“Chạy sao? Thật là một gia hỏa không có can đảm.” Diệp Viễn nghe vậy sửng sốt nói.

“Xin lỗi Diệp sư huynh, Đường Vũ thực lực thấp kém, không giữ hắn được, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn hắn chạy mất.” Đường Vũ xấu hổ nói.

Mặc dù không có biểu hiện ra nhưng Đường Vũ bây giờ cảm giác mình quá vô dụng. 

Rất nhiều việc đã xảy ra với Diệp Viễn hôm nay nhưng hắn lại chẳng giúp được gì.

Bây giờ, đối với Diệp Viễn Vạn Uyên chỉ là một con kiến dùng một tay cũng có thể nghiền chết nhưng đối với Đường Vũ mà nói hắn lại như một ngọn núi cao vô cùng cường đại.

Đường Vũ biết Vạn Uyên là đối thủ sống chết với Diệp Viễn, tuy nhiên hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Vạn Uyên chạy mất, việc này khiến hắn ta cảm thấy vô cùng vô lực và áy náy. 

Diệp Viễn khoát tay nói: “Đường huynh không cần để ý, Vạn Uyên chỉ là một kẻ ngang ngược tàn ác thôi. Hãy để cho hắn sống lâu mấy ngày, đợi ta từ Vô Biên Sâm Lâm trở về, lão tử sẽ thu thập hắn một thể!”

Từ Vô Biên Sâm Lâm trở về, phụ thân Diệp Hàng cũng sẽ xuất quan vào thời gian đó!

Đến lúc đó, hai người phụ tử bọn hắn liên thủ, sẽ cho toàn bộ Tần quốc một sự kinh hỷ! 

Đường Vũ nhưng nghe lời hắn mà âm thầm chắc lưỡi hít hà, Diệp sư huynh quả nhiên vẫn là ngang ngược như vậy. Ở Tần quốc này sợ là bất cứ người nào cũng không dám nói thu thập Vạn Đông Hải, vậy mà hắn nói như thể đây là việc đương nhiên vậy.

Diệp Viễn là loại người không chịu thua thiệt, hắn không tin vào câu quân tử mười năm báo thù vẫn chưa muộn, chỉ là ngươi không có đủ can đảm báo thù luôn mà thôi.

Phí Thanh Bình làm hại hắn thiếu chút nữa thì chết, giết hắn ta! 

Lâm Thiên Thành, Trương Hằng làm hại Lục Nhi biến thành như vậy, Diệp Viễn không để ý đến quy định của học viện, giết!

Cho tới bây giờ chưa từng có Nguyên Khí Cảnh nào xông qua được Cửu Thiên Lộ, Diệp Viễn như thường đã xông qua được!

Cuộc sống như thế mới đủ vui sướng! 

Đường Vũ cũng muốn sống một cuộc sống như vậy nhưng mà không phải ai cũng có thể sống cuộc sống như thế.

Cũng chỉ có Diệp Viễn nhân vật nghịch thiên như vậy mới có năng lực sống cuộc sống như thế.

Vạn Uyên hiển nhiên là bị Diệp Viễn dọa sợ, liền chạy trối chết! 

Dưới tình thế như vậy, thứ Vạn Uyên có thể trông cậy vào cũng chỉ có viện quy thôi, nhưng đối với Diệp Viễn viện quy căn bản chỉ là thứ dùng để trưng bày.

Diệp Viễn bây giờ chính là một người điên, nếu hắn dám giết Trương Hằng, dám giết Lâm Thiên Thành, đương nhiên hắn sẽ dám giết Vạn Uyên!

Nhắc tới, so với Lâm Thiên Thành thù của Vạn Uyên với Diệp Viễn còn lớn hơn! 

Vì thế hắn còn không đợi có kết quả cuối cùng liền chạy mất.

Vạn Uyên sợ rằng đến lúc có kết quả hắn liền chạy không thoát.

“Diệp sư huynh, kỳ thật còn có một việc, không biết có nên nói hay không.” Đường Vũ lại nói. 

“Đường huynh còn khách khí cái gì? Có chuyện gì nói thẳng là được.”

