Nhìn ra được, Vũ Lạc Trần cũng không muốn trêu chọc Tô Nhất Sơn.

Tô Nhất Sơn chẳng những thực lực mạnh, bối cảnh cũng cực kỳ thâm hậu.

Không nói thế lực của Tô gia lớn bao nhiêu, chỉ là bằng địa vị của Tô Vũ Bách tại Học viện Đan Võ cũng không có mấy người dám trêu chọc. 

Diệp Viễn hờ hững liếc Vũ Lạc Trần: “Sợ à? Sợ thì trở về đi, ta không để ngươi theo thì có.”

Ánh nhìn này kích thích Vũ Lạc Trần không nhẹ, hắn ngẩng đầu lên nói: “Ai... ai sợ? Không phải là Tô Nhất Sơn sao? Chờ ta lên cấp Linh Dịch tầng ba, đánh hắn nằm bò ra đất!”

“Hừ, lại còn Linh Dịch tầng ba, nói cho cùng cũng là ngươi sợ!” Diệp Viễn tiếp tục khinh bỉ nói. 

Vũ Lạc Trần nghe lời này thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, từ khi hắn tiến vào Học viện Đan Võ tới nay, trong từ điển còn không có chữ “sợ”.

Hắn vừa đi khiêu chiến, vừa đánh người, mới có địa vị hôm nay.

Trong số những người này, nhân vật có chút thân phận địa vị tất nhiên không thiếu. 

Nhưng mà hắn đánh không được cũng vẫn sẽ đánh ư? Đã khi nào sợ vậy?

Hắn sở dĩ không muốn đi trêu chọc Tô Nhất Sơn là bởi vì thời cơ còn chưa tới.

Tô Nhất Sơn đã là Linh Dịch Cảnh tầng ba đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá đến nấc thang thứ hai của Linh Dịch Cảnh. 

Một người còn dị thường hơn so với mười một người trước Võ bảng, Vũ Lạc Trần đích xác rất mạnh nhưng đến giai đoạn này của hắn rồi, ai mà không mạnh chứ?

Càng về sau, vượt cấp chiến đấu càng khó khăn, Vũ Lạc Trần tất nhiên không muốn tùy tiện trêu chọc mười học viên trước Võ bảng.

Chờ Vũ Lạc Trần đột phá Linh Dịch tầng ba hắn sẽ tính sổ từng người trong bảng danh sách tỷ thí. 

“Hôm nay ta không tin! Không phải là Tô Nhất Sơn sao? Ta đi cùng ngươi! Nếu là hắn dám ra tay với ngươi, Vũ Lạc Trần ta sẽ tiếp nhận!” Vũ Lạc Trần đáng thương cứ như vậy trúng phép khích tướng của Diệp Viễn.

“Thì tùy ngươi, đến lúc đó đừng cụp đuôi chạy trốn là được.” Nói xong, Diệp Viễn cũng không quay đầu, rời đi.

Vũ Lạc Trần ở phía sau vừa đuổi theo vừa nói: “Này, ngươi nói rõ ràng đi, ai cụp đuôi chạy trốn? Vũ Lạc Trần ta lúc nào từng đào binh...” 

...

Nơi ở của Thiên cấp học viên tách biệt với nơi ở của các học viên đẳng cấp khác, giống nơi ở của các giáo viên tại hậu sơn.

Hơn nữa bọn họ đều là độc môn độc viện, diện tích rất rộng, sẽ không có ai đến quấy nhiễu. 

Diệp Viễn đi tới sân trước của Tô Nhất Sơn, đề khí hô: “Liễu Nhược Thủy, cút ra đây cho ta!”

Tiếng kêu này của Diệp Viễn vận đủ nguyên lực, giống như tiếng sấm trầm bổng phát ra.

Tiếng kêu gấp gấp lập tức làm kinh động đến không ít người. 

“Chuyện gì xảy ra thế? Lại xảy ra chuyện gì?”

