Đương nhiên là thông qua!

Nếu ngay cả như vậy Diệp Viễn vẫn chưa được tính là đã thông qua, thì không ai có thể thông qua.

Sau khi hết kinh ngạc, trong lòng của Lộ Ngạn vô cùng vui mừng, có một nhân vật thiên tài xuất hiện như thế, U Vân Tông còn lo không thể trở về khu bắc sao? 

“Diệp Viễn, thiên phú của ngươi thậm chí còn cao hơn cả sư tổ U Vô Nhai, thành tựu sau này của ngươi e là không dưới ngài ấy. U Vân Tông ta có ngươi, như thể trời ban!” Lộ Ngạn cảm khái nói.

“Đa tạ tiền bối quá khen.”

Đối với thiên phú của mình, Diệp Viễn chưa từng nghi ngờ. 

Lúc trước chẳng qua là hắn không để tâm vào việc luyện võ, nhưng thiên phú trong việc luyện võ chưa chắc lại thua kém trong việc luyện đan dược.

“Thanh Hồng Lộ! Hiện!”

Lộ Ngạn hô nhẹ một tiếng, đánh ra một đạo nguyên khí nhưng không hòa vào trong trận pháp. Sau đó, trên đỉnh của Cửu Thiên Phong liền xuất hiện một con đường bảy sắc. 

“Diệp Viễn, bây giờ ngươi có thể kế thừa U Vô Nhai sư tổ rồi, hy vọng là ngươi không quên lời hứa của ngày hôm nay. Ta đã là một người sắp chết, không được chứng kiến ngày mà U Vân Tông trở về khu bắc. Mong người mang theo cây Thương Hoa Kiếm này bên người, nếu ngày đó thật sự xảy ra, mong ngươi có thể đem nó đến khu bắc. Đương nhiên nếu ngươi không chê, cũng có thể dùng nó khi giao đấu, cũng coi như sinh mạng của ta đang được tiếp diễn vậy!”

Lộ Ngạn một tay một chiêu, một thanh Thanh Tuệ Kiếm bay vào tay của Diệp Viễn. Kiếm vừa chạm tay, Diệp Viễn liền biết đây không phải là một thanh kiếm bình thường, nhưng không ngờ lại là một thanh Bát Cấm Linh Khí!

Vũ khí của người học võ chia thành Bảo Khí, Pháp Khí và Linh Khí, lần lướt ứng với Nguyên Khí Cảnh, Linh Dịch Cảnh và Ngưng Tinh Cảnh. 

Bảo Giới và Pháp Giới đều không có nghiêm cấm gì, chỉ duy nhất Linh Khí Cảnh là có thêm nghiêm cấm để gia tăng uy lực.

Hầu hết những Ngưng Tinh Cảnh, binh khí trên tay cũng chỉ là pháp khí thôi. Ở U Vân Tông Bát Cấm Linh Giới đều được coi là vũ khí thượng hạng.

Hiển nhiên, thanh kiếm này chính là linh khí của Lộ Ngạn lúc còn sinh thời. 

Nếu Diệp Viễn đoán không sai, thanh kiếm này ở Cửu Thiên Lộ đã đi theo Lộ Ngạn hơn hai trăm nay, là niềm gửi gắm tinh thần của ông.

Tuy trên danh nghĩa là muốn Diệp Viễn đem thanh kiếm này về bắc thành, kì thực câu cuối cùng mới là câu quan trọng nhất, ông ta kỳ thực là đang tặng kiếm.

Diệp Viễn cũng hiểu rõ tâm tư của Lộ Ngạn, ông ta cũng nhìn ra thành tựu sau này của Diệp Viễn phi phàm, một U Vân Tông nhỏ bé như thế sao có thể giữ được hắn. 

Trong lúc thuận buồng xuôi gió người đến giúp thì nhiều, nhưng trong lúc nguy nan lại được mấy người.

Nay ông ta tặng cho Diệp Viễn chút ân huệ, chỉ là mong rằng Diệp Viễn sau này đừng quên U Vân Tông.