“Ta vẫn cảm thấy Lâm Thiên Thành nhằm vào Lục Nhi cô nương có chút kỳ quái, theo lý thuyết Lâm Thiên Thành chẳng qua là có chút ân oán với ngươi thời điểm ở Huyễn Linh Tháp, không đến nổi hạ độc thủ như thế. Ta liền suy nghĩ chuyện này có phải hay không còn có ẩn tình khác? Vì vậy hai ngày này ta đều đang điều tra chuyện này, kết quả thật đúng là tra ra một ít manh mối.” Đường Vũ nói.

Thời điểm Diệp Viễn giết Trương Hằng, Lâm Thiên Thành, dưới cơn thịnh nộ cũng hắn không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho là Lâm Thiên Thành vì sự tình Huyễn Linh Tháp ghi hận trong lòng. 

Bây giờ ngẫm nghĩ một chút, mặc dù chuyện Huyễn Linh Tháp khiến Lâm Thiên Thành mất mặt mũi lại cũng không đến mức hận thù không chết không thôi.

Nhưng mà hành động của Trương Hằng hiển nhiên là đã vượt quá giới hạn cuối cùng, khó tránh khỏi có chút không hợp với lẽ thường.

Diệp Viễn cũng không nghĩ tới, chuyện này phía sau vẫn còn ẩn tình khác. 

“Đường huynh có ý tứ là... Vạn Uyên?” Diệp Viễn rất nhanh liền hoài nghi đến Vạn Uyên.

Đường Vũ gật đầu nói: “Không sai! Có người thấy sau khi khảo hạch Huyễn Linh Tháp kết thúc, Vạn Uyên và Liễu Nhược Thủy tìm tới Lâm Thiên Thành. Đương nhiên, lúc ấy bọn họ nói cái gì thì không có biện pháp tra xét.”

“Không cần tra xét, tất nhiên là bọn họ giở trò quỷ! Khảo hạch Huyễn Linh Tháp mặc dù ta với Lâm Thiên Thành có mâu thuẫn nhưng cũng đến nỗi mức độ ngươi sống ta chết. Lâm Thiên Thành vốn là người lòng dạ hẹp hòi, bị bọn họ bới móc một chút, tự nhiên đối với ta ghi hận trong lòng, làm ra chuyện như vậy thì cũng không kỳ quái.” Sắc mặt Diệp Viễn dần dần trầm xuống. 

“Nhưng mà Vạn Uyên đã chạy rồi, phải làm sao bây giờ?” Đường Vũ hỏi.

“Trước kệ hắn đi, bây giờ trọng điều quan trọng nhất là sự tình của Lục Nhi, chờ ta trở lại từ Vô Biên Sâm Lâm sẽ trừng trị hắn! Tuy nhiên, Liễu Nhược Thủy quả là một người lòng dạ rắn rết! Nếu như ta đoán không lầm, chủ ý chỉnh Lục Nhi là từ nàng ta mà ra!” Diệp Viễn nói đằng đằng sát khí.

“Độc nhất là lòng dạ đàn bà, câu này đúng là để chỉ loại nữ nhân như nàng ta.” Đường Vũ nói. 

Diệp Viễn đứng lên, nhàn nhạt nói: “Ta đi một chuyến.”

Nói xong, trực tiếp đi ra cửa.

Hô Duyên Dũng nhìn bóng lưng Diệp Viễn, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử này, thật đúng là một khắc cũng không thể ngồi yên!" 

Đường Vũ cười khổ nói: "Diệp sư huynh chính là có tính tình yêu ghét rõ ràng này, người khác đối tốt với hắn thì hắn đối tốt lại gấp mười lần, còn kẻ nào đối với hắn không ra gì, hắn cũng trả lại gấp mười lần.”

"Ai, náo liền náo đi. Hắn qua được Cửu Thiên Lộ cũng coi như là đệ tử nòng cốt của thượng tông rồi, tên Tô Vũ Bách cũng không dám làm bậy." Hô Duyên Dũng thở dài nói.

...Diệp Viễn vừa ra cửa đã bị người chặn ở ngoài. Kẻ đến chính là người ban đầu ước chiến với Diệp Viễn, Vũ Lạc Trần. 

