynh đệ là kém nhất, vốn là không nghĩ tới có thể có một món Linh khí. Bây giờ Nhị ca, Tam ca một chết một bị thương, ta lại càng không là mối đe dọa nữa, có thể tha cho ta rời khỏi không? Ta có thể lập lời thề, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài việc ngươi có Linh khí!” 

Lão tứ nói vô cùng thành khẩn, với một điệu bộ không tranh quyền thế, đã khiến Trần Kiệt Thu bình tĩnh lại.

Lặng im một lúc, Trần Kiệt Thu gật đầu nói: “Được, lập lời thề đi!”

Lão tứ nghe vậy mừng rỡ, vội vàng cảm kích nói: “Cám ơn đại ca!” 

Lão tứ cũng không chút do dự, trực tiếp giơ tay lên trời lập lời thề nói: “Ta thề với trời, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài chuyện hôm nay đại ca giành được Linh khí, nếu không...”

Lời thề của lão tứ đọc được đến một nửa, dị biến lại nổi lên!

Đao của Trần Kiệt Thu nhanh như chớp không kịp trở tay đã cuốn đi lão tứ! 

Lão tứ còn tưởng rằng lão đại thực sự bỏ qua cho hắn, làm gì nghĩ tới hắn lại điên cuồng mất hồn như vậy, sớm đã có dã tâm giết người?

Gần như không có bất kỳ phòng ngự nào, thanh đao kia đâm xuyên qua tim lão tứ...

Cho đến bây giờ, lão nhị với lão tứ đã bỏ mạng, lão tam còn sót lại nửa mạng. 

Lưỡi đao có độc, lão tam nhiều nhất là nửa ngày, chắc chắn sẽ chết.

Giải quyết xong mọi thứ, Trần Kiệt Thu nhìn Diệp Viễn, cười nói: “Chúc mừng ngươi, khiêu khích để ly gián đã thành công, bốn huynh đệ chúng ta, bây giờ chỉ còn lại một mình ta.”

Diệp Viễn nhún nhún vai, cười nói: “Cẩu tử Nam Lĩnh các ngươi thật đúng là huynh đệ tình thâm đấy, nhìn cảnh vừa mới thì khiến ta cảm động đến sắp rơi lệ rồi.” 

Trần Kiệt Thu lười để ý đến sự mỉa mai của Diệp Viễn, nói: “Ta còn tưởng rằng lúc nãy ngươi sẽ thừa dịp loạn mà chạy, không ngờ rằng ngươi lại có thể nhịn được đấy.”

“Ngươi không phải vẫn luôn đề phòng ta sao? Ta nếu như chạy, ngươi vừa hay có thể cho ta một Lôi đình chưởng, có đúng hay không?” Diệp Viễn nói.

Trần Kiệt Thu hơi kinh ngạc nói: “Không ngờ rằng tiểu tử như ngươi không có thực lực, lại quan sát rất là tỉ mỉ, là một nhân tài. Có điều lại không như vậy, ngươi cũng không thể khiêu khích huynh đệ chúng ta giết nhau.” 

Trần Kiệt Thu người này vô cùng nham hiểm giảo hoạt, ngay cả huynh đệ nhà mình cũng tính toán, càng không cần nói đến Diệp Viễn.

Hắn lúc nãy mặc dù đang đối phó với ba người còn lại, nhưng vẫn để ý đến nhất cử nhất động của Diệp Viễn, chỉ cần Diệp Viễn dám nhúc nhích, hắn tất nhiên sẽ cho Diệp Viễn một Lôi đình chưởng.

“Ha ha, đa tạ đã khen ngợi.” Diệp Viễn cười nói. 

Đã giải quyết xong ba người còn lại, Trần Kiệt Thu lúc này lại không vội, ngược lại lại trò chuyện cùng với Diệp Viễn.

“Nhìn ngươi trẻ tuổi như vậy đã có tu vi Nguyên Khí tầng chín, ở Học viện Đan Võ e là địa vị không thấp đấy? Có điều thiên tài như ngươi, hôm nay lại phải bỏ mạng ở nơi này, vẫn thật khiến người ta tiếc nuối đấy.”

Ngoài miệng nói tiếc nuối, biểu cảm của Trần Kiệt Thu lại vô cùng hưng phấn. 

Được một món Linh khí, còn bóp chết một tên thiên tài, bất luận nghĩ thế nào cũng là một việc rất sảng khoái.

Diệp Viễn nhìn Trần Kiệt Thu đầy thương hại, cười nói: “Nói ngươi là tên ngốc do hầu tử phái tới, ngươi tại sao không có chút nào giác ngộ chứ? Hừm hừm, hi vọng tên ngốc như ngươi có giác ngộ, giống như có chút quá không thực tế rồi. Cũng không biết tự tin này là ai cho ngươi, khiến ngươi cảm thấy nhất định có thể giết chết ta.”

Trần Kiệt Thu nghe vậy sững sờ, chợt cười to nói: “Ha ha ha, thật là ta cười chết mất, một tiểu tử Nguyên Khí tầng chín, lại dám ngạo mạn như thế, thật đúng là người điển hình học viện phái đến đấy! Ta biết học viên học viện các ngươi đều rất lợi hại, có thể khiêu chiến vượt cấp. Nếu như ngươi là võ sĩ Linh Dịch Cảnh, ta còn thực sự không dám nói như vậy với ngươi, đáng tiếc... ngươi chỉ là một tên Nguyên Khí tầng chín.” 

Trần Kiệt Thu là Linh Dịch tầng ba, hắn thấy, đối phó với một tên Nguyên Khí tầng chín còn không phải nghiền nát hoàn toàn sao?

Cho dù hắn có là một tên thiên tài.

Diệp Viễn lắc đầu thở dài nói: “Ngươi biết ta tại sao phải khiêu khích để ly gián, khiến các ngươi tàn sát lẫn nhau không? Ngươi nghĩ rằng ta chỉ muốn nhân cơ hội chạy trốn? Ngươi sai rồi! Sai hoàn toàn!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play