Đương nhiên, ý nghĩa cũng chỉ có vậy, bước chân của kẻ mạnh sẽ không vì những thứ đó mà dừng lại. 

Đối với người luyện võ mà nói, tông môn tuy là quan trọng, nhưng mục tiêu cuối cùng vẫn là theo đuổi cảnh giới vô biên của võ học.

Đợi đến khi Diệp Viễn trưởng thành, một Bát Linh Khí nhỏ nhoi sao có thể lọt vào mắt của hắn cơ chứ?

Diệp Viễn tiếp nhận Thương Hoa Kiếm trong lòng có chút cảm khái. 

Tuy thanh Thương Hoa Kiếm này chẳng phải thần binh lợi khí gì, nhưng đối với Lộ Ngạn mà nói thì ý nghĩa phi phàm, ông ta làm như vậy tất cả cũng vì suy nghĩ cho tông môn.

Người như thế, hiển nhiên là đáng để tôn kính.

Diệp Viễn hướng về phía Lộ Ngạn chấp tay nói: “Tiền bối yên tâm, vạn bối nhất định sẽ không để Thương Hoa phủ bụi.” 

Lộ Ngạn vuốt râu nói: “Ha ha, ta đương nhiên tin ngươi có thực lực này! Thôi được rồi, thời gian cũng sắp rồi, ngươi nên đi rồi.”

Diệp Viễn cung kính hành lễ: “Vãn bối cáo từ.”

Một con đường bảy sắc uốn lượn đổ xuống, đẹp như một cây cầu vồng vậy. 

Đây chính là Thanh Hồng Lộ sao?

Thanh Hồng Lộ, ở Tần quốc trong lịch sử của Học viện Đan Võ chỉ xuất hiện có năm lần.

Lần này, là lần thứ sáu. 

“Nhìn kìa! Chính là Thanh Hồng Lộ! Trời ơi, Diệp Viễn quả thật đã thành công rồi!”

“Nguyên Khí tầng sáu vượt ải Cửu Thiên Lộ, tên tiểu tử này đáng sợ thật!”

“Làm ơn đi, hắn đã là Nguyên Khí tầng chín rồi?” 

“Lúc nãy vượt ải chẳng phải hắn chỉ mới là Nguyên Khí tầng sáu thôi sao? Hơn nữa ở cửa ải đầu, hắn chính là dựa vào thực lực của Nguyên Khí tầng sáu mà vượt qua mà!”

“Nói cũng đúng, tên tiểu này thật không phải là con người. Lần này tốt rồi, mặt của Tô trưởng lão bị Diệp Viễn vỗ kêu thật chứ!”

“Ngươi không nhắc Tô trưởng lão ta cũng quên mất, lúc trước Diệp Viễn chẳng phải đã nói trong vòng một năm sẽ lấy mạng của ông ta sao? Lúc đó chúng ta chỉ coi đó như một lời đùa, nhưng nay….” 

“… Tốc độ tiến bộ của Diệp Viễn khiếp người quá, quái vật như thế lẽ ra nên tranh cao thấp với đám thiên tài của U Vân Tông. Học viện Đan Võ… sợ rằng không chứa nổi hắn nữa rồi.”

“Đúng đó, với tốc độ này, việc hắn có thể vượt qua Long sư huynh e rằng nhiều nhất cũng chỉ mất hai ba tháng.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, việc Diệp Viễn vượt Cửu Thiên Lộ thành công, đã gây ra một sự xôn xao rất lớn cho cả học viên và giáo viên. 

Hắn chính là người đầu tiên trong ngàn năm nay đấy!

Từ trên Thanh Hồng Lộ bước xuống, Hô Duyên Dũng, hai cô cháu Phong Nhược Tình là những người đầu tiên đến tiếp đón.

“Ha ha ha, hảo tiểu tử, đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt! Ai đó bàn mưu tính kế, rắp tâm hãm hại ngươi, nhưng nay ngược lại khiến bản thân thành ra mặt mày lem luốc thế kia! Hiện giờ ngươi đã vượt qua Cửu Thiên Lộ, để xem những người đó còn gì để nói!” 