"Diệp sư đệ ngươi thật là không tin nổi, thế mà bằng tu vi Nguyên Khí Cảnh xông qua được Cửu Thiên Lộ!" Vừa thấy Diệp Viễn, Vũ Lạc Trần liền thở dài nói.

"Hóa ra là Vũ sư huynh, ta qua được Cửu Thiên Lộ chẳng qua là may mắn mà thôi, không coi là cái gì." Diệp Viễn chịu nhịn tính tình nói.

Diệp Viễn biết Vũ Lạc Trần tới để tìm hắn tỷ võ, nhưng giờ hắn nào có tâm tư đi tỷ võ với Vũ Lạc Trần? 

"Hắc hắc, chắc chắn Diệp huynh cũng đoán được ý đồ của Vũ mỗ. Nếu Diệp sư đệ xông qua Cửu Thiên Lộ, hơn nữa đột phá đến Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong, nhất định có thực lực của học viên Thiên cấp! Không biết Diệp sư đệ có thể thực hiện ước định ban đầu hay không, so với ta một hồi?" Vũ Lạc Trần cũng không giấu giếm, trực tiếp nói.

"Xin lỗi Vũ sư huynh, tiểu đệ bây giờ có chuyện, Vũ huynh muốn so tài, xin chọn lúc khác đi." Diệp Viễn trực tiếp cự tuyệt.

Vũ Lạc Trần nghe thấy liền nóng nảy, vội vàng nói: "Như vậy sao được? Ta biết ngươi khẳng định lập tức sẽ bế quan củng cố cảnh giới, hai ngày nữa lại là Vô Biên thí luyện, kết thúc thí luyện cũng không biết phải bao lâu nữa à! Cải lương không bằng bạo lực (1), liền hôm nay đi." 

Vũ Lạc Trần mắt đầy khao khát, bộ dáng hết sức ngứa nghề khó nhịn.

Đối với người như Vũ Lạc Trần thì đánh nhau chính là toàn bộ sinh hoạt của hắn!

Diệp Viễn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nói: "Vũ sư huynh, nếu như ta nhớ không lầm, ban đầu chúng ta ước định chính là chờ ta tiến giai Thiên cấp mới tỷ thí chứ? Nhưng là ta bây giờ còn là học viên Địa cấp, Vũ sư huynh như thế bức bách, khó tránh khỏi có chút hiềm nghi ỷ lớn hiếp nhỏ?" 

"Chuyện này... Nhưng Diệp sư đệ chiến lực kinh người, mặc dù hay là Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong, nhưng thực lực khẳng định đã không thấp hơn học viên Thiên cấp đúng không? Bằng vào sự quan sát của ta, thực lực Diệp sư đệ bây giờ nhất định đã có thể leo lên Võ bảng, hơn nữa thứ hạng chưa chắc đã dưới ta!" Vũ Lạc Trần cũng không phải dễ gạt như vậy.

Diệp Viễn vội vã đi tìm Liễu Nhược Thủy lại bị Vũ Lạc Trần ngăn lại, thật là phiền não, không nhịn được nói: "Được, chỉ cần Vũ sư huynh chính diện tiếp ta một chiêu kiếm, cùng ngươi tỷ thí lại ngại gì?"

Vũ Lạc Trần hai mắt tỏa sáng, vui vẻ nói: "Thật không?" 

"Dĩ nhiên là coi là thật! Nhớ là chính diện đón đỡ! Nếu ngươi tránh né liền thứ cho ta không phụng bồi!" Diệp Viễn cường điệu nói.

"Ha ha, không sao cả! Đến đây đi!" Vũ Lạc Trần cười to.

Diệp Viễn lấy ra Thương Hoa Kiếm từ trong nhẫn trữ vật, giơ tay lên chính là một kiếm ý dung hợp! 

Vũ Lạc Trần ban đầu còn vẻ mặt tươi cười, lúc này lại là sắc mặt đại biến, cơ hồ kiếm ý kia kinh khủng khiến hắn hít thở không thông!

Kiếm khí kinh khủng như vậy làm sao có thể đón đỡ?

Vũ Lạc Trần liền vội vàng vận chuyển thân pháp, tránh ra một kiếm này. 

***

(1) Cải lương không bằng hành động: suy nghĩ không bằng hành động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play