“Mau nhìn kia, đây chẳng phải là Diệp Viễn sao? Hắn không phải mới vừa xông qua Cửu Thiên Lộ sao? Sao dáng vẻ lại như tới gây chuyện vậy?”

“Ha ha, mấy ngày nay thật là náo nhiệt, Diệp Viễn rất có khả năng làm loạn, khiến cả Học viện cũng sôi trào rồi, thật là đợt sóng này chưa tan đợt sóng khác đã ập tới!” 

“Ồ, đây chẳng phải là Vũ Lạc Trần sao? Sao hắn lại nhập bọn với Diệp Viễn chứ?”

“Ai biết được, gia hỏa này cũng là một người điên, hai người điên cùng tới đó.”

“Còn nữa, Liễu Nhược Thủy là ai? Nghe giống như là tên của nữ nhân ấy, nàng làm sao mà đắc tội Diệp Viễn vậy?” 

“A, hình như có chút ấn tượng, có vẻ như là một đại mỹ nữ đó!”

“Mụ nó, ngay cả đại mỹ nữ cũng không tha, Diệp Viễn thật đúng là phát điên rồi!”

“Ha, vẫn nên đừng đoán bậy, Diệp Viễn không yên ổn là thật còn Lâm Thiên Thành và Trương Hằng là gieo gió gặt bão. Đổi lại là ngươi, ngươi có giết bọn họ không? Thôi thì nhìn Diệp Viễn xem nói thế nào đi, không chừng cái cô Liễu Nhược Thủy này cũng là khi dễ một trong những thị nữ của Diệp Viễn cũng nên? Diệp Viễn hô hào Liễu Nhược Thủy trước cửa Tô Nhất Sơn, các ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?” 

Diệp Viễn chưa bao giờ sợ làm lớn chuyện, đường đường là một Đan Đế trong lãnh thổ phàm nhân còn phải im hơi lặng tiếng, điều này làm hắn nghĩ mãi không ra.

Trong lần gặp gỡ kiếp trước, tính cách nuôi dưỡng tạo nên Diệp Viễn là có thù tất báo.

Bất kể hắn là cao thủ Võ bảng gi đó, bất kể hắn là Hình Đường trưởng lão gì đó, trực tiếp nghiền ép là được! 

Bây giờ không đánh lại cũng không sao, không đánh lại cũng chỉ buồn nôn ngươi một chút!

Hô xong, Diệp Viễn chắp tay nhắm mắt đứng ở nơi đó, yên tĩnh chờ Tô Nhất Sơn đi ra.

Không lâu sau, cửa viện của Tô Nhất Sơn “két” một tiếng mở ra, sắc mặt Tô Nhất Sơn xanh mét bước ra. 

“Diệp Viễn, ngươi giở trò quỷ gì thế? Lại dám đứng trước cửa nhà ta kêu la om sòm, thật sự cho rằng không người thu dọn ngươi ư?” Tô Nhất Sơn lạnh lùng nói.

“Bảo Liễu Nhược Thủy đi ra, chuyện này không có liên quan gì đến ngươi, đứng qua một bên chơi đi.” Diệp Viễn mở miệng nói làm cho tất cả mọi người trố mắt nghẹn họng.

Quái thật! Diệp Viễn ở cửa nhà Tô Nhất Sơn mà lại bảo hắn đứng qua một bên chơi! 

Ở trong học viện, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy với Tô Nhất Sơn, Diệp Viễn thật là khí phách vênh váo mà!

Có điều mọi người suy nghĩ một chút cũng liền bình thường trở lại, Diệp Viễn ngay cả Tô trưởng lão cũng dám mắng, Tô Nhất Sơn có thể coi là gì chứ?

Tô Nhất Sơn nào chịu được bị làm nhục như vậy, nghe vậy giận dữ: “Càn rỡ! Ta hôm nay cũng muốn xem thử, người xông qua Cửu Thiên Lộ thiên rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!” 

Khí thế của Tô Nhất Sơn khai mở, dùng thế thái sơn áp đỉnh tấn công về phía Diệp Viễn.