Đứng trước mặt nhiều người như thế Hô Duyên Dũng nói không chút e ngại, tuy là không chỉ đích danh người đó, nhưng ai cũng biết người mà hắn nói đến chính là Tô Vũ Bách. Hắn nói cũng không sai, lần này Tô Vũ Bách quả là quá mất mặt.

Khổ sở cả nữa ngày nay, nào là tập kích, nào là Hội trưởng lão, cũng chẳng thế làm khó được một tên tiểu tử nhỏ nhoi, ngược lại để hắn vượt qua Cửu Thiên Lộ.

Vượt qua Cửu Thiên Lộ, đồng nghĩa với việc Diệp Viễn có được thân phận đệ tử nòng cốt cũng như đặc quyền ở U Vân Tông, Tô Vũ Bách muốn quang minh chính đại giết chết Diệp Viễn là không thể nào. 

“Diệp Viễn, chúc mừng ngươi đã vượt qua Cửu Thiên Lộ.” Phong Nhược Tình vẫn với vẻ ôn tồn nho nhã chỉ nhẹ nhàng đi lên chúc mừng.

“Hắc hắc! Chỉ là may mắn thôi.” Đứng trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Viễn cũng không muốn nói nhiều, chỉ cười hì hì một cái.

Phong Chỉ Nhu đứng phía sau Phong Nhược Tình nhìn Diệp Viễn, mặt lộ vẻ khó hiểu. 

Lúc trước cô ta tùy ý xuất một kiếm thôi cũng đủ khiến Diệp Viễn hốt hoảng lúng túng, không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đến như vậy, Diệp Viễn lại có thể kéo khoảng cách của họ xuống ngắn đến thế.

Tuy hiện giờ cô ta vẫn mạnh hơn Diệp Viễn đôi chút, nhưng bị Diệp Viễn đuổi kịp thậm chí là vượt qua là chuyện sớm muộn thôi.

“Được rồi, nếu như Diệp Viễn không sao, vậy thì chúng ta quay về hãy nói.” Hô Duyên Dũng nói. 

Ở đây lắm người nhiều chuyện, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện. Mọi người về đến chỗ ở của Diệp Viễn. Diệp Viễn kiểm tra Lục Nhi một lượt xong thấy không có gì đáng ngại mới có thể yên tâm.

“Diệp Viễn, hình như ngươi… có chút gì đó khác lạ.” Vẫn là tâm tư của nữ nhi tỉ mỉ, Phong Nhược Tình phát hiện ra sự khác biệt của Diệp Viễn trước tiên.

Nàng phát hiện Diệp Viễn không chỉ cảnh giới lớn mạnh vượt bậc, mà hình như khí chất con người cũng phát sinh ra sự thay đổi rất lớn. 

Diệp Viễn mới dung hòa kiếm ý, thu phát còn có chút không được như ý, cả người đứng bên đó như một cây lợi kiếm vừa mới xuất vỏ vậy, so với khí chất ăn chơi lêu lỏng lúc xưa có một sự khác biệt rất lớn.

Diệp viễn vừa cười vừa gật đầu nói: “Ha ha, để Phong lão sư chê cười rồi. Vạn bối ở Cửu Thiên Lộ có chút thu hoạch, chỉ là hiện giờ chưa thể tùy ý khống chế, không ngờ để phong lão sư nhận ra rồi.”

Hô Duyên Dũng nghe xong líu lưỡi nói: “Người khác vượt Cửu Thiên Lộ đều là thập tử nhất sinh, có thể sống xót đã là may rồi, ngươi lại có được thu hoạch lớn đến như vậy. Đúng là một quái thai!” 

Nghe Phong Nhược Tình nói vậy, Hô Duyên Dũng tự nhiên cũng chú ý đến sự thay đổi của Diệp Viễn, ngoài miệng thì chửi, nhưng trong lòng lại rất vui mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play