Nhưng mà đúng vào lúc này, mặt Vũ Lạc Trần không thay đổi, đứng chắn trước Diệp Viễn, làm khí thế của Tô Nhất Sơn trở nên hơi chậm lại.

“Vũ Lạc Trần, ngươi đây là ý gì?” Tô Nhất Sơn xanh mặt nói. 

“Không có ý gì, ngươi đừng động đến Diệp Viễn là được, mấy cái khác ta mặc kệ.” Mặt Vũ Lạc Trần như cũ không chút thay đổi nói.

Thật ra Vũ Lạc Trần bây giờ cũng rất buồn rầu, chẳng hiểu mô tê gì mà lại chọc phải cái tên đại phiền toái Tô Nhất Sơn.

Vũ Lạc Trần tâm tư đơn thuần là thật nhưng hắn tuyệt không phải người ngu, kẻ ngu làm sao có thể trở thành Võ bảng cao thủ chứ? 

Nhưng vì có thể tỉ thí một trận với Diệp Viễn, Vũ Lạc Trần không quan tâm được nhiều như vậy.

Đương nhiên, trong học viện người có thể cùng hắn tỷ thí còn rất nhiều nhưng Vũ Lạc Trần cảm giác có dũng khí, có thể tỷ thí với Diệp Viễn hắn sẽ có được thu hoạch không tưởng!

Đây đơn thuần chỉ là một loại trực giác. Sau khi thấy một chiêu kiếm đẹp đẽ đến đáng kinh ngạc của Diệp Viễn, hắn liền có loại trực giác này. 

Cho nên hắn mới quấn chặt lấy không buông, muốn tỷ thí với Diệp Viễn.

“Giỏi cho một tên Vũ Lạc Trần, ngươi cũng đã biết hậu quả khi đối địch với ta đúng không?”

Vũ Lạc Trần kiêng kỵ Tô Nhất Sơn, Tô Nhất Sơn làm sao không kiêng kỵ Vũ Lạc Trần? 

Mặc dù hắn cao hơn Vũ Lạc Trần một tiểu cảnh giới nhưng thiên phú chiến đấu của Vũ Lạc Trần vô cùng kinh người. Đánh chính diện, coi như hắn có thể thắng, cũng nhất định thảm họa mà thắng.

“Ta chưa từng nghĩ đến việc đối địch với ngươi, ngươi chỉ cần đừng động vào Diệp Viễn, những cái khác ta mặc kệ.” Vũ Lạc Trần mặt không biến sắc lặp lại.

Lời này thật ra là nói nhảm, Diệp Viễn tới bới móc, tất nhiên là muốn đối kháng với Tô Nhất Sơn, Tô Nhất Sơn không động vào hắn, chẳng lẽ là chờ bị đánh ư? 

Tô Nhất Sơn nói không lại tên điên này, giận đến phổi gan muốn nổ tung.

“Hừ! Các ngươi tìm Liễu Nhược Thủy thì chạy đến nơi này của ta làm gì?”

Tô Nhất Sơn nói không lại Vũ Lạc Trần, không thể làm gì khác hơn là lùi lại mà tìm việc khác nói, giảng đạo lý. 

“Chúng ta đã nghe ngóng rồi, Liễu Nhược Thủy lúc này ở chỗ của ngươi. Ngươi kêu nàng đi ra đi, ta có chút chuyện muốn hỏi nàng.” Diệp Viễn hờ hững nói, phảng phất như không thấy Tô Nhất Sơn đối chọi gay gắt với Vũ Lạc Trần.

“Chê cười, ngươi nói ở nơi này là ở nơi này sao?” Tô Nhất Sơn tức giận vô cùng nhưng vẫn cười nói.

Diệp Viễn dang tay ra, nói: “Nếu không thể đồng ý thì cũng hết cách, ta chỉ có thể vào nhà tìm kết quả thôi.” 

“Ngươi dám!” Tô Nhất Sơn giận không kìm được nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play